"Đã xảy ra chuyện gì?" Cố Khải hỏi.
Cây bút Lưu Tiểu Niên theo trường phái Quỳnh Dao đã trả lời rất phù hợp với thân phận của cậu, "Trước kia tôi từng bị mất trí nhớ."
(Quỳnh Dao: là nữ nhà văn, biên kịch, nhà sản xuất người Đài Loan chuyên về tiểu thuyết lãng mạn dành cho độc giả nữ)
Cố Khải đã nghe qua chuyện này ở cô nhi viện, bởi vậy không kinh ngạc, bất quá vẫn rất phối hợp làm ra biểu tình giật mình.
"Trong ảnh là baba mama của tôi, những chuyện trước đây, tôi không nhớ được gì về họ." Lưu Tiểu Niên đặt khung ảnh lại trên bàn, có chút mất mát.
"Nếu cậu muốn, tôi sẽ nghe cậu nói." Cố Khải nói tận lực thâm tình.
Lưu Tiểu Niên dứt khoát nhanh nhẹn lắc đầu, "Tôi không muốn nói gì cả."
Cố tổng cứng ngắc co rút khóe miệng.
Điện thoại reng reng vang lên, Lưu Tiểu Niên theo thói quen nhấc máy.
"Chương mới hôm nay đâu!" Biên tập rống khí thế ngất trời, "Tuy chúng ta có hợp đồng, hợp đồng cũng sắp hết hạn, nhưng trước mắt cậu còn một phần đang viết dở, ngày hôm qua Hiên Viên Vân Hải vừa mới bị Lâm Vũ Tầm Nhi đâm cho một kiếm, hôm nay muốn một bên thống khổ chữa thương, một bên triền miên hôn môi, nhớ rõ nhất định phải viết thật mờ mịt lại hương diễm, triền miên lại đau khổ, hài hòa lại kịch tính! Năm ngàn chữ, nhanh viết đi!"
Lưu Tiểu Niên còn chưa kịp nói chuyện, Cố Khải đã cầm điện thoại, "Cậu ấy xin nghỉ tiếp năm ngày, cô giúp cậu ấy viết đơn đi."
"Anh là ai?" Biên tập vẫn chưa nghe ra, rất bất mãn phàn nàn.
"Cố Khải."
"... Cố tổng?" Biên tập phun một ngụm trà sữa, chỉ biết là tổng giám đốc muốn mời cậu ta ăn cơm, không nghĩ tới lại ăn đến trong nhà rồi!
"Là tôi." Cố Khải thản nhiên nói, "Thuận tiện nói với David, giúp Tiểu Niên chuẩn bị sẵn một vị trí, cậu ấy ngày mai sẽ đến tổ trò chơi 'Trái tim thủy tinh hồng phấn dễ thương' làm việc."
"Đi làm?" Biên tập tạm thời không thể tiêu hóa.
"Ngày mai tôi phải đi làm?" Lưu Tiểu Niên cũng có chút ngoài ý muốn.
"Có vấn đề gì sao?" Cố Khải ngẩng đầu hỏi cậu.
"Không phải, chỉ là có chút vội." Lưu Tiểu Niên gãi đầu, "Nhưng mà không có vấn đề gì." Cầm tiền lương cao như vậy, nên nỗ lực càng nhiều mới đúng.
"Không sao, tôi có thể phối hợp với thời gian của cậu." Cố Khải rất ôn nhu.
"Tôi... ngày mai cũng được." Lưu Tiểu Niên thụ sủng nhược kinh, trên thực tế từ lúc bắt đầu gặp Cố Khải, Lưu Tiểu Niên vẫn luôn thụ sủng nhược kinh.
"Được rồi." Cố Khải tiếp tục nói chuyện điện thoại, "Sáng mai mười giờ, bảo David đến phòng làm việc của tôi nhận cậu ấy."
