Dưới sự nỗ lực hết sức của Hồ tổng, bữa cơm này miễn cưỡng coi như là hài hòa, tối thiểu Lâm bình Bình không bị dọa khóc lần nữa, cũng không mặt mày tái mét hô cứu mạng! Có tiến bộ nha! Sau đó khoảng thời gian tiếp theo, Hồ Vân Phi cư xử vô cùng lịch sự, dẫn cậu đi, đi dạo đình hồ, cho thảo nê mã ăn, trước nay chưa từng kiên nhẫn chu đáo thế!
Lâm Bình Bình ban đầu vẫn hoảng sợ, tim nhỏ đập loạn xạ! Sau đó thấy Hồ Vân Phi vẫn không làm gì vượt quá giới hạn, nên chậm chạp buông bỏ cảnh giác, vô cùng thích ý ngồi trên xích đu phơi nắng! Sợ mắt cậu không chịu được, Hồ Vân Phi tháo kính râm của mình xuống đeo cho cậu, sau đó cầm quả dừa, như hầu hạ Thái hậu đưa đến bên miệng cậu, còn thiếu nói câu 'Lão Phật Gia cát tường'.
Thỉnh thoảng có đồng nghiệp đi ngang qua, sau khi nhìn thấy đều thức thời lập tức rẽ sang hướng khác rời đi, thuận tiện trong lòng cảm khái một phen 'sủng nịch công gì đó là ghét nhất, ông đây mới không hâm mộ đố kị căm hờn đâu' hay mấy câu mang tính chất chua xót như thế, vô cùng vô cùng dối trá!
Tối nay, Hồ Vân Phi đưa cậu về phòng ở, sau đó xoay người nhẹ nhàng hôn lên hai má cậu "Nghỉ ngơi cho tốt."
Đờ mờ! Lâm Bình Bình chấn kinh cứng đờ, sao sao sao sao lại vụng trộn như thế hả đáng chết!
Hồ Vân Phi ôn nhu như nước nhìn cậu, vô cùng chờ mong tiểu yêu nghiệt này có thể mời mình vào mây mưa.
Kết quả Lâm Bình Bình rầm cái đóng sầm cửa, ngay cả câu 'chúc ngủ ngon' cũng không nói!
......
Phắc! Hồ tổng thiếu chút nữa bị cửa đập vào mũi, hận đến nghiến răng nghiến lợi! Tức sùi bịt mép xong, hắn đê tiện gọi cho phòng cấp điện nước. Đùa à, đây chính là địa bàn của ông!
Vì thế vài phút sau khi Lâm Bình Bình đang sung sướиɠ vừa hát vừa tắm liền rơi vào một mảng đen tối yên tĩnh...
Phắc! Tự nhiên lại cắt điện cắt nước?
Yêu nghiệt khóc không ra nước mắt lau bọt xà phòng trên người, đờ mờ đây là khách sạn cao cấp kiểu gì vậy, nhất định phải cho sáng rực trên mạng, phải mạnh mẽ khiếu nại! Nhưng chuyện này để sau, giờ phải làm sao? Hay là chờ một chút? Không chừng lát nữa sẽ có điện! Ôm hy vọng nhỏ tốt đẹp đơn thuần, Lâm Bình Bình bọc khăn lông đáng thương ngồi xổm trong phòng tắm, vừa run rẩy vừa chờ điện, kết quả là đợi không kịp!
Thiệt là lạnh mà! Lâm Bình Bình bị đông lạnh đến răng va vào nhau, cuối cùng chịu không nổi, dành phải dùng khăn lau qua loa, bọc khăn lông ra khỏi cửa phòng tắm, chầm chậm lết về giường, vừa lết vừa nghĩ đừng ngã nha hiu hiu hiu, nhưng mà không rửa sạch xà phòng thì da sẽ hỏng, sáng hôm sau ngủ dậy lỡ da khô không gì sánh nổi, mình nhất định liều mạng với Hồ Vân Phi... Sau đó nghĩ nghĩ, yêu nghiệt thành công dẫm lên túi du lịch trên sàn, bẹp một cái ngã sấp xuống thảm!
