Năm Năm Thương Nhớ

Chương 24

Sáng sớm ngày hôm sau , ngoài trời bỗng mưa rả rích không ngừng . Hôm nay Phong rời khỏi nhà từ sáng sớm , còn cô chuẩn bị đồ ăn sáng cho bé Bông rồi có bác sỹ tới thăm khám cho con bé . Quanh đi quanh lại đã đến 8 giờ kém 15 phút , cô nhớ đến cuộc hẹn sáng nay với Trung ở quán cafe cũ .

- Cô chăm bé Bông giúp cháu một lát nhé . Cháu đi có việc một lát ạ ( cô nói với cô giúp việc )

- Được rồi . Cô yên tâm nhé , bé Bông có tôi để ý rồi .

- Cô nhớ đừng rời mắt khỏi con bé nhé . Có chuyện gì cần làm cô gọi cái Nụ làm đỡ là được .

- Tôi biết rồi . Cô đi đâu thì tranh thủ đi đi .

Cô gật đầu cầm túi xách bước đi vội vàng , đi xuống đến chân cầu thang thì gặp mẹ chồng cô bước lên . Đôi mắt bà khẽ lườm cô một cái rồi nói .

- Cô định đi đâu à ?

- Dạ con ra ngoài có việc một lát .

- Ừ .

Ngoài trời vẫn cứ mưa , cơn mưa rào làm áo cô thấm ướt . Cô bắt chiếc taxi đến quán cafe cũ , gọi là quán cafe cũ vì nơi đây đã từng là góc quán thân quen của cô và anh . Bước chân vào cửa quán , bao nhiêu kỷ niệm trong cô lại trỗi dậy một lần nữa , từng giọng nói, từng nụ cười vẫn như ngày đôi ta hạnh phúc . Anh ngồi bàn cuối cùng trong một góc quán nhỏ , nơi mà có vị trí có thể ngắm toàn cảnh đường phố . 5 năm trôi qua nhưng có vẻ quán vẫn không có nhiều thay đổi là mấy , chỉ là con người đã thay đổi quá nhiều . Hít một hơi thật sâu , cô nhẹ nhàng từng bước chân tới gần chỗ anh , mỗi bước đi có phần lúng túng , trái tim đập thình thịch và hô hấp có phần khó khăn .

- Anh đợi tôi lâu chưa ?

Anh ngước mắt lên nhìn cô , ánh mắt si tình như ngày nào , giọng nói trầm ấm cất lời .

- Không lâu ... em ngồi xuống đó đi .

Cô kéo chiếc ghế gỗ ngồi đối diện anh , anh nhẹ nhàng hỏi cô .

- Em muốn uống gì ? Capuchino nóng hay Mocha ?

- Gọi giúp tôi một ly cam vắt là được .

Anh nét mặt có thoáng chút hụt hẫng gật đầu .

- Phục vụ . Cho tôi một ly cafe sữa và một ly cam vắt .

Hai người ngập ngừng mãi không biết nói bắt đầu từ đâu rồi cả hai im lặng chừng 5 phút . Sau hồi cô lên tiếng trước .

- Tối qua anh nói ... về người liên quan đến tai nạn của bé Bông . Vậy đã bắt được người đó chưa ?

Anh gật đầu .

- Vậy người đó đâu ?

- Hắn ta đang bị thương khá nặng . Hiện tại đang được điều trị ở khách sạn , có bác sỹ điều trị riêng cho hắn . Lúc người của tôi bắt được hắn cùng lúc hắn bị một số người truy sát , dường như bọn chúng đang cố gắng bịt đầu mối thì phải .

Cô sốc trước lời anh nói , trước giờ cô không gây thù chuốc oán với ai , không biết kẻ nào độc ác tới mức cố tình gây ra vụ tai nạn với một đứa nhỏ chưa hiểu chuyện .

- Vậy ý anh ...đây là vụ tai nạn có chủ đích ?

- Ừ . Nhưng em yên tâm , tôi nhất định sẽ tìm ra người đứng sau hắn .

- Tình hình hiện tại của hắn thế nào rồi ?

- Bác sỹ nói sẽ sớm tỉnh lại trong nay mai thôi

- Tại sao không đưa hắn tới bệnh viện điều trị ?

- Vì tôi cảm giác thế lực đứng sau hắn không phải đơn giản . Để đề phòng sự cố nào đó nên tôi bắt buộc làm vậy .

- Thì ra là vậy .. Dù sao cũng cảm ơn anh rất nhiều .

