2 giờ đêm cô và anh mới trở về nhà sau những cuộc đua tốc độ , sau những cái dừng chân tại quán ăn viả hè , sau những khu chợ đêm mà chưa một lần anh bước chân đến ..anh cho cô trải nghiệm thì chính cô lại tạo cho anh cảm giác thú vị ....Trâm từ xa thấy xe của anh đến gần , cô liền nghĩ ra cách quét quét thêm ít phấn cho mặt nhợt nhạt đi một chút như các diễn viên hay làm rồi nằm sẵn ở ghế sofa phòng khách ...
Sau khi anh và cô cất xe xong đi vào thì thấy Trâm đang nằm đó với dáng vẻ mệt mỏi ..anh nhìn cô rồi đến gần lay người Trâm :
- Trâm ..Trâm ..muộn rồi sao em còn không vào phòng ngủ ..
Trâm mở mắt ra nắm lấy tay anh :
- anh Minh ..em mệt ..em ốm rồi .
- vậy để anh gọi bác sỹ cho em .
- anh bế em vào phòng được không ? Em không còn sức mà đi .
Minh băn khoăn quay qua nhìn sắc mặt của Thuý , xem cô thế nào nhưng cô lại thản nhiên Lạ thường ..
Thuý :
- để em dìu chị vào phòng .
- chị thực sự rất mệt Thuý ạ .. em cho chị mượn anh Minh một lát thôi ..
Minh :
- đi thôi ..anh đưa em vào phòng ..
- anh bế em đi ..
- ừ thì bế ..
Thuý đừng nhìn anh , nhìn theo bóng dáng sau lưng của anh ..cô thản nhiên đến vậy vì cô thừa biết rằng Trâm chỉ đang diễn trò , cô bắt gặp được ánh mắt thách thức của Trâm khi nhìn cô ..cô cười mỉa mai rồi bước lên phòng , cô cười tại sao cô ta không tham gia vào ngành diễn viên đã để phí mất một nhân tài diễn xuất ...
Anh :
- để anh gọi người làm vào chăm sóc em sẽ tiện hơn .
Trâm kéo lấy tay anh :
- anh đừng đi ..cho em mượn anh một lát thôi.
- Trâm..anh cần về phòng tắm giặt và thay đồ ..
- nhưng chỉ lúc như này em mới cần anh .
- em đừng bướng nữa ..
Trâm quát lên :
- anh thực sự đã quên chị Thư ..lời hứa năm xưa của anh với chị ấy đâu rồi ..
Minh sững sờ khi nghe Trâm nhắc đến Thư ..anh nhìn thẳng Trâm :
- anh không hề làm gì sai với lời hứa năm xưa ..anh đã hứa sẽ nắm tay chị em đi hết đoạn đường còn lại , nhưng chính chị em đã bỏ anh ra đi trước ..
- nếu chi ấy còn tồn tại ?
Anh nhói trong tim khi nghe Trâm nói vậy ..anh quay mặt đi :
- điều đó sẽ không thể xảy ra ..
Trâm biết mình đã đi quá giới hạn , cô nhẹ giọng :
- em xin lỗi .. chỉ vì em thấy thương cho những kỷ niệm đẹp của hai người trước kia , em lại chưa thể chấp nhận được sự thật có một cô gái nào khác dễ dàng bước vào trái tim anh đến vậy .
Minh cười :
- phải ..dễ dàng ..với em là dễ dàng nhưng với anh là một khoảng thời gian chật vật ..6 năm đấy e ạ .
Nói rồi anh bước đi ..
- ngủ đi , nếu thấy không khỏe thì có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào , anh có thể gọi bác sỹ đến khám cho em ..
Anh rời đi , Trâm ôm đầu khóc :
- thà là anh không yêu ai , chỉ giữ trong tim mình hình bóng chị Thư còn khiến em dễ chịu hơn lúc này ...
Thuý lúc này ở trong phòng nghe được tiếng bước chân anh , cô giả vờ chạy lên giường chùm chăn ngủ ..
Anh nhẹ nhàng bước vào nhìn thấy cô rồi cười nhẹ , anh lấy một điếu thuốc từ từ mở cửa ngoài ban công rồi không quên đóng cửa , ánh mắt trầm ngâm nhìn xa xăm , miệng hít một hơi thuốc rồi từ từ nhả khói ra ..
