Năm Năm Thương Nhớ

Chương 28

- Con khốn này . Mày có biết vì mày mà tao phải ký hợp đồng đầu tư cho một công ty sắp phá sản hay không hả ? Liệu mà phục vụ ông đây cho thật tốt .

Nghe hắn nói mà cô sững người , ban đầu cô cứ tưởng mình nhầm phòng và không may gặp phải tên biếи ŧɦái là hắn , không ngờ tất cả là sắp đặt từ trước . Cô nghẹn giọng hỏi lại .

- Ông vừa nói gì ? Ông nói công ty sắp phá sản , có phải là công ty Thành Phong .

- Cô em khôn ra rồi đấy .

- Người giao tôi cho ông là Phong ?

- Là Trinh .

Cô mím chặt môi vì cay cú , cô hận và trách bản thân mình lại đi tin loại người đàn bà độc ác hơn cả rắn độc như cô ta . Vậy bé Bông và cô ta đang ở đâu ? Cô thẫn thờ suy nghĩ , tên đầu hói nhanh chóng lao vào cô giống như một con thú dữ xâu xé miếng mồi ngon . Mặc sức cô vùng dẫy thế nào đi nữa thì sức lực người phụ nữ yếu mềm vẫn không thể thắng nổi người đàn ông cao lớn trước mặt . Hắn quăng cô thật mạnh lên chiếc giường trắng , cú đập va xuống khiến người cô đau muốn tê tái . Hắn tháo chiếc khăn quấn trên người hắn vất mạnh xuống sàn , đôi tay hắn lao tới xé toạc vai áo của cô để lộ ra bờ vai gầy gầy xương xương . Giọt nước mắt cô tuôn rơi trong tuyệt vọng , cô cảm thấy nhục nhã khi nghĩ về Trung , về bé Bông , nếu không phải vì hai người họ có lẽ cô đã muốn cắn lưỡi chết luôn cho rồi .

Bất chợt cánh cửa phòng đột nhiên vang lớn tiếng uỳnh uỳnh đập cửa . Hắn dừng động tác liếc mắt ra ngoài cửa , đôi lông mày rậm rạp nhíu lại , nét mặt thoáng chút nghi hoặc , có vẻ như ai đó phải đang giận dữ lắm mới tạo nên tiếng vang như vậy .

- Ai ngoài đó đấy ?

Tiếng nói trước cửa phòng vọng lớn vào bên trong căn phòng .

- Xin anh hãy bình tĩnh giải quyết ạ , dù sao cũng để khách sạn chúng tôi làm việc .

- Kẻ nào dám ngăn cản , tao gϊếŧ chết từng người một . Mở cửa !

Trong cơn hoảng loạn , cô vẫn còn mơ hồ nhận ra giọng nói ấy thì cánh cửa đột nhiên bật mạnh ra . Anh đứng trước cửa nhìn vào căn phòng với đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí . Hắn nhận ra anh , hắn lo sợ choàng vội cái khăn lên người rồi bước xuống giường .

- Chủ tịch Trung . Sao anh lại có mặt ở đây ?

Không để hắn nói thêm lời nào nữa , anh lao nhanh như chớp tiến lại trước mặt hắn , xiết chặt nắm đấm tay đấm liên tiếp vào mặt với bụng , máu mồm hắn chảy ra ở khoé môi . Chắc có lẽ hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra và vì sao mình bị đánh .

- Thằng khốn này . Tay nào mày chạm vào cô ấy ? Nói ...( anh gầm lên giống như một con sói hung dữ )

Hắn trả lời anh , giọng nói thỏ thẻ như con mèo hen .

- Tay.. tay phải ạ !

- Mày chắc chứ ?

- Chắc ạ .

- Tao Sẽ chặt đứt tay phải của mày .

- Đừng .. tôi xin cậu , tôi thực sự không biết cô ấy có liên quan tới cậu , nếu tôi biết trước thì có cho tôi ăn gan hùm tôi cũng không dám làm vậy.

- Mắt nào mày vừa nhìn cô ấy ?

- Dạ...cả hai mắt ạ .

- Ngày mai tao sẽ khiến đôi mắt này không nhìn thấy được ánh sáng mặt trời ! Thằng khốn này ..

Anh hất dồn hắn vào đến chân tường , hai tay túm lấy cổ áo hắn xiết chặt giống như muốn gϊếŧ chết hắn ngay tại chỗ . Hắn run sợ, miệng không ngừng xin tha mạng .

- Tôi xin anh .. có chuyện gì thì từ từ giải quyết .

Anh liếc mắt sang nhìn cô trên chiếc giường , dáng vẻ run run vẫn chưa hoàn hồn , anh từ từ buông tay ra khỏi cổ áo hắn , anh nghĩ có lẽ cô cũng không muốn nhìn cái bản mặt khốn nạn này của hắn thêm một phút giây nào nữa .

- Cút ... tao cho mày một phút cút ra khỏi đây cho tao !

