Dì Mai nói nhỏ vào tai Tuấn
- Anh vẫn ổn chứ người yêu cũ??!?
Tuấn sợ tôi và bố tôi ở trong nhà nghe thấy anh vội lảng sang chuỵen khác
- Đồ gì mà nhiều thế hả dì???
Dì Mai bĩu môi mặt xị ra
- Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em,,,
Tuấn bắt đầu thấy lo lắng
- Tôi xin dì đấy, dì đừng nói nữa nhỡ vợ tôi và chồng dì nghe thấy là chết tôi đấy ,,
Dì Mai cấu vào lưng Tuấn một cái rồi khẽ cười
- Em cứ nói đấy , giờ họ biết cũng chẳng sao nhé , với lại chồng em nói ko quan tâm đến những chuyện trong quá khứ của em đâu nên em chả sợ ,,
Tuấn sợ vã mồ hôi hột
- Dì ko sợ chồng dì biết nhưng tôi sợ vợ tôi biết lắm , tôi xin dì chừa cho tôi một con đường sống với?
Dì Mai thì thầm vào tai Tuấn
- Em nhớ anh lắm , hôm nào mình gặp nhau tí đi ,,
- Ko được đâu, giờ tôi đã có vợ và dì đã có chồng chúng ta lại là người một nhà nên ko thể gặp nhau đâu,, dì hãy quên hết những chuyện trong quá khứ đi giờ chúng ta sống ở hiện tại và sống cho tương lai , nên dì đừng khơi lại những gì trong qua khứ nữa dì nhé!
Dì Mai vùng vằng tỏ thái độ
- Hay là để em nói cho mọi người cùng biết nhé,,!
Tuấn sợ quá liền gật đầu lia lịa
- Vâng , vâng vậy hôm nào mình gặp được chưa ???
Dì Mai cười tươi bẹo má Tuấn
- Đấy ,, anh cứ ngoan như thế thì em đâu cần phải gay gắt chứ,, thôi bê đồ vào nhà đi,,
Tuấn bê đồ vào nhà tôi thấy chồng vã mồ hôi thì hỏi
- Anh ơi nặng lắm ạ?
Tuấn gãi đầu
- Cũng ko nặng lắm vợ ạ,,
- Ko nặng mà em thấy anh vã mồ hôi vậy ??? Hay là anh ốm rồi ạ
- Anh ko sao mà em,,
Rồi Tuấn ngồi xuống uống nước để tránh ánh mắt của tôi,,
Tôi và bố tôi ngồi một bên còn Tuấn ngồi một bên dì Mai ở ngoài đi vào ngồi cạnh Tuấn ngay trước mặt tôi ,, bố tôi thì ko hay biết chuyện gì cả nên ông ko hề để ý đến ánh mắt dì Mai đang nhìn Tuấn đắm đuối ,,, tôi cảm thấy khó chịu lắm nhưng trước mặt bố , tôi cố gắng giữ bình tĩnh và tỏ ra vui vẻ ,, nhưng trong lòng tôi đang dậy sóng ,,
Dì Mai ngồi nhưng chân cứ mơi mơi chân Tuấn , Tuấn lo lắng anh rụt chân lại để tránh dì Mai thì dì Mai càng làm tới hơn nên Tuấn sợ đánh động tôi và bố tôi nên đành ngồi im để dì Mai muốn mơi gì mơi..
Bố tôi vui vẻ bảo
- Lát hai đứa mang đồ về rồi cho bố gửi hộp bánh cho mẹ con nhé, mẹ con vẫn khoẻ chứ Tuấn??
Tuấn ngập ngừng
- Dạ mẹ con khoẻ ạ,,!
- Vậy con cho bố và dì gửi lời hỏi thăm sức khoẻ mẹ con nhé ! Mai kia rảnh bố và dì sẽ sang nhà chơi sau!
Dì Mai nói thêm với bố tôi
- Hôm nào em làm cơm rồi anh mời bà thông gia sang nhà mình ăn nhé ! Cả Tuấn và Hà Ly nữa ,, giờ em ở nhà cũng rảnh rỗi mà ,, em sẽ vào bếp nấu những món mọi người thích nhé!