- Mà phải rồi .... em vẫn sống tốt chứ ( anh hỏi cô nhưng ánh mắt lại đang đau khổ vô cùng )

Từ trong đáy lòng cô , câu hỏi ấy tưởng chừng đơn giản nhưng hoá ra lại khiến lòng cô nhức nhối .

- Tôi ... Tôi sống rất tốt ! Còn anh?

- Ngoài những lúc không ổn ra thì tôi cũng vậy ! Tôi muốn hỏi em một điều này nữa , tại sao khi ấy em không nói sự thật cho tôi biết ? Là em không tin tưởng tôi sẽ không đủ khả năng bảo vệ em hay sao Ly ?

Anh nói đến đây cô rơi nước mắt , câu hỏi ấy khiến trái tim cô như vỡ thành trăm mảnh , nó đánh thức đoạn ký ức lâu ngày ngủ quên ấy .

- Anh .. anh nói gì tôi không hiểu .

- Em còn định giấu tôi đến bao giờ nữa , chẳng lẽ em cứ muốn hoá thân vào một người phản bội mãi sao ? Năm ấy rốt cuộc bà ấy đã nói những gì mà khiến em rời xa tôi ?

- Ai nói cho anh những điều này ?

- Ai nói không quan trọng bằng việc tôi muốn em tự mình nói ra . Rốt cuộc bà ấy đã nói những gì với em ?

- Sự việc đã qua rồi ... tôi không muốn nhắc lại lần nữa . Mà có nhắc lại thì tất cả đã trở thành mảnh ký ức buồn , dù anh có xoay chuyển được càn khôn thì cũng sẽ chẳng thay đổi được vận mệnh chúng ta đã mãi mãi lạc mất nhau trong cuộc đời này , chúng ta bây giờ đã là hai người cũ ...

- Người cũ còn thương ! Em rời xa tôi , em tự cho mình cái quyền rời xa tôi trong khi chúng ta đã từng hứa hẹn rất nhiều điều . Tôi không biết em còn giữ bức tranh mà tôi từng vẽ về ngôi nhà hạnh phúc của chúng ta , tôi không biết em còn giữ món quà ngày đó tôi tặng em và những hộp thủy tinh chứa những ngôi sao ước nguyện của chúng ta hay không .. Còn tôi , những kỷ vật về em tôi luôn giữ thật chặt bên mình , có nhiều lúc tôi tự hỏi liệu rằng ở bên người đàn ông ấy , anh ta có đối xử tốt với em hay không ... Và liệu rằng có bao giờ trong phút giây nào đó em đã quên tôi thật chưa ? Tôi đã từng rất hận em , hận em thay lòng đổi dạ nhưng tôi chưa bao giờ hối hận dành cả tuổi trẻ để nhớ về em . Ánh mắt của em , nụ cười của em luôn hiện hữu trong tâm trí tôi ngay cả trong giấc ngủ , có một điều tôi không thể phủ nhận được rằng dù có hận em nhưng tình yêu ấy vẫn nguyên vẹn như thuở ban đầu .

Cô im lặng , những giọt nước mắt không ngừng lăn dài trên hai gò má ửng hồng . Từng lời anh nói giống như một liều độc dược khiến trái tim cô quặn thắt ... cô đau , đau đến nỗi không thể nói lên lời . Bức tranh mà anh từng vẽ cô còn giữ rất cẩn thận , món quà ngày đó cô vẫn cất gọn một góc trong căn phòng , hộp thủy tinh chứa những vì sao ước nguyện cô vẫn luôn lấy ra ngắm nhìn mỗi khi mệt mỏi ...làm sao cô có thể quên khi giữa anh và cô đã từng có quá nhiều kỷ niệm đẹp như vậy .

Anh nói tiếp :

- Em thực sự không còn gì để nói với tôi nữa sao ? Em cũng không cần biết 5 năm qua tôi sống thế nào hay sao ?

Cô tiếp tục im lặng .

- Con chó phốc năm đó em nuôi bây giờ đã lớn lắm rồi . Nó cũng là một mẹ đẻ 2 lứa rồi ấy.

Cô ngẩng mặt lên nhìn anh , cổ họng đắng nghẹn hơn . Thật không ngờ chú chó ấy anh vẫn còn nuôi giữ đến tận bây giờ .

Ngoài trời mưa bắt đầu tạnh dần , những hạt mưa thưa thớt dần , trên bầu trời trong những đám mây lấp ló cầu vồng . Từng chiếc lá vàng mùa thu rơi bay bay trải trên con đường dài , hai người vô thức liếc mắt nhìn ra ngoài khung cửa kính .

