Thư Nhã cười thật ngọt ngào: "Anh à, anh nói xem?"
Hoắc Triều ném khăn lông trắng bị ướt qua một bên trên ghế salông, thái độ rất cứng rắn: "Cái gì mà nói xem? Đây là chuyện không thể nào."
Nếu để cho người ta biết anh cầm kim đan túi cho Thư Nhã như một bà mẹ, vậy anh còn muốn lăn lộn ở thành phố H này nữa chắc?
Nếu như để cho tên Phó Trung đối đầu với anh biết được, anh còn mặt mũi gì nữa chứ?
Chuyện như cầm kim này vốn không phải là chuyện mà một thằng đàn ông nên làm.
Từ nhỏ đến lớn anh căn bản là chưa từng chạm qua thứ đồ chơi gọi là len này.
Thư Nhã bĩu môi một cái, lại tiếp tục dây dưa chưa chịu từ bỏ suy nghĩ, thế nhưng lúc này đầu dây bên Hoắc Triều truyền đến tiếng gõ cửa, đoán chừng là có người tìm anh.
Hoắc Triều nói một tiếng "Cúp đây", sau đó thì kết thúc cuộc gọi.
Gương mặt đẹp trai của nam chính trên màn hình lập tức biến mất.
Thư Nhã nhún vai một cái, vẻ mặt thờ ơ đặt điện thoại qua một bên.
Cô cũng biết nam chính không dễ bị dao động như vậy, cũng không thể đồng ý đan túi cho cô dễ dàng như thế.
Như bây giờ là tốt nhất.
Hoắc Triều càng nói bảo anh đan túi là chuyện không thể nào, thì cô càng muốn bảo anh làm. Chuyện càng có tính khiêu chiến thì cô lại càng cảm thấy hứng thú.
Đời chưa ngừng, chưa thôi tìm đường chết.
Đau lòng cho nam chính một giây.
Sau khi Thư Nhã đặt điện thoại xuống thì lập tức vùi đầu vào học bài.
Đối với cô bây giờ, thi đại học là đường ra tốt nhất, cho nên cô rất để tâm tới chuyện học hành, không dám xem thường một chút nào.
Ngày hôm sau là thứ sáu, cho dù là học sinh nội trú cũng không có tự học buổi tối.
Sau khi tan học, Thư Nhã lại thu xếp lại một lúc, cuối tuần còn phải dùng sách giáo khoa và đề thi, dự định tận dụng hoàn toàn các ngày cuối tuần.
Lúc cô thu xếp xong mọi thứ chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy âm thanh phấn khởi truyền đến từ bên ngoài.
"Trương Ngọc Vi và Lý Giai Tuệ đang hát ở trước cửa nhà ăn để kéo phiếu cho Trương Ngọc Vi kìa!"
Mọi người đi nhanh lên!"
"Có chuyện vui để xem rồi!"
Ninh Hạ Ngọc nghe vậy nhanh chóng mở to cặp mắt nhiều chuyện: "Trời ạ, bạn kia nói cái gì? Hát để kéo phiếu cho Trương Ngọc Vi? Đây là Trương Ngọc Vi và Lý Giai Tuệ bắt tay với nhau hay là sao?"
Thư Nhã xoay xoay đôi mắt, trong lòng cũng có chút tò mò, cặp sách rất nặng, cô bèn dứt khoát đặt cặp sách lại ở trên bàn, sau đó vẻ mặt hết sức phấn khởi nói với Ninh Hạ Ngọc: "Chúng ta đi xem một chút đi."
Câu này vừa lúc hợp ý Ninh Hạ Ngọc, cô ấy vội vàng gật đầu nói: "Được đó!"
Lúc hai người đến trước cửa nhà ăn thì khoảng sân rộng trước cửa đã bị học sinh ba khối lớp vây chặt đến mức không lọt được một giọt nước rồi.
Thư Nhã vừa nhìn về phía bậc thang là biết ngay lời của Ninh Hạ Ngọc đoán chừng là thật.
Trương Ngọc Vi đang cầm micro hát, Lý Giai Tuệ đệm theo cho cô ấy. Cũng không biết Trương Ngọc Vi làm cái gì, mà lại có thể khiến cho Lý Giai Tuệ vốn có phần thắng bốn:sáu so với Trương Ngọc Vi chủ động rút khỏi vòng cạnh tranh, bằng lòng làm lá xanh.
Vì thế nên bây giờ hai người bọn họ cố ý bắt tay với nhau đến đối phó với cô? Bởi vì bây giờ cô là người có phần thắng cao nhất?
