Sau khi Thư Nhã biết được kết quả ADN, Thu Nhã đang vội vã tìm người hỏi cách liên hệ với Hoắc Triều.
Thật ra, cô ta muốn trực tiếp gặp Hoắc Triều, nhưng rất khó để gặp anh vào cuối tuần, cô ta thậm chí còn không biết anh đang ở đâu.
Có thể anh đang chơi bi-a, cũng có thể anh đang chơi gôn.
Nếu cô ta hấp tấp muốn gặp ngay Hoắc Triều, cô ta sợ Hoắc Triều sẽ lưu lại ấn tượng đầu không tốt về cô.
Tất nhiên, chỉ cần đợi đến thứ hai, cô ta có thể đến Nhất Trung gặp anh, nhưng cô ta không đợi được lâu thế.
Chỉ cần nghĩ tới Hoắc Triều đã nhận nhầm cô ta thành Thư Nhã, cô ta không muốn đợi thêm một phút một giây nào.
Người cứu mạng anh lúc nhỏ, rõ ràng chính là cô ta!
Nếu Hoắc Triều thực sự nhận sai người, có nghĩa là sự đối xử đặc biệt mà Thư Nhã đang được hưởng, thực ra nên thuộc về cô ta?
Mấy cái túi hay là bữa tiệc sinh nhật hào nhoáng.
Tất cả, thật ra nên thuộc về cô ta, đúng không?
Thư Nhã đã cướp đi sự đãi ngộ đặc biệt đó!
Cướp đi sự nổi tiếng của cô ta!
Thu Nhã cảm thấy cô ta không thể chịu nổi thêm một giây nào nữa.
Cuối cùng, Thu Nhã cũng có được tài khoản Facebook của Hoắc Triều từ chỗ Lý Mộ.
Cô ta lập tức nhập nick Facebook của Hoắc Triều, tìm kiếm và sau đó chọn kết bạn.
Từng giây từng phút trôi qua, Facebook vẫn không có thông báo.
Hoắc Triều không chấp nhận lời mời kết bạn của cô ta.
Thu Nhã cắn môi, cô ta không có cách nào khác, chỉ có thể nhờ Lý Mộ giúp cô ta tìm số điện thoại của Hoắc Triều.
Lý Mộ cầm điện thoại, nhìn cô ta có vẻ muốn nói lại thôi: "Thu Thu, vì sao cậu muốn biết số điện thoại của Hoắc Triều?"
Hành động gần đây của Thu Nhã không bình thường. Cô ta chấp nhất với Hoắc Triều như vậy, nhưng bên cạnh Hoắc Triều đã có Thư Nhã rồi.
Cô ta làm như vậy, giống như kẻ thứ ba.
Tất nhiên là Lý Mộ cảm thấy rất bình thường, việc tiểu tam thành công trở thành chính chủ, cô ấy cũng thấy không ít.
Nhưng cô ấy cảm thấy Thu Nhã không nên như vậy.
Thu Nhã là ai? Là một người nổi tiếng ở thành phố H, cô ta muốn loại đàn ông nào mà chẳng có?
Mặc dù Hoắc Triều có là rất rất tốt đi chẳng nữa, với thân phận và địa vị của Thu Nhã, tình nguyện hạ mình, đi tranh giành đàn ông với Thư Nhã?
Gần đây cặp đôi Hoắc Triều và Thư Nhã gây lên ồn ào không nhỏ, nếu Thu Nhã muốn chen một chân vào, lúc ấy sợ là sẽ bị người ta chê cười.
Thu Nhã nghe Lý Mộ hỏi câu đó, cố gắng giữ vững sự bình tĩnh trên mặt: "Tôi có chút chuyện cần liên hệ với Hoắc Triều."
Lý Mộ mở miệng, muốn khuyên cô ta. Nhưng cô ấy cảm thấy lời nói của mình cũng chẳng có mấy trọng lượng, nói thì Thu Nhã cũng chưa chắc nghe, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Lý Mộ thở dài, hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng cũng xin được số điện thoại của Hoắc Triều từ một người bạn học cấp ba của Triệu Chi Phong.