Bố tôi hưởng ứng nhiêt tình luôn
- Đúng ý anh đó, giờ em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi ,, ko cần phải làm gì hết ,, đến nữa mà cái Hà Ly nó có con lúc đó có cháu bế tha hồ vui cửa vui nhà ,,
Tôi và Tuấn ngồi im ko biết phải nói gì còn Dì Mai thì cười ngại
- Thế thì em cũng phải phấn đấu đẻ cho anh thêm thằng cu , vậy là hạnh phúc nhân đôi ,, anh có đồng ý ko ạ??
Bố tôi hưởng ứng nhiệt tình luôn còn tôi thì cứ ngồi đó mồm câm như hến... rồi bố tôi thấy tôi ngồi xị mặt nên ông hỏi
- Hà Ly con sao thế? Con ốm à??
Tôi vội gật đầu
- Dạ con thấy đau đầu quá , có lẽ vợ chồng con xin phép về ạ,,
- Ờ thế hai đứa về đi.. Tuấn đưa Hà Ly về cẩn thận nhé!
Tôi vội đi ra cổng , Tuấn vội chào bố và dì rồi chạy theo tôi .. dì Mai chạy ra theo gọi
- Ơ kìa hai đứa ko mang đồ về à? Sao mà vội về thế??
Tuấn nghe gọi thì quay lại để xách đồ dì Mai đưa cho Tuấn và ko quên nhắc nhở
- Anh đừng quên cuộc hẹn với em nhé!
Tuấn trả lời gượng ép
- Vâng dì..
Dì Mai gọi với theo tôi
- Hai đứa đi cẩn thận nhé, Tuấn nhớ mua thuốc cho Hà Ly nhé,,?
Tuấn khẽ " Vâng" rồi xách túi đồ đi theo tôi...
Chúng tôi về rồi , dì Mai đi vào ôm cổ bố tôi nịnh
- Giờ em ở nhà rảnh rỗi thì vợ chồng mình gọi các con ăn cơm thường xuyên nha, em ko muốn vì có em mà tình cảm bố con anh ko được như trước đâu,, đối với em thì em coi các con như con của em vậy,, em ko muốn bố con anh vì em mà thấy khó sử đâu ạ!
Bố tôi thấy rất vui khi dì Mai lại biết cách cư sử như vậy ông bảo
- Anh bận nhiều việc nên em ở nhà cứ quyết hết nhé.. ko phải ngại gì đâu,, em thấy hợp lí thì em cứ làm ko cần phải hỏi ý kiến anh đâu nhé!mọi thứ của anh làm ra là của em và các con mà,,!
Dì Mai mỉm cười hạnh phúc nhưng trong đầu gì đang có những dự định gì thì ko ai có thể đoán được,,,,
Tuấn đưa tôi về nhà và hỏi tôi
- Để anh đi lấy thuốc đau đầu cho em nhé!
Tôi lắc đầu
- Em ko có bị sao hết., chẳng qua là em ko thích nghe dì Mai nói chuyện nên em mới vậy thôi..
Tuấn ngập ngừng
- Ừm vậy em đi nghỉ sớm đi!
Tôi lừ mắt nhìn chồng
- Từ giờ anh cũng nên tránh mặt dì Mai đi nhé! Sang đó thì phải có em cùng đi anh nghe rõ chưa???
Tuấn vội thanh minh ngay
- Em lại nghĩ hơi quá rồi đấy., chuyện đã qua hết rồi mà , em hãy tin anh nhé!
Tôi thở dài
- Vâng ,, biết là chuyện đã qua nhưng sao em cứ thấy bất an anh ạ,, anh hãy hứa với em đi,, hứa rằng anh sẽ ko bao giờ để em phải lo lắng nữa!!!
Tuấn ôm tôi động viên
- Anh hứa .. anh hứa sẽ ko bao giờ để em phải lo lắng nữa,, em tin anh nhé,,!
Tôm ôm chặt lấy chồng như sợ ai đó sẽ cướp mất đi hạnh phúc của mình vậy... tôi tự trấn an mình rằng
" Mình nghĩ hơi nhiều rồi, mọi chuyện sẽ ko phức tạp như mình nghĩ đâu, tất cả đã là quá khứ rồi mà"