Tử Vô Nguyệt đôi mắt đỏ ngầu hô hấp như đình chỉ, sát khí nồng đậm vỡ nát tràn ra trong không khí.
Ngay tại thời khắc Cửu Vỹ Hồ vồ tới Đào Nguyệt Dung, Tử Vô Nguyệt tâm tình nôn nóng, giận dữ, gần như điên cuồng đáng sợ, gần như bản năng gọi thần khí ẩn nấu bên mình nhiều năm, bất kể cái gì là bại lộ thân phận.
"Chiến Hoa!"
Như chớp mắt đối diện với móng vuốt của Cửu Vỹ Hồ, liền vang lên âm thanh thanh thúy, chói tai rợn óc, dường như nó cũng không ngờ rằng hắn lại có thân thủ mạnh như vậy, đám lông mềm mại bị xoẹt mấy đường, máu phun tứ phía.
Đào Nguyệt Dung như được vớt lên từ Địa Ngục, dung nhan sắc sảo cũng lụi tàn, trắng toát như người chết, bờ môi run rẩy không mấp máy được mấy từ.
Vì vậy mà chẳng ai để ý đến Chiến Hoa trong tay Tử Vô Nguyệt.
Đằng sau nàng Nhâm Thạch cứng ngắc như khúc gỗ, gương mặt tuy điềm nhiên nhưng thân thể lại bất giác hơi run rẩy, tình cảnh ban nãy cảnh cáo y, xong rồi, xong thật rồi!!!
Khung cảnh rơi vào im lặng, y nhận ra hít không khí cũng là một loại cực hình, Mộ Chiêu Giang cũng trợn mắt lên, ánh mắt nàng không còn phong tình phất phơ nữa mà nhìn Nhâm Thạch, đôi mắt Mộ Chiêu Giang toàn bộ đều là khinh bỉ, tựa như Nhâm Thạch là hạ nhân ti tiện bẩn thiểu.
Cửu Vỹ Hồ bị thương cũng không đứng yên, nó không dễ tha cho bọn họ như vậy, gã Thượng Tiên trong thức hải của nó cứ kêu âm ĩ, nó cũng rất muốn gϊếŧ cái gã phiền phức này đi, chỉ là gã ta rất bỉ ổi, bần tiện, Cửu Vỹ Hồ biết lão muốn nuốt thức hải cướp đi bản thể của nó, nó sẽ không để lão được như ý, trước hết cứ vờn lão đến khi lão tan biết không còn mảnh vụn.
Còn đám người trước mắt, nó sẽ coi như giải tâm nguyện cuối cùng của lão.
Cửu Vỹ Hồ biết được nam nhân trước mắt tựa hồ rất ghê gớm, nhưng ghê gớm thì sao chứ, vẫn bại dưới chân nó thôi.
Cửu Vỹ Hồ oán độc suy nghĩ, thân hình nó mềm dẻo, cơ thể rung chuyển yểu điệu, mồm rộng của nó dài ra, cứ như thể nó sắp cười, làm cho người ta phát lạnh.
Tử Vô Nguyệt cảm nhận được Cửu Vỹ Hồ bất thường, linh cảm đột nhiên không ổn, ngay khắc đó hắn liền biết, cư nhiên nó...
Tử Vô Nguyệt gào lên: "Chạy mau..."
Đột nhiên khắp không gian truyền đến tiếng người hét tɧác ɭoạи, tiếng người oán độc thê thương, tiếng người cười dữ tợn, trong chốc lát truyền khắp vạn dặm văng vào lỗ tai Nhâm Thạch, làm đầu y choáng váng mơ hồ, Cửu Vỹ Hồ nhàn nhã đứng trong mưa giông bão lũ đáy mắt đều điên cuồng và hung thần, bỗng chốc trên người nó truyền ra ánh quang đỏ rực như máu, Huyết quang ánh sắc kiều diễm đối diện với kim quang của thạch nhũ, như hòa thành một rực thành màu đỏ thê diễm, mùi hương thơm rực rỡ.
