Tổng Tài Khốc Suất Cuồng Bá Duệ

Chương 46: Người yêu đầu tiên thiệt hung tàn

Cuối tuần khu phố trung tâm tràn ngập người, Lưu Tiểu Niên và Lâm Bình Bình ngồi trong quán trà nhỏ tinh tế, vừa ăn điểm tâm vừa nói chuyện phiếm. Từ bát quái trong công ty cho đến tương lai nghề nghiệp, thậm chí còn hàn huyên về cả chuyện thần bí! Sau đó Lưu Tiểu Niên mới dè dặt, vòng vèo loanh quanh mở miệng, "À, gần đây cậu với Hồ tổng, có khỏe không?"

"Phụt!" Lâm Bình Bình phun nước, cậu ta cả giận nói "Sai, tôi không ở cùng hắn!"

"A?" Lưu Tiểu Niên giật mình, "Cậu cậu các cậu chia tay rồi?"

"Tôi từ trước đến nay không có cùng một chỗ với tên cặn bã đó!" Lâm Bình Bình nghiêm mặt, "Không được nhắc đến tên hắn!"

......

Lưu Tiểu Niên rầu rĩ 'A' một tiếng, sau đó cúi đầu quấy ly hồng trà mật ong, chuyện này... Không thể mở đầu bằng chuyện này, thế thì phải mở miệng đề cập đến vấn đề kia thế nào chớ!

"Cậu sao rồi? Gần đây với Cố tổng thế nào?" Lâm Bình Bình hưng trí bừng bừng hỏi.

"Cậu biết?" Lưu Tiểu Niên kinh ngạc, mình còn định lấy cớ viết tiểu thuyết cậu ta cậu ta cậu ta làm sao lại nói thẳng ra luôn chứ! Chuyện cùng một chỗ mới từ hôm qua thôi mà, tốc độ bát quái nhanh vỡi! Hơn nữa đã nói thế rồi thì mình không thể không biết xấu hổ mà hỏi lại nha! Quá trắng trợn rồi!

"Vô nghĩa, đây có phải là chuyện bí mật đâu, cả công ty ai cũng biết." Lâm Bình Bình uống nước ép.

"Cả công ty đều biết?" Lưu Tiểu Niên lập tức hỗn độn trong gió, đây, đây quá không khoa học!

"Tối hôm qua nhất định rất kịch liệt đúng không?" Lâm Bình Bình nhìn dấu hôn trên cổ cậu, cười xấu xa.

Khuôn mặt Lưu Tiểu Niên đỏ bừng, trong lòng phản bác mới không phải như cậu nghĩ đâu! Nhưng... hình như thực ra cũng không khác là mấy... Vì thế mặt càng đỏ, quay đầu nhìn trái nhìn phải rồi nhìn trần nhà, "Đèn thiệt đẹp!"

"Cậu quan tâm đèn trần làm quái gì, mau kể chi tiết tối qua một chút!" Lâm Bình Bình rất sung sướиɠ ngồi cạnh cậu.

"Tối qua tôi điên cuồng thức đêm gõ một vạn chữ." Lưu Tiểu Niên yếu ớt.

"Không cần kể cho có lệ với đồng nghiệp nam xinh đẹp!" Lâm Bình Bình bất mãn.

"Có người chào hỏi cậu." Lưu Tiểu Niên uống trà.

"Lại lái sang chuyện khác!" Lâm Bình Bình sắc bén vạch trần, "Đừng nghĩ lừa được tôi!"

"Thực sự có người chào hỏi cậu mà." Lưu Tiểu Niên bất đắc dĩ chỉa chỉa phía sau lưng cậu ta.

"Thật không?" Lâm Bình Bình không tin lắm quay đầu lại, liền thấy một người đàn ông cao lớn uy vũ mặc áo gió, đang đứng ở cửa nhìn mình.

"... Mars?" Lâm Bình Bình lập tức vui mừng xen lẫn ngạc nhiên!

Người đàn ông mặc áo gió gật đầu cười, "Đúng vậy, vẫn còn nhận ra tôi."

Sau đó Lưu Tiểu Niên nhìn thấy yêu nghiệt bước đến, sung sướиɠ bổ nhào vào lòng người kia!

