Trong cái bóng đêm mờ mịt kèm sự lạnh giá của Đà Lạt khiến cả hai co rúm người lại vì lạnh, lạnh vì lạnh, lạnh vì khoảng cách, nàng đứng đó trên cái lan can tầng hai nhà nàng, tôi đứng đây dưới con hẻm nhỏ hiu hắt ánh đèn từ đầu hẻm..
Cả hai cứ thế đứng nhìn nhau không phát ra một âm thanh nào, vì chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng đủ làm mấy con chó hàng xóm thức giấc, như vậy thì cái khoảng khắc tĩnh lặng đó sẽ bị xé toang bởi âm thanh những con chó sủa loạn lên..
Thật ra thì trời lạnh lắm, nhưng dù lạnh tới đâu bọn tôi cũng có thể đưng như thế được , đứng bao lâu cũng được vì chỉ cần nhìn thấy nhau như vậy, biết đối phương vẫn còn ổn là đủ rồi.
Đó là gì?
Là tình yêu của tuổi trẻ, tình yêu tinh khiết của tuổi mới lớn, tình yêu của một thời non dại..chỉ cần thấy nhau là đủ.
Tôi dơ tay ra với hình dạng chữ O, ngụ ý là : “ Ok chứ, mọi thứ vẫn ổn? “
Nàng thấy vậy liền dơ tay hình chữ O lại và gật gật đầu.
Tôi lại dơ tay ba ngón chụm lại vào lòng bàn tay, ngón út và ngón trỏ chìa ra hình dạng cái điện thoại sau đoa đưa lên tai xong nhìn nàng ngụ ý : “ điện thoại nàng đâu, tôi gọi được chứ ? “
Nàng đưa tay lên ngang vai, để ngón trỏ chỉ ra đằng sau lưng rồi lắc cổ tay ngụ ý : “ Điện thoại đã bị thu, không gọi được . “
Tôi hiểu ý nàng vội đưa tay chụm lại đưa lên ngực rồi chỉ nàng ngụ ý : “ tôi lo lắng cho nàng và yêu nàng . “
Tôi không biết nàng hiểu ý tứ hết trong những hành động của tôi không, nhưng nàng đáp trả lại bằng những hành động đúng với ý tôi mong muốn, chắc là nàng hiểu, tư duy của nàng là điều khiến tôi luôn tự hào mà.
Nàng dơ tay lên ngực, hành động y như tôi vừa làm, sau đó chỉ lên trời và ra hiệu tôi hãy về đi , ý nàng nhắc nhở muộn rồi, tôi hãy về đi , ngày mai gặp lại, nàng vẫn ổn..
Tôi xua tay nhắc nàng trời lạnh lắm, hãy vào nhà đi, nàng xua tay muốn tôi hãy đi đi rồi nàng mới vào.
Tôi hiểu ý nàng liền sau đó lửng thửng bước đi..
Tôi biết nàng vẫn ổn, nhưng tôi cũng biết bố nàng thu điện thoại nàng thì là muốn nàng rời xa tôi, rời xa tôi vì tôi lại biết thêm nữa là vì nhà tôi không xứng với nhà nàng..
Tôi hụt hững bước từng bước nặng nề dưới màn sương đang phủ từng lớp trên cổ áo tôi, trên mặt tôi, trên toàn bộ quần áo đang che đậy sự lạnh giá của tiết trời.
Nhưng dù có mặc bao nhiêu lớp áo, trời có lạnh thấu tận xương tuỷ đi chăng nữa với tôi cũng không còn quan trọng.
Vì cái lạnh trong tôi bây giờ là lạnh từ trong tim, cảm xúc thất vọng và đau buồn nó lan toả theo từng sợi gân , từng tia tâm trí buồn bã bao phủ lên toàn bộ màn đêm đó, vậy cái lạnh của tiết trời sao phải đáng sợ nữa?
Tôi dắt xe ra xa xa một đoạn mới nổ máy và di chuyển, tôi cứ thế đi nơi này nơi kia, đi trong vô thức, không định hình trước rằng mình sẽ đi hướng nào, rẽ đi đâu..tôi cứ vô định thế mà đi, đi để từng lớp sương đêm càng lúc càng dày đặc thả lên mặt tôi mỗi lúc mỗi nhiều, mỗi lúc mỗi lạnh hơn..
Tôi về tới nhà lúc 2 giờ sáng, vậy là tôi đã đi hơn hai tiếng ngoài đường , thật đi như vậy chỉ để giải toả chút nỗi buồn, nhưng hình như lúc tôi dừng lại trước cửa nhà, chợt mọi thứ mới lùa về một lúc, buồn càng buồn hơn thì phải..
Nhưng tôi phải về ngủ để đi học. Tuổi trẻ là vậy đấy, ngay cả khi bạn thất tình, đau khổ hay hụt hẫng về cuộc sống như thế nào thì thầy cô cũng không thông cảm cho bạn. Vẫn phải lết xác tới trường để nhét từng con chữ vô nghĩa vào đầu, lúc cái lạnh giá 18 độ không làm bạn ngại, vậy thì mấy cái con chữ vô nghĩa kia có giá trị gì ?
Một sự thừa thải nhất định, đi học là một thứ liên quan mật thiết nhất định mà không tài nào dứt ra được. Đi học đối với tôi lúc đó là một thứ hãm không chịu được, từ dùng chung của tuổi mới lớn mô tả về đi học chỉ gói gọn hai chữ “ cực hình “.
Kết thúc tiết học cuối cùng tôi sắp xếp mọi thứ thật nhanh, ra phía ngoài quán nước trước trường lấy xe , vì xe phân khối 50cc nên trường không cho gởi, vậy nên phải gởi ngoài.
Tôi chạy thật nhanh đến gần nhà Thư, dừng lại ở đầu hẻm mà không đi vào vì sợ Bố Thư bắt gặp..
Tôi gạc chống xe đứng đó, cứ đứng im đó.
Đứng làm gì mọi người biết không?
Đứng đợi tới giờ Thư đi học để gặp, ngoài cách đó ra tôi chưa nghĩ ra được cách nào tốt hơn. Hoặc là đợi ở trước cửa trường, nhưng tính tôi không thích phô trương ở trường học, mà trước đó cũng có tán Vy nhưng không thành, giờ lại quen Thư là bạn thân Vy quả thật không hay khi xuất hiện ở trường cho lắm.
Đứng hơn hai tiếng đồng hồ vẫn không thấy Thư xuất hiện, chỉ còn hai mươi phút nữa là trễ học, Thư mà tôi biết không bao giờ như thế. Biết có chuyện chẳng lành tôi dừng xe sát vách tường nhà đầu hẻm, đi bộ tiến tới phía nhà Thư, nhà cán bộ lại ở khu cán bộ, không gian rất tỉnh lặng, ngoài những tiếng chó sủa thì không có lấy một bóng người. Vì nhà nào cũng đóng cửa cao tường, nhà nào cũng có cổng , nói nhà cán bộ chắc ai cũng mườn tượng ra.
Nhà Thư cũng vậy, cửa cổng vẫn khoá, rèm cửa khép kín không hở một chút nào, đứng từ ngoài quan sát thấy hình như không có ai ở nhà.
Trong đầu tôi chợt xuất hiện nhiều câu hỏi nhưng câu hỏi lớn nhất vẫn là :
Thư đâu rồi, cô gái của tôi đâu?
Tôi vội vã ra lấy xe quay đầu chạy thật nhanh tới trường, còn năm phút nữa là vào lớp, tôi dừng xe trước cửa trường , bỏ mặc thầy giám thị kêu réo ở cửa lại sau lưng, tôi chạy thật nhanh tới lớp Thư để tìm nàng, đằng sau tôi âm thanh vang lên nghe rất rõ
“ Khải, đứng lại, đứng lại “
Tôi mặc kệ âm thanh già nua đấy, một mực chạy thật nhanh tới lớp Thư.
Đứng từ ngoài cửa sổ nhìn vào..
Có một người vẫn ngồi đó, lặng lẽ nhìn vô hồn vào những trang sách, một tay chống lên mặt bàn đang xoa vần trán, một tay đặt lên mặt bàn đang giữ một góc trang sách…
Là nàng, nàng vẫn ngồi đó, chưa đi đâu cả
Một âm thanh trong trẻo vang lên
“ Khải, cậu đi đâu thế ? “
Là của một bạn nữ lớp Thư
Ngay lúc đó thầy giám thị cũng đã lên tới tầng tôi đứng
“ Khải , có lại đây ngay không ? “
Ngay lúc này nàng quay sang phía tôi đứng và ngước nhìn, chợt nàng mỉm cười khi nhìn thấy tôi , nàng xé vội một mảnh giấy viết rất nhanh vài chữ, xong nàng vội vàng đứng lên đi thật nhanh ra cửa lớp, rẻ sang chỗ tôi đứng rồi nhìn trực diện tôi. Nàng nhét ngay vào tay tôi mảnh giấy nàng vừa viết .
Lúc tôi cầm mảnh giấy trên tay cũng là lúc thầy giám thị tới ngay sau lưng tôi
**Bốp
Một cái đánh vào đằng sau vai đau điếng, theo phản xạ tôi quay lại nhìn thầy giám thị với cặp mắt muốn nuốt chửng ông thầy giám thị khó ưa đấy, hai tay tôi chắp sau lưng tránh để ổng thấy mảnh giấy Thư đưa tôi, thầy kẹp tai tôi lôi tôi đi, tôi nắm cổ tay thầy gượng lại một chút, mặc dù rất đau, nhưng tôi vẫn không ngại, quay đầu lại nhìn Thư mỉm cười một cái rồi thả lỏng người để thầy lôi đi.
Thư đứng đó nhìn tôi cười giọng điệu cợt nhã, nàng che miệng cười rất vui tươi, vì hoàn cảnh lúc đó không phải riêng mình nàng, mà rất nhiều âm thanh cười cợt hài hoà vào cái không khí đó.
Tôi mặc kệ, mọi thứ vẫn ổn là được, nàng vẫn còn cười là được…
Thầy giám thị lôi tôi tới ngoài cổng trường rồi thả cái lổ tai tội nghiệp của tôi ra, sau đó chỉ mặt tôi nói : “ Cậu coi chừng đấy, đừng có làm lọan, hết giờ học rồi tới đây làm gì, về đi .”
Thầy cũng ngại va chạm với một thằng học sinh láu cá và lì lợm như tôi nên cách xử lí của thầy vậy là ổn. Tôi nhìn thầy xoa đầu cười một cái rồi quay lưng bỏ đi.
Tới chiếc xe tôi mở mảnh giấy ra đọc , nội dung rất ngắn gọn
“ Em nhớ anh, đừng lo, em sẽ tìm cách gặp anh, đừng sang nhà em lúc này..”