Trọng Sinh Tinh Tế Vạn Nhân Mê

Chương 15: Ước định



(Dan: Trước tiên ta sửa tên của hai đứa em sinh đôi của Mạc Lý nha. Will và Duy Đặc nhen ^^)

Vào buổi tối hôm nay, Lena cứ theo lẽ thường, trước khi đi ngủ, sẽ đi đến phòng song bào thai xem xét một phen, nhìn thấy hai đứa nhỏ song song nằm ở trên một cái giường đã nhắm mắt đi ngủ, trên mặt nàng không tự giác liền lộ ra biểu tình nhu hòa, nàng đem chăn trên người hai anh em đắp ngay ngắn, tay chân nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.

Lena vừa rời đi, nằm song bào thai đang giả bộ ngủ ở trên giường, dựng lỗ tai lên nghe ngóng, sau nửa ngày mới xác định Lena mụ mụ đã thật sự về phòng ngủ. Cả hai đồng loạt mở mắt, Duy Đặc trở mình đối mặt với Will, khó nén kích động nói, "Will, em không có nghe lầm đi, trời ạ, thật không thể tin được, chúng ta có một anh trai được ba ba mụ mụ thu dưỡng."

"Hư, nói nhỏ thôi, em muốn bị mụ mụ phát hiện sao?" Will ương đối cẩn thận, vội vàng làm động tác cấm nói với Duy Đặc, Duy Đặc phối hợp che miệng lại. Tuy rằng hai cái tiểu gia hỏa này mới bảy tuổi, nhưng từ nhỏ đã thông tuệ cơ linh*, cả hai đã có thể hiểu rõ rất nhiều chuyện, hai bé cũng biết chuyện nghe lén được trong hôm nay là một bí mật rất lớn, hai người ngậm chặt miệng nhìn nhau, lúc này mới yên tâm tiếp tục nói chuyện.

(*) Thông tuệ cơ linh: thông minh, nhanh trí.

"Uy, anh nói xem...... Rốt cuộc là anh cả hay là anh hai?" Duy Đặc xoay chuyển đôi mắt hỏi Will.

Đối với vấn đề này, Will trầm ngâm một hồi, nhấp môi nhìn thoáng qua Duy Đặc, "Em cảm thấy thế nào?"

"Nếu không, chúng ta cùng nhau nói."

Đối với cái đề nghị này của Duy Đặc, Will gật gật đầu.

"Ta cảm thấy là anh hai." Lời nói giống hệt nhau đồng thời được phun ra, hợp đến mức phảng phất như là cùng một người nói, đây là sự ăn ý thuộc về sinh đôi.

Nghe được anh em đồng bào có cùng suy nghĩ với mình, hai anh em không khỏi nhìn nhau cười, một lát sau Duy Đặc vểnh môi lên nói: "Em cũng thấy lạ, anh hai tóc đen mắt đen, một chút đều không giống cha mẹ. Mụ mụ lại cố ý gạt chúng ta, nói anh hai nhan sắc và đầu tóc đó, đều được kế thừa từ bà ngoại, lúc ta xem qua ảnh chụp của bà ngoại, đầu tóc của bà ngoại căn bản là không đen như vậy. Trên thế giới nào có chuyện tốt như vậy, có thể di truyền nhan sắc thuần túy đến như vậy, trưởng thành lại như thế, quả thực giống như biến dị, cha mẹ đều coi chúng ta là đứa nhỏ dễ lừa gạt."

Đối với lời nói của em trai, Will tỏ vẻ đồng ý gật gật đầu, bổ sung nói: "So sánh với anh hai, anh ca tuyệt đối sẽ không sai rồi. Màu tóc và màu mắt của anh cả đều giống y hệt ba ba, hoàn toàn là được di truyền từ ba ba."