Lý Mộ đưa số điện thoại của Hoắc Triều cho Thu Nhã, cô ấy do dự một lúc rồi hỏi: "Thu Thu, cậu có muốn gọi điện thoại cho anh ấy không?"
Thái độ của Thu Nhã rất rõ ràng: "Không."
Trong đầu cô ta đang rất loạn, nghĩ rất nhiều thứ.
Cô ta sợ bản thân lúc gọi sẽ lắp ba lắp bắp không nên lời, nên tốt nhất là gửi tin nhắn.
【Hoắc Triều, xin chào, em là Thu Nhã. Anh có còn nhớ em không? Lúc anh còn nhỏ, anh ở huyện B, em đã cứu mạng anh. Cậu bé em cứu chắc là anh đúng không? Em tình cờ nhìn thấy ảnh của anh, cảm thấy anh trông rất giống cậu bé đó, nên mới mạnh dạn hỏi thăm tình hình của anh, nếu em nhận nhầm người thì mong anh không cảm thấy phiền.】
Tay Thu Nhã cầm điện thoại, lo lắng chờ đợi phản hồi.
Nếu Hoắc Triều là cậu bé được cô ta cứu lúc nhỏ, anh chắc chắn sẽ nhắn lại.
Ơn cứu mạng chắc chắn sẽ được báo đáp. Vậy nên cô ta không vội vã, kiên nhẫn chờ đợi là được.
Thu Nhã tự nói với mình là nhất định phải bình tĩnh, yên tâm chờ đợi.
Nhưng chiếc điện thoại cô ta cầm trên tay vẫn không có thông báo nào.
Hay là anh không nhận được tin nhắn?
Hay là không tiện trả lời lại.
Hay có khi nào, là cô ta nhận nhầm người? Nếu là vì lý do đầu còn đỡ, nhưng cái lý do thứ hai… Thu Nhã cắn chặt môi.
Lý Mộ luôn cảm thấy Thu Nhã có gì đó không ổn, cảm thấy cô ta quan tâm Hoắc Triều quá mức cần thiết. Nhưng Thu Nhã để ý tới bạn trai của người khác để làm gì? Chung quanh cô ta có bao nhiêu anh đẹp trai, còn có Cố Nhậm Hạo, tuy hơi kiệm lời, hướng nội, nhưng cũng không thua kém Hoắc Triều là bao.
Đột nhiên, trong lòng Lý Mộ nảy ra một ý nghĩ khó tin.
Thu Nhã… chắc sẽ không ghen tỵ với Thư Nhã chứ.
Vì gần đây Thư Nhã được rất nhiều người quan tâm, cho nên Thu Nhã ghen tỵ với cô?
Lý Mộ càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất có thể là như vậy, cô ấy nửa đùa nửa thật với Thu Nhã: "Thu Thu, chắc cậu không ghen tị với Thư Nhã đấy chứ?"
Câu này vừa hay đâm trúng tim đen của Thu nhã.
Cô ghen tị với Thư Nhã? Không thể nào?
Thu Nhã khịt mũi: "Cậu hiểu nhầm rồi, tớ không ghen tị, tớ chỉ đang lấy lại những gì nên thuộc về mình mà thôi."
Lý Mộ mờ mịt không hiểu: "Cái gì?"
Thu Nhã không nói nhiều, cô ta chỉ tiết lộ cho Lý Mộ một chút: "Cậu chỉ cần biết Thư Nhã là một tên trộm là được."
Trong mắt Thu Nhã, Thư Nhã là tên trộm đã lấy đi đồ vật của cô ta, trộm đi hào quang của cô ta.
Cô ta bây giờ, chỉ là đang lấy lại những thứ nên thuộc về mình.
Lý Mộ bối rối. Chuyện này là sao?
Thư Nhã là một tên trộm?
Cô ấy đã trộm cái gì?
...
Lúc này, Thư Nhã đang nằm trên giường nhắn tin cho Hoắc Triều.
Bé Nhã: Anh anh anh anh, hôm chủ nhật anh có rảnh không?
Anh: ?
Thư Nhã không vừa lòng khịt mũi. Hoắc Triều lúc nào cũng chỉ gửi một dấu chấm hỏi. Anh không thể nhắn một câu ấm áp dịu dàng "Công chúa nhỏ làm sao thế?" à?