Vừa chia tay với Hồ tổng đó! Di tình biệt luyến nhanh vỡi! Lưu Tiểu Niên còn nhớ rõ khoảng thời gian trước, mỗi ngày cố định đưa đến một đống hoa hồng và chocolate, mọi người trong văn phòng đều ăn khá nhiều, mình ăn nhiều nhất! Cho nên từ góc độ cá nhân đơn thuần mà nói, mình tuyệt đối ủng hộ Hồ Vân Phi!

Thiệt là dễ mua chuộc mà! Lưu Tiểu Niên vừa tự phỉ nhổ mình một cách sâu sắc, vừa nhìn hai người họ đi về phía mình.

"Đây là đồng nghiệp của tôi, Lưu Tiểu Niên." Lâm Bình Bình thẹn thùng giới thiệu, "Tiểu Niên, cậu ấy là Mars."

"Chào anh." Lưu Tiểu Niên cười với hắn.

Người đàn ông mặc áo gió bắt tay với cậu, làm lộ ra đồng hồ Vacheron Constantin! Nhưng Lưu Tiểu Niên lại là tên mù tịt về đồ hiệu, không nhận ra nổi! Cho nên vẻ mặt không có biểu hiện gì gọi là vô cùng hâm mộ ghen tị căm hận!

"Mau ngồi xuống." Lâm Bình Bình ấn hắn ta ngồi lên sofa.

"Chờ chút, để tôi cởϊ áσ khoác đã." Mars đeo vẻ mặt phiền não, "Hãng VERSACE chọn vải sản xuất quần áo nam mùa này không tốt nắm, rất dễ bị nhàu."

"Ừ, tôi đi lấy giúp cậu ít đồ." Lâm Bình Bình thẹn thùng.

"Một phần beefsteak bình thường là được rồi, thịt bò Kobe ăn nhiều ngán lắm, thỉnh thoảng ăn cơm bình dân cũng tốt." Mars đặt cái LOGO túi GUCCI đối diện Lưu Tiểu Niên!

"......" Lâm Bình Bình 囧, mình chỉ định giúp cậu ta lấy đồ uống thôi mà... Ba giờ chiều ăn beefsteak?!

Nhưng mà dù hơi khó hiểu, nhưng nếu hắn đã nói vậy, yêu nghiệt vẫn sung sướиɠ chạy về phía quầy bar, gọi cơm và đồ uống giúp!

"Cậu xem, áo của tôi nhàu cả rồi!" Mars chưa từ bỏ ý định, vén cái LOGO ở cổ áo ra cho Lưu Tiểu Niên nhìn, "Chất lượng quá kém!"

"Vậy anh mua Nike đi! Tuy không tốt bằng Li-ning, nhưng mặc cũng được!" Lưu Tiểu Niên hảo tâm đề nghị, "Mặc không bao giờ bị nhăn, bên ngoài còn có lớp chống thấm nước, làm đổ đồ uống cũng không sợ!"

Mars bị sặc nước bọt, khoe khoang giàu có không thành công gì đó thiệt khó chịu!

Vì thế hắn ta lại móc ra hộp xì gà, tao nhã dùng bật lửa vàng GIVENCHY châm thuốc, chậm rãi phun ra một ngụm khói! Vừa chuẩn bị khơi quan hệ của mình với quốc vương Cuba một chút, nữ phục vụ nho nhã lễ phép tiến đến, "Xin lỗi quý khách, nhà hàng chúng tôi có quy định cấm hút thuốc, xin quý khách dập thuốc đi."

......

Phắc! Mars đành phải dập đầu thuốc vào gạt tàn nữ phục vụ mang đến.

"Mùi khói thuốc của anh lạ quá." Lưu Tiểu Niên hít phải khói thuốc tàn dư bị ho khan một chút, "Mùi quen quá."

"Quen?" Mars quý phái cười, "Cậu có tìm hiểu về Abajo COHIBA hả?"

"Không phải." Lưu Tiểu Niên thành thật lắc đầu, "Hồi bé khi còn ở cô nhi viện, bác bảo vệ hay cuốn thuốc lá sợi, mùi hơi giống thuốc lá của anh."

