Sắc mặt Thiệu Hác Nguyên rất kém nói đúng hơn là có chút khủng bố, bàn tay hắn nắm chặt khẩu súng lục vừa mới lấy ra như muốn bốp nát nó, khớp tay liền vang lên răng rắc.
Bầu không khí dị năng giả này không phải ai cũng chịu được, mọi người lập tức bị khó thở, tay chân loạn choạng nét mặt rất kinh ngạc.
Thiệu Đường Thông lông mày nhăn thành một đoàn khó coi, ánh mắt vạn phần không hiểu việc gì nó phải cản trở ông?
Bỏ qua ánh mắt trợn trừng của Thiệu Đường Thông cùng Thẩm Tô, bước chân kiên định của hắn không ngần ngại mà bước tới Thẩm Thiên Lương, tựa như trên đời này ánh mắt hắn chỉ nhìn một mình cậu, lời nói liền ôn nhu đến mức làm người khó tin.
"Anh đến rồi!"
Nhâm Thạch chết sửng người, vạn lời nói gì cũng không bằng ba chữ này của Thiệu Hác Nguyên, tâm cậu liền ngứa ngáy khó chịu, nhiều lời muốn nói cũng nghẹn trong cổ họng khó lòng phát ra.
Ánh mắt hai người giao nhau, bây giờ có nói gì cũng vô nghĩa.
Giống như em mệt rồi, anh tới bảo vệ em đi vậy!
"Con đã biết cậu ta...?"
Thiệu Đường Thông như gằn từng chữ để nói, rất không muốn nhìn điều khác lạ gì giữa hai người nữa, đáp án mơ hồ cũng nảy ra trong đầu.
Thiệu Hác Nguyên chọn im lặng không nói, xem như ngầm thừa nhận, khiến Thiệu Đường Thông và Phương Minh khó tin đến tức chết, bây giờ Thiệu Đường Thông mặt đã đỏ vì tức giận.
"Anh biết như vậy mà anh dám liều mạng giữ cậu ta bên người, anh điên rồi!"
Thiệu Hác Nguyên trầm tĩnh nhìn Thẩm Thiên Lương, một lúc sau mới lên tiếng: "Cậu ấy cũng không có hại ai"
Trong một góc phòng, khi nghe đến cậu nói này, Thẩm Tô điên tiết từ dưới đất đứng dậy, không nể nang Trung tướng là cái thá gì, ánh mắt trợn trắng nhìn Thẩm Thiên Lương, miệng tru dài nhiều tiếng bẩn thỉu: "Không hại ai? Nó biến mẹ nó thành tang thi, nó hại anh trai nó mất dị năng, từ đầu ta nghe lời Cao Dung thì tốt rồi, nếu ta biết mọi chuyện tệ hại thế này thì ta đã bốp chết nó kể từ khi nó bước chân vào Thẩm gia, cái thứ quỷ ăn_____"
"Ầm____" Thẩm Tô chưa nói xong thân thể liền nặng nề bay xa đập mạnh vào vách bàn, Thẩm Tô chật vật gập bụng lại mồ hôi chảy dài vì đau, đau đến miệng không thể phát ra tiếng.
Bên này Thiệu Hác Nguyên thu lại bàn tay vừa mới phóng dị năng, nếu có thể hắn cũng muốn cắt đi cái lưỡi bẩn thỉu của ông ta.
Nhâm Thạch: "..."
Thiệu Đường Thông sững sờ nhìn một màn này, không kiên nhẫn nữa: "Phản rồi, phản rồi..."
"Ta cho anh một cơ hội, một là vứt cậu ta vào sở nguyên cứu, hai là anh tự gϊếŧ cậu ta đi, cậu ta chính là mối nguy hiểm lớn nhất của cả đất nước này, ta không muốn nhìn thấy anh làm bất cứ hành động bao che ngu xuẩn nào cho cậu ta nữa"
Thiệu Hác Nguyên từ đầu đến cuối đều đã tức giận, nghe một cậu này của cha hắn nữa, lửa giận liền xông lên tới đại não, thân hình che chắn cho Thẩm Thiên Lương, lời nói phát ra vạn phần lạnh lẽo: "Không muốn chọn, đừng mong ai có thể tổn thương Thẩm Thiên Lương"
"Đoàng____" trong lúc không để ý cánh cửa nhốt Cao Dung bị một phát súng làm sức ra, người này thân hình giống như bóng ma vật vờ, biểu tình bơ phờ nhếch nhác, quần mặt bên ngắn bên dài, yếu ớt như lông chim, chỉ cần có gió liền bị bay đi, người này không ai khác chính là Thẩm Triệu Tôn, không biết hắn suy nghĩ cái gì sau khi thả Cao Dung ra từ đầu đến cuối nét mặt đều không có biểu cảm, ánh mắt cứ vô hồn nhìn chầm chầm Cao Dung.