- Vâng vâng ..

Hắn lúng túng ôm lấy chiếc khăn tắm bước đi khỏi . Anh từng bước chân nhẹ nhàng tiến tới chỗ cô , ôm cô thật chặt vào lòng mình rồi khẽ nói nhỏ .

- Đừng sợ ... Đã có tôi ở đây rồi , tôi sẽ bảo vệ em !

Cô oà khóc nức nở trong l*иg ngực anh , từng giọt nước mắt rơi xuống thấm ướt chiếc áo sơ mi đen . Nhìn thấy người con gái mình thương yêu như vậy khiến sống mũi anh cay cay , trong hốc mắt đã ngấn lệ . Đôi bàn tay vuốt nhẹ mái tóc dài rồi xuống bờ vai đang run run vì sợ hãi . Màn đêm sâu thẳm ,ánh đèn vàng thưa thớt len qua khung cửa sổ nhỏ , nghe thật kỹ sẽ nghe được tiếng mưa rơi lách tách . Căn phòng lạnh lẽo bỗng chốc trở nên ấm áp vì nơi đây là một bầu trời yêu thương của hai người .

Mưa mỗi lúc một lớn dần , từng tia chớp vạch ngang trên bầu trời kèm những tiếng sét lớn . Bỗng nhiên ánh đèn vụt tắt , mưa lớn kèm sấm sét đã bị cắt điện cục bộ rồi . Bóng tối bao trùm với tiếng sấm sét bên ngoài khiến cô sợ hãi ôm chặt lấy anh . Cô nhớ hồi cô ở trong trại trẻ mồ côi cô có nghe mẹ Tươi ( là người trực tiếp chăm sóc cô đến khi khôn lớn )kể lại rằng ngày hôm đó khoảng 10 giờ tối , mẹ đi công việc trở về thì thấy một em bé chừng 5-6 tháng được đặt nằm trong một chiếc giỏ màu đỏ , trong chiếc giỏ có một tờ giấy ghi dòng chữ “ nhờ ai nhặt được cháu thì nuôi giúp “ và một chiếc lắc tay có đính viên ngọc màu hồng , mẹ Tươi nói cô ngày ấy nhìn dễ thương và đáng yêu lắm , phải nói là đáng yêu nhất trong 80 bé ở trại trẻ bấy giờ ... Và ngày hôm đó cũng là một ngày mưa lớn !

Anh rút chiếc điện thoại ra thì mới nhớ điện thoại đã hết pin . Anh bèn buông lỏng cô ra một chút rồi nhẹ nhàng hỏi .d

- Cho anh mượn điện thoại em lát . Điện thoại anh hết pin rồi , không bật được đèn Flash .

Mỗi tia chớp loé lên một vạch sáng , cô với nhanh lấy chiếc túi xách rồi rút chiếc điện thoại ra đưa cho anh . Màn hình điện thoại kịp lúc sáng lên tin nhắn của Phong .

- Cô đang ở đâu ? Tại sao tôi về nhà mà không thấy cô ?

Anh nhíu mày nhìn dòng tin nhắn , chưa kịp ngước mắt lên nhìn cô thì utctin nhắn kế tiếp gửi tới .

- Đừng khiến thằng này phải điên ! Một khi tôi đã điên tôi sẽ gϊếŧ chết tất cả đấy .

Anh ngước mắt nhìn cô rồi chầm chậm nói .

- Thì ra cuộc sống mà em gọi là rất tốt là như vậy à ?

- Không như những gì anh nhìn thấy đâu . Trả điện thoại lại cho em đây .

- Em còn điều gì giấu anh nữa không Ly ?

- Bật đền Flash lên đi . Em sợ bóng tối !

Ánh đèn bật lên , ánh sáng vừa đủ để cả hai nhìn rõ đối phương . Anh đặt điện thoại xuống bàn , chăm chú nhìn khuôn mặt cô , ánh mắt dò xét hỏi .

- Tại sao em lại tới đây ? Em không nhớ cuộc hẹn của chúng ta hay sao ?

- Em xin lỗi . Em có việc gấp .

- Em có biết chỉ cần tôi đến chậm một chút là em có thể bị tên khốn đó làm hại không hả ? Đến bây giờ tôi vẫn đang ấm ức vì không thể moi được mắt hắn ngay tại chỗ này . Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với em ?

- Chuyện dài lắm , nhưng tóm lại là em muốn gặp con của em .

Anh thay đổi sắc mặt , trở nên sốt sắng hơn , gấp gáp hỏi .

- Bé Bông không ở cùng em sao ?

Cô lắc đầu .

- Vậy giờ Bông đang ở đâu ?

Cô im lặng . Anh nói tiếp .

- 5 năm trước em vì không tin tưởng tôi mà tự ý rời xa tôi . Chẳng lẽ 5 năm sau em vẫn như vậy hay sao ? Giá như năm đó em chịu tin tưởng tôi , còn tôi chịu tìm hiểu thật kỹ nguyên nhân thì chúng ta đã không lạc mất nhau . Rốt cuộc bé Bông đang ở với ai ? Có phải thằng đó đã uy hϊếp gì em đúng không ?