Mars lập tức cảm thấy một búng máu nghẹn trong họng, nhận định cậu nhất định là một tên nhà quê!

Vì thế hắn sâu sắc khinh bỉ nói, "Có thể cho tôi xem đồng hồ của cậu một chút không?"

"Được mà." Lưu Tiểu Niên hào phóng, duỗi tay ra cho hắn xem.

Mars dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng, vừa chuẩn bị châm biếm loại đồng hồ giá rẻ một chút, nhưng còn chưa mở miệng đã hóa đá!

Vì, vì cái răng gì lại là Cartier cổ điển?!

Chẳng lẽ cậu ta giàu ngầm? Mars nghi ngờ.

Thực ra sự việc là như vầy, hôm nay Lưu Tiểu Niên ra ngoài phát hiện ra Casio của mình hết pin, vì thế ngồi cạnh bàn tự thay pin, nửa ngày vẫn chưa thay xong. Cố Khải đi ngang qua thư phòng nhìn thấy, sảng khoái đưa đồng hồ của mình cho vợ mượn, Lưu Tiểu Niên lại chẳng biết gì về mấy thứ xa xỉ này, vui vẻ nhận, dù sao chỉ là mượn một chút thôi mà.

Nhưng! Chiếc đồng hồ này làm cho Mars tiên sinh cao quý rung động! Mình là một tay đánh giá đồ hiệu, tuyệt đối không thể nhìn nhầm! Cho nên Lưu Tiểu Niên nhất định là một tên giàu ngầm!

Vì thế đến khi Lâm Bình Bình trở về, nhìn thấy Mars đang kéo tay Lưu Tiểu Niên nhìn ngắm, hai người còn vừa nói vừa cười!

"Hai người đang làm gì?" Yêu nghiệt lập tức nảy lên cảm giác nguy cơ! Tuy cậu cảm thấy Lưu Tiểu Niên bất luận là sắc đẹp hay thân hình đều không bằng mình, nhưng nhìn người không thể nhìn tướng mạo, nếu không thì làm sao lại có thể hạ thủ vợt được Cố tổng chứ!

"Bạn của cậu mượn đồng hồ của tôi xem." Lưu Tiểu Niên rút tay về, "Nhìn rất đẹp."

"Phải không?" Lâm Bình Bình nhẹ nhàng thở ra, ngồi cạnh Mars, mê zai nói, "Cậu đúng là học rộng hiểu sâu."

Mars mỉm cười, tiếp nhận lời khen ngợi!

"Tôi đi trước, hai người từ từ tán gẫu nha." Lưu Tiểu Niên cảm thấy mình hơi dư thừa, tên ngốc cũng có thể nhìn ra, Lâm Bình Bình trăm phần trăm có ý đồ với vị áo khoác gió này! Ây zà, biết thế thà không đi... Chẳng hỏi được cái gì.

"Sao không ngồi lại cùng uống cafe?" Giọng vị áo khoác gió tràn đầy từ tính, "Chúng ta có thể nói thêm một chút về Monet và Picasso."

"Tôi muốn về ngủ một giấc." Lưu Tiểu Niên 囧囧 cầm áo khoác, "Hai người nói chuyện vui vẻ, Bình Bình, tạm biệt."

"Ừa, hẹn gặp ở chỗ làm!" Lâm Bình Bình toàn lực đặt trên người Mars, qua loa vẫy tay chào cậu.

Nhìn Lưu Tiểu Niên bước ra khỏi nhà hàng, Mars buồn bực, chẳng lẽ mình đoán sai sở thích của người ta?

Không nói về hội họa được, lần sau sửa thành âm nhạc!

"Tôi biết, mấy viên đá trong văn phòng là cậu tặng." Lâm Bình Bình vẻ mặt hạnh phúc.

"Biết cậu thích nên mỗi khi đến một thành phố tôi liền mua đủ loại đá có giá trị." Mars không thèm nghĩ ngợi, "Mỹ, Canada, Cuba, Pháp, Hy Lạp... còn có một tảng thiên thạch."

"Tôi nhất định sẽ cất kỹ." Lâm Bình Bình vô cùng cảm động.