Nhâm Thạch hoàn hồn, hoảng hốt đưa ra một chút khí tức tang thi hoàng khiến Cao Dung vừa mới điên cuồng phi ra liền ngoan ngoãn hơn, bà ta bây giờ trông rất thảm hại, hình thể đã nhiễm virus chính là tang thi, bà ta quỳ gối xuống sàn luôn miệng gầm gừ trào nước bọt, lòng mắt đen ngòm như quỷ, như rất sợ Nhâm Thạch bà ta run rẩy liên rồi, khắp người chỗ nào cũng có vết thương do chính móng tay bà ta cào cấu vào người, bại lộ những chỗ lòi thịt, lòi cả xương trắng, quần áo mặt trên người rách nát không đủ che cho cơ thể, cái gì không nên thấy cũng phơi bày ra.
Nhâm Thạch nhìn thảm cảnh này liền chao mày, để tránh làm mù mắt người khác, cái thân thể già nua của bà ta được Nhâm Thạch từ bi ném cho một cái áo khoác.
Ánh mắt cậu liếc nhìn Thẩm Triệu Tôn, biểu tình cứng ngắt thực sự là hổ thẹn trong lòng, dù chuyện này là bà ta tự nguyện chuốc lấy, Nhâm Thạch cứ tưởng Thẩm Triệu Tôn sẽ chất vấn cậu nhưng không, hắn ta chỉ im lặng, bàn tay cầm súng của hắn run rẩy liên hồi.
Mọi người đều trố mắt nhìn Cao Dung dù không hoảng sợ cũng đâm ra hận Thẩm Thiên Lương, một người lính đặc dụng trong đó nhịn không được đánh bạo lên tiếng: "Trung tướng ngài là hi vọng của cả thủ đô, cả đất nước, ngài hãy mau làm theo lời Đại tướng đi, để cậu ta sống khác nào Trung tướng nhẫn tâm mặc chúng tôi chịu chết?"
Thiệu Đường Thông không nói hai lời, nhìn Thiệu Hác Nguyên như người xa lạ: "Được thôi, anh không gϊếŧ nó thì để ta gϊếŧ"
Thiệu Đường Thông phất tay lên, đồng bộ một loạt tiếng kéo đạn răng rắc vang lên, Nhâm Thạch và Thiệu Hác Nguyên bị bao vây ở giữa.
Đã đến nước này thật ra nói không cảm động thì là nói dối, Nhâm Thạch nhìn tấm lưng vững chãi của hắn lòng bất giác yên tâm đi rất nhiều, nếu bây giờ xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cậu cũng được gặp hắn ở thế giới tiếp theo, cậu mệt rồi, Nhâm Thạch đã trả được thù cho nguyên chủ rồi, chắc chắn thời gian cậu ly khai nơi này cũng không xa nữa, có thể là hôm nay có thể là ngày mai.
Được trùng phùng với hắn là hạnh phúc cả đời của cậu.
Nhâm Thạch bây giờ muốn chấm dứt nhanh thế giới ở đây nên cũng mặc cho bọn họ hù dọa bên tai, cậu cứ đứng thẳng như đinh thép chả để cho bọn họ một ánh mắt.
Nói Nhâm Thạch ích kỉ cũng được, nếu như kể từ khi cậu đi khỏi thế giới này, có khi nó không tồn tại nữa không chừng, cái này là suy đoán của cậu.
Ngược lại với Nhâm Thạch, Thiệu Hác Nguyên giận điên người, gằn từng chữ qua kẽ răng: "Ai dám động, người đó chết không toàn thây"
Bản thân bọn họ cũng được Trung tướng dạy bảo, hi sinh là đều không thể tránh khỏi, nhưng hôm nay Trung tướng vì tang thi mà đối đầu với bọn họ, bọn họ cũng phải vì cả đất nước quyết hi sinh mình cũng không hối tiếc.