“ thực sự lời nói của Trâm khi nhắc đến Thư đã có một tác động không nhỏ trong suy nghĩ của anh ..anh cảm giác có chút gì đó day dứt và khó hiểu tại sao khi bên Thuý lại khiến anh ngừng nhớ tới Thư “
Thuý mở mắt ra thấy anh đang đứng trước ban công mang vẻ tâm trạng gì đó khiến cô có chút không vui...cô thở dài nhìn bóng dáng anh , một người dù đến gần hay đứng từ xa cũng toát ra khí phách như một bậc vương giả cao cao tại thượng ..cô dơ bàn tay mình lên rồi tự nhủ “ hạnh phúc này cô nắm được bao lâu “
Anh quay vào trong nhìn thấy cô trong tư thế đang giả vờ ngủ , anh cười nhẹ định bụng trêu cô một trận ..đôi bàn tay từ từ tiến đến cởi chiếc cúc áo trên đầm cô đang mặc , cô chột dạ nắm chặt lấy tay anh :
- anh làm gì vậy ?
Anh vẻ mặt nhăn nhở :
- làm gì là làm gì .. à làm việc mỗi buổi tối cần làm .
- không ..em đang mệt lắm đấy .
- anh tưởng em ngủ .
- ừ thì đang ngủ mà ..
Anh phì cười :
-làm tí chứ nhỉ ?
Cô hai tay ôm ngực :
- không được ..em mệt ..
Anh nheo mắt :
- bộ tắm thì ảnh hưởng gì đến mệt ..
Cô nhìn mắt anh , biết rằng anh đang trêu đùa mình , cô lườm :
- cũng không tắm luôn .
- không tắm lại bẩn ..
- bẩn quen rồi ..
- nhưng tôi lại sạch quen rồi ..
Nói rối anh bế cô lên đi thẳng vào phòng tắm , một phát thả tõm cô xuống bồn ..
- anh đi ra đi .
- đi đâu ?
- thì đi ra ngoài đó .
- tắm chung được mà .
- xấu hổ chết ..
- gớm ..cái gì cần nhìn tôi thấy hết rồi ..
Cô đỏ mặt ngượng ngùng , hai má đỏ hồng như cánh hoa anh đào nở rộ ...
Cô tủm tiêm cười nhìn anh :
- em tưởng anh đang chăm sóc chị Trâm ..
- em thích vậy ?
- không ..
- thế thì hỏi nhiều làm gì ..
Cô bĩu môi ..
Anh từ từ nắm lấy bờ vai cô , mắt nhìn thẳng mắt cô ..
- sinh cho anh một thằng cu hoặc một cô công chúa nhá ..
Cô trợn tròn xoe mắt :
- má ơi .. muốn đẻ là đẻ được ngay đâu..
- anh tin vào kinh nghiệm của bản thân..một phát sẽ trúng đích ..
Cô cười ồ lên ..
- nhìn mặt anh kìa ..
anh gằn giọng :
- tôi đang rất nghiêm túc ..32 tuổi rồi nên cần có một đứa con cho bà nội vui lòng ..
- vậy là sinh con chỉ để làm vui lòng bà nội ..
Anh vụng về sửa chữa :
- không .. mà e tưởng ai cũng dễ dàngg để tôi gửi gắm đứa con hả ?
Cô nhìn anh , thật sự đang rất nghiêm túc .. cái mà trước kia cô luôn ao ước có một gia đình nhỏ và những đứa trẻ , nay ước mơ đó dường như đã có thể trong tầm tay ..nhưng cô lại băn khoăn liệu rằng với người đàn ông trước mặt có thật sự sẽ khiến cô hạnh phúc , đơn giản vì anh ấy thực sự quá cao xa so với cô ..
Cô giãn nhẹ khuôn mặt ra , cố gắng cười một nụ cười cho bầu không khí bớt căng thẳng :
- má ơi ..đây được xem là lời cầu hôn không ?
- nếu em thích cầu hôn , tôi có thể làm cho em một bữa tiệc xa hoa hơn nhiều ..
Cô lảng tránh :
- thôi đi ra mặc quần áo vào , cảm lạnh bây giờ ..
anh nháy mắt :
- tôi là người nói là phải làm ..không cần mặc , giờ chiến thôi ..
- cha nội này , anh không để cho người ta kịp trở tay à ?
Anh hung hăng tấn công cô như một con thú bị bỏ đói lâu ngày , cô chỉ biết ngoan ngoãn phục tùng anh với đủ kiểu tư thế từ buồng tắm ra đến giường nằm rồi lại dưới đất ..
