Năm Năm Thương Nhớ

Chương 9

Cường thấy không khí trở nên căng thẳng , anh liền nói .

- Thôi nào hai người , mọi chuyện cũng rất đơn giản . Bình tĩnh một chút !

Trung nhếch môi rồi cầm ly rượu vang nhấp môi .

Bông :

- Con cảm ơn chú .

Trung nhíu mày cúi xuống nhìn con bé rồi cười nhẹ

- Không có gì . Lần sau con phải cẩn thận hơn nhé .

- Dạ ..

- Ngoan lắm .

Phong dường như đã chẳng thể nào kiềm chế nổi nữa , anh tức giận đập mạnh tay xuống bàn một cái khiến mọi người giật mình sững sờ .

- Đủ rồi !

Cường :

- Cái thằng này mới uống đã say rồi à ?

- Ly , Bông .. chúng ta đứng lên rồi đi về .

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau vì không hiểu chuyện gì cả , chỉ có 3 người mới hiểu rõ sự tình .

Bông :

- Con muốn ở đây chơi . Con muốn chơi với chú đẹp trai .

Phong trợn tròn mắt nhìn con .

- Con vừa nói gì ?Bông !

- Con muốn chơi ở đây .

- Con dám cãi lời bố hả ?

Ly :

- Anh Phong . Đủ rồi đó , anh đang mất bình tĩnh khiến con bé sợ đó .

- Hôm nay nó dám bướng không nghe lời đó .

Bông :

- Mẹ Ly ơi , chú này có phải là người trong ảnh của mẹ , là người mẹ nói là thần tượng phải không ạ ?

Ly nhíu mày nhìn Bông .

- Bông .. con đừng ăn nói linh tinh nữa .

- Mẹ Ly nói vậy mà , mẹ quên rồi à ?

- Bông !!

Phong mím chặt môi đầy cay cú , anh kéo tay cô và Bông đứng dậy .

- Xin phép mọi người tôi cho vợ con về trước .

Nhận thấy hành vi mất kiểm soát của Phong nên tuyệt nhiên không một ai dám can ngăn..Còn riêng Trung , thái độ anh lạnh nhạt không chút cảm xúc .

Sau khi cả nhà Phong đi khỏi , Cường mới dám nói

- Mọi người có thấy điều gì khác khác không ?

Phước :

- Khác gì . Đôi lúc thằng Phong nó hay bị mất kiểm soát vậy mà . Đó là bệnh từ nhỏ rồi .

- Không . Tôi thấy bé Bông ấy .

- Ừ sao ?

- Mọi người không thấy bé Bông không giống bố nó tí nào à ?

- Không giống bố thì giống mẹ . Hỏi thừa .

Nghe đến đây Trung thay đổi sắc mặt và hồi nhớ lại hình ảnh của bé Bông , tại sao anh có cảm giác rất đặc biệt với con bé .

Vợ Cường .

- Vậy là bữa tiệc tưởng vui mà lại thành ra như vậy rồi .

Bất ngờ Trung đứng bật dậy .

- Tôi có việc đi trước . Bữa ăn hôm nay tôi đã thanh toán !

- Ơ kìa . Thế lại đi à ?

Quốc :

- Thiệt tình . Chán mấy ông chủ tịch này ghê .

- Mà mọi người , tôi nhớ ra rồi . Vợ Phong ấy , cô ấy tên Ly .

- Ừ thì sao ?

- Liệu có phải là Ly của 5 năm về trước mà Trung giới thiệu một lần trong quán bar với chúng ta hay không ? Buổi tối hôm ấy ánh đèn mập mờ tôi không để ý kỹ , nhưng tôi thấy cô ấy quen lắm .

- Sao lại Ly bạn gái Trung và Ly vợ Phong ? Khó hiểu quá .

- Suy nghĩ lại vấn đề thì nhìn hành động tức giận của Phong cũng đủ hiểu mà .

- Ý cậu là vợ Phong là người yêu cũ của Trung ?

- Ừ ! Nhưng mà biết ở đây thôi không đến tai hai người họ là chúng ta xong đời luôn đó .

