5 năm trước ..
- Rời xa con trai tôi , cô sẽ có 500 triệu .. Một vali tiền để lên trước mặt cô . Cô nhìn vali tiền , thái độ thờ ơ không lấy một chút bận tâm , đôi môi mềm mỏng khẽ nở ra nụ cười nhàn nhạt .
- Bác Lâm ... cháu xin lỗi không thể nhận số tiền này của bác được . Người phụ nữ ngoài 50 tuổi , bà nhếch môi cười mỉa mai cô , ánh nhìn đầy khinh bỉ hướng về phía cô.
- 500 triệu ? Chẳng nhẽ số tiền này vẫn là ít đối với cô ?
- Bác Lâm.. cháu nghĩ bác đã hiểu nhầm ý cháu rồi .
- Cô đến với con trai tôi vì gì ? Chẳng phải vì tiền hay sao ? Nếu số tiền này vẫn là ít thì tôi có thể cho cô thêm .
- Cháu sẽ không nhận một đồng nào từ bác cả . Còn về việc cháu yêu anh Trung vì gì thì hôm nay cháu cũng nói luôn cho bác hiểu , cháu đến với anh ấy hoàn toàn là thật lòng và xuất phát từ trái tim mình .
- Con trai tôi , cô nghĩ nó là ai mà lại yêu cô ? Tôi biết tình cảm nó dành cho cô chỉ là rung động nhất thời , mà đã là nhất thời thì sẽ không bao giờ là mãi mãi ..tôi là người dứt ruột sinh ra nó , chẳng lẽ tôi lại không hiểu . Cô gái à , cô làm ơn tỉnh giấc mộng cô bé Lọ lem sẽ được sống trọn đời bên hoàng tử . Cô nhìn lại mình xem, nhìn lại xuất thân của mình xem có xứng với gia thế nhà họ Lâm chúng tôi không ..Một con người không tông ti , không gốc gác như cô xin đừng trèo cao .
- Bác Lâm .. cháu nghĩ bác nói hơi quá rồi ạ .. bác tự tin bác hiểu con trai mình vậy thì cháu xin hỏi bác , con trai bác muốn gì , thích ăn gì , ghét gì , ghét ăn gì .. bác có biết không ?
- Cô...??
- Đâu phải trên đời này cái gì cũng mua được bằng tiền đâu ạ .
- Trên đời này cái gì không mua được bằng tiền thì có thể mua được bằng rất rất nhiều tiền .. cô hiểu chứ ? Cô mắt rưng rưng nhìn thẳng vào khuôn mặt bà rồi nói :
- Cháu đã hiểu , hoá ra bao lâu nay anh ấy cô đơn là vì gì..Bác có vẻ là người luôn lấy tiền ra để giải quyết mọi vấn đề thì phải . Tiền sẽ không bao giờ mua được tình yêu chân thành đâu bác ạ .. tiền cũng sẽ không mua được thời gian của con người ..
- Phan Lưu Ly .. xem ra tôi đã quá xem thường cô rồi ..lý luận của cô rất tốt nhưng cũng rất giả tạo .. tất cả chỉ để che đi sự tham vọng trong cô mà thôi ..
- Nếu ngày hôm nay bác gặp cháu chỉ để nói những lời này thì cháu xin phép cháu đi trước ạ . Cô cúi đầu đứng dậy , bà liền nói .
- Côi nhi viện chỗ cô ở .. nghe nói đang nằm trong vùng đất được đấu thầu để đầu tư.. cô có muốn biết người đang đấu thầu chỗ đó là ai không ? Cô tròn xoe mắt ngạc nhiên , cổ họng có chút đắng nghẹn lại .
- Bác vừa nói gì ạ ? Ý bác là ....
- Người thông minh như cô sẽ dễ hiểu thôi .. đừng để một chút tình cảm cá nhân mà làm ảnh hưởng tới bao người ..Côi nhi viện đó chính là do tôi tài trợ bao năm nay , chỗ đất xây dựng đó cũng là của nhà tôi .. chẳng phải cô lớn lên từ đó mà không hiểu sao ? Cô rơi nước mắt nhìn bà , trong lòng rối như mớ tờ vò .. cái cảm giác lúc này giống như chông chênh giữa bờ vực , tiến cũng không được , lùi cũng không xong ..Anh là người cô rất yêu , là tình yêu đầu đời của cô , thậm chí cô còn yêu anh hơn cả mạng sống của mình ..Côi như viện là nơi nuôi cô khôn lớn , là nơi đón nhận cô từ lúc mẹ bỏ rơi cô bên bờ cỏ ven đường ..Nếu không có côi nhi viện ngày đó thì bây giờ chắc chắn sẽ không có Phan Lưu Ly ngày hôm nay. Hơn nữa côi nhi viện bây giờ còn đang nuôi lớn biết bao thế hệ khác , cô không thể vì mình mà ảnh hưởng tương lai của bao con người ... Đây quả thật là sự lựa chọn khó nhất cuộc đời cô . Bà nhấp môi ly cafe rồi mỉm cười nhìn cô .