Có thể làm nữ thần của trường Nhất Trung, vẻ ngoài của Trương Ngọc Vi đương nhiên là không tệ, chớ nói chi hôm nay còn cố ý trang điểm, xinh đẹp động lòng người, ca hát cũng khá hay.
Rất nhiều học sinh nam ở dưới đài ồn ào bảo phải bỏ phiếu cho cô ấy.
Thư Nhã hừ lạnh một tiếng, haiz, đàn ông.
Nhìn đám cỏ đầu tường này, nói không chừng trong đám người nói phải bỏ phiếu cho Trương Ngọc Vi thì trước đó cũng đã có nói sẽ bỏ phiếu cho Thư Nhã cô đây.
Cô không ngờ tới chỉ một cuộc bình chọn "Nữ thần trường học" nho nhỏ mà cũng cạnh tranh khốc liệt như thế, người muốn đạt được danh hiệu nữ thần đều phải dùng hết tất cả bản lĩnh trên người mình. Trương Ngọc Vi cũng rất có bản lĩnh, nghĩ được phương pháp hợp tác với Lý Giai Tuệ.
Ninh Hạ Ngọc ở một bên cẩn thận nêu đề nghị: "Nhã à, cậu có muốn lên đài hát một bài hay nhảy một đoạn gì đó không?"
Thư Nhã không biết bản gốc hát với nhảy như thế nào, nhưng cô là cô chiêu mà nhà họ Thư dốc lòng bồi dưỡng nên nhảy múa, piano, vẽ tranh hay thư pháp cũng đều từng luyện qua. Đồng thời bởi vì có thiên phú, nên cũng coi như khá là tốt. Thế nhưng cô không thể dùng biện pháp mà Trương Ngọc Vi đã dùng, như vậy có vẻ như cô đang cố ý bắt chước theo Trương Ngọc Vi, quá mất giá rồi!
Quá trình bỏ phiếu đã tiến vào thời điểm cao điểm, điện thoại trong tay cô lại rung lên, cô xem qua, là do Hoắc Triều gọi điện thoại tới.
Cô nói với Ninh Hạ Ngọc một tiếng, sau đó tìm một góc yên tĩnh nghe điện thoại.
"Em đang ở đâu?" Hoắc Triều đã chờ ở trước cửa trường học, nhưng Thư Nhã nói muốn đưa sách cho anh lại chậm chạp không thấy người đâu, vì thế nên mới có cuộc gọi này.
Thư Nhã cầm điện thoại nói: "Em ở trước cửa nhà ăn."
Hoắc Triều nhíu mày: "Em đến nhà ăn làm gì?"
Thư Nhã nói với giọng điệu ung dung: "Xem Trương Ngọc Vi hát đó."
"Cái gì?"
Hiếm khi Thư Nhã kiên nhẫn giải thích: "Trương Ngọc Vi cùng một bạn học nữ khác lớp mười một đang bắt tay với nhau để kéo phiếu cho mình, bây giờ cô ấy đang hát ở nhà ăn, các fans nhỏ của cô ấy đang tranh giành nhau khoảnh đất trước cửa nhà ăn nè, thật nhiều người nói phải bỏ phiếu cho cô ấy."
Hoắc Triều im lặng hai giây, sau đó nói: "Em đang ở đâu thì ở đó chờ anh một chút, bây giờ anh qua đó."
Hoắc Triều đến rất nhanh, Thư Nhã vừa nhìn thấy anh đã nhảy nhót chạy tới bên cạnh anh.
Hoắc Triều nhìn khung cảnh trước cửa nhà ăn, anh đè giọng chửi một tiếng đệt. Bỏ ra ba trăm năm chục triệu mua gà rán, trà sữa còn không so được với hoa khôi của trường vừa nhảy vừa hát trên bậc thềm? Nhìn đám học sinh nam từng người từng người như chó sói, còn thiếu bày tỏ lòng thành nữa thôi.
Thư Nhã đi tới trước mặt Hoắc Triều, kéo kéo vạt áo của anh, giọng nói nũng nịu: "Anh ơi..."
Cô phải để cho nam chính ra sức lần nữa.
Hoắc Triều cúi đầu nhìn cô một cái: "Anh biết."
Anh ấy biết?
Thư Nhã có chút bất ngờ, cô còn chưa nói hết đâu, chỉ mới gọi một tiếng anh ơi là anh ấy đã biết cô muốn nói gì rồi hả?
Xem ra mấy ngày nay uốn nắn nam chính cũng không phải là hoàn toàn không có hiệu quả.