... Trọng điểm không phải là muốn nói nhiều địa điểm à? Trong lòng Mars bất mãn!

"Năm đó cậu nói muốn đi Pháp, tôi còn tưởng cậu sẽ không quay về." Lâm Bình Bình chua xót nghĩ đến chuyện xưa.

"Tôi cũng không muốn về đâu." Mars thở dài, thâm tình nhìn cậu, "Nhưng tôi phát hiện tôi không quên được một người, cậu ấy luôn ở trong lòng vẫy gọi tôi, làm tôi không nhịn được quay về tìm cậu ấy."

"... Thật không?" Lâm Bình Bình tim đập bang bang kinh hoàng!

"Cậu nói đi?" Mars mỉm cười, "Vốn chỉ đi ngang qua nhà hàng này, không ngờ lại thấy cậu ấy, cậu ấy vẫn đáng yêu mê người giống vài năm trước."

Người đó nhất định là tui nha! Lâm Bình Bình phấn khích không thể kiềm chế, cầm cái cốc lên điên cuồng uống nước!

Mars hắng giọng, vừa chuẩn bị nói vài câu phiến tình, nhân viên phục vụ lại bưng beefsteak lên, bên trên còn có sốt hạt tiêu, không khí bao phủ mùi vị cay nồng của đồ ăn... Bầu không khí này tuyệt đối không phù hợp để thổ lộ!

Vì thế Mars quyết định ăn cơm trước. Lâm Bình Bình ngồi đối diện hắn, vẫn đắm chìm trong ảo tưởng tuổi dậy thì của mình không thể tự thoát khỏi! Mars là bạn cùng phòng thời đại học của cậu, hai người từ ngày đầu tiên đến trường, dựa vào một loại trực giác bản năng xác định đối phương là đồng loại, vì thế một đường mập mờ! Cùng lên lớp học cùng ăn cơm cùng nghịch nước, lúc Mars chơi bóng, Lâm Bình Bình an vị ngồi trên đài ôm quần áo ngồi xem, tóm lại những ngày đó vừa hài hòa lại tràn ngập tình cảm mãnh liệt không từ nào tả siết. Đến kỳ hai năm ba, một buổi tối nào đó Mars đưa Lâm Bình Bình ra cạnh chỗ xà đơn... Đúng vậy, nơi thổ lộ kinh điển vườn trường! Lâm Bình Bình vô cùng thẹn thùng thấp thỏm bất an trong lòng tràn đầy mong chờ, vốn tưởng hắn tỏ tình, thậm chí cường hôn cũng chuẩn bị xong, ai ngờ vừa đến đã bị giáng một gậy vào đầu.

Mars nói, hắn phải đến Pháp tiếp tục học.

Đoạn thời gian sau đó, Mars nhanh chóng hoàn tất thủ tục giấy tờ, không mời anh em bữa cơm nào, trực tiếp thu dọn hành lý bay ra nước ngoài, đi một cái liền không thấy tăm hơi, để lại Tiểu Bạch Hoa một mình ở kí túc xá đau khổ nhớ nhung vô cùng, ai thán tròn ba tháng 'phong diệp đình, thu diệp đình, xuân đi thu về cô linh linh, phong qua hoa phiêu linh', vô cùng vô cùng đau khổ!

Giờ gặp lại lần nữa, trong lòng Lâm Bình Bình đương nhiên là ngũ vị tạp trần, có rất nhiều điều muốn nói! Cậu hơi xấu hổ hỏi, "Lần này cậu về nước, tính ở lại bao lâu?"

"Tôi không đi nữa." Mars buông dao nĩa trong tay xuống, tao nhã dùng khăn lau miệng, "Mùi vị miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, xem ra tôi phải xác định lại cấp bậc đồ ăn lần nữa."

"Không đi?" Ánh mắt Lâm Bình Bình lòe lòe sáng, ý không đi tức là....

"Tôi sẽ ở lại với cậu." Mars thâm tình chân thành, nhẹ nhàng cầm tay cậu.