Khi ánh nắng mặt trời đã chiếu xiên qua các khe cửa sổ , cô mệt mỏi thức dậy , lê từng bước chân xuống đất ..
- tên ác ma , vì anh mà bây giờ chân em đi thành hai hàng thế này này ..
Cô quản gia gõ cửa :
- cô Thuý đã dậy chưa ?
- dạ ..cháu đây..cô mở cửa vào tự nhiên ..
- Dạ tôi không biết mật khẩu ..
- 010206
Trâm đi qua nghe thấy mật khẩu Thuý đọc , cô nhếch môi đi qua cô quản gia ..
Cô quản gia :
- cậu chủ có dặn tôi phải gọi cô dậy ăn sáng không sợ cô bỏ bữa sẽ ảnh hưởng tới dạ dày ..
- Dạ cháu cảm ơn ..
Cô quản gia nhìn dáng vẻ lê lết của Thuý liền hiểu ý rồi tủm tỉm cười :
- xem ra cậu chủ mạnh bạo gớm ..
Thuý ngượng đỏ mặt ..
Cô quản gia :
- vòng kinh mỗi tháng của cô là ngày bao nhiêu ?
- dạ .. mùng 5 hàng tháng ạ ..
- vậy nay là ngày 16.. khả năng rụng trứng dính bầu rất cao ..
Thuý :
- thật không ạ ?
Cô quản gian gật đầu :
- kinh nghiệm của tôi không sai đâu..
Thuý tủm tỉm nhớ lại lời đề nghị hôm qua của anh , ánh mắt cô yêu thương ..
- cháu cũng mong là vậy ..
Cô quản gia cười :
- bà nội cậu Minh cũng mong có chắt lắm rồi .
- cô ơi , sao cháu không gặp bà nội anh ấy ạ ?
- lão phu nhân ở biệt thự số 3 , cách đây chục cây .. nhà này có rất nhiều biệt thự cô ạ ..
- à vâng ..thì ra là vậy ..
- thế bây giờ cô xuống được phòng ăn không ? Hay là tôi mang lên đây cho cô ..
- không cần đâu cô , cháu đỡ hơn rất nhiều rồi.. Cháu tự xuống được .
... bào ngư vi cá , tôm hùm cay , thịt xông khói , cua tuyết lớn ..một bàn ăn thịnh soạn bày ra trước mắt cô..
Tiếng chuông tin nhắn điện thoại vang lên :
- chào buổi sáng người phụ nữ của tôi..chúc em ăn ngon miệng để có sức nặn cho tôi một thiên thần..
Cô nhìn tin nhắn , miệng cười :
- xùy..thì ra mục đích chính là để dễ có em bé chứ quan tâm gì đến cô.. thôi kệ , chén sướиɠ cái miệng mình đã.
Cô gọi người làm đang trong bếp ..
- mấy cô ơi..các cô đã ăn sáng chưa thì ra ăn sáng cùng cháu luôn nhé..
Họ xua tay :
- thôi cô ăn đi.
Thúy cười :
- không phải ngại đâu cô , nhiêu đây cháu ăn làm sao hết được , cảm giác như ăn cả thế giới này cô..
Người làm nhìn Thúy bằng ánh mắt thiện cảm..
- chúng tôi ăn rồi..cảm ơn cô..
Nước miếng của cô bắt đầu tiết ra , không khách khí cô kéo ghế ngồi xuống , đây đều là món khoái khẩu của cô , mặc kệ thế giới ra sao , ăn cái đã...ánh mắt liếc nhìn bàn ăn một vòng nhưng không biết ăn món nào trước , đây cũng là lần đầu tiên cô được ăn bào ngư..cô từ từ chậm chậm nhai để thưởng thức..
Trâm đi tới :
- ngon đấy nhỉ.
Thúy :
- chị có muốn ăn cùng không ?
- thôi khỏi..tôi ngán mấy món này lắm rồi ..đâu như ai kia , chưa được ăn bao giờ..
Thúy vẻ mặt thản nhiên rồi mỉm cười :
- cs này thật công bằng..thứ gì chi khao khát muốn ăn được lại chả thể thuộc về mình.
Trâm trợn mắt :
- mày..
Thúy :
- chị nên nhớ mình đang không khỏe đấy , kể ra giả bộ một chút sẽ đạt hơn..
Trâm ghé vào tai Thúy :
- mày ngon đấy..tao chống mắt lên xem cái ngày mày ra đi ..sẽ sớm thôi..