- Lời hứa sẽ cùng nắm tay nhau đi trên con đường mùa thu lá vàng rồi sẽ tựa vai nhau ngắm tuyết rơi mùa đông ở Seoul ... Em còn nhớ chứ ?

Cô ngơ ngác nhìn từng chiếc lá bay bay , khẽ gật đầu .

- Cuộc đời này em vẫn nợ anh một lời xin lỗi ! Có lẽ kiếp này chúng ta đã lỡ hẹn mất rồi , đành hẹn anh ở kiếp sau . Chúng ta ở kiếp này , bây giờ đã là quá khứ !

Anh gật đầu tha thẩn nhìn cô , đáng buồn cho hai chữ “ quá khứ “ mà cô nói . Cả hai cùng nhận ra , có nói gì đi nữa thì thời gian cũng không thể quay ngược lại nữa rồi . Cô cúi xuống nhìn chiếc đồng hồ trên tay anh , vậy là một tiếng đồng hồ đã trôi qua . Cô định lên tiếng thì anh đã lên tiếng trước cô .

- Em đến giờ về với con chưa ?

Cô gật đầu .

- Tại sao Bông đang điều trị ở viện lại chuyển về nhà ?

- Con bé cũng đỡ nhiều rồi . Với lại về nhà có bác sỹ riêng chăm sóc nên rất thoải mái .

- Thì ra là vậy . Anh lại tưởng chồng em bắt bác sỹ viết giấy ra viện .

- Không có đâu . Chồng em anh ấy thương con bé lắm .

- Vậy thì tốt rồi . Để tôi gọi xe cho em về .

- Không cần . Em tự gọi được , mà nếu tên kia tỉnh lại anh nhớ báo cho em nhé .

- Ừ !

- Tạm biệt !

Cô đứng dậy bước đi nhưng lại không lỡ rời , cả hai nhìn nhau rồi khẽ gượng cười , ánh mắt ấy chạm vào nhau giống như ánh mắt năm xưa mà cả hai từng có . Một chút luyến tiếc khiến cô giống như cái xác không hồn , cả linh hồn và cả tâm trí cô vẫn đọng lại nơi anh .

Mỗi người một lối đi giống như mỗi người một ngã rẽ riêng đời mình . Cô quay trở về nhà , ngôi nhà mà cô bắt buộc phải gắn bó . Bước đến cầu thang tầng 2 , chuẩn bị mở căn phòng thì một bàn tay thô ráp nắm chặt lấy cổ tay cô kéo thật mạnh (người đó chính là Phong )

- Á ... bỏ tôi ra .. đau..

Anh kéo cô thật nhanh vào căn phòng làm việc của mình rồi đóng sập cửa lại tạo thành tiếng vang lớn . Nét mặt hung dữ hỏi :

- Cô vừa đi đâu về ?

- Bỏ tay tôi ra .

- Cô vừa đi đâu về ? (Hỏi lại lần nữa )

- Tôi đi có việc của tôi .

- Cô lại đi gặp mặt thằng đó . Hôm qua nhìn nhau vẫn chưa đủ à ?

- Anh đã nhìn thấy ?

- Phải .

- Vậy anh còn muốn tôi nói gì nữa ?

- Thứ đàn bà lăng loạn và trơ trẽn , dường như cô đang dần mất não rồi đấy , cô quên chồng cô vẫn sống sờ sờ đây à ?

Bỗng nhiên cô nở một nụ cười đầy mỉa mai .

- Anh giữ thể xác của tôi 5 năm qua mà anh vẫn không nhận ra rằng có bao giờ linh hồn tôi hướng về anh hay không ?

- Ý cô là dù cho cô có chết thì trái tim cô vẫn không thuộc về tôi đúng không ?

- Anh thừa biết vậy mà . Anh muốn tôi sống bên anh , muốn tôi thừa nhận con anh ấy là con anh ,muốn tôi kết hôn cùng anh . Vậy đã bao giờ anh hỏi tôi muốn gì hay chưa ? Tình yêu là thứ không thể miễn cưỡng , tôi cũng muốn mình yêu anh lắm chứ trái tim tôi không thể làm vậy được . Anh cứ định như vậy mãi à , rồi Bông lớn lên anh cũng làm vậy trước mặt con bé hay sao ?

- Cô và nó đã kết thúc lâu rồi , tại sao phải gặp lại ? Có phải hai người đang bàn tính kế hoặch để rời xa tôi đúng không ?

- Anh nghĩ quá nhiều rồi Phong .