*******

Phong lái xe đi thẳng về nhà , bước vào đến cửa nhà anh hỏi cô giúp việc .

- Mẹ cháu đâu ?

- Mẹ cậu với cô Trinh đi ra ngoài rồi ạ .

- Cô trông Bông dùm cháu .

Nói rồi anh kéo mạnh tay Ly lên phòng đóng sập cửa lại . Anh gằn giọng nói lớn.

-Gặp lại nó cô vui chưa , cô hài lòng chưa ?

Thực ra cô đã quá quen với hành động này của Phong , một khi phải đối diện quá nhiều với một cảm xúc , đôi lúc lại khiến con người ta trở nên vô cảm , cô thờ ơ nhìn Phong giận dữ . Anh đưa tay bóp mồm cô lại .

- Cô điếc à ? Tôi đang hỏi cô đó .

- Theo anh tôi phải trả lời thế nào ? Nói là vui hay rất vui ?

- Loại đàn bà không có liêm sỉ !

- Anh muốn đánh tôi hay làm gì tôi thì cứ mặc sức mà làm . Nỗi đau thể xác này có thấm gì với nỗi đau tinh thần tôi đang chịu hay không ?

- Cô đừng thách thức tôi !

- Tôi đứng đây chờ anh này Phong . Anh đánh tôi đi , đánh nhiều vào để tôi có thể căm ghét anh nhiều hơn nữa .

Anh giơ tay lên nhưng xong hồi lại kìm nén mà buông xuống , ngón tay trỏ của anh chỉ thẳng mặt cô mà nói .

- tôi cảnh cáo cô nốt lần này nữa , đừng cố gắng ôm mộng rời xa tôi để cả nhà cô đoàn tụ bên nhau . Chừng nào tôi chưa có được hạnh phúc thì nhất định nó và cô không được hạnh phúc .

- Anh thật ghê tởm !

- Còn nữa , bức ảnh của nó cô khôn hồn đưa đây cho tôi đốt đi . Không đừng trách tôi độc ác !

- cô im lặng nhìn anh .

- Đừng để thằng này lên cơn điên , không tự biết hậu quả !

Dứt lời anh bước đi , cánh cửa đóng sập lại . Lần này cô không khóc , nói đúng hơn là cô đang dần trở nên vô cảm .

Mấy ngày sau đó cô không gặp Phong , nghe nói anh ta đi công tác một thời gian . Như vậy đối với cô là việc tốt , cô sẽ thấy lòng mình nhẹ nhàng biết mấy . Có một điều kỳ lạ ở đây chính là mỗi khi anh vắng nhà là Trinh cũng theo đó mà mất tích . Cô chỉ mập mờ đoán ra tình hình nhưng không dám khẳng định . Thực tâm cô cũng mong có người phụ nữ nào đó rước anh ta đi dùm thì tốt biết mấy . Bữa ăn trưa ngày hôm nay chỉ còn có mẹ chồng cô và cô khiến không khí trở nên ngột ngạt .

- Thằng Phong đi công tác mấy ngày cô có biết không ?

- Dạ chắc khoảng một tuần gì đó mẹ .

- Trinh bảo tôi chục ngày đó .

- Dạ .

- Có phải anh chị lâu rồi không ngủ chung đúng không ?

- Con ....

- tôi hỏi cô có đúng không ?

- Ai nói mẹ vậy ạ ?

- Tôi tự nhìn cũng biết chứ sao . Nếu cô và con trai tôi ngủ chung thì đâu đến nỗi con trai tôi phải đi tìm của lạ để giải quyết . Đàn ông là , có thằng nào mà chiến thắng nổi du͙© vọиɠ .

- Mẹ nói chuyện này với con làm gì ? Có gì xin mẹ cứ nói thẳng đi ạ .

- Tôi phải công nhận cô rất thông minh và tinh ý . Tôi nói luôn , cô có thừa nhận với tôi rằng cô không hề có tình cảm với thằng Phong không ? Nếu đã không có tình cảm với nó thì giải thoát cho nhau đi . Nhà họ Trương chúng tôi trước giờ không hi vọng có một đứa con dâu không rõ nguồn gốc . Nếu ngày đó thằng con trai tôi không bán sống bán chết lấy cô thì cô nghĩ mình sẽ bước chân tới cửa nhà chúng tôi sao .