Nói rồi cô bước đi.. Thúy thở dài :
- tự nhiên mất cả ngon..
Vân gọi tới ..
- mày rảnh không ?
- em cũng đang tính gọi chị đây..
- vậy ra cafe đầu ngõ nhà mày nhá..
- ô kê chị.. đợi e lát..
15p sau..
Vân :
- ái chà chà..có mấy ngày không gặp mà tao thấy mày đẹp hơn đấy..
- hâm..e vẫn vậy mà..em nhớ chị lắm..
-gớm..mê trai quên cả trời đất , còn bày đặt kêu nhớ..
- bộ chị không nhớ em à ?
- nhớ mày làm gì ? Nhớ mày có ra được tiền khôg ?
- đợi e giàu e sẽ giúp chị thoát ra khỏi nơi đó.
Vân cười :
- cảm động quá ha..mà tao đang có tin hót hòn họt nên phải vội vàng thông báo với mày luôn ..
- tin gì vậy chị..
- con Trinh đó , nó được dán cho cái bệnh bị si đa nên giờ không một ai dám đến gần nó..nó gần như hóa điên không chấp nhận sự thật..
Vân nhìn Thúy ..
- nè..sao mày không có thái độ gì là vui mừng thế , mày phải vui vì đã loại bỏ được con cáo già hại người đấy chứ..
Thúy :
- tự nhiên em thấy tiếc cho một cuộc đời..
Vân trí đầu cô :
- mẹ cha nhà cô..chả lẽ mày dễ tha thứ thế hả..
- tha thứ cũng là cách để hoàn thiện bản thân hơn mà.
- xạo chó quá..triết lý chỉ đúng với những người bản chất lương thiện thôi , còn với cô ta hả ? Không có tư cách đâu em..
Thuý lặng yên nhìn ra cửa sổ , nhìn dòng đời qua lại , tự suy ngẫm về cái kết cho Trinh ..lẽ ra cô phải hả dạ được trận cười trong bụng nhưng cô lại không làm được vậy khi chứng kiến một ai đó sắp cận kề với cái chết ... cô thở dài :
- em bị hâm rồi , vẫn không thể nào vui được.
Vân lườm :
- mày lương thiện quá mức em ạ .. ở quán mình khối đứa trước kia ghét con Trinh nên giờ chắc đang ăn mừng nhảy múa kia kìa ..lúc còn thịnh sủng thì trước mặt chị chị em em đấy.
Thuý cười :
- kệ đi chị ..em chả quan tâm .
- ừ ..giờ mày đang chết với cái gọi là tình yêu thì quan tâm được đến ai ..mà mày với xếp Minh sao rồi ..
- tất cả mọi thứ đều tốt đẹp trừ những lúc có cô em gái nuôi hay em gái mưa gì đó ..em chả rõ mối qhe của hai người đó ..
- mày buồn cười ..nếu đã xác định yêu nhau thì phải hiểu rõ.
- ờ thì đại loại trước anh Minh yêu tha thiết cô chị , bây giờ cô em muốn trở về thay thế cô chị .
- thế cô chị đâu ? Con em nó không biết xấu hổ à ?
- cô chị theo em được biết là chết rồi .
Văn lặng yên ..rồi gật gù :
- kể ra con chị cũng cao tay , chết là hết còn người đau nhất là người giữ hình bóng ở trong tim ..bảo sao xếp Minh 6 năm không yêu được ai .
Thuý nheo mắt nhìn ra ngoài , cô thấy Trâm đang đi cùng một người đàn ông nào đó , cũng cao to phong độ ..
Thuý :
- chị Vân ..cô ấy là em gái mưa hay em gái nuôi của anh Minh kìa ( tay chỉ về hướng Trâm )
- đâu ..để tao xem tướng giúp cho ..
Vân quay lại nói với Thuý :
- hình như tao đã gặp nó ở đâu rồi ấy .
- chắc gặp ngoài đường ..
- không .. gặp ở quán mình luôn ..tao nhớ ra nó rồi , tao có gặp nó đứng nói với con Trinh ở sảnh chính ..vì nó đứng bên con Trinh nên tao hơi có ấn tượng một chút ..
- chị chắc chứ ?
- chắc ..mới chiều hôm qua thôi mà ..
Thuý yên lặng suy nghĩ ..
- lẽ nào ..
Vân nhìn ra ngoài cửa ..
- ấy mày ơi ..hình như chúng nó đang bước vào đây , cả con Trinh kìa ..