Á! Lâm Bình Bình vô cùng không tao nhã kêu lên một tiếng, còn chưa kịp đứng lên. Cửa phòng thần kì mở ra, theo sau là một luồng ánh sáng đập vào mặt!
"Ai đó?" Lâm Bình Bình bị dọa hồn bay đi mất, theo bản năng nhắm mắt lại.
Nhìn thấy người đang ngã trên thảm, Hồ Vân Phi lập tức hô hấp nặng nề. Đèn pin chiếu vào cơ thể nhỏ nhắn, làn da non mềm trắng như ngà voi, đường cong thắt lưng tuyệt đẹp, mông nhếch lên cao cao, trắng nõn bóng loáng, khiến cho người ta nhịn không được muốn một ngụm nuốt vào.
Vì thế Lâm Bình Bình còn chưa mở mắt ra đã bị quăng cả người lên giường.
"Cứu mạng!" Yêu nghiệt lập tức tái mét mặt mũi, liều mạng đẩy hắn.
"Vừa mới ngã có đau không?" Hồ Vân Phi vừa ngăn chặn thân thể cậu, vừa ghé vào lỗ tai cậu mập mờ khẽ hỏi.
"Tôi tôi tôi tôi.... anh đồ khốn nạn này!" Lâm Bình Bình thành công bị dọa khóc!
"Ngoan, anh sẽ khiến em thực thoải mái." Hồ Vân Phi hôn lên cánh môi mềm của cậu, có phần vội vàng nút lấy, có trời mới biết, mình đã muốn thế này không phải chỉ ngày một ngày hai!
"Anh... Mau dừng.... Đừng..." Lâm Bình Bình bị hắn lấp miệng, một chữ cũng nói không xong, đành phải hung hăng cắn hắn một chút. Mùi máu tươi lập tức tràn ngập khoang miệng, tiếc là Hồ Vân Phi không chùn bước, ngược lại còn bị kích động càng không khống chế được.
Mấy lần trước Lâm Bình có thể ngăn chặn tra công hoàn toàn là vì khi đó Hồ tổng vẫn còn lý trí; sự thật chứng minh nếu Hồ Vân Phi cố ý muốn làm gì, tên yêu nam nào đó căn bản... không hề có sức chống trả, năng lực chiến đấu là âm vô cùng!
Với tình hình Tiểu Liên Hoa thuần khiết mù mờ không biết gì gặp một cao thủ, dù trong lòng muốn chống cự thân thể vẫn rất thành thực ở trong tay hắn phóng thích, khóe miệng Hồ Vân Phi giương lên, để cậu quỳ trên giường.
Trong khoảnh khắc bị chiếm lấy, Lâm Bình Bình khóc đến tê tâm phế liệt, hoảng hốt cảm thấy mình xuyên qua thành liệt sĩ thời kỳ cách mạng, đang bị quân địch nghiêm hình tra tấn! Hu hu hu sáng mai tui nhất định phải ôm bom cùng anh đồng quy vu tận! Lâm Bình Bình trong lòng liều mạng kêu gào! Lại bị cường bạo như thế, còn có công lý hay không, nước mắt rơi đầy mặt...
Trận tàn sát cuồng phong bão táp vẫn tiếp tục, Hồ tổng uy mãnh thô bạo thành công tìm được điểm G của yêu nghiệt, vì thế ban đầu là Tiểu Bạch Liên thanh thuần cuối cùng lại nở rộ một chút, một bên căm phẫn, một bên rêи ɾỉ ngọt ngào trầm bổng!
Đờ mờ âm thanh vừa rồi mà do mình phát ra thì đúng là không khoa học! Lâm Bình Bình lừa mình dối người điên cuồng lắc đầu, không phải đâu hu hu hu hu, mình mới không kêu mấy tiếng buồn nôn như thế!
"Kêu rất dễ nghe." Hồ Vân Phi cúi người ôm chặt cậu, hung hăng di chuyển hai cái, "Bảo bối em tiếp tục đi."
Tiếp tục cả nhà anh! Lâm Bình Bình hai mắt đẫm lệ mông lung căm tức nhìn hắn! Khuôn mặt xinh đẹp còn thêm ánh mắt điềm đạm đáng yêu, không ngược đúng là có lỗi với bản thân mình. Vì thế Hồ tổng cuồng dã ra vào, cuối cùng thành công làm Tiểu Bạch Liên thuần khiết hồn bay lên trời, thành công ngất xỉu!
