Trạch nam luôn ít khi ra ngoài tụ họp, cho nên Lưu Tiểu Niên có chút mong chờ party bể bơi lần này, thẳng đến rạng sáng vẫn chưa ngủ được.
Vì vậy sáng ngày thứ hai, cậu đến muộn.
Mắt thấy cách thời gian xuất phát còn không đến nửa giờ, Lưu Tiểu Niên luống cuống tay chân thay quần áo, lại chạy vội đến toilet rửa mặt đánh răng, tốc độ có thể nói ngang với Siêu Nhân Điện Quang.
Lúc Lưu Tiểu Niên đang lo lắng, Cố tổng dưới lầu còn lo lắng hơn! Sao còn chưa xuống! Mình đã giả vờ cả buổi sáng lắc lư luyện công hơn nửa giờ trước cổng khu nhà cậu ấy! Vấn đề là không thể gọi điện thoại thúc giục! Nếu gọi điện thoại tức là đã có mưu tính từ trước, còn vô tình gặp cái cọng lông! Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rốt cuộc trời xanh cũng không phụ lòng người. Ngay lúc Cố tổng lần thứ mười bảy nhìn quanh cổng ra vào, cuối cùng cũng thấy Lưu Tiểu Niên vội vàng hấp tấp chạy đến.
Dáng chạy thật là đáng yêu a... Cố Khải trong lòng cảm khái, sau đó nhanh chóng lui về sau vài bước, lại làm bộ tùy ý chạy tới phía trước. Ông bác bán bánh quẩy đứng một bên xem vô cùng thương tiếc, một chàng trai tốt như vậy, đầu óc lại có vấn đề! Cả buổi sáng chạy lung tung quanh chỗ này thì thôi đi, bây giờ lại còn giả vờ chạy đến.
Cố Khải đương nhiên sẽ không chú ý đến bác bán bánh quẩy đang ai oán. Sáng nay anh đã cố ý dậy sớm nửa giờ đứng trước gương chọn quần áo, còn mạnh mẽ lôi Cố Hi đang nửa tỉnh nửa mê dậy giúp mình chọn. Vì vậy Cố Hi phát hỏa, phẫn nộ rời giường gào thét, chọn em gái anh! Anh mỗi ngày ngoại trừ âu phục ra vẫn là âu phục, có cái gì mà chọn! Bất quá Cố Khải rống so với cậu còn lớn tiếng hơn, "Ông đây muốn trang phục bình thường, mới bảo mày đến chọn! Cho mày chọn là anh cho mày mặt mũi! Tên tiểu tiện nhân mày lải nhải thêm một câu nữa thử xem!"
Cố Hi đành phải khuất phục dưới da^ʍ uy của anh trai thân mến, ngồi bên giường nhìn anh hào hứng bừng bừng lật tới lật lui trong tủ quần áo, sau đó cả buổi làm tóc, cuối cùng mang theo nụ cười sát gái dâʍ đãиɠ ra khỏi nhà.
Quả thực là mất hết mặt mũi!
Chuẩn bị tỉ mỉ như thế, nghĩ đến giây phút Lưu Tiểu Niên nhìn thấy Cố Khải, nội tâm nồng đậm vui sướиɠ. Tựa như chàng thư sinh ngày ngày bồi hồi thương nhớ canh giữ dưới tú lâu, cuối cùng cũng gặp được bông hoa nhài xinh đẹp.
Vì vậy Cố tổng bày ra một cái POSE anh tuấn nghênh đón cậu.
Nhưng Lưu Tiểu Niên không có phản ứng, cứ thế chạy qua Cố tổng, một mảnh lá cây cũng không mang theo! Bởi vì cậu đang vội vàng đến công ty tập hợp, cho nên chỉ chăm chú chạy, căn bản không thấy tổng giám đốc anh tuấn đang đứng bên trái mình!
Một đạo sét nổ vang giữa trời trong, Cố Khải lập tức hỗn độn trong gió! Anh vẫn không hiểu vì sao mình không có cảm giác tồn tại đến như vậy! Người trong lòng không nhìn mình còn chạy đi, mà bản thân mình thì vẫn đứng ảo tưởng ở chỗ này.