Thuý giữ bàn tay Vân :
- chúng ta ngồi yên đây ..chỗ này góc khuất chắc nó không thấy đâu ..
Vân nheo mắt :
- bộ mày cần tìm hiểu vấn đề gì à ..
- em cần xác minh một việc .
Cách đó 3 bàn về bên trái ..
Trinh :
- tôi không cần biết tôi đã giúp anh và chị nhưng đến bây giờ tôi được gì , tôi phải mang danh cả đời siđa..
Trâm :
- cô bình tĩnh cứ ngồi xuống đàng hoàng .
Tuấn :
- cô em..nóng quá cháy nhà bây giờ .
- chuyện của tôi , hai người giải quyết sao ?
- sao bây giờ nhỉ ..đó là do mày ngu..
Trinh :
- chị ?? Là cái đứa nào chủ động đến gặp tôi để yêu cầu làm bẽ mặt con Thuý .
Trâm nhếch môi :
- thế mày đã làm bẽ mặt được nó chưa hay tự mình làm bẽ mặt mình ..mày tham tiền thì mày ngu thôi , lẽ ra ban đầu mày phải nghĩ đến hậu quả khi động vào anh Minh..
- thì ra chị gài tôi ..
Trâm và Tuấn cười đểu ..
- tao Sẽ không gài được mày nếu tiền không che mù mắt mày .
- hai người giỏi lắm ..tôi sẽ đi nói hết tất cả sự thật ..để anh ta biết cái bộ mặt thảo mai của chị .
Tuấn ghì vai Trinh :
- cô em nghĩ mình còn cơ hội ..
Trâm vất ra tập tiền trước mặt Trinh :
- đây là 20trieu , đủ để mày về quê mua một con bò..học cách chăn bò đi đã rồi mới chăn zai ..( cười mỉa mai )
- chị nuốt lời .. chị nói 50tr cơ mà ..
- đấy là khi mày hoàn thành tốt nhiệm vụ , nhưng mày đã thất bại ..
Trâm và Tuấn đứng dậy bước đi ..Trinh ôm mặt khóc ..Thuý nhìn Vân rồi bước đến bàn của Trinh ...Trinh giật mình cầm túi xách bước đi ...
Thuý :
- tôi cần nói chuyện với chị .
- tao với mày có gì để nói .
- chuyện này là thế nào ? Tôi đã chứng kiến hết rồi .
Trinh nước mắt rơi :
- mày chắc hả hê lắm đúng không ? Nhờ mày , nhờ mày mà giờ tao được bồ của mày gắn cho cái mác si đa khiến không một ai dám đến gần .
- vậy là chị không bị si đa .
- mày điên à ... tao ăn chơi nhưng tao cũng phải biết cứu lấy bản thân mình ..
- nhưng chị lại ngu khi nằm trong bàn tay người khác .
- phải ..tao khôn 3 năm nhưng tao lại dại 1 giờ , để sự nghiệp tiêu tan trong một nốt nhạc ..
- tại sao chị Trâm lại biết chị ..
- tao làm sao biết được ..khi tao đang chuẩn bị lên đồ đi tiệc với thằng bồ già hôm qua ấy thì cô ta có đến gặp tao , đề nghị tao muốn thông báo cho mọi người mày là gái bán thân...nhưng tao xui tao lại gặp mày trước dự định , máu điên khi thấy này đổi đời nhanh hơn .. hỏng hết việc..
Thúy thõng tay ra ..
- tôi hiểu rồi..
Trinh bước đi , Vân vỗ vai Thúy :
- mẹ cha con ranh kia ..nó không hề đơn giản..mày phải nghe chị này , đối với hạng người như thế không được mềm lòng..
Thúy gật đầu..
- em không nghĩ cô ta ghét em đến mức vậy ..
- đàn bà mà , vì tình yêu mà bất chấp mù quáng ..nếu tao là mày , mình đang đc lợi thế hơn phải triệt cô ta trước khi cô ta động đến mình..nhưng tao e với bản tính của mày chắc chả làm nên cơm cháo gì được..
Thúy hít một hơi rồi thở dài..
- mấy giờ chị đi khách ?
- tao đi giờ đây..
- vậy gặp nhau sau nhé , em về trước..
- ừ ..mày không bảo thì tao cũng phải đi.
Sau khi ký kết hợp đồng xong , điều đầu tiên để anh bận tâm chính là nhìn vào chiếc điện thoại rồi lại tự mỉm cười một mình ..
