Năm Năm Thương Nhớ

Chương 18

- Thời gian ? chúng tôi có thể cho cậu thời gian nhưng là bao lâu ? Công ty không thể chờ đợi cái gọi là thời gian ấy .

- Tôi tin tôi sẽ giải quyết ổn thỏa .

- Lúc nói đến vấn đề hợp đồng cậu cũng nói vậy . Chúng tôi cho cậu lên cái chức chủ tịch này vì chúng tôi tin cậu sẽ làm tốt như bố cậu . Còn bây giờ thì sao ? Cậu cho chúng tôi câu trả lời là công ty càng ngày càng đi xuống vậy à ?

Phong xiết chặt đôi bàn tay lại , dường như anh đã đang dần mất đi sự kiên nhẫn , sắc mặt thay đổi trở nên lạnh lùng , đôi mắt càn quét mọi người một lượt .

- Tôi đã nói cho tôi thời gian , người nào dám đứng ra đây phản đối ..

Mọi người nhìn nhau lắc đầu thở dài trong im lặng .

- Cuộc họp tới đây là kết thúc !

Mọi người đứng dậy bước ra khỏi căn phòng , anh đập mạnh tay xuống bàn nói với trợ lý .

- Thằng khốn bên tập đoàn Toàn Cầu dám đưa cho chúng ta sai dữ liệu . Nó phải trả giá !

- Tôi nghĩ cậu ấy cũng bị lừa thôi . Người như cậu ta không dám làm sai với chúng ta đâu .

- Bất kể nó bị lừa hay không bị lừa thì chính vì cái đống tài liệu rách nát này mới khiến chúng ta thất bại thảm hại . Thằng khốn Lâm Đức Trung đó , mối thù này xem ra chưa chấm dứt được !

Anh quăng mạnh tập tài liệu xuống sàn nhà rồi bước đi , cánh cửa phòng đóng sập lại . Trợ lý nhìn anh rồi thở dài , anh hiểu tính cách của sếp mình hơn ai hết .

******

Cùng thời điểm đó tại biệt thự nhà họ Lâm .

Lâm Đức Trung bước đến cửa nhà đã thấy mẹ anh , bố mẹ Ngọc Mai ngồi sẵn ở ghế ngoài phòng khách . Khi thấy bóng dáng anh xuất hiện , 3 người 6 con mắt cùng đổ dồn về phía anh với ánh nhìn uất ức , đặc biệt là mẹ anh , bà giống như nổi trận lôi đình với đứa con trai khó bảo của bà . Ngày mà bà tưởng chừng viên mãn nhất trong năm lại là ngày bà cảm thấy nhục nhã nhất . Thử hỏi bà sẽ trả lời thế nào với những vị quan khách mời ngày hôm nay đây ? Bà biết ăn nói thế nào cho hợp lòng ông bà thông gia ? Còn Ngọc Mai nữa , con bé giống như cái xác không hồn nằm trên tầng 2 ... Bà hận không thể đánh xé đứa con trai này được .

Trung từng bước tiến tới chỗ 3 người , anh bắt đầu ngồi xuống ghế , khuôn mặt không một chút biểu cảm nào cả . Mẹ anh bắt đầu lên tiếng trước .

- Mày còn dám quay về đây làm gì nữa ? Sao không đi luôn đi .

- Cũng định vậy !

- Mày...??? Mày muốn mẹ mày tức chết mới vừa lòng à ?

Anh không trả lời bà mà nhìn thẳng bố mẹ Ngọc Mai đang ở đối diện . Anh kính cẩn cúi đầu xuống nói .

- Cháu xin lỗi !

Mẹ Ngọc Mai :

- Thể diện của con gái tôi , cửa gia đình tôi mà cậu nói một câu xin lỗi là xong sao ? Nếu ngay từ đầu cậu đã không muốn đính hôn thì ai ép được cậu ? Nếu đã đồng ý rồi thì phải chịu trách nhiệm chứ !

- Cháu biết bây giờ cháu nói gì cũng là cháu sai . Cháu xin được chịu trách nhiệm về hành động này của mình .

Bố Ngọc Mai :

- Cậu định chịu trách nhiệm thế nào ?

- Cháu sẽ nói chuyện với con gái hai người rồi chúng ta nói chuyện sau . Cháu xin phép !

Mẹ anh :

- Đứng lại . Mày còn mặt mũi nào lên đấy hả con ?

Anh im lặng tiến thẳng lên tầng 2 . Mở cánh cửa phòng ra , Ngọc Mai nằm yên bất động với những giọt nước mắt tuôn rơi ướt gối , trên cánh tay cô là một chai nước dịch truyền . Anh bước nhẹ từng bước chân tiến về phía thành giường , nhìn thấy Ngọc Mai đau khổ tới mức này quả thật anh cũng thấy mình có lỗi . Dù gì đi nữa cô cũng là thiên kim tiểu thư danh giá , sự việc ngày hôm nay có lẽ là nỗi đau lớn nhất từ trước tới giờ với cô . Anh suy nghĩ kỹ , lẽ ra anh không nên đồng ý hôn ước này ngay từ đầu mới đúng .