Sau khi cúp máy, trong mắt biên tập có chút mờ mịt. Cố tổng hôm nay hoãn hai cuộc họp công ty, một bữa tiệc trọng yếu, tự mình đi gặp một nhà văn nhỏ đã rất khả nghi rồi. Câu nói "Không sao, tôi có thể phối hợp với thời gian của cậu" ban nãy càng nghe càng cảm thấy sủng nịch cỡ nào. Ngoài ra bình thường nhân viên đều tự mình đến bộ phận nhân sự, tại sao anh ta lại bắt tổ trưởng tổ trò chơi đến phòng tổng giám đốc nhận người?!
Bên cạnh tổ Loli là tổ đam mỹ, vì vậy các chị em liền liên hợp hợp, nhao nhao kích động mở rộng liên tưởng. Cố tổng tuổi trẻ anh tuấn mê người, nhưng lại một mực không có bạn gái! Thậm chí ngay cả tai tiếng với tình nhân cũng không có, rõ ràng là GAY! Ôn nhu phúc hắc công cùng ngốc manh não tàn thụ, quả thực là tuyệt phối!
"Bà xã của boss trông thế nào?" Chỉ số máu gà của đám chị em bọn họ thẳng tắp bay lên, sung sướиɠ đi tìm hồ sơ của Lưu Tiểu Niên trong túi hồ sơ hợp đồng, sau đó trầm mặc tập thể với cái ảnh CMND photo.
"...Cư nhiên lại có cái tên như thế." Một lúc lâu sau, cô nàng A xoắn xuýt cắn nắm đấm, "Tui còn tưởng cậu ta tên là Long Hồn U Minh."
Cô nàng B thất vọng cực độ, "Với lại không phải tốt nghiệp học viện ở Anh hay Thụy Điển."
"Sở trường... Không?" Em gái C thống khổ che mặt, "Không phù hợp tiêu chuẩn một chút nào cả, chẳng lẽ không điền bừa vào kỹ năng cưỡi ngựa, triết học với âm nhạc thì không được?"
"Không... Không thể tha thứ nhất chính là, lớn lên bộ dáng khó coi như vậy!" Cô nàng D khóc như mưa, "Tui chán ghét loại tiêu chuẩn này!"
Trong văn phòng líu ríu, đồng nghiệp nam đi ngang qua hiếu kỳ tiến vào nghiêng đầu nghe ngóng, vì vậy nửa giờ sau, toàn bộ công ty truyền tai nhau thẩm mỹ kỳ lạ về GAY của Cố tổng, mà bạn trai của y chính là người viết tiểu thuyết nghệ danh 'Thạch Thỏ Hồng Phấn', tên thật là Lưu Niên, hai mươi hai tuổi, đặc biệt khó coi! Chuẩn bị tới công ty làm!
Tin tức đến tai tổ trò chơi "Trái tim thủy tinh màu hồng dễ thương", mấy anh chị em trong nhóm ngoại trừ chấn kinh ra, còn có một cảm giác lo sợ mà các tổ khác không thể lĩnh hội được—— Cố Khải trong công ty nổi danh là thủ trưởng băng sơn, nếu hầu hạ không tốt bạn trai của anh ta, không chừng cả tổ sẽ bị mắng thúi đầu.
Vì vậy buổi chiều, Cố Khải và Lưu Tiểu Niên rúc trong nhà chơi game, còn mọi người trong công ty đều người ngã ngựa đổ hết.
Tổ trưởng tổ trò chơi "Trái tim thủy tinh màu hồng dễ thương" – David Khương chọn vị trí tốt nhất cho Lưu Tiểu Niên, đổi ghế nhựa thành ghế dựa của ông chủ, bàn lau bóng loáng, máy tính cũng mới nhất, giá sách chỉnh tề, thậm chí còn xuống dưới lầu bỏ tiền chọn mua mấy chậu cây cảnh. Tận lực biến không gian nhỏ theo phong cách vừa phấn nộn vừa đáng yêu.
"Mọi người cảm thấy thế nào?" David một bên lau mồ hôi một bên hỏi.
