Cho dù Mạc Lý có đủ loại không tự nguyện nhưng ba ngày trôi qua rất nhanh, hắn vẫn bị Lance đưa đi học.
Mới từ trên xe bay bước xuống, Mạc Lý liền nghe bên tai những tiếng ồn ào không dứt, bên trong còn có tiếng trẻ con oa oa khóc lớn, có gia trưởng nôn nóng dụ dỗ, la mắng. Các loại âm thanh ồn ào tràn ngập khiến Mạc Lý nghĩ đến hoàn cảnh sinh hoạt trong hai năm sắp tới, hắn liền cảm thấy cả người đều u ám.
Nhưng sự thật nói cho hắn, không có bi kịch nhất chỉ có bi kịch hơn. Lúc Mạc Lý đi đến lớp học, hắn liền nhìn thấy cả phòng đều so với hắn thấp hơn một cái đầu, nhìn ra bọn chúng nhiều lắm cũng chỉ có 5, 6 tuổi. Mạc Lý run run, hắn quay đầu nhìn về phía Lance còn đang nắm tay hắn, ôm chút may mắn nói, "Chúng ta không có đi sai địa phương sao?"
Lance hiếm khi thấy xuất hiện chút lúng túng. Nghe Lance giải thích xong, Mạc Lý rốt cuộc hiểu rõ. Thì ra hắn 7 tuổi mới nhập học đã là muộn nhất, cho nên đập vào mắt là bạn học cả lớp đều so với mình thấp hơn một cái đầu cũng chẳng có gì lạ.
Đem hắn 7 tuổi đặt vào trong một đám tiểu tử 5 tuổi, đây là tiết tấu muốn hắn trở thành vương, cầm đầu bọn nhóc này sao?
Mạc Lý trước ánh mắt của đại ca liền tìm một vị trí ngồi xuống, không biết vì cái gì, hắn cảm thấy bọn đầu củ cải này bộ dạng có chút kì quái, mặc kệ là ai, chỉ cần nhìn thấy hắn liền an tĩnh lại, ngay cả hài tử đang gào to khóc rống lên khi nhìn thấy hắn đều giống như bị ấn nút pause, giương miệng đờ đẫn nhìn hắn. Bộ dạng có loại nói không nên lời, trông thật khôi hài.
Bất quá... ánh mắt đảo qua những khuôn mặt đều tinh xảo đến hoàn mỹ không tì vết, Mạc Lý yên lặng lôi kéo mũ trên đầu mà đại ca đưa cho hắn, cảm thấy lòng tự trọng của mình bị đả kích nghiêm trọng. Xem đi, bộ dáng xấu như mình không cần đi ra dọa người.
Phát giác thấy tầm mắt xung quanh đều tụ tập trên người Mạc Lý, Lance nhíu mày, theo bản năng nghiêng người ngăn cản những tầm mắt đó. Quả nhiên, đem em trai mang ra là một việc không an toàn cỡ nào, ngay cả đám tiểu quỷ 5 tuổi cũng hoàn toàn khiến hắn không thể an tâm.
Nhưng một số việc không cam tâm, không tự nguyện cũng không thể lấy ý chí của Lance mà thay đổi được.
Sau khi đem những vật dụng hằng ngày dọn xong, Lance cũng đến thời điểm phải trở về, học viện của hắn quản lý rất nghiêm khắc, cho dù là hắn thì cũng chỉ có thể xin nghỉ một khóa học. Lance hạ thấp người, nhìn thẳng em trai đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế nói, "Mạc Lý, tan học không cần đi loạn, chờ anh đến đón em về nhà."
"Vâng."
Chiếm được đáp án khẳng định, Lance đứng dậy, tầm mắt quét một vòng xung quanh phòng học ngầm mang ý cảnh cáo những tiểu quỷ ngoài sáng trong tối vụиɠ ŧяộʍ ngắm em trai nhỏ khả ái. Sau đó mới xoay người ly khai.
Nhìn theo anh ly khai, Mạc Lý có hứng thú bắt đầu đùa nghịch những thiết bị trên bàn dạy học, một chút cũng không phát giác không khí rục rịch xung quanh.
Rốt cuộc theo thời gian trôi qua, uy lực của ánh mắt mang ý cảnh cáo trước kia của Lance bắt đầu suy yếu, dũng sĩ đầu tiên đi đến trước bàn của Mạc Lý, "Chào cậu. Tớ gọi là Oak, chúng ta có thể làm bạn được hay không?"
Mạc Lý kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy nam hài như tiểu thiên sứ khả ái trước mắt, tuy rằng ngoài ý muốn nhưng vì khuôn mặt đỏ bừng của tiểu shota manh như vậy. Lời thỉnh cầu tràn đầy ngại ngùng lại chân thành như vậy ai có thể nỡ cự tuyệt đây, Mạc Lý lúc này cười cười gật đầu, "Được nha. Tớ thực vui. Tớ gọi là Mạc Lý."