Thư ký :
- có phải lúc yêu cái gì cũng màu hồng phải không xếp ?
- ừ..
Nói xong anh mới biết mình lỡ lời ..
- cậu có thích chuyển đổi công tác không , ngồi phòng lạnh hình như mát quá k chịu được ( lườm)
Thư ký :
- thôi chủ tịch bỏ qua cho tôi..tôi định xin chủ tịch châm trước cho tôi về sớm một chút nha.
- ừ..
Thư ký vui mừng ra mặt :
- oh year..nay chủ tịch thật sự dễ tính khác thường. Không cả hỏi lý do luôn..
Thư ký bước đi ..
Anh :
- mà đã đặt bữa tối cho tôi tại nhà hàng Ý chưa ?
- dạ ..tất cả đã sẵn sàng , chỉ đợi chàng và nàng..
Anh hừm một tiếng :
- dạo này tôi hơi chểnh mảng cậu thì phải..
Thư ký cười rồi cúi đầu đi ra..
Anh lắc đầu rồi cười nhắn tin cho cô :
- em ăn cơm chưa ?
- em chuẩn bị..
- ừ ..ăn ít thôi còn để bụng ăn thứ khác..
- wow..ăn gì thế ?
- để bụng ăn anh chứ ăn gì nữa..
- xùy..không biết xấu hổ ( để icon mặt méo )
- đùa thôi..anh đã chuẩn bị cho em bữa phụ ở nhà hàng Ý..mà nhớ bữa chính vẫn là anh đó nhé.
Cô bật cười đọc đi đọc lại từng dòng tin nhắn anh gửi tới..quái lạ là đọc hoài không biết chán luôn...Tự nhiên lòng lại ngóng trông đến tối vô cùng..
Tại biệt thự số 3..
Bà nội đang làm vườn thì Trâm tiến tới ôm sau lưng ..
- bà..cháu đến thăm bà đây..
- gớm cô nương..về được mấy ngày toàn mất tích..
- hì hì chẳnh phải giờ cháu đã có mặt ở đây rồi mà..thưc sự mấy ngày qua cháu có việc bận.
- bận..bận..bây giờ tụi trẻ các cháu chê bà già này nên không muốn chơi cùng..thằng Minh ấy , cả tuần nay k đến thăm bà..
Trâm cười rồi ánh mắt cụp xuống thở dài..
Bà thấy vậy :
- bộ có chuyện gì à ?
Trâm cười gượng :
- không ạ..
Thế sao mặt cháu có vẻ suy tư thế ..cháu ở bên đó chắc hiểu rõ về nó lắm.
- giờ đã có người thay cháu hiểu anh ấy rồi ạ..
Bà :
- thế sao ? Bà già này lại chậm tin tức gì rồi à ?
Trâm thở dài :
- cháu định k nói ra đâu..nhưng anh Minh ấy , ảnh nghe bạn bè kiểu gì mà đi mua gái về nhà , tốt đẹp không sao , xấu xa chúng nó lại moi tiền của anh ấy ..bà biết đấy , đến thân mình chúng nó còn bán thì tốt đẹp ở đâu ra..
Bà ngạc nhiên :
- có chuyện đấy cơ hả.. để bà gọi nó xử lý..
Trâm kéo tay :
- đừng bà..anh ấy biết cháu nói sẽ tức giận từ mặt cháu mất..bà hiểu tính ảnh mà..
Bà :
- cũng có lý..bà thì không phân biệt xuất thân của ai , nghèo khó thế nào cũng được..nhưng giấy rách phải giữ lấy lề , đến thân mình mà còn lấy ra mua bán thì quả thật quá rẻ tiền..
Trâm cười tủm tỉm..
- cháu chỉ muốn tốt cho anh ấy , cho cái gia đình này.. cháu biết khi mình nói ra điều này có khi còn họa tới thân..
Bà nhìn Trâm , nắm tay vỗ về :
- yên tâm ..ta sẽ giúp cháu..
Nói rồi bà gọi cho Minh :
- 6 giờ tối nay tới nhà bà , bà làm cơm đợi cháu.
- nhưng cháu bận..
- bận gì , nếu là công việc gác lại mọi chuyện , hay là còn việc gì khác..
- cháu sẽ nói với bà sau..
- nếu cháu còn yêu thương bà già này thì phải tới..
- dạ..cháu hiểu..