Trời! Lâm Bình Bình lập tức cảm thấy nhân sinh đạt đến đỉnh điểm, thời đại học đã mong đợi quá nhiều(thất vọng cũng nhiều), thế mà giờ lại lơ đãng đổ bộ thế này! Cuộc sống quả thực là tốt đẹp đến không thể nào tốt hơn.

Trong biệt thự, Cố Khải đang đứng trong phòng ăn uống nước, đột nhiên thấy Lưu Tiểu Niên về.

"Về sớm thế, anh tưởng em muốn ăn ngoài." Cố Khải bất ngờ.

"Kế hoạch ban đầu là thế, nhưng Bình Bình đột nhiên gặp lại... xem như là bạn trai cậu ấy đi?" Lưu Tiểu Niên chẹp miệng, "Em cảm thấy dư thừa, nên trở về nhà."

"Cậu ta có bạn trai mới?" Cố Khải giật mình, "Có khi nào?"

"Em không rõ, nhưng em thấy họ thân thiết lắm." Lưu Tiểu Niên tu nước ừng ực, "Em không thích người kia, cảm thấy người ta cứ quái gở sao ấy."

"Vậy hắn nhất định không phải là người tốt." Cố Khải nói như đinh đóng cột. (adua theo vợ voãi anh)

"Anh cũng thấy thế?" Lưu Tiểu Niên cảm thấy mình gặp được đồng minh cách mạng, "Hắn ta tên là Mars!"

"Nhất định xấu xa vô cùng!" Thái độ Cố tổng kiên định! Vợ yêu nói nhất gì nhất định phải kiên quyết ủng hộ, cho dù sai cũng không được phản bác! Tuy mình chưa gặp tên bạn trai của Lâm Bình Bình, nhưng cái tên Mars này, vừa nghe đã biết không phải người tốt!

Ban đêm, Cố Khải gửi cho Hồ Vân Phi một tin nhắn thiệt là dài, báo cáo một chút chuyện Lâm Bình Bình có tân hoan, hơn nữa còn đại biểu cho mình và vợ yêu bày tỏ sự thăm hỏi thân thiết.

Mười phút sau, Cố tổng nhận được một tin nhắn đúng một chữ 'Cút', vì thế anh mang theo tâm tình tốt chạy sang phòng ngủ chòng ghẹo vợ yêu.

Vợ yêu ở ngay bên người gì đó thiệt tốt!

Hồ tổng tà mị vốn đang ở nhà đọc sách, sau khi nhận được tin nhắn bắt đầu cáu kỉnh, nhìn chỗ nào cũng ra Lâm Bình Bình!

Trúng tà hả! Trong lòng Hồ Vân Phi vô cùng khó chịu, bảo sao từ chối mình thẳng thắn như vậy, thì ra là có tân hoan! Sớm biết thế này sẽ không dễ dàng buông tha cho yêu nghiệt đó, giả bộ điềm đạm đáng yêu, tốc độ thay người yêu còn nhanh hơn lật sách! Cái tên Mars này, vừa nghe đã thấy nhà quê! Sao không gọi là Venus luôn đi! Nghe thế còn tây hơn một chút.

Phắc! Hồ Vân Phi không biết tiết chế chửi bậy một câu, thực tế từ khi hắn ngồi ở chức vị này rất hiếm khi nói tục, nhưng lần này thực sự không nhịn nổi. Nhất định phải tìm dịp dò xem rốt cuộc tên kia là dạng gì mà có thể đánh bại mình?

Đây nhất định là nhiệm vụ bất khả thi!

Đầu tuần, em gái duy nhất trong 'Trái tim thủy tinh hường phấn moe moe' Lạc Vi Nhã xấu hổ tỏ vẻ mình tìm được bợn zai rồi, mời mọi người cùng ăn tối.

Thành viên trong tổ nhao nhao lộ ra khuôn mặt sửng sốt, cái cô đàn ông này thế mà cũng có zai thẳng yêu, đúng là không có khoa học!

"Em... vẽ cho mình một tên bạn zai hả?" Đào Nhạc Nhạc cẩn thận hỏi.

Sau đó hắn bị Lạc Vi Nhã búng một phát vào ấn đường.

"Ngao!" Đào Nhạc Nhạc đáng thương bưng trán, ủy khuất trốn sau lưng David Khương cáo trạng, "Người ta chỉ nghi ngờ thôi nha...."