Ngay tại bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng này, lặng lẽ có một bóng hình dõi theo Thẩm Thiên Lương trên miệng treo nụ cười chua chát.
Đoàn người muốn nã chết Nhâm Thạch lại bị một tiếng súng nữa bất thình lình vang lên, chỉ nghe thấy một tiếng gào thảm khốc, máu đen từ sau đầu văng ra tanh hôi.
Cao Dung bị nã trúng tinh hạch mà chết, đến đây là chấm dứt sinh mạng.
"Sống mà thống khổ, chết cũng là một loại giải thoát"
Khẩu súng lục từ bàn tay Thẩm Triệu Tôn rơi xuống, nét mặt như được giải thoát thay cho Cao Dung, đây là chuyện cuối cùng hắn làm cho bà, mong bà kiếp sau đừng tạo nghiệp mà hắn phải gánh lấy nữa.
Thẩm Tô chết trân, đến tròng mắt cũng rớt ra, gục xuống nền nhà, ông cũng hiểu Cao Dung nhiễm virus thật ra đã "chết" rồi, hết thật rồi.
Thẩm Triệu Tôn đã đánh ngất Thẩm Diệu Lăng từ lâu nên cảnh tượng kinh khủng này cô không nhìn thấy cũng là may mắn.
Nhâm Thạch khẽ thở dài, kết thúc cũng là muốn tốt cho bà ta, nhưng mấy ai gϊếŧ mẹ mình mà vẫn bình tĩnh được chứ.
Nhâm Thạch nhìn đoàn người muốn gϊếŧ cậu, quay sang Thiệu Hác Nguyên mở miệng nói khiến hắn tức giận gắt gao ôm cậu vào lòng.
"Hay là anh gϊếŧ em đi, chết dưới tay anh còn hơn là chết dưới tay bọn họ"
"Em còn nói điên khùng như thế này nữa là anh sẽ gϊếŧ em thật đấy!"
Thiệu Đường Thông hét lên: "Hác Nguyên tránh ra"
"ẦM___ẦM___"
Trên bầu trời đột nhiên vang dài nhiều tiếng nổ, làm mặt đất chấn động mạnh, trên đại sảnh phòng khách đoàn lính vác súng thân hình không vững ngã vào nhau tình cảnh hỗn loạn cực kì, Thiệu Hác Nguyên ôm chặt Nhâm Thạch định hình cơ thể thì ngoài cửa vang lên tiếng nói làm cho tất cả mọi người hãi hùng.
"Trung tướng mau chạy đi, mau dẫn mọi người chạy đi, căn cứ đã nổ tung chỉ còn lại...một bãi phế tích cùng khói bụi, Lưu Khải...chết rồi...mất hết rồi...Trung tướng..."
Giọng nói này còn kèm theo tiếng nức nở, chẳng phải là Uông Vũ Minh hay sao?
Thiệu Hác Nguyên cùng Nhâm Thạch dùng sức gió bay ra ngoài, thấy được "vật thể" Uông Vũ Minh bị treo lủng lẳng trên thân cây, cả người toàn máu, dường như lời nói phát ra ban nãy hắn ta phải dùng toàn bộ sức lực.
Trên ngọn cây một thân ảnh cao lớn, trên lưng còn vác một "vật thể", nhìn kĩ thì chính là "xác chết" đã thối rửa được 3 ngày, bởi vì trong mạt thế trạng thái phân hủy cũng cao lên gấp bội, khuôn mặt sắp biến dạng, thân thể xanh tím, thịt đã bắt đầu đến giai đoạn nhão ra, mặt dù ở xa bọn hắn không ngửi ra mùi gì nhưng cũng đủ biết sẽ hôi thối đến cực điểm.
Tang thi thần cấp!
Nhâm Thạch cũng không kinh ngạc, không ngờ là "hắn" ta lại tìm tới được tận đây, phá nát căn cứ, gϊếŧ Lưu Khải, còn cái "vật thể" trên lưng của "hắn" nữa, cậu đoán chính là cái người Chu Lưu Dương đi?
Thiệu Đường Thông cùng đoàn người bước ra, bị tình hình trước mắt làm cho chấn động, bọn họ ai cũng thủ thế lúc nào cũng trong tình trạng chiến đấu.