Anh thở dài , bà là người anh yêu thương và kính trọng nhất , nhờ có bà nuôi nấng mà anh mới có ngày hôm nay , anh không thể từ chối yêu cầu của bà được...định bụng qua nhà bà nhanh rồi về dẫn cô đi ăn tối sau ...
Khi hoàng hôn buông xuống , cô háo hức chọn cho mình chiếc đầm nhẹ nhàng , tóc hơi uốn xoăn rồi kẹp cho mình chiếc cặp tóc ngọc trai mà anh mới tặng ..con gái mà , bình thường đơn giản xuề xoà thế nào cũng được nhưng đứng trước người mình yêu , lúc nào cũng muốn mình thật xinh đẹp , thật lộng lẫy ... rồi tiếng chuông tin nhắn điện thoại vang lên , anh thông báo sẽ về muộn vì có chút việc bận ,khuôn mặt xinh đẹp của cô chợt có chút thất vọng và một chút hụt hẫng .. cô thở dài nhưng trong lòng rất thông cảm cho tính chất công việc của anh ..trong lòng tự nhủ đã được làm Lọ lem biến thành công chúa thì cũng đừng quá đòi hỏi gì nhiều ...
Tại biệt thự
Chiếc xe sang trọng của anh tiến thẳng vào sân nhà , bà nội đã ngồi đợi sẵn ở cửa..anh vội vàng xuống xe ..
- bà ...cháu đến thăm bà ..
Bà quay đi giọng điệu có chút hờn trách :
- nếu không phải bà già này gọi cháu đến thì chắc gì cháu đã đến phải không ?
- cháu không có ý đó .
Anh tiến tới ôm bà :
- cháu lúc nào cũng thương bà nhất .
Bà mỉm cười gật đầu :
- thôi vào trong dùng bữa .
Anh xoa xoa bụng :
- ăn nhanh nhá không cháu cũng đói lắm rồi .
Bà :
- mấy khi anh tới đây , cứ bình tĩnh , không việc gì mà phải vội vàng ..
- nhưng cháu còn rất bận .
- bận gì , bận việc thì bận cả đời .
Anh bước vào trong phòng ăn với bà , Trâm từ phòng bếp nghe được tiếng bước chân , vui mừng quay lại cười thật tươi ..
- anh đến rồi .
Anh nhạc nhiên :
- sao em lại ở đây ?
Bà :
- thằng bé này ..con bé còn biết đường đến thăm bà nên bà giữ lại dùng bữa luôn ..
Anh có nét mặt không vui..
Bà :
- cháu xem này , con bé nó biết cháu thích ăn gì nên đã tự tay vào bếp chuẩn bị từng món đó .. vất vả cho con bé biết mấy .
Anh :
- thôi.. chúng ta ăn nhanh thôi .
Bà đập tay anh :
- không đi đâu mà vội mà vàng ..
3 người kéo ghế ngồi xuống ăn , 3 người 3 biểu cảm khác nhau , Trâm thì vui mừng phấn khởi , bà ánh mắt thăm dò , anh thấp thỏm trong lòng ..
Bà nói giọng dỗi :
- nếu cảm thấy không yên phận ngồi yên một chỗ được thì lần sau bà khỏi khiến anh đến nữa ..
Anh quay sang dỗ dành bà , gắp cho bà một miếng cá ngừ to :
- bà ăn đi , ăn nhiều vào nhé ..cá rất lắm canxi tốt cho xương của bà ..
Bà lườm :
- chỉ giỏi khéo mồm khéo miệng ..
Trâm :
- anh ấy chỉ thể hiện với từng người thôi bà ạ .
- thế nó có thể hiện với cháu không ?
Trâm ngập ngừng :
- dạ ....
Bà quay sang anh ..
- Minh này ... cháu có thấy 3 người chúng ta đang ngồi đúng nghĩa là một gia đình không ..
Anh ngạc nhiên quay sang nhìn bà , từ từ trả lời :
- nếu mà so sánh là một gia đình thì cháu thấy hợp với kiểu gia đình bà và cháu trai cháu gái ..
- nhưng bà lại muốn là bà cùng cháu trai và cháu dâu .
Anh thẳng thắn nói :
- cháu nghĩ điều đó không thể xảy ra..
Trâm cụp mắt xuống thể hiện tâm trạng thất vọng và không vui ..cô nhanh chóng nở ra một nụ cười gượng :
- chả mấy khi cháu mới có dịp ngồi ăn cùng như thế này với bà, sắp tới cháu lại qua Pháp một thời gian dài không được gặp nhau ..hay bà với anh Minh cho cháu chụp một kiểu ảnh bữa cơm gia đình như này nhá .