- Tôi cho cô 3 ngày để quyết định , tôi hy vọng đó là câu trả lời thích hợp nhất ..Bằng không cô tự nghĩ tới hậu quả . Tôi cho cô hay , tôi là người nói được thì sẽ làm được . Vì con trai tôi , tôi bất chấp tất cả ... Bà đứng dậy bước đi , được chừng ba bước thì cô gọi lại .
- Lâm phu nhân .. Nếu ... nếu như cháu đồng ý thì bác sẽ đảm bảo côi nhi viện đó vẫn yên ổn chứ ?
- Tất nhiên rồi .. Cô gật đầu cười trong nước mắt .
- Con trai bác là người ngoài cứng trong mềm ,là người có trái tim ấm áp .. con trai bác thường xuyên bị dị ứng với tôm nhưng lại thích bóc vỏ tôm cho người anh ấy yêu thương , con trai bác nói không sợ gì trên đời nhưng lại sợ những con côn trùng nhỏ như rán và chuột , con trai bác sợ bóng tối nhưng mỗi khi có chuyện sẽ thu mình vào một góc tối nhâm nhi ly rượu vang .. Con trai bác là người rất tuyệt vời nhưng cũng rất cô đơn ! Bà im lặng không nói gì rồi bước vào trong chiếc xe ô tô màu đen đậu sẵn ven đường .. Thư ký :
- Phu nhân đi đâu ạ ?
- Về nhà .. tôi muốn về nhà ..
- Dạ.. Bà thở dài tựa đầu vào ghế sau ô tô , suy nghĩ về những điều cô nói , bà bất ngờ hỏi thư ký của mình .
- Thằng Trung .. nó không ăn được tôm hùm sao ?
- Cái này tôi không rõ .. nhưng tôi nhớ hồi bé mỗi lần phu nhân và chủ tịch đi công tác xa đều dặn chuẩn bị tôm hùm cho cậu chủ , tôi thấy có vẻ cậu ấy bị dị ứng ... bao nhiêu năm rồi không biết đã hết chưa .
- Sao cậu không nói với tôi .. .
- Tôi tưởng phu nhân biết chứ ạ .. bà làm mẹ mà .. Bà thở dài không nói gì .. Buổi chiều hôm ấy ..
- Phan Lưu Ly .. em có nhớ cuộc hẹn hôm nay của chúng ta không đó ? Trên màn hình sáng lên tin nhắn , cô thở dài rơi nước mắt rồi lặng lẽ tắt màn hình điện thoại .
- Phan Lưu Ly .. em đi đâu mà không trả lời anh .. Tối nay 8 giờ anh đợi em ở tháp nước nhé . Màn hình liên tục hiện lên tin nhắn , nước mắt cô không ngừng tuôn rơi .. cô ngồi sụp xuống một góc nhà rồi khóc nấc lên như một đứa trẻ ..
- Lâm Đức Trung ... em xin lỗi .. xin lỗi .... 7 giờ tối .. Anh mỉm cười mặc chiếc áo sơ mi trắng , quần tây đen , tóc vuốt keo gọn gàng , tay đeo chiếc đồng hồ hiệu mạ vàng đứng nhìn mình trước gương .
- Long .. cậu thấy tôi ổn rồi chứ ?
- Thiếu gia, với khuôn mặt đẹp không dấu vết đó thì tôi nghĩ cậu có ăn mặc thế nào đi chăng nữa cũng không thể nào làm mất đi vẻ đẹp của cậu được..
- Vớ vẩn .. cậu biết hôm nay là ngày gì chứ ? Tôi không thể qua loa được .
- Ôi.. hôm nay là ngày 28 năm về trước thiếu gia chào đời ..
- Cậu cũng nhớ đó .. Nhưng còn điều đặc biệt hơn này .. Anh mỉm cười cúi xuống lấy chiếc hộp màu đỏ trái tim trong túi ra trước mặt ..
- Còn là ngày tôi muốn đánh dấu chủ quyền .
- Cầu hôn ..??