"Lưu Tiểu Niên!" Cố Khải gào thét.
Taxi nhanh như chớp chạy đi, người ngồi trong xe không có phản ứng.
Cố Khải đành phải gọi một chiếc xe khác, luống cuống đuổi theo.
Tuy đường đi gặp toàn đèn xanh, nhưng Lưu Tiểu Niên vẫn đến muộn mười lăm phút. Trong sân xe buýt đỗ ngay ngắn, các đồng nghiệp có người ngồi trên xe nói chuyện phiếm, có người ngồi xổm dưới sân hút thuốc, hiển nhiên là đang đợi người.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Lưu Tiểu Niên cực kỳ áy náy, chỉ thiếu cúi đầu xin lỗi từng người.
Mọe nó ai dám biểu thị bất mãn với bạn trai Cố tổng chứ. Vì vậy mọi người nhao nhao cười tươi như hoa, tỏ vẻ rất hoan nghênh đồng nghiệp mới.
Thế là Lưu Tiểu Niên suýt cảm động đến rơi lệ, trước kia Lý Hùng Mạnh thường ân cần dạy bảo nội bộ thường hay lục đυ.c với nhau, ở đây căn bản là không thích hợp!
"Có thể đi được chưa?" Lưu Tiểu Niên hỏi.
Đáp án đương nhiên chính là không thể! Bởi vì Cố tổng chưa đến!
Mọi người trong nội tâm đền gào thét, mọe, rõ ràng là ở cùng một chỗ, sao lại người đến trước người đến sau, giấu đầu hở đuôi rất nhàm chán! Không! Nói! Nổi!
Năm phút sau, Cố Khải rốt cục khoan thai đi đến, mặt đen như đáy nồi.
Mọi người nhao nhao trốn lên xe, sợ bị bắt lấy sạc cho hả giận! Vừa chạy trốn đồng thời có chút oán trách Lưu Tiểu Niên, nhất định là bởi vì cậu tối qua không cố gắng thỏa mãn Cố tổng! Mới khiến anh ta sáng sớm còn chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ, mới nóng nảy như vậy!
Sân lập tức trống trơn, tất cả mọi người đã lên xe, chỉ để lại hai người Lưu Tiểu Niên và Cố Khải. Cố tổng đương nhiên có xe chuyên dụng của mình, Lưu Tiểu Niên nhìn trái nhìn phải, định tìm một chiếc có ghế trống ngồi.
Nhưng tất cả mọi người trên xe đều rất ăn ý thống nhất đóng cửa lại, một đường bụi mù cuồn cuộn nổi lên.
Lưu Tiểu Niên ngẩn tò te buồn bực, mình vẫn còn đang đứng trên sân mà! Sao không ai phát hiện?
"Lên xe!" Một chiếc xe con màu đen dừng bên người, Cố Khải mặt đen giả bộ lãnh khốc ngồi trong xe!
Không còn lựa chọn nào khác, Lưu Tiểu Niên đành phải mang theo túi xách lên xe, "Cảm ơn Cố tổng."
Cố Khải cao quý lãnh diễm nhìn ra ngoài, không nói một lời.
Lưu Tiểu Niên đương nhiên không nghĩ là mình khiến tổng giám đốc sinh khí, trên thực tế bất luận chuyện gì một người bình thường cũng sẽ không có liên tưởng kỳ lạ như vậy! Vì vậy cậu đơn thuần cho rằng Cố tổng ở công ty bị áp lực quá lớn, cho nên tâm tình không tốt!
Trên đường trầm mặc im lặng, Lưu Tiểu Niên một mực cúi đầu chơi điện thoại. Cố Khải liếc nhìn vài lần, nhìn đến hoa mắt.
"Chơi trò chơi?" Cố tổng 'không đếm xỉa tới' rốt cuộc mở miệng trước.
"Vâng, Temple Run." Lưu Tiểu Niên đưa di động cho anh, "Anh muốn chơi thử không?"