- Anh biết là em chưa ngủ ? Nói chuyện với anh lát được không ?

Cô bắt đầu từ từ mở đôi mắt , ánh mắt vô hồn liếc nhìn về phía anh rồi nhẹ giọng nói .

- Anh về rồi à ? Hôn lễ mọi người về hết rồi . Hẹn anh hôm khác chúng mình đính hôn nhé .

- Anh xin lỗi !

- Sao anh lại phải xin lỗi em ? Anh bận việc mà , em hiểu , em thông cảm vì em là vợ tương lai của anh .

- Ngọc Mai này ..

- Dạ ..!

- Hay là ... mình hoãn lại tất cả đi em . Anh nghĩ mình cần thời gian để suy nghĩ . Anh không thể phá hủy hạnh phúc của một con người được , đặc biệt là cô gái tốt như em .

- Anh không bên em mới là phá hủy hạnh phúc của em đó Trung .Chúng ta vẫn sẽ đính hôn giống như dự định trước đó . Không đính hôn ngày hôm nay thì sẽ đính hôn ngày hôm mai , miễn là chúng ta đính hôn và nên duyên vợ chồng .

- Chẳng lẽ em chịu sống với một người bên mình như cái xác không hồn cả đời hay sao ?

- em chịu được . Em sợ không có anh em mới không chịu được . Với em tin thời gian sẽ thay đổi tất cả , kể cả tình cảm , anh nhất định sẽ thay đổi mà yêu em .

- Nhưng anh không thể chịu được nữa rồi . Anh xin lỗi phải nói ra những điều này sẽ khiến em đau buồn bây giờ nhưng sẽ tốt cho tương lai của em . Anh nghĩ trở về Việt Nam , có nhiều thứ anh cần xác minh lại .

- Ý anh là chúng ta hủy hôn sao ? ( nghẹn ngào hỏi )

Anh khẽ gật đầu , cả con tim cô như vỡ vụn , cô oà khóc , vừa khóc vừa nói .

- Em không đồng ý.. không bao giờ đồng ý .

Bố mẹ cô nghe thấy được tiếng khóc nức nở của con gái bèn chạy thật nhanh lên phòng . Nhìn con gái mình đau khổ khiến ông bà tức giận anh bội phần .

Bà ngồi xuống cho cô tựa đầu vào ngực mình , đôi bàn tay xoa nhẹ mái tóc .

- Bỏ đi con . Người ta không xứng đâu .

Cô vội vàng lắc đầu ,

- Con không buông tay được , con yêu anh ấy quá nhiều , yêu hơn yêu mạng sống của con .

Bố Ngọc Mai :

- Cậu thấy chưa ? Cậu thấy con bé nói gì chưa ? Dù cậu bây giờ đã ở tầm cao hơn tôi rất nhiều nhưng cậu lạnh lùng đến mức không nhớ lại những gì bố cậu đã dặn hay sao ?bố cậu nợ tôi một ân huệ rất lớn , nếu cậu là đứa con có Hiếu nhất định sẽ trả giúp người bố đã khuất của mình .

- Chú Dương . Cháu không ngờ chú có thể nói ra được những lời này . Ân Huệ bố cháu nợ chú , cháu nhất định sẽ trả nhưng không phải một cuộc hôn nhân không tình yêu .

- Cậu ? Cậu biết đối với vợ chồng tôi ở thời điểm hiện tại đã chẳng còn thiếu gì ngoài một hạnh phúc của con gái mình thôi .

Ông dứt lời thì điện thoại anh bắt đầu đổ chuông ( là số của Long )

- Việc chủ tịch bảo lúc trưa đã có kết quả rồi ạ .

- Kết quả sao ?

- Tôi vẫn chưa xem , nó ở trong phong bao màu vàng .

- Vậy cậu đang ở đâu ?

- Tôi đang ở công ty nè , đang giải quyết nốt đống giấy tờ .

- Tôi sẽ đến đó ngay , cứ ở yên đó .

- Được !

Anh không nói lời nào mà vội vàng rời đi mặc cho mẹ mình ra sức kêu gào đứng lại .

Trên con đường tấp nập , chiếc xe của anh băng băng giống như một chiếc tên lửa vượt qua rất nhiều chiếc đèn đường đỏ . Cảm giác trong tim hồi hộp đến khó tả , từng nhịp tim cứ đập thình thịch nhanh hơn bao giờ hết . Kết quả này cũng là do linh cảm nhiều hơn tất cả , ánh mắt bé Bông , khoảng thời gian con bé chào đời , khuôn mặt và chiếc mũi , đôi môi ấy rất giống anh hồi bé , mỗi lần gặp con bé là anh lại có cảm giác rất đặc biệt mặc dù trước giờ anh không hề thích trẻ con vì chúng rất ồn ào . Từ khi gặp bé Bông , có lẽ anh mới hiểu trẻ con đáng yêu biết nhường nào . Gặp con bé đã tạo giúp anh dệt lên giấc mộng sẽ cùng người con gái mình yêu sinh ra những đứa bé kháu khỉnh và đáng yêu . Anh hy vọng suy nghĩ của anh là sự thật !