Túy Nguyệt Hồng Nhan.
Đây chính là "vũ khí" lợi hại nhất của loài Cửu Vỹ Hồ, mê hoặc nhân tâm, gợi tìиɧ ɖu͙© dơ bẩn từ sâu thẳm con người, khiến con người phải thuần phục phải làm ra những chuyện hoang da^ʍ vô độ, khiến người lún sâu vào trầm luân mê luyến bất giác ngộ, hơn nữa cũng gây ra ảo ảnh, được song tu với người mình yêu thương tận cốt tủy, đương nhiên người đó chỉ là một kẻ tưởng tượng vì ảo giác, du͙© vọиɠ, phát tiết, hoang đường, đây cũng là lý do vì sao người ta thường không thích khế ước với Hồ Ly.
Diễm sắc nhanh chóng phũ lên đầu bọn họ, đã không kịp nữa rồi, bốn người bọn họ cứ thế bị cuốn vào trong.
Tiếng của Cửu Vỹ Hồ như từ âm linh vọng tới: "Cứ từ từ hưởng thụ trong sắc dục bần hèn của các ngươi đi...!"
Tử Vô Nguyệt tự nhận mình là một lão già thần thông quản đại, Đại Thừa Kỳ trước giờ bản thân đều rất trong sạch, một mạt ý nghĩ phá giới cũng chưa từng có, thất tình lục dục là điều cấm kị của hắn, nhưng thế nào cũng không thể hiểu bản thân vì đâu không trong sạch với người kia...
Tử Vô Nguyệt đang xuất hiện ở một địa phương mà bản thân hắn cho rằng đây là một sự sỉ nhục lòng tự tôn của hắn, ở đây là một căn phòng đỏ rực rộng lớn xa hoa, nhưng không hề có đồ vật gì duy chỉ có một cái giường lớn, căn phong này giăng đầy hoa, màng đỏ lớn, cực kỳ kiều diễm, hơn nữa còn treo một chữ "Hỉ" cực lớn ở giữa gian.
Ngay cả bản thân hắn cũng vặn mặc một bộ y phục màu đỏ, vừa nhìn là biết đây chính là Hỉ phục ở nhân gian, đầu Tử Vô Nguyệt cũng bắt đầu đau, sau khi ra ngoài hắn nhất định phải gϊếŧ ả hồ ly kia, tầm mắt hắn chuyển về phía trước, cư nhiên sau lớp soan mỏng còn có một thân ảnh mỏng manh, một dòng tê dại toàn thân thôi thúc hắn lại gần, thôi thúc hắn vén màng, ánh mắt lập tức đỏ ngầu.
Hắn vén khăn màng lên, khuôn mặt phía sau kia hiện ra, phóng đại trước mắt hắn, nàng ta cũng vặn một bộ y phục đỏ chót, ngũ quan như họa sơn họa thủy, đôi mắt to tròn ứa nước được bao bọc bởi hàng lông mi dày cong vuốt mà nhìn hắn, bờ môi nhỏ nhắn đỏ mọng như trái hồng căn nước, ướŧ áŧ phong tình, ngay cả thiên địa cũng ảm đạm, đem lòng người đánh đến vỡ nát.
Đồng tử hắn đỏ ngầu, gần như điên cuồng mà hô hấp cũng trở nên nặng nề, gương mặt này không ai khác chính là Đào Nguyệt Dung, nàng ta khoát y phục kiêu sa, áo khoát bên ngoài trễ vai lộ ra áo tứ thân mỏng manh, điểm gồ ghề trước ngực cũng hiện ra, làn da trắng nõn, không phải là một Đào Nguyệt Dung y phục kín kẽ, thanh sam trắng thuần non nớt ngây thơ, người trước mắt hắn tựa như hoa khôi Thanh Lâu, phong tình vạn chủng, câu dẫn hồn phách.