Nhưng Thư Nhã biết cô không thể yêu cầu Hoắc Triều cao như vậy. Hơn nữa, khi nghĩ đến Hoắc Triều thực sự dùng cách nói ấm áp dịu dàng đấy, cô chắc sẽ vui mừng khôn xiết, cảnh tượng đó chắc sẽ rất thú vị. Thôi, như bây giờ cũng là rất tốt rồi.
Bé Nhã: Mai anh đi chơi với em một ngày được không?
Anh: Cái gì?
Bé Nhã: Có chút chuyện, ngày mai gặp rồi nói! Sáng mai tám giờ, ở cửa nhà em, không gặp không về!
Thư Nhã gửi tin nhắn xong, cô cẩn thận bỏ kết quả xét nghiệm AND vào trong túi xách.
Ngày mai cô có nhiều việc phải làm nên sẽ đi tắm và đi ngủ sớm.
Tám giờ sáng hôm sau, Thư Nhã ra cửa, Hoắc Triều đã ở đó.
Cô nói địa chỉ cho Hoắc Triều, rồi yên tâm ngồi lên ghế sau xe đạp.
Hoắc Triều thắc mắc hỏi: "Em tới đó làm gì?"
Thu Nhã nghiêng đầu nói: "Đương nhiên là có chuyện."
Địa chỉ Thư Nhã nói với anh, Hoắc Triều hình như biết, nhưng cũng không rõ lắm, trước đây anh có nghe qua về nó, nhưng cụ thể là ở đâu thì anh không rõ.
Hoắc Triều cảm thấy không ổn lắm, bèn lấy điện thoại tra xem, anh phát hiện địa chỉ Thư Nhã muốn đến là một phố xăm hình.
Anh dừng xe, hỏi: "Em đi xăm à?"
Thư Nhã gật đầu, cô thẳng thắn thừa nhận: "Vâng."
"Trẻ con xăm cái gì?"
Thư Nhã bĩu môi, cô cũng không muốn đi xăm, xăm hình đau lắm, cô là một tiểu công chúa thích ăn ngọt không thích ăn khổ, tất nhiên sẽ không thích cảm giác đau đớn đó.
Nhưng vết sẹo trên lưng cô, mỗi khi nhìn thấy nó, cô rất ngứa mắt.
Cả người cô trắng trẻo mềm mịn, làn da mỏng manh, thân hình vạn người mê, tất cả đều bị vết sẹo sau lưng phá hỏng.
Có vết sẹo này, cô sao có thể mặc đồ hở lưng?
Làm sao cô mặc được bikini mùa hè?
Làm sao cô đi biển chơi được đây?
Nên cô nghĩ, có thể nhờ thợ xăm hình tư vấn giúp, xăm một hình con bướm xung quanh vết sẹo thì có che được nó đi không.
Nếu hình xăm che được vết sẹo này thì có phải sẽ càng quyến rũ hơn không?
Hoắc Triều lại hỏi: "Hả? Tại sao lại muốn đi xăm?"
Vấn đề này không cần phải giấu diếm, Thư Nhã nói thật: "Bởi vì sau lưng có sẹo."
Có sẹo?
"Vết sẹo rõ lắm à?"
Nói về vấn đề này, Thư Nhã chỉ muốn khóc: "Ừ."
Vết sẹo trên lưng không biết do đâu mà có, cảm giác như bị vật gì đó va vào vậy, chỗ bị thương khá rộng, cô cũng đã nghĩ đến việc có nên phẫu thuật xóa sẹo hay không, nhưng vết sẹo đã lâu rồi. Xóa sẹo không hiệu quả lắm, cô không hy vọng vào việc có thể chữa lành lặn như ban đầu, nên mới nghĩ đến việc xăm hình.
Thư nhã đã nghĩ đến khả năng cô bị bố Thư mẹ Thư ngược đãi lúc nhỏ, nhưng qua nhiều lần quan sát, còn thấy đây không phải vết thương do bị ngược đãi.
Cô cũng hỏi Thư Nguyệt về chuyện lúc nhỏ.