"Tôi thấy chưa đủ!" Lâm Bình Bình bày ra bộ dạng yêu nam, búng ngón tay, "Thiếu quyến rũ." Vừa nói, vừa đặt sợi hạt châu thạch anh màu hồng nhạt của bản thân bên cạnh máy tính Lưu Tiểu Niên. Lạc Vi Nhã bộ mỹ thuật tự mình chủ bút, vẽ bức tranh thỏ thủy tinh màu hồng nhạt đáng yêu, Tiểu Mã ở bộ lập trình cũng ra trận, viết một chương trình máy tính dễ thương cho Lưu Tiểu Niên. Các bộ phận khác nghe tin đều nhao nhao tới xem náo nhiệt, bảy mồm tám miệng thảo luận tiếp thu ý kiến quần chúng. Vì vậy chỗ ngồi của Lưu Tiểu Niên dần dần xuất hiện giỏ đồ ăn vặt, kem dưỡng ẩm, chậu cá, gấu Teddy, cốc in nhân vật hoạt hình, đủ loại đồ vật kỳ dị, cuối cùng tổ trò chơi từ gõ ly tập thể vọt lên tài trợ, không biết kiếm đâu ra một cái ấm nhỏ trong bảo khố cùng một đôi dép lê vải bông.
"Anh thấy chúng ta có nên hát một bài hoan nghênh sự gia nhập của cậu ấy không?" Trương Hữu bộ âm thanh vui cười xoa tay, "Tôi có thể viết một ca khúc, tên bài hát sẽ là 'Nguyện cậu cùng Cố tổng thiên trường địa cửu'."
Đề nghị này bị tất cả mọi người nhất trí phản đối, lý do rất đơn giản, Cố tổng còn chưa thừa nhận Lưu Tiểu Niên là bạn trai của y. Điều này nghĩa là sếp muốn giữ bí mật! Đã như vậy, chuyện này không nên nói ra thì hơn, mọi người chỉ cần nhớ kỹ trong lòng: Thạch Thỏ Hồng Phấn Lưu Tiểu Niên chính là Cố phu nhân, như vậy là được!
Đương nhiên, Lưu Tiểu Niên vĩnh viễn không biết, cũng không có khả năng biết được tất cả. Sau khi cậu tiễn Cố Khải về, đầu tiên là sang nhà hàng xóm Lý Hùng Mạnh báo tin vui, sau đó về phòng lấy bộ quần áo tốt nhất đem ủi phẳng, đoan đoan chính chính treo trong tủ quần áo.
Cố Khải lái xe về nhà, nằm trên ghế salon trong phòng khách vừa suy nghĩ, lại cười cười.
"Cao hứng vậy, thượng người ta rồi?" Cố Hi đi dép lê, từ trên lầu bước xuống.
"Anh còn chưa cho cậu ấy biết." Cố Khải ngồi dậy.
"Tại sao?" Cố Hi khó hiểu, "Anh tìm Tiểu Hiên lâu như vậy, em tưởng lần này sẽ đưa về nhà."
"Việc này cứ từ từ rồi sẽ đến." Cố Khải sờ cằm, "Cậu ấy không giống trong trí nhớ của anh lắm, nhưng mà rất đáng yêu."
"Nét mặt anh bây giờ thật dâʍ đãиɠ." Cố Hi ghét bỏ lại khinh bỉ.
"Không nói chuyện với cậu nữa." Cố Khải đứng lên, "Anh muốn đi đọc sách."
"Lại xem bộ 'Đứng lại Duệ nha đầu của ta'?" Cố Hi im lặng, "Cho dù là Tiểu Hiên viết, anh cũng cũng nên có chừng mực một chút, đã xem suốt ba ngày rồi!"
"Mới ba ngày thôi mà." Cố Khải biểu lộ rất vô vị.
"Nhưng trước đó, anh đã xem suốt ba mươi ngày 'Tập đoàn vợ hắc đạo Đế Quốc', 'Tổng giám đốc quyến luyến tiểu mèo hoang', 'Phách ái vương gia thật xấu hổ', còn cả 'Yêu nữ đào hôn, ngươi đứng lại'!" Cố Hi tận tình khuyên bảo, "Anh, loại sách này xem nhiều sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh."
"Anh thấy rất đáng yêu." Cố Khải hướng về phía thư phòng trên lầu, "Đề cử cho cậu bộ 'Phúc hắc hoàng thượng bất lương phi', tình tiết rất thú vị."