Cố Khải khí phách cự tuyệt "Tôi không chơi game trên điện thoại." Đương nhiên là do Cố tổng đến Temple Run cũng không biết chơi!
"Dễ lắm." Lưu Tiểu Niên nhích nhích lại gần anh, "Đây nè, trượt lên là nhảy, trượt xuống là cúi, tiền vàng thì ăn, bẫy rập thì tránh, lắc hai bên là di chuyển sang trái phải."
Nghe có vẻ đơn giản. Cố Khải xem cậu chạy hơn vạn mét, cơ bản đã hiểu, vì vậy chơi thử một ván.
Đáng tiếc lúc tự tay chơi mới phát hiện, không hề đơn giản như vậy! Không nói đến tốc độ chạy cực nhanh, thế méo nào sau lưng còn có tinh tinh đuổi theo, một bên truy đuổi một bên ngao ngao kêu gào! Hơn nữa còn khẩn trương kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn bị tinh tinh đuổi chính là, Lưu Tiểu Niên thân thiết dựa vào người mình, cúi đầu xem vô cùng tập trung.
Làm ngực nở ra mà không phẫu thuật. Đến các bác sĩ cũng kinh ngạc
Trong 2 tuần, bạn sẽ nói bất kỳ ngôn ngữ nào
Ôm hy vọng muốn được khoe khoang trước mặt cậu, Cố Khải kỳ thật rất muốn một đường chạy như điên không ngừng nghỉ, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên chơi, Cố Khải chạy được 2000m thì đập đầu vào cây, bịch một tiếng ngỏm luôn.
"Rất tốt nha." Lưu Tiểu Niên thành thật tán thưởng.
Cố Khải tâm tình khá hơn một chút.
"Anh ăn kẹo không?" Lưu Tiểu Niên móc một cái kẹo trái cây từ trong hộp ra.
Nhìn bao bì cái hộp hình con gấu ngây thơ, Cố Khải rất nghiêm túc đưa tay ra, "Ăn."
Kẹo đường vị trái cây ăn ngon nhất chính là vị xoài, Cố Khải hỏi, "Cậu rất thích ăn xoài?" Lần trước ở quán bar cũng thế, một đĩa trái cây lớn, cậu lại chỉ chọn xoài ăn, giống một chú khỉ nhỏ tham ăn, bộ dáng láu lỉnh đến làm cho người ta sôi trào!
"Vâng." Lưu Tiểu Niên gật đầu, đôi mắt cong cong, khóe miệng cũng cong cong lên.
Cố Khải bình tĩnh chuyển ánh mắt ra bên ngoài xe.
Mọe nó, chỉ biết bán manh! Đậu xanh rau má rất muốn bổ nhào qua! Đờ mờ tài xế thật dư thừa!
Khách sạn nằm ở ngoại ô, đi từ nội thành ra có chút kẹt xe. Lưu Tiểu Niên vốn chưa tỉnh ngủ, hơn nữa xe trên đường vừa đi vừa ngừng nên có chút chóng mặt, vì vậy dứt khoát nghiêng đầu sang một bên ngủ.
Cố Khải lập tức bất mãn, em dựa vào cửa sổ làm cái gì! Rất cứng! Rất không thoải mái a! Em không thấy bên cạnh em bả vai và ôm ấp đều chuẩn bị sẵn rồi sao! Em sao lại có thể tính sai phương hướng như vậy!
Xe đột ngột giảm tốc độ, đầu Lưu Tiểu Niên 'cộp' một cái lên cửa kính, Cố Khải hoảng sợ, vừa định hỏi cậu có sao không, Lưu Tiểu Niên đã bẹp miệng ủy khuất vạn phần xoa xoa đầu, nhắm mắt lại mơ mơ màng màng rúc vào trong ngực Cố Khải!
Tài xế hỗn loạn tiếp tục lại xe, có cần trắng trợn như vậy không!
Cố Khải sung sướиɠ không cách nào kiềm chế, ôm thân thể mềm mại của Lưu Tiểu Niên, tâm đã mềm mại đến khai hoa nở rộ.