Ít nhất thì bây giờ nam chính cũng biết phải giúp cô tranh thủ cái danh hiệu nữ thần rồi.
Thư Nhã yên lặng đứng bên cạnh Hoắc Triều nhìn lên đài biểu diễn.
Hai người đứng ở đây một lúc, đợi tới khi trời tối lại, lúc Trương Ngọc Vi và Lý Giai Tuệ cũng cảm thấy gần đủ rồi chuẩn bị kết thúc màn biểu diễn, thì Hoắc Triều đi lên đòi với micro với Trương Ngọc Vi.
Vẻ mặt Trương Ngọc Vi cảnh giác nhìn Hoắc Triều: "Làm gì?"
Hoắc Triều có chút mất kiên nhẫn, anh đứng ở dưới đài quá lâu, sự kiên nhẫn của anh đã cạn sạch, hơn nữa anh còn không thích nghe người ta hát, lần này lại nghe lâu như vậy, anh cảm thấy lỗ tai của mình chịu đủ mọi dằn vặt.
Hoắc Triều nói ngắn gọn: "Tôi cần dùng."
Trong lòng Trương Ngọc Vi bỗng hoảng sợ.
Hoắc Triều sẽ không vì kéo phiếu cho Thư Nhã mà tự mình lên đài hát với nhảy chứ?
Lẽ nào Hoắc Triều đứng ở vị trí như thần ở trường trung học Nhất Trung lại có thể vì Thư Nhã mà làm đến mức này sao?
Bỏ xuống tất cả mặt mũi chỉ vì để cho Thư Nhã thắng?
Nghĩ đến loại khả năng này, Trương Ngọc Vi dứt khoát đưa micro cho Hoắc Triều.
Nếu như Hoắc Triều thật sự làm như vậy, thì cho dù lần này cô ấy bại bởi Thư Nhã, cô ấy cũng nhận.
Không chỉ nhận, cô ấy còn thêm hâm mộ Thư Nhã!
Ngẫm lại mà xem, đây sẽ là một màn biểu diễn thế kỷ thế nào!
Phải biết, Hoắc Triều đối với loại trò vui giải trí này từ trước đến nay đều xin tha cho kẻ vô dụng, anh chưa từng biểu diễn tiết mục ở lễ của trường hay là các loại dạ hội, thế nhưng bây giờ có phải anh sắp sửa muốn cống hiến một bài hát rồi không?
Nghĩ như thế, Trương Ngọc Vi hưng phấn lấy điện thoại của mình ra, chuẩn bị quay lại một màn chấn động lòng người sắp diễn ra.
Có điều mấy giây sau, Trương Ngọc Vi mới biết mình đã nghĩ sai rồi.
Bây giờ đại ca Hoắc còn rất lâu mới phát điên như vậy.
Sau khi Hoắc Triều nhận lấy micro cũng không nói gì nhiều, chỉ nói một câu.
Nhưng một câu nói này cũng đủ để đốt cháy sự nhiệt tình của tất cả mọi người ở đây.
Lời anh nói là: "Chỉ cần bỏ phiếu cho Thư Nhã, là có thể vào group giật lì xì. Mỗi ngày có hai mươi bao lì xì, mỗi bao hơn ba triệu, sẽ liên tục cho tới khi có kết quả vào ngày thứ hai, người vào group ai nấy đều có phần."
Nói xong, Hoắc Triều dứt khoát trả lại micro cho Trương Ngọc Vi.
Bây giờ Thư Nhã còn chưa thể thắng với số phiếu áp đảo, đó chỉ có thể nói là do anh còn tiêu tiền chưa đủ nhiều.
Chỉ cần anh bằng lòng ném tiền, không có vấn đề gì mà không giải quyết được.
Đừng nói là một cuộc bình chọn "Nữ thần trường học" nho nhỏ, cho dù là ra mắt, anh cũng có thể dùng tiền kéo số phiếu lên cho cô, để cô có thể ra mắt vị trí chính với số phiếu cao!
Hoắc Triều bỏ hai tay vào túi, hờ hững đi tới chỗ Thư Nhã, Thư Nhã cảm thấy nam chính không hổ là nam chính, ngoại trừ người ngốc mắt mù nhận lầm ân nhân cứu mạng ra, trên người vẫn còn điểm sáng.
Ví dụ như, anh ấy khá hào phóng! Dùng tiền cho cô không hề nháy mắt! Ra vẻ chẳng thiếu tiền!
Có điều tác giả bộ sách gốc viết không chắc tay, không thiết kế được tình huống, trong sách cũng không có đoạn nào để nam chính dùng tiền cho nữ chính, có thể là bởi vì nhà của nữ chính Thu Nhã có tiền, vì thế nên không hiếm lạ gì mấy đồng tiền dơ bẩn của nam chính?