- Tại sao mẹ không hỏi con có thực sự muốn lấy con trai mẹ không ?

- Cô ?? Cô nên ăn nói cho cẩn thận .

- Mẹ nghĩ con muốn níu kéo con trai mẹ lắm sao ? Là con trai mẹ không buông tha cho con đó.

- Cô dám nói những lời này để hạ thấp con trai tôi . Cái ngữ như cô ra đường có ai thèm mà đòi tự cao .

- Con nghĩ mẹ đang mất bình tĩnh , chúng ta nói chuyện này sau đi .

- Cô ngồi yên đó . Có cái thứ gì mẹ chồng chưa nój xong đã định quắp đít đứng dậy . Đúng là vô phép tắc quá mà .

- Mẹ .. con gọi mẹ là mẹ vì con rất tôn trọng mẹ . Con biết mẹ không ưa con nhưng con cũng có lòng tự trọng của riêng mình . Con người ai sinh ra đã đc lựa chọn hoàn cảnh xuất thân không ạ ?

- Cô nói thì hay lắm . Được rồi , cô cứ chờ cái ngày cô rời khỏi nhà này đi.

Dứt lời bà đập bàn đứng dậy , vừa đi vừa nói .

- Đúng là thật vô phúc mà !

Mắt cô ngấn lệ nhưng cô quyết không để cho mình rơi nước mắt , cô nghĩ những giọt nước mắt đã rơi không hề xứng đáng .

Buổi chiều cùng ngày hôm ấy cô được lời gọi đến phỏng vấn của nhà hàng do trước đó cô đã chủ động liên hệ với họ . Nhận được cuộc gọi khiến tinh thần cô phấn trấn hơn rất nhiều , cảm giác giống như gần chạm đến ước mơ đến nơi rồi , cô cứ an ủi mình như vậy mặc dù biết còn cả một chặng đường dài phía trước . Cầm trên tay hồ sơ lý lịch và đơn xin việc , cô bắt chiếc xe taxi tới thẳng nhà hàng . Hôm nay cô mặc chiếc váy ren trắng , mái tóc xoăn nhẹ được cột gọn gàng đằng sau trông rất thanh lịch .

- Xin chào .. tôi là Ly , tôi được hẹn mời đến phỏng vấn .

- Vậy cô ra gặp quản lý bên kia nhé .

- Dạ ..

Tôi tiến tới chỗ quản lý , anh ta là người đàn ông chừng ngoài 30 tuổi nhưng vẫn còn rất trẻ và phong độ . Quản lý nhìn tôi một lượt rồi nói .

- Cô là Phan Lưu Ly ?

- Dạ .

- Cô muốn xin vào nhà hàng làm với chức vụ gì ?

- Dạ anh xem qua hồ sơ của em rồi sắp xếp công việc phù hợp giúp e mới ạ .

- không cần xem . Vì chúng tôi nhận cô rồi .

- Không xem hồ sơ sao ạ ? ( cô ngạc nhiên hỏi lại cho chắc )

- Ừ .. không cần .

Cô mỉm cười vui sướиɠ .

- Cảm ơn anh ạ .

- Cảm ơn gì tôi . Cảm ơn sếp của tôi ấy , anh ấy nhận cô mà .

- Sếp của anh ? Là ai ạ ?

Anh ta chưa kịp lên tiếng thì tiếng bước chân giày gót tới gần .

- Phan Lưu Ly . Mang cafe lên cho sếp này .

Cô thầm nghĩ , cái quái gì đang xảy ra thế này , ngày đầu nhận việc mà cảm giác giống như ai cũng từng biết mình từ trước vậy .

Cô đưa tay cầm lấy cốc cafe rồi hỏi .

- Phòng sếp ở đâu ạ ?

- Phòng 101 trên tầng 3.

- Dạ ..

Cô cúi xuống nhìn cốc cafe trên tay mình rồi nhíu mày .

- Cafe sữa đá ( đó là sở thích của một người rất quan trọng với cô