Mạc Lý tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, câu nói này của hắn vừa ra khỏi miệng, thật giống như khai mở một cái chốt, không khí trong phòng học đột nhiên náo nhiệt lên. Từng nhóm tiểu hài tử nối tiếp nhau không dứt đều đến trước bàn hắn muốn cùng hắn làm bạn. Người đầu tiên mở miệng là Oak sớm không biết bị chen đến cái góc hẻo lánh nào rồi, thậm chí có người vì tranh giành trước sau mà bắt đầu ra tay đánh nhau, Mạc Lý... haha.
Nếu như vừa mới bắt đầu Mạc Lý chỉ cảm thấy bạn mới có chút quá nhiệt tình, nhưng khi trải qua một ngày dịch dinh dưỡng có người giúp mở ra đưa cho, nói chuyện thì có một đống người theo phụ họa, ngay cả giáo sư đang giảng bài cũng phá lệ thường xuyên hỏi vấn đề sinh hoạt của hắn, Mạc Lý không có cảm giác kỳ quái mới là lạ.
Đến khi một ngày học kết thúc, Lance đến đón hắn, hỏi hắn ngày hôm nay trải qua như thế nào, Mạc Lý mới miễn cưỡng đưa ra đánh giá tàm tạm.
Ngày nhập học đầu tiên khiến người khác không hiểu như thế nào liền trôi qua, nhưng Mạc Lý tuyệt đối không nghĩ đến, những "người bạn nhỏ" hắn vừa nhận thức đã chuẩn bị đại kinh hỉ đang chờ hắn.
Sáng hôm sau, Lance cứ theo lệ thường đem em trai Mạc Lý đưa đến phòng học, nhưng hắn vừa mang cặp của Mạc Lý đặt ở trên bàn, những phong thư màu hồng phấn liền trượt ra khỏi hộc bàn.
Lance ý thức được điều này, trong một khắc, mặt lập tức liền hóa đen. Hắn khom lưng nhặt lên vài phong thư trên đất, thuận tiện đem những phong thư còn lại trong hộc bàn cướp đoạt không còn mảnh nào. Sau đó liền ôm đầy phong thư đối với em trai nói, "Anh đi đây, tan học nhớ chờ anh đến đón em về."
Mạc Lý phản ứng có chút chậm nửa nhịp liền gật gật đầu. Ánh mắt như cũ có chút đăm đăm nhìn chằm chằm vào đống phong thư trong lòng anh trai, có chút do dự nói, "Đó là..."
Lance lập tức trả lời, "Đây là một ít đồ vô dụng, anh giúp em đem chúng quăng đi. Lần tới có nhìn thấy cứ trực tiếp gọi người máy lại đây thanh lý."
Lời nói của Lance khiến bọn nhóc đang vụиɠ ŧяộʍ nhìn lén trong phòng đều trợn mắt nhìn, thế nhưng xét thấy lúc này quanh thân Lance áp suất thấp cùng với thân phận gia trưởng, bọn tiểu quỷ đều không có gan tiến lên ôm đùi Lance đòi công đạo.
Mạc Lý tuy rằng kinh nghiệm không thực sự phong phú, nhưng cũng có thể nhận ra những phong thư đa số có màu hồng phấn mà anh đang ôm trong lòng kia là thư tình.
Được rồi, những tiểu quỷ này mới 5, 6 tuổi đã biết viết thư tình, nên nói vấn đề giáo dục giới tính ở tương lai rất tốt sao. Bất quá so với lí do này, đối tượng viết thư tình của đám tiểu quỷ đó cư nhiên lại là hắn, đây mới càng không có khoa học sao?? Mạc Lý kìm lòng không được sờ sờ cằm, chẳng lẽ thư tình là đặt sai vị trí?
Tự cho là đoán được chân tướng, Mạc Lý rất nhanh chóng không rối rắm vấn đề này nữa.
Nhưng sự kiện thư tình không có đình chỉ, liên tục mấy ngày, Mạc Lý đến lớp sớm đều có thể nhìn thấy một bàn thư tình tràn đầy. Lance mặt càng ngày càng đen, đương nhiên thư tình này kia đều bị Lance không chút lưu tình đoạt đi hết.
Lance chỉ có thể phòng được nhất thời, không thể phòng được nhất thế. Vào một ngày nghỉ trưa, Mạc Lý đang ngồi ở vị trí phía trên nghỉ ngơi đột nhiên bị một tiểu shota tóc vàng chặn lại. Tiểu shota đáng yêu này Mạc Lý có chút ấn tượng. Đây là một nhân vật phong vân, còn nhỏ tuổi nhưng theo sau luôn có một đám bám đuôi, hơi có chút tư thế hô mưa gọi gió, thế nhưng lúc này khuôn mặt đều đỏ lên tựa hồ muốn nhỏ ra máu.