Đêm đó mãnh liệt vô cùng, cho nên Lâm Bình Bình đương nhiên vắng mặt trong cuộc thi kéo co của công ty ngày hôm sau, có điều mọi người nhao nhao tỏ vẻ đã hiểu, tối hôm qua chắc hẳn kịch liệt lắm!
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào cửa sổ, Tiểu Bạch Liên mơ màng rầm rì, rúc vào trong lòng người bên cạnh.
Hồ tổng rất thỏa mãn khẽ vuốt ve tấm lưng trần trụi của cậu.
Lòng bàn tay ấm áp ở trên lưng mình nhè nhẹ vuốt ve, thiệt là thoải mái! Lâm Bình Bình thoải mái cọ cọ, dựa vào tay hắn gần hơn, sau đó cảm thấy cái vuốt ve ôn nhu kia nhích dần từ lưng xuống mông, sau đó lần lên phía trước, nắm lấy...
Ông phắc! Lâm Bình Bình đột nhiên cả kinh, mở to mắt ra, đây không phải là thật đây nhất định là ác mộng!
"Sáng tốt lành." Hồ tổng rất ác ý nhéo nhéo, "Vật nhỏ này rất có tinh thần nha."
"Anh anh anh anh!" Viền mắt Lâm Bình Bình lập tức đỏ ửng, tại sao lại có người cặn bã như thế chứ!
Hồ Vân Phi dứt khoát đè lên người cậu, chôn đầu... dưới... chân...
Đây đây đây quá là đáng khinh! Lâm Bình Bình lập tức sụp đổ, cả người cậu cứng đơ không dám nhúc nhích, trong lòng điên cuồng gào khóc, đờ mờ đây là loại người gì sao có thể như thế.... A a a a a! Cứu mạng!
"Mùi vị không tồi." Sau khi xong việc, Hồ tổng cười vô cùng tà mị!
Lâm Bình Bình ngồi phịch trên giường, quyết định sau khi trở về phải treo cổ...
"Bảo bối thiệt ngọt." Hồ Vân Phi vẫn còn thèm muốn hôn một cái lên xương quai xanh của cậu.
Đối phương vừa mạnh lại không biết xấu hổ, căn bản là không có cùng level với mình! Lâm Bình Bình lúc này hoàn toàn dừng chống cự, tâm như tro tàn! Cậu phát ra âm thanh như du hồn, "Đó là mùi xà phòng tắm..." Vô cùng hờn tủi!
Hồ Vân Phi bật cười, nhẹ nhàng ôm cậu đến phòng tắm, sau khi cẩn thận ôn nhu tắm rửa sạch sẽ, gọi một ít thức ăn lỏng mềm mềm lại đây.
"Ngoan, há miệng." Hồ tổng dùng thìa đút cho cậu.
Lâm Bình Bình ngậm chặt miệng, dùng ánh mắt phẫn nộ trách cứ hắn tối qua mất trí làm hành vi da^ʍ ngược!
"Không ăn?" Hồ Vân Phi nhướn mày.
"Hừ!" Lâm Bình Bình vô cùng có khí phách hất đầu.
"Hoặc là ăn, hoặc là anh lại làm thêm lần nữa." Hồ Vân Phi đặt lại thìa vào trong bát, "Cho em ba giây lựa chọn, một, ba, hết giờ."
"Này này!" Lâm Bình Bình mặt trắng bệch, "Anh anh anh không đếm số hai!"
Hồ tổng suýt nữa bật cười, nhưng hắn nhịn xuống, vẫn xụ mặt, "Vậy ăn hay không?"
"Không... không ăn." Lâm Bình Bình vẫn kiêu ngạo lựa chọn tôn nghiêm!
"Được." Hồ Vân Phi cầm bát đặt lên bàn, sau đó bắt đầu cởi khuy áo.
"Anh anh anh định làm gì... Cứu mạng!" Lâm Bình Bình hồn bay phách lạc, thế mà thế mà làm thật hả! Chẳng lẽ không phải đe dọa mình à hu hu hu!