Do đó nam chính căn bản là không có cơ hội biểu hiện đặc điểm ta đây có tiền?
Nữ chính không yêu thích, thế nhưng cô lại yêu thích nha!
Đàn ông chịu chi tiền cho phụ nữ thật là đẹp trai!
Đặc biệt là lúc Hoắc Triều dùng thái độ ngạo mạn không thèm để ý nói tặng lì xì, cả người như đang phát sáng. Cũng không phải trước giờ Thư Nhã chưa từng nhìn thấy cậu ấm giàu có, đời trước cô đã gặp qua rất nhiều người có tiền, nhưng những người này lại chẳng có ai có loại thần thái có một không hai như nam chính.
Đáng tiếc bây giờ nam chính cũng chỉ là một học sinh cấp ba, nếu như bây giờ nam chính là tổng giám đốc của một công ty đã lên sàn, cô khẳng định cũng phải ép khô tiền của anh.
Đã làm, đương nhiên là phải làm cho đến cùng. Bệnh công chúa cũng phải có tôn nghiêm. Không muốn giả mắc bệnh công chúa giả tạo nhất, thì không phải là một người giả tạo hợp lệ.
Đáng tiếc... bọn họ gặp nhau quá sớm.
Nhưng mà nếu như gặp gỡ muộn quá, nữ chính xuất hiện, vậy thì còn có chuyện gì cho con tốt nữ phụ là cô làm nữa.
Thư Nhã cười híp mắt đi đến bên Hoắc Triều, nịnh hót: "Anh à, ban nãy anh rất đẹp trai nha."
Mạt Hoắc Triều vẫn cứ hời hợt: "Bình thường thôi."
Thư Nhã mím môi cười: "Anh ơi, trước đây anh có từng tốn nhiều tiền cho con gái như thế chưa?"
Hoắc Triều cúi đầu nhìn cô một cái, hỏi ngược lại: "Em nói xem?"
Anh lớn tới vậy, cũng không gặp được cô gái nào nói nhảm nhiều như Thư Nhã.
Thư Nhã nghiêng nghiêng đầu, coi bộ hẳn là không có ha?
Hi hi.
Có điều con người mà, luôn phải có lần đầu tiên chứ.
Mọi chuyện gần như đã được giải quyết, cuối cùng hai người cũng có thể về nhà.
Sau khi Ninh Hạ Ngọc nghe được câu cuối cùng của Hoắc Triều đã biết điều đi về trước. Ngay cả mấy người anh em kia của Hoắc Triều, ngày hôm nay cũng không có ở đây, chắc là cũng bận chuyện riêng, vì thế bây giờ chỉ có Thư Nhã và Hoắc Triều.
Thư Nhã đoán chắc ngày mai sẽ bị Ninh Hạ Ngọc trêu ghẹo. Có điều đối với biểu hiện ngày hôm nay của Hoắc Triều, bản thân Thư Nhã cũng rất bất ngờ.
Chắc là cũng đã bỏ tiền ra mua gà rán rồi nên không thể kiếm củi ba năm đốt trong một giờ được?
Mặc kệ thế nào, biểu hiện ngày hôm nay của nam chính vẫn rất tuyệt vời, rất đáng được khen thưởng.
Thư Nhã ngồi ở ghế sau của Hoắc Triều, trên đường về nhà, cô bỗng nhiên tinh mắt nhìn thấy ở đối điện có một cửa hàng nhỏ.
Cô vội hô lên: "Anh, dừng một chút, dừng một chút."
Hoắc Triều đạp phanh xe, giọng nói trầm thấp dễ nghe theo gió truyền vào tai cô: "Lại làm sao?"
Đôi mắt xinh đẹp của Thư Nhã hơi cong lên, cái chữ "lại" này của nam chính, dùng thật là sinh động nha.
Cô nhảy xuống chỗ ngồi ở phía sau xe, chỉ sang phía đối diện, mặt mày hưng phấn nói: "Anh à, anh mau nhìn cửa tiệm kia đi!"
"Thứ gì?"
Chờ sau khi Hoắc Triều nhìn rõ cửa tiệm ở đối diện, anh chỉ cảm thấy da đầu của mình đang run lên.
Của tiệm kia không phải là của tiệm gì khác, mà là tiệm chuyên bán kim chỉ!
Anh vừa mới bày ra dáng vẻ ngầu lòi vì cô, cô lại còn chưa dứt tơ tưởng tới cái túi kia?