"Nghi ngờ em gái anh!" Lạc Vi Nhã kéo zuýp, chưng vẻ mặt ác bá đe dọa, "Tên nào dám vạch trần bản chất của bà cho Jason biết, mặc kệ có đồng ý không, bà nhất định phải gả cho tên đó!"

Đờ mờ lời nguyền này độc quá rồi! Đám đàn ông nhao nhao chấn động, nhấc tay thề mình nhất định không lắm mồm. Đào Nhạc Nhạc sợ đến suýt quỳ trên mặt đất, đã bắt đầu tự não bổ hình ảnh mình bị Lạc Vi Nhã sau đám cưới điên cυồиɠ ɖâʍ ngược dùng ná nã đạn JJ!

"Chị, chị là chị ruột của em!" Đào Nhạc Nhạc khóc không thành tiếng ôm chân nhỏ của cô, "Em cam đoan ngoại trừ ăn cơm ra em sẽ không nói gì!"

Còn tạm chấp nhận. Lạc Vi Nhã vừa lòng, cô đưa tay chỉ Lâm Bình Bình, "Cả anh nữa, chú ý một chút!"

"Tôi?" Lâm Bình Bình cảm thấy ủy khuất, "Tôi không nhiều chuyện."

"Anh không nhiều chuyện, nhưng anh rất đàn bà!" Lạc Vi Nhã căm hận, "Cùng làm việc với anh, tui sắp biến thành đàn ông đến nơi!"

Đám đàn ông ở hiện trường không hẹn mà cùng ở trong lòng rít gào, cô vốn tính đàn ông mà!

"Tôi phải làm sao bây giờ?" Lâm Bình Bình mờ mịt.

"Cố gắng cư xử thô lỗ một chút, há to miệng ra, một chân gác ghế gặm đùi gà, dùng bát to uống rượu, nói chung là làm thế nào càng cuồng dã càng tốt!" Lạc Vi Nhã ân cần, "Nhớ kĩ chưa?"

"Tôi tôi không đi." Lâm Bình Bình rớt nước mắt, "Còn không bằng đi ăn quán vỉa hè cùng Mars."

"Mars? Chính là tân hoan đánh bại Hồ tổng tà mị?" Mắt Lạc Vi Nhã lóe sáng, đưa tay chụp vai cậu, "Cho phép anh mang người thân, cùng đến đi."

"Dẫn cậu ấy đi cùng?" Lâm Bình Bình do dự, "Không tốt lắm đâu."

"Không tốt cái gì, mọi người có thể giúp anh đánh giá một chút." Lạc Vi Nhã rất kiên quyết. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là để mọi người nhìn người thật hàng thật, mình thế mà vì ngâm suối nước nóng mà bỏ lỡ, giờ tuyệt đối không thể!

"Ừ, cũng được." Lâm Bình Bình gật đầu, "Vậy cảm ơn cô trước, cũng cảm ơn... Jack?"

Ông phắc, vừa nãy không nghe rõ, chắc là tên này ha?

Lạc Vi Nhã hung tàn tát cho một cái, dựng thẳng lông mày rít gào, "Anh ấy là Jason!"

Chưởng phong gào thét, đám đàn ông nghe mà run sợ trong lòng, dù có mặc zuýp đen thì nội tâm vẫn là đàn ông nha! Hơn nữa lại là đàn ông • thuần khiết!

Khi chỉ còn mười phút nữa là đến giờ tan tầm, Mars tiên sinh vẫn như cũ mặc nguyên cây hàng hiệu đến sớm.

Lạc Vi Nhã dán hai mắt quan sát hắn, có chút mất mác, đúng là có khí phách, nhưng nhìn đâu cũng thấy không thể mạnh hơn Hồ tổng mà!

"Chào mọi người." Mars khéo léo mỉm cười, theo thói quen nhấc tay khoe đồng hồ, "Ngại quá, tôi đến hơi muộn."

Đào Nhạc Nhạc buồn bực, thầm nghĩ người này sao lại nâng tay cao thế?!

Chẳng lẽ... mắt bị viễn thị hở?