"Yên tâm, anh nhất định không làm em đau." Hồ Vân Phi tra công mode on, vô cùng tà mị điên cuồng nóng nảy!
Không đau mới là lạ ý khốn nạn, nơi đó sưng lên rồi ngồi cũng đau nói gì muốn cắm vào.... huhu! Lâm Bình Bình lại bị dọa khóc cậu hai mắt ngấn lệ mông lung khóc không thành tiếng nhìn Hồ tổng nhận thua, "Tôi muốn ăn!"
"Không kịp nữa rồi." Hồ Vân Phi nâng cằm cậu lên, cắn nhẹ một miếng trên mặt cậu, "Giờ không được chọn nữa."
"Đừng mà!" Lâm Bình Bình vô cùng nghẹn ngào tôn nghiêm hoàn toàn biến mất, "Xin anh, cho tôi ăn cơm đi ô ô ô..."
Hồ Vân Phi suýt cười ngất, yêu tinh này quá là đáng yêu! Thấy cậu sợ đến mặt mũi trắng bệch, Hồ tổng quá trớn cuối cùng cũng nhân từ tha cho cậu, sau đó lại bưng bát cháo qua.
Lâm Bình Bình ăn không vô, vị giác cũng mất đi, hoàn toàn không biết hương vị của đồ ăn ra sao. Nhưng vẫn rất ủy khuất nuốt một ngụm to, sợ da^ʍ ma tấn công lần nữa gì đó...
Tối qua nhất định do anh ta cố tình bảo người cắt điện! Loại hành vi vô liêm sỉ này nhất định chỉ có phần tử khủng bố mới thèm làm!
Quá đê tiện!
May mà sau khi ăn cháo xong, Hồ Vân Phi không nổi lên thú tính nữa, sau khi nhìn cậu lại ngủ tiếp phải đến chỗ làm để họp! Bởi vì tà hỏa trong lòng cuối cùng cũng được thỏa mãn nên tâm tình Hồ tổng khá tốt, không những luôn mỉm cười, thậm chí còn hiếm có dẫn đầu vỗ tay! Vì thế cấp dưới nhao nhao trong lòng cảm khái muốn tìm bất mãn gì đó đúng thật là ngọn nguồn của tội ác, phu nhân tổng giám đốc nhất định phải tiếp tục cố gắng!
Cố Khải vừa xem tin nhắn vừa thở dài, đờ mờ sao lại có tên cặn bã như thế hả... Thế mà dám câu dẫn nhân viên công ty mình! Sau đó Cố tổng vừa căm phẫn dâng trào, vừa nhắn lại bốn chữ 'Theo hắn đi thôi'!
Đờ mờ còn biết làm sao, mình không phải cha mẹ hai bên, làm sao mà quản được chuyện này!
"Tin nhắn của ai vậy?" Lưu Tiểu Niên tò mò hỏi.
"Một người bạn." Cố tổng hoàn toàn không định để cậu nghe tên Hồ Vân Phi cuồng tìиɧ ɖu͙© này, vợ yêu của mình ngoan như vậy, nhất định phải tránh xa vật gây ô nhiễm!
"A." Lưu Tiểu Niên cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nhai một hai cái lại ngẩng đầu "Bằng hữu nào vậy?"
"......" Cố Khải 囧, hỏi tỉ mỉ làm gì! Anh thuận miệng nói cho có lệ, "Chỗ làm ăn quen."
"A." Lưu Tiểu Niên lại ăn một thìa cơm, "Buôn bán gì vậy... Nữ cường nhân hở?"
Cố tổng hơi kinh hãi, hình như em ấy cố ý nhấn mạnh... chữ 'nữ'? Đờ mờ chẳng lẽ đây mới là mục đích của em ấy? Phải đi đường vòng như vậy là vì muốn xác định người nhắn tin đến có phải là nữ hay không? Chẳng lẽ em ấy ghen?!
Sao có thể đẹp như thế chớ! Cố tổng nhất định mở cờ trong bụng, bình tĩnh trả lời cậu, "Ừ, một nữ cường nhân rất lợi hại."
"... Như vậy à, còn rất trẻ ha?" Cơm trong bát bị Lưu Tiểu Niên chọc đến lộn xộn.