Bà vui vẻ :
- đơn giản.
Anh :
- anh không thích chụp ảnh .
Bà :
- chụp tấm không có chết .
Anh nheo mắt nhìn bà ..bình thường bà luôn là người điềm đạm , luôn tôn trọng quyết định của anh , vậy mà hôm nay bà rất khác , phải chăng đã có một tác động nào đó với bà..anh lại liếc sang nhìn Trâm , anh thở dài ..
Bà :
- dùng bữa xong thì Minh ở lại , bà nhờ tí việc nhé ..
- để hôm khác đi bà ..
- không được ..cháu có thấy mấy khi bà nhờ cháu việc gì không ..
Anh đành ngậm ngùi đồng ý vì nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của bà ..
Anh đi ra ngoài sân vườn gọi điện cho cô ..đầu dây bên kia háo hức :
- anh về chưa ?
Anh ngập ngừng không muốn trả lời :
- em ăn cơm tối rồi ngủ trước đi nhé, anh xin lỗi sẽ về muộn ..
Cô hụt hẫng trả lời :
- vâng ..
Trâm từ đằng sau anh nở lên một nụ cười và một cái nhếch môi ..
Anh quay lại , Trâm thản nhiên :
- bà bảo em gọi anh vào ăn trái cây .
- ừ ..
- hình như anh đang không vui ..
Anh không trả lời mà đi thẳng vào trong , Trâm tủm tỉm đi theo sau .
Thuý cúp điện thoại , vẻ mặt buồn , không muốn khóc , không muốn tủi thân đâu ..nhưng mà a thật biết cách làm cho người ta buồn , đã hứa dùng bữa tối cùng cô rồi mà lại để cô mừng hụt ..con gái mà , như vậy không buồn sao được ..
Cô giúp việc :
- cậu chủ không về hả ?
- dạ vâng .
- chắc cậu ấy bận việc gì đó ..ngày trước lúc cô chưa về đây , chả mấy khi cậu ấy về nhà .
- cháu hiểu mà ..
Cô giúp việc vỗ vai :
- đừng buồn nhé ..cười cái cho xinh nào .
- dạ..cháu hiểu mà..
Thúy mỉm cười bước lên phòng..
- cô và mọi người ăn cơm trước đi nhé , 8 giờ rồi mà mọi người chưa được ăn cơm vì cháu..
Cô giúp việc :
- như thế sao được ..
Thúy mở cửa phòng , cởi bỏ chiếc váy hàng hiệu mình đang mặc để thay vào đó một bộ ngủ giản dị nhất ..cô mở cửa ban công ra , ngước nhìn trên bầu trời sao sáng , trong bóng đêm , cô nghe như tâm hồn mình hòa nhịp cùng cơn gió se lạnh, từng chiếc lá rơi xào xạc trong gió..cô nhớ về tuổi thơ của mình , nhớ về những kỷ niệm đẹp bên mẹ ..tuổi thơ của cô không có cha bên cạnh , cô ước một lần được nhìn thấy khuôn mặt cha , ước một lần được gọi tiếng cha như bao bạn bè cùng chăng lứa..nhớ mỗi buổi tan trường , khi hoàng hôn buông xuống , một cô gái nhỏ lang thang trên đường về , một mình lẻ bóng bị bọn trẻ con trong xóm gọi là đồ con hoang , đồ không có cha.. dường như cả thế giới quay lưng lại với cô ngoại trừ mẹ và một cậu thiếu niên tầm 15-16 tuổi ..trong trí nhớ của cô , cậu ấy cũng rất đẹp , đẹp lạnh lùng ..mỗi lần bị trẻ con hàng xóm bắt nạt là cậu ấy sẵn sàng ra tay giúp đỡ cô mọi lúc , mỗi khi cô cảm ơn cậu ấy đều nhếch lên một nụ cười nhẹ rồi lừ lừ bước đi...cho đến khi bà ngoại cậu ấy mất cũng là lúc không thấy cậu ấy xuất hiện nữa , giá như cô được một lần gặp lại cậu ấy , nhưng ở đời mà , tất cả chỉ là giá như..miên man trong ký ức , nước mắt cô lại tuôn rơi , rồi cô lại bật cười khi lần đầu gặp anh , cũng là một khuôn mặt lạnh lùng khiến cô có chút nhớ về tuổi thơ..