Tinh thần hắn khủng hoảng choáng váng, trời đất như quay cuồng, ấy vậy mà người hắn tâm tâm niệm niệm lại chính là đồ đệ của mình, nàng ta chính là người mà hắn khắc cốt ghi tâm?
"CHÁT__"
Tử Vô Nguyệt thật sự ra tay tát mình một bạt tai, hắn biết hắn bị trúng mê dược của Cửu Vỹ Hồ, trạng thái tâm lý không được bình thường, bấy giờ trong tâm lại nổi lên du͙© vọиɠ hèn mọn bẩn thỉu, mà nàng ta lại là độ đệ của hắn, việc trái luân thường đạo lý, trời đất bất dung này có chết hắn cũng sẽ không làm ra, hô hấp hắn như đình chỉ, cuồng bạo nhả ra, tựa như một giây tiếp theo sẽ vồ tới cấu xé nàng.
Hắn biết hắn đã kiềm chế đến cực hạn rồi, hắn vội nhắc chân lui vài bước, cả người nóng rực, từng đường gân xanh rợn người hiện lên rõ ràng, cảm giác này cực kỳ thống khổ, cực kỳ vặn vẹo, đối rụi lý trí hắn, Tử Vô Nguyệt quay mặt lại phía sau, bi thống thét lên.
Đào Nguyệt Dung thân thể linh động nhẹ nhàng tựa như lông chim, nhẹ nhàng tiến lại phía hắn, đôi tay dài mảnh trắng nõn, ôm trọn tấm lưng hắn, bờ môi khẽ mấp máy.
"Sư tôn, ta yêu người!"
Tử Vô Nguyệt căn bản đang bị điên, lý trí duy nhất còn sót lại nói cho hắn biết, đây chỉ là giấc mộng thôi.
"Sư tôn, ta yêu người!"
Đào Nguyệt Dung cứ nỉ non bên tai hắn, xong rồi, lý trí bị đốt trụi, hắn không biết mình là ai, chỉ thấy người sau lưng liền khát cầu bẩn thỉu, đồng tử giăng đầy tư máu của hắn lưu chuyển trên người nàng, hơi thở như dã thú tham luyến mà hít thở bên cần cổ nàng, hương thơm mê người bỗng chốc tràn ra, hắn liền cắn một ngụm trên cổ nàng, như quỷ hút máu.
Tử Vô Nguyệt thô bạo đặt nàng ta xuống giường, cả người đè lên, thân thể nàng ta như rắn rết, chân tay không an phận trường lên người hắn, hắn vẫn đang hít hương thơm lưu trên hõm vai nàng, mà không biết rằng người trên giường khuôn mặt đã thay đổi.
Đôi môi nhanh chóng áp lên đôi môi mê người của nàng, đầu lưỡi thô bạo mở miệng nàng, cuồng bạo dây dưa mυ'ŧ mát thứ mật ngọt trong khoang miệng nàng, đầu lưỡi ướŧ áŧ của nàng cũng vui đùa quấn quýt cùng hắn, thân nhiệt hắn ngày càng nóng hơn, tựa như hun trên lửa, bàn tay hắn sờ soạng linh tinh không mục đích, người cấm dục như hắn, có lẽ sẽ không biết làm như thế nào, cũng chỉ là bản năng chết tiệt nào đó.
Tử Vô Nguyệt giờ khắc này căn bản là điên rồi, da đầu hắn căng cứng, đột nhiên đôi mắt hắn oán khí đầy mình nhìn gương mặt Đào Nguyệt Dung mờ mịt, đôi mắt chứa tình ý sâu thẳm, ướŧ áŧ ngấn lệ nhìn hắn, biểu tình đột nhiên biến hóa dữ tợn, nàng ta vẫn không hề hay biết, cho đến khi...