Cố Hi phun mạnh một ngụm nước. Cứu mạng, cái này mọe nó chính là điềm báo chỉ số thông minh đang rớt xuống!
Sáng sớm hôm sau, Lưu Tiểu Niên vừa gặm bánh bao vừa ra khỏi tiểu khu, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đậu ven đường, đứng cạnh xe chính là Cố Khải âu phục thẳng tắp.
"Cố tổng." Lưu Tiểu Niên giật mình mở to mắt.
"Buổi sáng muốn tới đây ăn mì, không ngờ vừa vặn gặp cậu." Cố Khải mở cửa xe, "Đi thôi, tiện đường đưa cậu đi làm luôn."
"Cảm ơn." Lưu Tiểu Niên rất cảm kích.
"Buổi sáng chỉ ăn bánh bao?" Cố Khải vừa khởi động xe vừa hỏi.
"Vâng, hôm qua tôi quên mua bữa sáng." Lưu Tiểu Niên xấu hổ.
Cố Khải đưa cho cậu một hộp bánh ngọt và nước trái cây, "Nếm thử xem."
"Không cần đâu." Lưu Tiểu Niên vội vã lắc đầu, "Tôi không thể cứ ăn của anh được."
"Cái này là sản phẩm mới của phòng nghiên cứu làm ra, giúp tôi ăn thử một chút, không có sữa bò, cậu sẽ không bị dị ứng." Cố Khải lấy lý do rất đầy đủ.
Đã nói đến nước này, Lưu Tiểu Niên đành phải ngoan ngoãn nhận lấy, cắn một miếng.
"Thế nào?" Cố Khải hỏi.
"Bánh ngọt có chút lạn sạn, quả hạch rất cứng." Lưu Tiểu Niên tận lực nhận xét.
"Mùi vị thế nào?"
"Kỳ thật mật ong rất thơm, ngược lại vị chua của ô mai có chút dư thừa." Lưu Tiểu Niên nghĩ nghĩ, "Còn có, ngọt quá."
"Cảm ơn." Cố Khải cười cười, "Miệng của cậu dùng rất tốt."
"Bởi vì tôi thích ăn na." Lưu Tiểu Niên tiếp tục gặm bánh ngọt, "Đáng tiếc thể chất bị dị ứng, thiệt nhiều đồ không thể ăn được."
Cố Khải không nói gì, yên lặng đem chuyện này bỏ vào nội tâm.
Trên đường có chút kẹt xe, đợi đến lúc hai người đến công ty, đã quá giờ làm việc mười phút. Cho nên mọi người tận mắt nhìn thấy băng sơn tổng giám đốc Cố lão đại cùng một nam nhân ngũ quan thanh tú trẻ tuổi đi cùng nhau, cười cười nói nói tiến vào thang máy.
"Ảnh chụp CMND gài bẫy người." Tâm linh của các cô gái được một chút an ủi, "Tuy người thật không quá xinh đẹp, nhưng tối thiểu là rất thanh tú."
Mười phút sau, Lưu Tiểu Niên thanh tú trong mắt mọi người hữu ý vô ý, bị tổ trưởng tổ trò chơi "Trái tim thủy tinh màu hồng dễ thương" – David Khương lĩnh về từ văn phòng tổng giám đốc.
Các đồng nghiệp nhao nhao biểu thị nhiệt liệt hoan nghênh, Lưu Tiểu Niên ngoài bị kích động ra, còn bị bàn làm việc của mình dọa sợ, nhìn một lúc lâu mới cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Tôi có thể đem những vật này để lên cái bàn trống kia được không?"
"Vì sao?" Các đồng nghiệp lập tức khẩn trương, chẳng lẽ cậu ấy không thích?
"... Cái này không phải là của các anh để nhầm sao?" Lưu Tiểu Niên khó hiểu, mọi người không nói lời nào khiến cậu tưởng họ không muốn, vì vậy lại tranh thủ thời gian giải thích, "Để ở chỗ này cũng không sao, dù sao tôi cũng không dùng nhiều chỗ, mọi người cần gì cứ đến chỗ tôi lấy là được."
Tập thể đồng nghiệp thất bại, bạn trai của Cố tổng, quả nhiên không dễ lấy lòng nha....