Tang thi thần cấp từ đầu đến cuối đều nhìn Nhâm Thạch, cái nhìn này như hận ý thấu xương, như ánh mắt giành cho người chết, "vật thể" nằm trên lưng hắn là Chu Lưu Dương ba ngày trước không chịu nổi một kích của Nhâm Thạch đã chết một cách đau đớn mà "hắn" chỉ biết đứng nhìn, lúc nào hắn cũng mang theo Chu Lưu Dương bên mình kể cả mang cậu đi trả thù.
Không cần biết ai mạnh hơn ai, "hắn" chỉ biết gϊếŧ người này Chu Lưu Dương mới được an nghỉ.
Không nhiều lời vô nghĩa Thiệu Hác Nguyên phi thân lên, một trận gió lốc cuồng sát tứ phương hung bạo nổi lên, xoáy tất cả đảo lộn bụi cát bay mù mịt không thấy trời đất, bên dưới cơn mưa đạn cũng đồng thanh vang lên ngập trời.
"ĐOÀNG___ĐOÀNG___ĐOÀNG___"
Đều nhắm về phía tang thi thần cấp, "hắn" ta cũng chớp mắt tung một chưởng ra cản lực gió, ôm Chu Lưu Dương tránh cơn mưa đạn bay vào thân thể "cậu", một bên giận điên người, mục đích hôm nay "hắn" đến đây chính là gϊếŧ Nhâm Thạch những người không liên quan "hắn" không rảnh tay đấu với bọn họ, toàn chưởng của hắn đều hướng về phía Nhâm Thạch như muốn phanh thây cậu thành nhiều mảnh.
"Cẩn thận___"
Nhâm Thạch một bên đứng liền hoảng hốt, Thiệu Hác Nguyên cũng phân tâm chắn đỡ cho cậu nhiều chưởng, Nhâm Thạch thực sự rất kinh hãi, khí tức của cậu không thể thả ra, như vậy mà tang thi thần cấp lại sắp đột phá đến cậu cũng vô pháp khống chế, chỉ biết dơ lôi điện trên tay ra đánh.
Nhâm Thạch biết điểm yếu của tang thi thần cấp chính là cái xác chết đằng sau lưng "hắn", lợi dụng lúc "hắn" phân tâm, cậu gắn tốc độ ở chân, điên cuồng bay đến toàn lực quất lôi điện văng đến "xác chết" kia làm nó giật mạnh một phát kích điện đến tang thị thần cấp cũng bị ảnh hưởng, đình chỉ một lúc.
Thiệu Hác Nguyên cũng nhanh tay tung ra một chưởng, đánh đến tang thi thần cấp trở tay không kịp bay ra xa.
"GÀO____"
Chỉ nghe thấy tiếng gào rung trời, mặt đất chấn động, sau lưng tang thi thần cấp rụng một cẳng chân cháy khét, cái "xác chết" đó đã trở thành một thứ bị nướng chín, mùi cháy khét nồng nặc.
Chỉ thấy trên mắt Tang thi thần cấp chảy một dòng nước màu đỏ, "hắn" khóc ra máu, móng tay sắc nhọn tự bấu vào da thịt, hình tượng cực kì đáng sợ, tự mình ôn nhu bỏ cái xác cháy đen xuống, một bên cười dữ tợn.
VẬY THÌ HÃY BỒI TÁNG CÙNG EM ẤY ĐI!
Phía dưới có người hoảng sợ hô thất thanh
"Mau chạy đi, tang thi thần cấp tự bạo..."
"Mau chạy đi..."
Thiệu Đường Thông biết tình nguy hiểm vẫn phi qua tóm lấy Thiệu Hác Nguyên định chạy, nhưng đẩy sao Thiệu Hác Nguyên cũng không nhúc nhích.
Hắn dùng lực đẩy Thiệu Đường Thông một cái thật mạnh khiến ông bay đi nhiều mét tránh xa tình hình này, còn mình nôn nóng đến mồ hôi chạy dài, Thiệu Hác Nguyên chưa bao giờ cảm thấy hoảng sợ như lúc này, hoảng sợ đến mức toàn thân đều run rẩy, nhìn Thẩm Thiên Lương đứng bơ vơ ở nơi nguy hiểm cách tang thi thần cấp một mét, bầu trời liền như sụp đổ, hắn điên cuồng rống lên:
"Thiên Lương mau tránh ra__"
Nhâm Thạch liều mạng quay đầu nhìn Thiệu Hác Nguyên, không hiểu sao cậu lại không thấy sợ hãi như mình nghĩ, chắc có lẽ bản thân cậu tự nhắc nhở mình vẫn còn nhiều cơ hội nữa chăng?