"A__a___a_____"
Một tiếng hét bi thống dữ tợn xông vào màng nhĩ, Đào Nguyệt Dung trợn ngược mắt lên, tròng mắt chảy huyết lệ, trước ngực một mảnh huyết nhục mơ hồ kinh tởm.
Tử Vô Nguyệt dùng bàn tay trắng toát đâm vào ngực nàng, đến khi chạm đến tim mới thôi, cứ như hắn muốn moi tim nàng ra, máu phụt tứ phía bắn lên gương mặt như quỷ Tu La của hắn, âm khí bao trùm, mùi tanh tưởi tràn ngập không gian chỉ còn tiếng cười dữ tợn của hắn.
Túy Nguyệt Hồng Nhan lập tức bị phá vỡ.
Cửu Vỹ Hồ bị phản phệ, đánh ngược trở lại, thảm hại vô cùng, toàn thân là máu me, một linh thú như nó cũng cảm nhận được mối hiểm họa sắp tới, nó lách thân mình, phi thân lên cố hết sức lực đạp đổ thạch nhũ, hang động bỗng dưng chấn động, mặt đất rung chuyển dữ dội, cát bụi bay mù mịt, thạch nhũ ầm ầm đổ rạp.
Quay trở về hiện thực, Tử Vô Nguyệt vẫn còn oán khí tàn độc, hắc y bao trùm, vạt áo cùng mái tóc đều phân tán loạn, chân đạp gió đuổi theo Cửu Vỹ Hồ, Chiến Hoa cũng hiện thân vèo vèo vung tới, thần khí tỏa ra ánh quang hiểm độc cắt đứt một cái đuôi của nó, Cửu Vỹ Hồ thét dài, thân thể đang bị thương, động tác cũng chậm chạp, tạo cơ hội cho Tử Vô Nguyệt gϊếŧ nó.
Bên này ba người Nhâm Thạch vì Tử Vô Nguyệt phá tan Túy Nguyệt Hồng Nhan nên bọn họ cũng tỉnh lại, mở mắt ra cát miệng văng vào đầy miệng, gió lốc ngày một lớn, Mộ Chiêu Giang nhíu mắt nhìn thân ảnh đen phía xa, hoảng sợ: "Đại sư huynh đang phát điên cái gì vậy?"
Nhâm Thạch đứng như muốn lết đi, trái tim y bất giác đau đớn, đau như bị ai đâʍ ѵậŧ nhọn vào, y thống khổ vặn vẹo rốt cuộc không chịu được nữa quỳ rạp xuống đất, Mộ Chiêu Giang cực kì sợ hãi nhìn y, vội đỡ y lên: "Ngươi bị sao vậy?"
Thấy đất đá vẫn bay không ngừng, ở lại nữa chắc chắn nơi này sẽ bị sụp bọn họ cũng chôn thây ở đây mất, Nhâm Thạch nén đau đớn, bờ môi tái nhợt mấp máy: "Ra...khỏi..đâ...y..."
Mộ Chiêu Giang cũng nhận ra ở đây rất nguy hiểm, vội tìm thân ảnh Đào Nguyệt Dung cùng nhau ra ngoài, nhưng mãi nàng vẫn không tìm thấy, gân xanh cũng nổi lên đầy mặt, Nhâm Thạch nhìn thân ảnh màu đen, tròng mắt ẩn đỏ, hốc mắt cay xè mù mịt.
Không gian rộng lớn như vậy, một giọng nói thét dài vang lên trong có sợ hãi có nghi ngờ.
"SƯ TÔN?"
Đào Nguyệt Dung hoảng sợ cực độ, thân ảnh nhỏ chật vật chạy ngược đường với lỗ hỏng ra vào, như thể xác nhận hắn có phải là Sư tôn của nàng không.
Mộ Chiêu Giang hét lên: "Đào cô nương nguy hiểm, đừng đi qua đó!!!"
________