- Cô xui nó khiến công ty tôi lao đao kinh tế để tôi phá sản . Ra toà rồi tôi sẽ không đủ điều kiện nuôi con nữa . Có phải vậy không ?

- Anh điên nặng rồi Phong ạ . Anh nghĩ tôi như vậy à ?

- Từ giờ trở đi , tôi sẽ khiến cô nếm trải dần dần .

Anh buông tay khỏi cổ tay cô , một cái vòng tròn đỏ của nắm tay đã hằn in trên làn da trắng hồng . Cô trở về phòng của mình , chiếc giường mà bé Bông nằm đã không thấy con bé đâu . Cô chạy đi tìm khắp căn phòng trong căn nhà đều không có . Bên ngoài tiếng khởi động máy của xe ô tô , Phong lái xe đi khỏi . Cô sững người nhớ ra câu nói cuối cùng mà Phong nói “ tôi sẽ khiến cô nếm trải dần “

Sau một hồi tìm khắp căn nhà không thấy Bông đâu , linh tính mách bảo cô như có chuyện chẳng lành . Cô run run lấy máy gọi cho Phong .

- Con tôi đâu ?

- Cô làm mẹ kiểu gì vậy ? Cô chăm con bé mà bây giờ cô lại hỏi tôi .

- Anh đừng giả vờ nữa. Có phải anh đã mang con bé đi đâu rồi không ?

- Tôi chuyển con bé tới một nơi chăm sóc tốt hơn . Nó không nên ở bên một người mẹ như cô .

- Anh điên rồi hả Phong . Anh mau mang con về đây cho tôi , nếu không tôi sẽ báo cảnh sát rằng anh bắt cóc con tôi đấy .

- Cô nhớ trai nhiều quá đến ngu người rồi hả ? Cảnh sát nào giúp cô khi bố mang con đi chơi ?

- Tôi xin anh ... anh mang con bé về đây giúp tôi .

.... Tút ... Tút ....

Anh tắt máy khiến cô chết lặng , bàn tay không ngừng run rẩy bấm số gọi lại nhưng kết quả là thuê bao . Căn nhà rộng lớn bỗng chốc quanh cuồng trước mặt cô , cô đi tìm lấy bóng dáng một người cũng không thấy ai , tự dưng lạnh lẽo khác thường . Cô gọi cô giúp việc , gọi bé Nụ , gọi bác bảo vệ lẫn mẹ chồng cô đều không có . Cô biết tính Phong , cô lo sợ mỗi khi anh ta mất kiểm soát . Vậy là sau cùng anh ta đã lấy Bông ra để uy hϊếp cô , muốn cô nhận ra rằng cả đời này cô sẽ không bao giờ thoát khỏi được anh ta , vì giữa hai người còn có liên quan đến Bông trên tờ giấy hợp pháp .

Ngoài trời lại bắt đầu mưa bay bay , mưa khiến tâm hồn lạnh lẽo của cô muốn đóng băng lại . Cô không không thể nào liên lạc được hả ai trong ngôi nhà này , họ giống như bốc hơi khỏi thế giới này mà không để lại chút dấu vết . Bông không có mẹ , con bé nhất định sẽ khóc rồi ai sẽ là người nắm tay , vỗ về con mỗi khi con đau vết thương . Rồi ai sẽ thay cô chăm sóc con tốt như cô đang chăm sóc .

Cả đêm đó cô cứ đứng tha thẩn ngoài ban công tầng 2 để dõi theo những chiếc ô tô đi qua nhà , vì cô hy vọng sẽ có chiếc ô tô chở Bông về . Ánh đèn vàng hắt xuống in bóng cô giống như một hồn ma vất vưởng , cô nhớ con , nhớ da diết ...có lẽ sự trừng phạt này thật sự quá lớn với cô trong cuộc đời .

Tại khách sạn phòng 1005.

Cuộc gọi tới lúc 2 giờ đêm .

- Chủ tịch . Hắn ta đã tỉnh dậy rồi .

Anh bước ra khỏi cửa phòng thì gặp bóng dáng Ngọc Mai đang đứng ngoài ban công . Bất giác anh dừng chân lại nhíu mày nghĩ “ giờ này cô ấy còn đứng đó làm gì “

Theo cảm giác anh tiến nhẹ nhàng từng bước chân tới gần , âm thanh của một người đang nổi giận phát ra .

- Đã nhận bao nhiêu tiền của tôi rồi mà các người làm ăn kiểu gì vậy ?

..........

- Nếu như hắn ta sống xót trở về thì đừng trách tôi độc ác .

Cô quay mặt lại , anh nép mình sau bức tường xiết chặt tay lại .