Trong xe, bong bóng hường phấn lan tràn khắp nơi. Xe buýt tới nơi sớm hơn một chút, tất cả mọi người trong sân tốp năm tốp ba hoạt động gân cốt chờ nhận phòng, thuận tiện 'lơ đãng' vây xem xe của Cố tổng!
"Tiểu Niên, tỉnh dậy." Cố Khải nhẹ giọng gọi cậu.
"A...?" Lưu Tiểu Niên liều mạng rúc vào ngực anh, "Muốn ngủ!"
Cố Khải dốc sức nhịn xuống, mới không có một ngụm hôn xuống!
"Chúng ta đến khách sạn rồi, lên phòng rồi ngủ tiếp." Cố Khải đỡ cậu ngồi dậy, "Tỉnh tỉnh."
Tiểu Niên tỉnh tỉnh mê mê cùng anh nhìn nhau ba giây, rốt cuộc mới nhớ mình đang ở nơi nào!
"Cố tổng." Lưu Tiểu Niên nhanh chóng ngồi thẳng dậy vô cùng xấu hổ, nhất là cậu phát hiện trước ngực Cố tổng có một bãi... nước miếng!
Quả thực rất muốn khóc!
"Đi thôi, xuống xe." Cố Khải mang theo túi xách của cậu, xuống xe trước.
Lưu Tiểu Niên rất ảo não nghĩ mình thất thố, đi theo sau Cố Khải ủ rũ. Chảy nước miếng, mắc cỡ chết người!
Vì vậy mọi người chứng kiến Cố Khải xuân phong phơi phới mang theo cái túi cùng Lưu Tiểu Niên vẻ mặt phiền muộn tiến vào đại sảnh khách sạn!
Tổng giám đốc đương nhiên không cần xếp hàng lĩnh phòng, khách sạn đã sớm chuẩn bị xong phòng VIP, đương nhiên trong dự liệu của Cố Khải, dẫn Lưu Tiểu Niên lên phòng.
Sau đó mọe nó trong sân lập tức sôi trào! Mọi người ào ào ôm tài xế, nhao nhao mắt tỏa ra ánh sáng xanh cầu bát quái cầu chi tiết, tỉ mỉ, hận không thể lập tức hóa sói!
Tài xế đốt một điếu thuốc, nhàn nhạt nghiêng góc bốn lăm độ nhìn lên bầu trời.
"Bày tư thế em gái anh á! Nói nhanh!" Một cái giày cao gót hung tàn bay tới trước mặt.
Tài xế vội vàng cuống quýt né tránh, nước mắt đầy mặt nói, "Trên đường đi bọn họ chơi game, sau đó cùng ăn kẹo, cuối cùng là ôm nhau ngủ!"
Đám chị em cùng các hán tử lập tức ngơ ngác, cái gì gọi là 'ôm nhau ngủ'?
"Hơn nữa Cố tổng còn hẹn cậu ta, lên phòng rồi ngủ tiếp!" Tài xế tiếp tục nhả ra tin tức kinh ngạc khác.
Mọi người nhao nhao rơi nước mắt, dựa vào cái gì tài xế lại được phúc lợi tốt như vậy! Hỗn đản! Có điều Cố tổng không bị cái đám kia ríu rít ảnh hưởng, mặt than băng sơn công đối mặt với đáng yêu ngốc manh thụ, lập tức chuyển hóa thành trung khuyển kiểu mẫu, có cần manh như vậy không!
Lưu Tiểu Niên ghé vào cửa sổ, nhìn xuống đám người dưới lầu ngạc nhiên, "Bọn họ đang nói chuyện gì vậy?"
"Không biết, có muốn nghỉ thêm không?" Cố Khải xoa xoa đầu của cậu, "Thời gian còn sớm, giữa trưa tôi sẽ gọi chút đồ ăn lên."
'Không cần đâu." Lưu Tiểu Niên xoay người định đi lấy đồ đạc trong túi xách, lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Nửa phút sau, ngốc manh thụ rốt cuộc kinh hô, "Sao tôi lại cùng phòng với anh?!"