"Trước kia chúng ta thật ngốc!" Duy Đặc múa may nắm tay nhỏ, có chút căm giận nói: "Hai chúng ta lớn lên đều giống mụ mụ, anh cả lại giống baba, chỉ có anh hai đều không giống ai, chúng ta nên sớm hoài nghi mới phải." (Dan: Tội tiểu Lý, bị đám em không nhận người thân luôn rồi kia. Ai bảo sinh ra khác gia đình quá làm chi Muahahhaha XD)

"Dù có hoài nghi thì có thể làm được gì, chúng ta đều biết việc anh hai là được thu dưỡng, miệng ngươi nên khép chặt lại một chút, ngàn vạn lần không thể nói ra." Tuy rằng chỉ ra đời sớm hơn Duy Đặc vài phút, nhưng Will vẫn luôn sắm vai anh trai, nghiêm mặt nói.

"Tại sao?" Duy Đặc dẩu miệng có chút không vui, bé từ lâu đã không thuận mắt cái anh hai kia, khó có khi nắm được nhược điểm, kết quả còn không thể nói.

"Thật là ngu ngốc."

"Uy, anh nói ai là ngu ngốc!" Duy Đặc lập tức phát hỏa.

Will vội làm một cái động tác cấm nói, Duy Đặc lúc này mới an tĩnh lại. Hai người để ý ngoài cửa một chút, phát hiện không có kinh động đến mụ mụ, Will lúc này mới nói với Duy Đặc, "Chính anh nói đi, không đem chuyện này nói ra thì tốt chỗ nào?"

"Chỗ tốt......" Duy Đặc nhíu mày suy nghĩ một hồi, sau đó liền nhếch miệng cười: "Chỗ tốt chính là anh hai đã biết, hắn không phải con thân sinh của ba ba mụ mụ, nhất định sẽ rất thương tâm, nói không chừng còn sẽ khóc lớn một trận."

Đối với chỉ số thông minh của em trai mình, Will đã vô cùng bất lực, dứt khoát nói, "Nhưng tại thời điểm anh hai khóc, hai chúng ta nhất định sẽ càng khóc thảm hơn. Em không nghe được, cha mẹ vì không muốn anh hai biết chuyện này nên rất cẩn thận hay sao, nếu chúng ta đem chuyện này nói ra, anh dám cam đoan chúng ta sẽ không có trái cây ngon để ăn."

Vừa nghe Will nói xong, Duy Đặc liền có chút nhụt chí nói, "Chúng ta phải làm sao bây giờ, rõ ràng đã biết Mạc Lý kia căn bản không phải là anh ruột của chúng ta, chúng ta lại đều không thể làm được gì sao?" Tâm tình bực bội, Duy Đặc trực tiếp đem xưng hô là Mạc Lý ca ca hay anh hai, đổi thành gọi thẳng tên.

Đối với việc Duy Đặc thay đổi cách xưng hô, Will có chú ý tới, nhưng lại căn bản không có ý sửa lại, ngược lại có thái độ cam chịu, cuối cùng, người kia cũng không phải là anh trai ruột của bé, mà trước mắt lại là em trai ruột của bé, đối với bộ dạng nhục chí của Duy Đặc, ngược lại Will có vẻ rất như đã định liệu từ trước, "Đương nhiên không thể đem chuyện này nói ra, nhưng cũng không phải là không có biện pháp khác khiến hắn không dễ chịu, trước kia anh vẫn luôn cho rằng hắn là anh ruột của chúng ta, cho nên cha mẹ thích hắn, chúng ta cũng chỉ có thể nén giận, nhưng về sau...... Hừ, em liền chờ xem đi."

Nghe Will nói xong, Duy Đặc lập tức vui vẻ ra mặt: "Em liền biết anh có chủ ý mà." Từ nhỏ đến lớn, hai bé làm mấy trò đùa dai nhiều đếm không xuể, mà những trò đùa đó, mở đầu vẫn luôn là Duy Đặc, nhưng cuối cùng, người bày mưu tính kế lại phần lớn đều là Will, cho nên đối với chủ ý của Will, Duy Đặc là thập phần tin tưởng.

Bên này, bên ngoài là hai tiểu thiên sứ, bên trong là tiểu ác ma đang tích cực bày mưu, ở một tinh tế xa khác, Mạc Lý đang ngủ rất say.