- Chuẩn bị xe cho tôi ..
- Dạ tôi đi ngay đây , đi luôn đây .. Anh lắc đầu mỉm cười rồi nhìn lại mình một lượt trước gương ..
- Có lẽ đã ổn rồi .. 8 giờ tối .. Anh cúi xuống nhìn chiếc điện thoại trên tay và thẫm nghĩ .
- Phan Lưu Ly đáng ghét .. bây giờ vẫn chưa trả lời lại sao ? Không thể chờ đợi thêm nữa , anh lập tức bấm số gọi điện ..
- Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được .. Cô lang thang trên con phố tấp nập , vừa đi vừa rơi nước mắt , trên tay cô cầm sẵn một hộp quà nho nhỏ , món quà tuy không giá trị nhiều nhưng là cả tấm chân tình cô chuẩn bị cho anh trong suốt thời gian vừa qua .. Đứng nhìn bóng dáng anh từ xa , cô run run muốn gục ngã . Người đàn ông ấy vẫn hoàn hảo giữa bao người , nước da trắng , vầng trán rộng , đôi mắt anh khí , sống mũi cao thẳng và đặc biệt còn có chiếc răng khểnh mỗi khi cười khiến lòng người xao xuyến ..Cô nhớ lại ngày đầu tiên mình gặp anh , nhớ những cái nắm tay thật chặt , cái ôm ấm áp và nụ hôn thật ngọt ngào , hai người còn đã từng vẽ lên câu chuyện tương lai ..Bây giờ thì sao ? Tất cả sẽ tan như màn sương khói nhưng mãi đọng lại trong trái tim hai người một nỗi đau không thể nào nguôi ngoai ...cô bật khóc lấp mình sau một gốc cây , những điều cô đang muốn nói khiến trái tim cô quặn thắt ... Thời gian cứ thể trôi đi từng giây , từng phút , từng giờ, cô vẫn đứng từ xa nhìn theo bóng dáng anh ..dòng người mỗi lúc một thưa thớt hơn , anh vẫn đứng đó chờ cô đến , anh tin rằng nhất định cô sẽ đến .. Thư ký bên anh lắc đầu bước tới .
- Một tiếng đồng hồ trôi qua rồi đó thiếu gia ơi.
- Cô ấy nhất định sẽ tới .. Chắc là cô ấy bận gì thôi , chưa bao giờ cô ấy thất hứa với tôi cả ..
- Anh đã gọi điện chưa thiếu gia .. -Tắt máy .. Trời bắt đầu đổ mưa , từng giọt mưa rơi xuống như khóc cho một cuộc tình sắp chia ly .. mưa mỗi lúc một nặng hạt ,mọi người hối hả trở về nhà , còn anh vẫn đứng im bất động như một pho tượng sống ... Từng tia chớp sáng rực lên bầu trời rọi lên khuôn mặt hoá đá của cả hai .Hai người ở hai khoảng cách nhưng cùng chung một nỗi buồn .. Thư ký che ô cho anh , anh hất mạnh chiếc ô văng xuống đất , anh vẫn mong sự xuất hiện của cô lúc này ...
- Thiếu gia .. mưa lớn quá rồi , chúng ta về thôi .
- Tôi phải đợi cô ấy ..
- Thiếu gia ..
- Cậu về trước đi ..
- Không được ..
- Tôi nói về trước đi ...đó là mệnh lệnh .. Thư ký bất đắc dĩ quay mặt bước đi , anh bắt đầu khuỵ gối xuống đất , không ngừng la hét , không ngừng đấm mạnh tay xuống đất đến sưng đỏ mà vẫn không có cảm giác đau..
- Phan Lưu Ly.. rốt cuộc em đang ở đâu .. 5 Năm sau Nhìn về một nơi thật xa trên bầu trời xanh thẳm, lòng cô nặng trĩu một nỗi buồn ,từng giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi trên gò má rồi chảy xuống khoé môi , vị của nước mắt tan chảy trong miệng đến mặn chát và đắng ngắt cả cõi lòng . Hôm nay là một ngày mưa buồn , từng giọt mưa rơi xuống mái tóc rồi thấm dần vào thân thể cô gái nhỏ bé đứng giữa một khoảng trời cô độc .. Trời cứ mưa , mưa như thể đang là tháng mưa ngâu vậy.. Mưa về làm cô nhớ nhiều hơn,nhớ về một người đã lâu chưa gặp , nhớ những khoảng trời riêng đã lâu chưa tìm về ...Lăm năm thương nhớ về một người đã từng là tất cả !