"Đúng vậy!" Cố tổng liều mạng gật đầu.
Nữ cường nhân rất trẻ tuổi gì đó... Lưu Tiểu Niên 'A' một tiếng, cúi đầu rầu rĩ tiếp tục ăn cơm, không nói nữa.
Thì ra tin tức buổi sáng trên báo mạng là đúng nha... Tổng giám đốc tập đoàn Cố thị và mỹ nữ giám đốc tập đoàn Chiêu Thương cùng đi ăn cơm gì đó, còn bị chụp hình. Bảo sao cuối tuần nói cùng đi xem phim, sau đó lại thay đổi... Lưu Tiểu Niên chọc chọc chọc miếng jambon, tàn nhẫn chọc nó thành hai đoạn!
Cố Khải ngồi đối diện nhìn mà cảm xúc sôi trào, mình với người khác ra ngoài ăn cơm thì chẳng tỏ vẻ gì, phản ứng của em ấy... không phải là ghen hả?! Lẽ nào cuối cùng cũng thông suốt rồi? Cố tổng đè nén nội tâm mừng như điên, cảm thấy đầu mình bắt đầu choáng váng!
"Tôi no rồi, anh từ từ ăn." Lưu Tiểu Niên bỏ lại hơn nửa bát cơm rang, xoay người ra khỏi phòng ăn!
Cố tổng còn đắm chìm trong sung sướиɠ, ngồi trên ghế sôi trào đến không thể tự kiềm chế, đờ mờ sự thật tốt đẹp, muốn tiêu hóa hoàn toàn cũng phải mất mấy phút!
Lưu Tiểu Niên sau khi ra khỏi nhà ăn cũng không về văn phòng, mà một mình ngẩn người trong vườn hoa nhỏ, buổi sáng đọc báo mạng, dù là báo lá cải hay báo tài chính và kinh tế, đều có tin Cố Khải và nữ tổng giám đốc cuối tuần cùng nhau ăn cơm, đề mục hấp dẫn người đọc đến không thể hấp dẫn hơn, ngay cả đầu đề kiểu 'Tuấn nam mỹ nữ sau giờ làm việc gặp gỡ riêng, hai tập đoàn lớn muốn thu hút sự chú ý?' cũng có thể đăng! Càng quá hơn là loại miêu tả 'Cùng bước vào phòng, hai tiếng sau mới đi ra, hơn nữa trong khoảng thời gian đó còn từ chối cho phục vụ bước vào' tràn đầy ảo tưởng...
Hừ! Lưu Tiểu Niên vô cùng buồn rầu, rõ ràng không cùng đi xem phim!
Tùy tay nắm lấy một chiếc lá vân vêm trong lòng càng mất hứng, dứt khoát duỗi thẳng cẳng phơi bụng! Phơi nắng phơi nắng cuối cùng cũng ý thức được một chuyện —— anh ta và người đàn bà khác ra ngoài ăn cơm, sao mình lại mất hứng? Loại cảm giác chua xót này rõ ràng như ăn phải gì ấy... A a a a a!
Lưu Tiểu Niên lập tức hóa đá, ngay cả châu chấu nhảy lên tay cậu mà cậu không biết —— phải biết rằng bình thường cậu sợ nhất là mấy loài côn trùng màu xanh!
Xong đời! Lưu Tiểu Niên trong lòng cảm thấy mình xuyên qua trang web loli Đam! Mỹ! Page!
Không đúng nha tui tui tui là tay viết ngôn tình mà! Chuyện này không khoa học! Lưu Tiểu Niên lừa mình dối người hoảng hốt xoay xoay tại chỗ, càng đi càng chóng mặt, sau đó nghĩ đến một việc vô cùng bi thảm! Khi mình với Cố Khải gặp nhau lần đầu, anh ta rõ ràng đã nói qua với mình, anh ta! Có! Một! Vị! Hôn! Thê!
Sau đó Lưu Tiểu Niên càng sụp đổ, nước mắt đầy mặt! Xuyên vào đam mỹ gì đó còn chưa tính, thế mà lại bồi thêm cái BE?!!
Còn có thiên lý không vậy!