Sáng sớm hôm sau, bởi vì Rhede đã giải quyết xong một đại sự mà thân thể nhẹ nhàng hẳn, mới đi đến đại sảnh liền cho hai đứa con trai, một người một cái ôm chặt. Làm cho Mạc Lý có chút kỳ quái nhìn hắn nói: "Ba ba, hôm nay có chuyệt tốt gì sao?"

"Ách, có sao?" Rhede không nghĩ tới cảm giác của Mạc Lý cư nhiên lại nhạy bén như vậy, vội vàng ha ha vài cái: "Đều không phải vì hôm qua con cho ta uống cái canh gì đó rất ngon sao? Khi nào con lại làm cho chúng ta uống nữa a!"

Nói đến tác phẩm mình đắc ý, Mạc Lý liền cũng không rảnh lo vấn đề vừa rồi của mình, hắn thực rụt rè hơi hơi ngẩng đầu nói: "Là cái này sao, trước tiên phải xem tâm tình của con cái đã." Tại lúc Mạc Lý đang tự đắc nói, một bên truyền đến một đạo âm thanh trầm thấp dễ nghe: "Nếu anh muốn uống thì sao?"

Đối với vấn đề của chủ nhân thanh âm này, Mạc Lý không chút nghĩ ngợi nói: "Nếu anh muốn uống, em đây đương nhiên mọi lúc đều có thể làm cho anh." (Dan: "Con với chả cái."baba said XD)

Đối với câu trả lời này của Mạc Lý đổi lấy một trận cười khẽ sung sướиɠ của Lance.

Rhede cảm thấy trước ngực mình có mũi tên đâm xuyên qua, phải làm sao bây giờ? (QAQ)

Nhạc đệm dần qua đi, kỳ nghỉ của Lance đã trôi qua một nửa, hắn muốn đi đến trường đại học vô cùng xa xôi kia, khoảng cách kéo dài hơn phân nửa cái tinh vực, nếu muốn dự khai giảng đúng hạn mà nói, hiện tại liền phải sửa sang lại hành lý chuẩn bị xuất phát.

Tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng Lance vẫn là đâu vào đấy thu xếp ổn thỏa hành lý của mình, Mạc Lý nhìn trong đại sảnh nhiều ra thêm mấy cái rương hành lý, ngoài miệng không nói gì thêm, nhưng so với ngày thường lại càng thêm dính lấy anh trai, Lance tự nhiên cũng phát hiện biến hóa của Mạc Lý, hắn giơ tay xoa xoa lêи đỉиɦ đầu mềm mại của Mạc Lý, nghĩ đến loại xúc cảm thoải mái này sau này sẽ không thể cảm nhận được nữa, không khỏi khẽ thở dài.

"Ai ai! Anh đừng thở dài, không phải chỉ là đi học thôi sao? Cũng không phải không bao giờ gặp nhau nữa, không phải còn có video trên quang não hay sao? Về sau chúng ta thường xuyên dùng quang não liên hệ với nhau được không?" Mạc Lý nghe tiếng thở dài của Lance liền vội vàng an ủi nói.

Lance nghe Mạc Lý nói xong, ánh mắt lóe lóe, ngẩng đầu lên, mắt nhìn em trai mình nuôi dưỡng sủng từ nhỏ đến lớn, mỉm cười nói: "Anh thiếu chút nữa đã quên, không phải còn có quang não sao, như vậy về sau, mỗi buổi tối chúng ta đều mở video trên quang não, được hay không?"

Mạc Lý theo bản năng mà dừng lại...... Mỗi ngày.

Lance nhìn thấy bộ dạng Mạc Lý, không khỏi lộ ra biểu tình thất vọng: "Không được sao? Chẳng lẽ Mạc Lý không nghĩ đến mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh hay sao?"

Mạc Lý nhìn trước mặt là người mình yêu thương nhất trên đời, anh trai lông mi rũ xuống, bộ dạng giống như bị tổn thương, tức khắc liền có loại cảm giác chính mình tội đáng chết vạn lần, hắn vội vàng bổ cứu nói: "Không phải như vậy đâu, mỗi ngày đều có thể liên hệ là tốt nhất, em cũng muốn mỗi ngày có thể nhìn thấy anh, anh xem, hiện tại anh còn chưa rời đi mà em cũng đã bắt đầu suy nghĩ cách liên hệ với anh rồi."

Lance tuy rằng biết đây là Mạc Lý cố ý muốn dỗ dành hắn, nhưng không biết vì sao, tâm tình trở nên tốt lên rất nhiều, hơn nữa đã thành công đạt được mục đích của mình liền thực nể tình lộ ra tươi cười. (Dan: Ca vô sỉ =)))

Mạc Lý thấy cuối cùng anh trai cũng cười, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng chính hắn cũng không rõ, hắn vốn dĩ chỉ muốn đem thời gian liên lạc trên quang não đổi thành một tuần một lần, nhưng cuối cùng chẳng những biến thành mỗi ngày đều liên lạc, lại còn có cảm giác muốn xin lỗi anh cả, không rõ thật sự không rõ!

Đối với không gian biệt ly lưu luyến của Lance và Mạc Lý, phương thức biểu đạt quan tâm của Rhede ba ba hiển nhiên tương đối thô hơn, hắn đối với con trai có thể thi đậu vào đại học nổi danh tất nhiên là cực kỳ kiêu ngạo, quả thực hận không thể lập tức đem con trai lớn đến trường học báo danh, tất nhiên không hề có bộ dạng lưu luyến đến mức không thể cách rời, hắn vỗ vỗ bả vai con trai lớn nói: "Học phí cùng sinh hoạt phí cha đã gửi vào tài khoản cho con, tới nơi rồi liền lập tức liên hệ cho cha và mẹ con bên kia, khiến cho chúng ta yên tâm, nếu trên đường gặp sự cố gì liền liên hệ cho chúng ta trước tiên. Ai, tuy rằng từ nhỏ đến lớn, con vẫn luôn làm người khác yên tâm, nhưng đây lần đầu tiên một mình ra xa nhà, đi xa hơn phân nửa tinh vực, chúng ta thật đúng là có chút không yên lòng nha!"

Rhede lải nhải dặn dò một đống lớn, nhìn thấy con trai ngoan đều thực nghe lời mà gật đầu đáp ứng, lúc này mới lại móc ra một cái thẻ, giao cho hắn nói: "Cầm, cái này cho con."

Lance kinh ngạc nhìn về phía Rhede, sinh hoạt phí cùng học phí không phải đều đã gửi đến thẻ cho hắn rồi sao? Tại sao lại cho thêm một cái thẻ khác nữa?

Rhede có chút không được tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, mới nói: "Cái thẻ này là quỹ cho con gây dựng sự nghiệp, không phải con học chuyên ngành kinh tế sao? Muốn học thì cứ dùng nó đi! Không có tiền vốn sao có thể được, hơn nữa con đã thành niên, cũng muốn bắt đầu học quản lý tài sản cho mình, tiền bên trong thẻ này, cha mong con sử dụng nó thật tốt." Rhede ngừng lại một chút mới lại nói, "Không cần cô phụ nó, số tiền này là cha mẹ con kì vọng vào con rất nhiều."

Lance không có phát giác lời nói này của Rhede có tiềm tàng thâm ý cùng huyền cơ, hắn trịnh trọng gật gật đầu, nhận lấy cái thẻ. Lúc này hắn không có kiểm tra qua, tự nhiên cũng không biết đây là cái kinh hỉ to lớn như thế nào.

Sau khi Rhede hoàn thành xong một nhiệm vụ lớn, cảm giác cả người đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhiều năm qua đi như vậy, rốt cuộc vật về nguyên chủ, hắn giúp bạn tốt bảo quản tốt di sản trong nhiều năm như thế, cuối cùng cũng đã hoàn chỉnh trao lại hoàn chỉnh cho hậu đại của cậu ấy.

_______________________________________________________________________________

Dan: Ta bù cho mấy nàng dạo này phải mỏi mòn chờ chương mới đó. Thấy ta tốt ghê hôn?~~~