Mạc Lý đang không biết nói gì để trấn an đối phương thì hắn lại bất ngờ nhét cái gì vào tay Mạc Lý sau đó liền nhanh như khói bỏ chạy.
Mạc Lý nhìn phong thư màu hồng trong tay, đột nhiên không biết nên phản ứng như thế nào cho phải.
Những phong thư đều bị đại ca đoạt lấy không lưu tình chút nào, hiện tại thật không dễ dàng có được một cái. Kỳ thật Mạc Lý vẫn là rất ngạc nhiên muốn biết trong phong thư rốt cuộc là viết cái gì, đương nhiên hắn càng muốn biết bọn họ rốt cuộc là có đưa sai đối tượng hay không.
Cơ hội này không thể bỏ qua được, Mạc Lý quyết định thật nhanh liền mở ra, nghiêm túc đọc xem. Lọt vào trong tầm mắt là nét chữ non nớt, xưng hô mở đầu là Mạc Lý thân ái. Được rồi, xem ra là không gửi sai người. Phong thư này không dài, không tốn vài phút Mạc Lý liền xem xong, thế nhưng xem xong hắn liền có cảm giác không hiểu nỗi.
Mọi người đều biết, tiểu hài tử lượng từ ngữ không hề phong phú. Kết quả dẫn đến phong thư đa phần là giấy trắng, bên trong chỉ có vài câu nhỏ, thế nhưng ý tứ lại không khiến người hiểu sai. Đại ý muốn nói, XX, ta rất thích ngươi, cho nên chúng ta kết giao đi.
Mới 5 tuổi tiểu hài tử liền biết cầu kết giao, như vậy thật sự là tốt sao? Còn có, vì cái gì đối phương là một tên nhóc. Mạc Lý tự nhận chính mình bộ dạng không được xinh đẹp, nhưng cùng bé gái tuyệt đối không giống nhau, ngay cả vừa rồi tiểu shota tóc vàng đưa thư tỏ tình hắn luận về diện mạo cũng quăng hắn cách xa vạn dặm cho nên, bọn họ đến ánh mắt bị làm sao?
Mạc Lý vắt óc vẫn không hiểu, thế nhưng ngại vì tuổi, hắn chỉ có thể tiếp tục mỗi ngày sinh hoạt tại vườn trường.
Theo thời gian trôi qua, hắn dần hình thành thói quen mặc kệ đi đến đâu đều có một vài ánh mắt trong sáng ngoài tối nhìn chằm chằm hắn, mỗi buổi sáng có một bàn đầy ắp thư tình, thường thường bị chặn lại. Một ít thường thức trước kia cũng dần dần bắt đầu lí giải.
Ví dụ như, thế giới này mấy ngàn năm trước cũng đã được thông qua luật hôn nhân đồng tính cho nên việc bạn lữ cùng giới đều rất bình thường. Lại ví dụ như, vật lấy hi vi quý (vật càng hi hữu, càng ít lại càng quý hiếm) Mọi người ở đây đều lớn lên tinh xảo, hoàn mỹ cho nên sinh ra không xinh đẹp, hoàn mỹ ngược lại thành một loại xuất chúng.
Đúng vậy, nói ngắn gọn, thế giới này thẩm mỹ quan ngược lại hoàn toàn so với hắn. Càng lớn lên tinh xảo tại đây liền càng phổ thông. Càng là diện mạo bình thường ngược lại tại đây là xinh đẹp tựa thiên tiên. Thẩm mỹ quan đặc sắc như vậy, quả thực không thể nhẫn nhịn được.
Cho nên, từ nhỏ cha mẹ cùng với chú dì đối với hắn khen ngợi hết lời cũng không phải nói dối hay an ủi hắn. Mà anh Lance hoàn mỹ, vô khuyết của hắn bị mọi người triệt để bỏ qua nguyên nhân cũng là bởi vì mọi người cảm thấy hắn "diện mạo bình thường."
Một người có thẩm mỹ quan vặn vẹo không đáng sợ, đáng sợ là toàn bộ thế giới thẩm mỹ quan đều vặn vẹo. Hoặc đối với thế giới này, hắn mới là người có thẩm mỹ quan dị thường khác biệt...
Nghĩ đến hình ảnh kia, Mạc Lý sáng suốt đem lời nói nào đó nuốt xuống. Ý tưởng như vậy cứ để sâu trong lòng hắn liền là tốt nhất, đúng, ví dụ như hắn vẫn cảm thấy anh trai nhà mình soái đến không có thiên lý.