Nhâm Thạch biết đã chọc giận tang thi thần cấp này rồi, việc "hắn" điên đến tự bạo Nhâm Thạch liền biết thời hạn ở thế giới này đã kết thúc, nhưng không nghĩ cách rời đi lại dã man máu me như vậy.
Cậu sợ đau...
Nhâm Thạch làm một người xấu vẩy tay với Thiệu Hác Nguyên lớn giọng nói: "Tạm biệt Khâu Duẫn"
Đột nhiên một tầng lớp mỏng ngăn cách Thiệu Hác Nguyên đến với Thẩm Thiên Lương, hắn làm cách nào cũng không thể phá hỏng, bàn tay hắn đập nát đến dập máu, tròng mắt sát ý đỏ ngầu, hắn bây giờ không biết mình khủng bố như thế nào, hắn chỉ biết lấy thân mình đập nát tấm màn mỏng này.
Thiệu Hác Nguyên đột nhiên khóc lớn.
Lớn đến từng tuổi này lần đầu tiên mắt Thiệu Hác Nguyên tràn lệ nóng không kiểm soát như vậy, hắn không biết Khâu Duẫn là ai, hắn chỉ để ý Thẩm Thiên Lương đang làm chuyện điên rồ từ biệt hắn.
Hắn không cho phép! Không cho phép!
"Quay lại đây, nếu không tôi hận em suốt đời..."
Nhâm Thạch nhìn tấm ngăn cách vô hình do hệ thống đưa ra nghĩ không tồi nha! Một bên làm như không nghe thấy lời Thiệu Hác Nguyên nói, không nghĩ ngợi phi như bay đến tang thi thần cấp, việc tự bạo nhanh như chớp mắt nhưng cũng đủ để Nhâm Thạch cùng "hắn" lao đến cách xa nhà Đại tướng.
Đây là câu nói cuối cùng của tang thi thần cấp: "Ta không cho phép các ngươi ở bên nhau, sống không được ở bên nhau chết cũng đừng hòng ở bên nhau, một người sống một người chết, hơn bội phần thống khổ ha ha"
Chết hết thì còn gì nữa đâu, một người ở lại mới dằn vặt đau đớn.
"UỲNH_____UỲNH____"
Một tiếng nổ dữ dội như xé vang trời đất làm hai mảnh, trên trời như đánh một cơn mưa máu, vạn vật xung quanh bị ảnh hưởng nặng nề mà úa tàn, mặt đất sụp thành nhiều hố đen to đùng sâu không thấy đáy, từ đây đi vạn dặm tang thi cấp thấp, cấp cao bị đánh vào đại não, tức tưởi bạo thể mà chết không một con nào có thể sống sót, toàn cảnh thật sự dùng hai từ thảm khốc để hình dung.
Sau đó chỉ còn lại khói bụi bay ngập trời, hết thẩy đều chấm dứt!
"KHÔNGGGGGGG_______"
Vẫn có một tiếng hét bi thống vang xa, đầu óc Thiệu Hác Nguyên bây giờ ong ong choáng váng, bức tường ngăn cách cũng tự động biến mất, chỉ còn thân ảnh trơ trọi của hắn, hắn không dám tin đây là sự thật, hắn trơ mắt chứng kiến tất cả, người yêu hắn từ từ biến mất đến xá© ŧᏂịŧ cũng không nguyên vẹn, đây chính là ác mộng kinh hoàng nhất trong cuộc đời hắn.
Chỉ thấy một thân ảnh dưới cơn mưa máu bạo nộ, bi thống, là trống rỗng một chút ưu thương, đơn độc đứng như pho tượng đưa tay hứng một màu đỏ tươi.
Đây là máu thịt của Thẩm Thiên Lương, là thứ cuối cùng mà hắn có thể nắm lấy...
Em thật tàn nhẫn...
Thế giới của hắn giờ khắc này chỉ là một màu đen nguyên vẹn.
Điều tiếc nuối nhất của hắn là khi chưa kịp nói lời yêu em.
_________
Hoàn Thế Giới Thứ Ba.
Tuần trước mình bị trộm mất điện thoại 😭😭😭 nên bây giờ mới đăng chương được, đúng là nghiệp chướng mà...