Cô rơi nước mắt đáp lại lời anh .

- Bé Bông hiện tại đang ở với bố .

- Tức là em và hắn không ở cùng nhau ?

- Chỉ một thời gian ngắn thôi nên anh không phải lo .

- Em nói tôi không lo thế nào được khi Bông chính là con gái tôi ... Bông là con gái tôi ...

Cô nghẹn đắng cổ họng nghe anh nói , ánh mắt ngạc nhiên ngước nhìn anh .

- Em đừng giấu tôi nữa . Tôi đã làm xét nghiệm ADN và kết quả cho thấy chúng tôi là cha con .

- Anh ???

- Xin lỗi vì đã tự ý xét nghiệm khi chưa nói với em , nhưng nếu tôi không làm vậy thì tôi làm sao biết được sự thật . Ngày đầu tiên gặp Bông ở khách sạn , tôi đã nghi ngờ rất nhiều khi ngoại hình con bé rất giống tôi hồi bé . Ngày mà em nói nhóm máu O- , tôi đã khẳng định 99% trong đầu , chiều hôm ấy cầm kết quả xét nghiệm trên tay thì quả đúng là 100% rồi .

- Trung !!!

- Có phải tôi đã sai khi để em và con gái mình bên một người bất ổn về tâm lý như hắn ta ? Tôi khi ấy biết được sự thật , tôi thấy có lỗi và xấu hổ với em rất nhiều . Tôi muốn yêu thương , muốn giành em về bên mình , nhìn thấy em bên hắn ta , gọi hắn ta là chồng tôi thấy khó chịu muốn điên lên . Nhưng sau hồi tôi tôn trọng quyết định của em và chấp nhận mình sẽ là người ở phía sau bảo vệ mẹ con em . Còn bây giờ , tôi nghĩ khác rồi , tôi nhất định sẽ mang em trở lại bên mình . Kiếp này tôi gặp được em là một cái duyên , tôi không muốn lỡ mất một kiếp người để phải chờ em ở kiếp sau . Tôi yêu em !

Dứt lời anh nâng cằm cô lên , từ từ hôn lên đôi môi mềm mỏng , vị mặn của giọt nước mắt chan hoà cùng vị ngọt của đôi môi . Mặc kệ yêu anh là đúng hay sai , cô chỉ biết rằng mình yêu anh giống như chẳng thể còn có ngày mai , cứ yêu hết mình và chẳng muốn quay đầu lại .

Ngoài trời mưa đã ngớt ...

Anh nhìn cô , anh hiểu cô đang nghĩ gì nên chỉ biết im lặng vòng tay mình ôm chặt lấy cô vào lòng .Mãi sau hồi cô mới lên tiếng hỏi anh:

- Làm sao anh lại biết được em đang ở đây ? hay vậy ?

- Anh cũng không biết là do duyên số hay sao mà lúc chiếc xe em đi ngược chiều xe anh , dù là lướt qua nhưng anh cũng mơ hồ nhận ra đó là em . Anh đã ngoành xe lại ngay sau đó thì va chạm phải một chiếc xe khác nên gần như là mất dấu vết với xe của em . Tìm được em anh nghĩ là do trực giác mách bảo nhiều và cũng có thể là do may mắn nữa .

- Cảm ơn anh ! Cảm ơn vì đã hồi sinh em một lần nữa .

Điện thoại cô lúc này lại đổ chuông cuộc gọi số của Phong . Anh với tay lấy điện thoại đưa cho cô và nói .

- Em nghe máy đi , trời cũng ngớt mưa rồi . Chúng ta sẽ cùng nhau về để đón bé Bông . Không thể để con bé ở bên những người như vậy thêm một phút giây nào nữa .

Đầu dây bên kia vọng ra tiếng nói đầy tức giận .

- Cô phải trở về nhà trước 1 tiếng nữa . Không đừng trách tôi độc ác với con gái cô .

Tắt điện thoại đi , cô run run nhìn anh , miệng lắp bắp .

- Hắn ta đang lên cơn điên ... Liệu bé Bông .. bé Bông ...

Mặc dù anh rất lo lắng nhưng vẫn cố gắng trấn an tinh thần cô .

- Bình tĩnh ... anh đưa em về nhà .

Cô lắc đầu nói :

- Không ... hắn ta sẽ nhìn thấy .

- Đừng sợ ... có anh bên em !

- Hắn ta nhìn thấy sẽ hại bé Bông mất . Dẫu sao Bông cũng không phải con đẻ của hắn .

- Ly ! Em tin anh chứ ?

Anh nói tiếp .

- Sớm muộn gì chúng ta cũng phải đối mặt ! Bây giờ chúng ta sẽ cùng nhau về nhé .

Cô suy nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý .