Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 48: Hồ tổng vừa khí phách lại uy vũ

Mars gặp nguy không loạn, bấm nút nghe nói chuyện cả buổi sau đó mới cúp máy, vẻ mặt kinh ngạc nói, "Sao mọi người lại nhìn tôi?"

Ông phắc, tố chất tâm lý rất tốt! Mọi người nhao nhao cảm khái trong lòng, đờ mờ vừa nhìn là biết thân kinh bách chiến!

"Điện thoại cậu..." Lâm Bình Bình thật sự rất xoắn xuýt.

"A, cậu hỏi khoản APP?" Mars chỉ cho cậu xem, "Cài cái này, dù đang nói chuyện điện thoại dở, người khác gọi đến cũng đổ chuông."

"Vậy à." Lâm Bình Bình bừng tỉnh, nhẹ nhàng thở ra, hu hu hu mình còn tưởng cậu ấy bị bệnh thần kinh!

Mọi người lười không muốn đòe mòe nữa rồi, nhao nhao cúi đầu tiếp tục điên cuồng ăn. David Khương gắp cho Lưu Tiểu Niên một con cua thiệt bư, đứa nhỏ này sao không biết thưởng thức vậy, toàn cúi đầu ăn rau, hải sản sắp bị Đào Nhạc Nhạc ăn hết rồi!

Con cua lớn vàng tươi, Lưu Tiểu Niên vừa cảm kích lại áy náy, "Cảm ơn, nhưng mà... tôi bị dị ứng."

"A, sao không nói sớm." Đào Nhạc Nhạc sảng khoái, vèo một cái đem con cua vợt về bát mình, "Yên tâm, anh em no muốn chết cũng phải ăn đỡ cho cậu!"

Đòe mòe! Nhóm đồng nghiệp trong lòng nhao nhao cảm khái, đúng là phải có Đào Nhạc Nhạc tục tằng cật hóa phụ trợ, mới có thể giúp Nương nương cao quý thoát tục không ăn đồ ăn dính đầy khói lửa nhân gian!

"Nếu thể chất của cậu mẫn cảm, tôi có biết một vị danh y." Mars rất thân thiết, "Chắc sẽ giúp được cậu."

"Thôi không cần đâu." Lưu Tiểu Niên lắc đầu, "Cũng không phải là chuyện lớn."

Đào Nhạc Nhạc vừa nhổ vỏ cua, vừa khinh bỉ nhìn Mars, Nương nương của chúng tôi có đương kim Hoàng thượng vạn tuế gia sủng ái, vĩnh viễn hưởng vinh hoa phú quý, há lại để cho cái loại giả bộ như anh mơ ước? Còn dám bắt chuyện, kéo xuống bạo cúc mười phút!

"Sao lại nói là chuyện nhỏ được." Mars nhíu mày, "Cơ thể mẫn cảm chứng tỏ thể chất của cậu không tốt, cần phải điều trị thật tốt."

"Nhưng không cần nữa mà." Lưu Tiểu Niên cúi đầu gặm chân gà, vụng về từ chối hắn, "Cảm ơn, lòng tốt của anh tôi ghi nhận."

Hừ! Đào Nhạc Nhạc lãnh diễm vênh lên, kinh ngạc đi? Tiểu Niên Nương nương của chúng tôi đúng là tâm như gương sáng không giận tự uy! Ngang ngược không giải thích!

"Được rồi, nếu cậu cần, có thể gọi cho tôi bất kì lúc nào." Mars đưa danh thϊếp của mình cho cậu.

Đối phương đã ân cần đến mức này, Lưu Tiểu Niên đành phải tiếp nhận, móng vuốt bóng nhẫy ấn hạ dấu vân tay trên danh thϊếp.

Mars cau mày, nhưng không nói gì, bởi vì hắn còn đang mải nhớ thương đồng hồ Catier hôm đó, dù thế nào đi nữa, làm mích lòng nhà giàu thì mình sẽ không có lợi.

Lâm Bình Bình và Lưu Tiểu Niên vốn quan hệ rất tốt, cho nên không cảm thấy có gì sai, tiếp tục cúi đầu tự ăn canh. Nhưng trong lòng những người còn lại đã sôi trào! Người của yêu nghiệt tìm đủ mọi cách lấy lòng Nương nương, chẳng lẽ hắn ta định thọc gậy bánh xe?! Ông phắc, chuyện này thiệt đẫm máu! Đã cướp người tình nhỏ bé của tổng giám đốc tà mị Hồ Vân Phi, thế mà còn dám cám dỗ người của Cố lão đại! Muốn chết à!

Vì thế khoảng thời gian tiếp theo, dù Mars mở miệng nói cái gì, mọi người đều nhìn hắn kiểu đau khổ như nhìn liệt sĩ, vô cùng vô cùng chân thành! Mars bị nhìn lạnh cả người nên tự động ngậm miệng không nói nữa, cúi đầu chuyên tâm giải quyết tôm và cơm rang. Thiếu tiếng ồn ào của hắn, bàn ăn lớn lại khôi phục không khí hân hoan, mọi người cười cười nói nói, hoặc nhao nhao hoặc kín đáo hoặc trắng trợn ca ngợi em gái duy nhất của tổ trò chơi 'Trái tim hường phấn moe moe' Lạc Vi Nhã, hiền thục thanh nhã khoan dung mỏng manh thiện lương rộng lượng vân vân, nếu không cảm thấy có hơi cường điệu, Tiểu Mã có khi còn định ngâm một đoạn thơ! Đòe mòe giờ là lúc phải khen bạt mạng, mới có thể đảm bảo ngày mai đi làm sẽ không bị diệt khẩu!

"Sao lại không ăn?" Jason nhỏ giọng hỏi cô.

Lạc Vi Nhã thẹn thùng cười, "Sức ăn của em không lớn."

"Phụt." Đào Nhạc Nhạc không cẩn thận phun ra.

"Làm sao vậy?" Lạc Vi Nhã 'quan tâm' nhìn qua, ngón trỏ tay trái chậm rãi cầm một cái thìa lên.

Sau đó, thìa liền cong!

Đào Nhạc Nhạc trợn trắng mắt muốn xỉu, may mà tổ trưởng Khương kịp thời hung hăng cấu mông một cái, mới tỉnh táo lại!

"Cậu ta chỉ đột nhiên nhớ ra chuyện cười thôi." David Khương ấn người về ghế, "Ăn chân gà của cậu đi!"

Đào Nhạc Nhạc chôn mình trong mớ đồ ăn, vừa điên cuồng nhai vừa nghĩ đòe mòe, người em gái tính anh zai gì đó thiệt là đáng sợ mà! Nếu con gái cô nào cũng biến thành thế này, mình thà sống cô độc cả đời!

Sau khi cơm nước xong, Lạc Vi Nhã đương nhiên về nhà cùng bạn trai mình, còn lại thì tự bắt cặp ra khỏi nhà hàng bắt xe, thấy một chiếc Audi quen thuộc, còn là tổng giám đốc nhà mình đích thân lái!

"Tôi về trước." Lỗ tai Lưu Tiểu Niên nóng lên, vẫy tay chào mọi người.

Yêu đương lại còn ngang nhiên đằm thắm... Mọi người trong lòng vô cùng đen tối, cả đám nhìn theo cậu lên xe, hơn nữa còn chờ mong giây tiếp theo sẽ xảy ra màn xe lắc điên cuồng! Khẩu vị nặng gì đó là thích nhất!

Cố Khải nhìn thấy vợ yêu nhà mình chạy qua, cảm thấy vô cùng vô cùng hạnh phúc! Vì thế sau khi chờ cậu vào xe, bất chấp tất cả, đầu tiên ôm thắt lưng lại gần rồi hôn lưỡi triền miên!

Đòe mòe đây mới đúng là cuộc sống mờ!

"Sao anh lại đến đây." Lưu Tiểu Niên bị hôn, mặt càng đỏ!

"Nhàn rỗi không có việc gì làm." Cố tổng ôm vợ không chịu buông tay, anh còn vô cùng thâm tình hỏi, "Có nhớ anh không?"

...... Lưu Tiểu Niên chôn mặt trong ngực anh, thẹn thùng nói "Chúng ta mới không gặp nhau có mấy tiếng thôi mà."

Đờ, mấy tiếng còn ngắn? Cố tổng hơi bất mãn! Vợ yêu sao có thể như thế, không biết nói mấy lời tâm tình gì cả, sau này phải dạy dỗ lại!

"Anh đổi nước hoa?" Lưu Tiểu Niên ngẩng đầu hỏi.

"Phải." Cố tổng bình tĩnh mở cờ trong bụng, vợ yêu đúng là cẩn thận mà!

"Mùi dễ chịu lắm." Lưu Tiểu Niên cười cười.

Cố tổng thấy vợ cười tâm ý viên mãn, vừa chuẩn bị cúi đầu tiếp tục chiếm giữ cánh môi đáng yêu kia, điện thoại di động đột nhiên vang lên!

Phắc! Cố Khải khó chịu, là thằng nào hả!

"Mau giúp tôi một chút." Hồ Vân Phi đi thẳng vào vấn đề.

Nể mặt hắn bị thất tình, Cố Khải hiếm khi nhịn xuống, "Chuyện gì."

"Giúp tôi tra một chút xem cái tên Mars đó từ đâu chui ra!" Hồ Vân Phi kiềm nén không gào thét! Mạnh mẽ hơn mình nhiều, nhưng nếu xét lại những lời buổi chiều nói, người này đúng là tên thần kinh! Thế mà lại để người như thế cướp Lâm Bình Bình, đúng là nhục vô cùng, thậm chí ruồi còn không nhục bằng!

"Tôi không phải thám tử tư ——" Cố Khải còn chưa nói xong, Hồ Vân Phi đã nóng nảy cúp máy.

Đúng là đang giận rồi... Cố Khải cười, quay đầu nhìn vợ, "Cho em cái này."

"Cái, cái gì vậy?" Lưu Tiểu Niên lập tức căng thẳng, bởi vì trong tiểu thuyết của mình, nam chính tổng giám đốc đưa cho nữ chính lịch làm việc, khi nữ chính thanh thuần vô tội hỏi hắn là nghiệp vụ gì, tổng giám đốc khí phách liền cởi caravat tà mị cười nói —— đương nhiên là dùng cơ thể em thỏa mãn tôi.

Đoàng một tiếng, Lưu Tiểu Niên cảm thấy trên đầu mình bắt đầu bốc hơi nước, nhất định một bộ phận bị sét đánh trúng rồi, còn bộ phận khác... có xúc động có chờ mong còn có cả hồi hộp trộn hết cả vào, đại não gần như trống rỗng luôn! Lần lần lần đầu tiên sẽ không phải ở trên xe chứ? Cảm xúc dâng trào quá rồi! Dã chiến gì đó, thiệt là có thể hả?!

Sao thế được, buổi sáng không nghĩ ra mà thay qυầи ɭóŧ, vịt con ăn cá nhỏ không được, ếch con ngồi xổm trên lá sen cũng rất đáng cười! Còn hình vẽ Captain American hay Batman thiệt quá bi thúc mà!

"Tiểu Niên?" Cố Khải buồn bực nhìn cậu.

Mà lúc này Lưu Tiểu Niên hoàn toàn đi vào cõi tiên xa xôi, bởi vì cậu chợt nhớ ra da mình hơi khô khi tắm lại không có thói quen chăm sóc dưỡng ẩm, không biết lát nữa Cố Khải có thể ghét bỏ không ô ô ô...

"Này." Cố Khải gọi vài lần không được, dứt khoát thò tay bóp mũi cậu, "Em không sao chứ?"

"Hả?" Lưu Tiểu Niên cuối cùng cũng hoàn hồn, cậu buộc chặt thần kinh nhìn Cố Khải, "Sao, làm sao vậy?"

"Anh chỉ mới nói chuyện với em một chút, sao em lại ngẩn người." Cố Khải nhẹ nhàng thở phào, còn tưởng cậu ban nãy trúng tà.

"Em... không có, đột nhiên nhớ đến một thứ." Lưu Tiểu Niên lấy lại bình tĩnh, "Ban nãy anh nói gì?"

"Em với Bình Bình quan hệ tốt, giúp Vân Phi một chút đi." Cố Khải xoa đầu cậu, "Hỏi cậu ta một chút, vì sao lại vừa ý Mars."

"Hồ tổng vẫn thích Bình Bình?" Lưu Tiểu Niên hỏi.

"Phải." Cố Khải cười, "Cho nên, tất cả nhờ cậy em hết."

"Dạ." Lưu Tiểu Niên rất nghiêm túc gật đầu, "Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"

Thực ra dù không giúp, trong lòng mình vẫn muốn hỏi mà! Tên Mars vừa nhìn qua đã thấy não tàn, chẳng biết Bình Bình vừa ý hắn điểm nào!

Vì thế hôm sau lúc ăn cơm, Lưu Tiểu Niên cố ý ngồi một mình cùng Lâm Bình Bình ở một góc sáng sủa, giả vờ không để ý đưa ra vấn đề!

"Cậu không biết." Lâm Bình Bình đeo vẻ mặt mê gái, "Cậu ta từ thời đại học đã vô cùng vô cùng đập chai!"

"Chỉ như thế?" Lưu Tiểu Niên không thể tưởng tượng nổi.

"Cậu ta còn giúp tui múc nước mua cơm, mùa đông giúp tui làm ấm giường." Lâm Bình Bình say sưa nhớ lại.

Làm ấm giường? Lưu Tiểu Niên 囧囧, "Sau đó cậu yêu hắn?"

"Loại tình yêu này, rất nhiều thời điểm sẽ có cảm giác!" Lâm Bình Bình cắn đũa cảm thấy may mắn!

Lưu Tiểu Niên bẹt miệng, "Vậy cậu ta đang làm nghề gì?"

"Làm giám định cho một trang web hàng cao cấp nổi tiếng." Lâm Bình Bình rất kiêu hãnh, "Hơn nữa cậu ấy cũng có một công ty thương mại riêng."

"Công ty tên là gì?" Lưu Tiểu Niên đào bới sâu hơn.

"Tui cũng không biết nữa." Lâm Bình Bình xấu hổ, "Không thấy hứng thú."

"Tui thấy cậu ta chẳng bằng Hồ tổng." Lưu Tiểu Niên nói thầm.

"Cậu nói gì?" Lâm Bình Bình nổi giận, "Tui nói rồi, không được phép nhắc hắn ta trước mặt tui!"

"......" Lưu Tiểu Niên ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, tình yêu gì đó quả thật không có nguyên tắc. Rõ ràng mọi người ai cũng thấy không hợp, người trong cuộc lại cứ trầm mê trong đó, không thoát ra được.

Hai tiếng sau, Hồ Vân Phi nhận được tin nhắn báo cáo của Lưu Tiểu Niên. Đúng vậy, tiểu trạch nam lần đầu tiên làm gián điệp, cho nên vô cùng vô cùng tận chức tận trách!

Giám định cho một trang web hàng cao cấp nổi tiếng? Hồ Vân Phi khinh thường, hiện giờ trang web lớn chuyên hàng cao cấp trong nước chỉ đếm trên đầu ngón tay, nổi tiếng thì lại càng ít, mình trước kia hợp tác với mấy trung tâm thương mại quốc tế về mặt hàng tinh phẩm, trong vòng luẩn quẩn này cũng có giao tình thâm hậu, quả thực là không thể tốt hơn.

Nếu thực sự không có người này... Vậy thì cảm tình gì đó chính là giả? Hồ Vân Phi bị tức đến cười, trong đầu yêu nghiệt kia rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Mà cùng lúc đó, Mars đang cầm một bó hoa hồng, cao quý đi vào tổ trò chơi 'Trái tim thủy tinh hường phấn moe moe'!

Không khéo Lâm Bình Bình vừa đi đưa tài liệu, cho nên không ai thèm ra tiếp đón hắn. Chỉ là dù nhân vật chính vắng mặt, dựa theo lẽ thường, thời khắc này thì đồng nghiệp lẽ ra phải thét chói tai hâm mộ ghen tị căm hận! Nhưng vì mọi người đã từng trải qua thời gian biển hoa Hồ tổng đổ đến, cho nên đối với một bó hoa mười chín bông hồng này căn bản không có phản ứng gì, vẫn cúi đầu làm việc! Vì thế Mars lòng dạ tiểu nhân bất mãn, hắn dùng sức ho khan hai tiếng, định hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Sau đó... hắn thấy Lạc Vi Nhã đeo khẩu trang!

... Phắc!

"Chào mọi người." Mars đè xuống bất mãn trong lòng, cố gắng ôn hòa chào hỏi.

Cánh cửa đột nhiên bị đá văng, ván cửa hợp kim mạnh mẽ văng ra, đập thẳng vào ót Mars!

"A!" Hắn thất thố hét lên, lảo đảo bước lên phía trước hai bước.

Ông phắc, làm tốt lắm! Mọi người nhao nhao trong lòng ngầm like một cái.

"Ai?" Mars tức giận quay đầu lại.

Đào Nhạc Nhạc đầu đầy mồ hôi ôm một chồng tài liệu vọt vào, "Nhường một chút nhường một chút, sắp rơi xuống rồi!"

Mars: ......

"Khi nào thì mới sửa được tật xấu này hả, cậu xem, đυ.ng vào đầu của Mars tiên sinh rồi!" David Khương điềm đạm trách cứ cậu ta.

"Tôi đâu biết anh ta đứng đó." Đào Nhạc Nhạc ừng ực uống nước, "Mệt chết tui."

"Không sao đâu."Mars cười rất tao nhã.

"Không khách khí." Đào Nhạc Nhạc hào khí vạn trượng phất tay.

Tất cả mọi người bắt đầu nín cười đến run vai, lông mày Mars tiên sinh cao quý nảy nảy vài cái, cuối cùng nuốt xuống mấy lời thô tục, ngồi xuống ghế của Lâm Bình Bình lạnh lùng 'Hừ' một tiếng.

Đào Nhạc Nhạc lập tức vô cùng ủy khuất nhìn David Khương —— Tổ trưởng, anh ta 'Hừ' tui!

Yên tâm. David Khương dùng ánh mắt từ ái trấn an cậu ta, sau đó gọi điện cho tổ hành chính, "Xin hỏi tổ tôi có người tên Lâm Bình Bình đang ở đó phải không, phiền bảo cậu ta nghe điện thoại."

"Sao vậy?" Yêu nghiệt nhận điện thoại.

"Mười phút sau có một cuộc họp ở tầng hai mươi phòng hội nghị, cậu đến dự giúp tôi một chút." David Khương nghiêm túc, "Tôi ở đây tạm thời có chút việc."

"Ừm, được." Lâm Bình Bình cúp máy, cầm bản ghi chép đi ra cầu thang máy, hoàn toàn không hoài nghi gì!

Trong văn phòng, Mars tiên sinh cô độc ngồi suốt một tiếng cũng không thấy người, Lâm Bình Bình lại không mang di động theo, muốn liên lạc cũng không gọi được.

"Nếu không thì anh về trước đi?" Người này ngồi cạnh lúc ẩn lúc hiện, Lưu Tiểu Niên cảm thấy làm mình không nghĩ ý tưởng được.

Ông phắc, lời vàng ý ngọc của Nương nương mọi người chờ mãi! Vì thế mọi người nhao nhao tỏ vẻ đúng vậy đúng vậy, trong phòng này nhiều máy tính nhiều phóng xạ, càng đáng xấu hổ là không có lục thực, anh vẫn nên về sớm đi!

Mars không nén giận được, vì thế lắc lắc đồng hồ trên tay mình! Làm bộ nhìn giờ, thực ra là khoe LOGO, dự định dùng hàng hiệu dọa sợ đám nhân loại tầm thường này một chút!

Đáng tiếc chẳng ai trong văn phòng nhìn hắn, mọi người nên làm gì thì làm việc đó, ngay cả Lưu Tiểu Niên cũng vừa ăn quà vặt vừa đeo tai nghe.

...........

Sắc mặt Mars lập tức u ám!

Thực ra, tổ trò chơi 'Trái tim thủy tinh hường phấn moe moe' do David Khương dẫn dắt, tuy bình thường hơi quái gở, nhưng nhân phẩm trăm phần trăm không có vấn đề, lấy việc giúp đỡ lẫn nhau làm điều yêu thích, cùng lắm chỉ có chế giễu nhau một chút, tuyệt đối sẽ không có chuyện tự nhiên cả đám đi làm khó một người.

Nhưng đây thực sự là ngoại lệ, ai bảo Mars... làm bộ quá lố khiến người ta ghét hả! Thiệt không hiểu Bình Bình vừa ý hắn cái gì nữa!

"Chào mọi người." Ngay khi bầu không khí trong văn phòng lâm vào tình trạng xấu hổ, Hồ tổng đột nhiên đẩy cửa bước vào!

Đòe mòe, còn cái gì toẹt zời hơn không! Chẳng lẽ đến ôm Bình Bình về nhà? Nhất định là lóng lánh đến không dám nhìn thẳng! Tất cả mọi người soạt một cái đứng lên, vô cùng đều nhịp, làm cho Mars bị khϊếp sợ.

"Tôi đến tìm Cố Khải có chút chuyện, nhân tiện đưa chút đồ ăn vặt cho mọi người." Hồ Vân Phi coi như không nhìn thấy Mars, đặt mấy thứ trên tay lên bàn, "Đầu bếp khách sạn mới sáng tạo món điểm tâm mới, thử một chút đi."

Quả nhiên Hồ tổng vẫn toẹt zời nhất! Mọi người nhao nhao, sung sướиɠ chia bánh. Đương nhiên để báo đáp gián điệp nhỏ, Hồ Vân Phi còn tặng thêm một hộp bánh trái cây nhỏ cho cậu.

"Cám ơn." Lưu Tiểu Niên thành công bị mua chuộc, người đàn ông tốt như vậy sao Bình Bình không cần, so với cái tên đang ngồi trên ghế ôm hoa hồng kia thì tốt hơn nhiều đó có biết không!

"Hồ tổng, lần sau tổ chúng tôi có liên hoan, anh cũng đi cùng nhé." Lạc Vi Nhã nhiệt liệt mời, "Có thể sẽ ra ngoại ô ăn khoai nướng, còn chơi bóng nữa!"

"Được." Hồ Vân Phi vui vẻ nhận lời, còn tự rót nước uống, quen thuộc giống như về nhà mẹ đẻ!

Vì thế Mars tiên sinh cao quý còn đang hỗn độn, Hồ Vân Phi và đám người trong văn phòng có vẻ có quan hệ rất tốt... Không, không giống ra vẻ, tuyệt đối là tốt!

Vậy lần trước lúc ăn cơm, chuyện mình bảo hắn là nhà giàu mới nổi, nhất định hắn biết rồi?!

Phắc! Mars sâu sắc khinh bỉ mình lắm mồm, đang định đặt bó hoa xuống định thừa dịp không ai để ý chuồn đi, đi nửa đường bị Hồ Vân Phi hỏi.

"Nghe nói cậu làm giám định hàng cao cấp?" Hồ tổng tà mị cười, "Không biết tối nay có thể dùng cơm cùng nhau không."