Giáo Chủ Thật Khó Theo Đuổi

Quyển 2 - Chương 3

Cả căn phòng đều chìm vào yên tĩnh, chỉ còn lại ánh nến hắt ra vẫn sáng ngời như cũ.

Nguyễn Mặc nắm tay ngồi yên tại chỗ, nhìn bộ dáng trầm tĩnh ngủ say chẳng buồn để ý tới ai của hắn, nàng chỉ đành ngồi im một chỗ.

Ngạch, có nên đánh thức hắn hay không đây?

Khỗ nỗi, dựa vào kinhh nghiệm ở giấc mộng trước của nàng, khí rời giường của hắn tuyệt đối không nhỏ tí nào, nếu như nàng gọi hắn dậy chắc chắn hắn sẽ không cho nàng sắc mặt tốt… Tuy rằng thái độ của hắn đối với nàng vốn đã chẳng tốt được bao nhiêu.

Nhưng mà, nếu không gọi hắn dậy, nàng lại không dám tự tiện rời đi, chẳng lẽ lại ngồi đây nhìn hắn ngủ ư… Thật quá xấu hổ.

Di? Có động tĩnh?

Nguyễn Mặc nhạy bén phát hiện ra vừa rồi đầu ngón tay của hắn mới hơi hơi động đậy, nhưng mà mắt nàng đều trừng đến có chút mỏi mới xác định được đó chẳng qua chỉ là động tác vô thức trong lúc ngủ mà thôi.

Ai, bây giờ nàng phải làm gì đây?

Cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng nàng quyết định không động chạm đến hắn, lỡ đâu nàng thật sự chọc giận hắn, chưa nói tới việc về sau liệu còn có thể cùng hắn phát triển được gì hay không, ngay lúc này đây chỉ e hắn sẽ lập tức ném cho nàng hai chữ lạnh như băng: Đi ra ngoài.

Vì thế, Nguyễn Mặc đành ngồi trước đàn cổ ngẩn người, nhìn trên ngó dưới lại ngắm Giáo chủ… mang theo tâm trạng vừa nhàm chán lại có chút xấu hổ ngồi ở đó hơn một canh giờ, cơ hồ buồn ngủ tới mức chỉ muốn ngủ gục.

***************************

Kim qua thiết mã, gϊếŧ chóc tàn bạo.

Trường thương bén nhọn đâm sâu vào tận xương, vạt áo nhiễm máu tung bay phấp phới, khuôn mặt tràn đầy huyết ô dần dần mơ hồ sau làn mưa, tiếng rống giận tràn ngập hận ý lại vô cùng rõ ràng…

Nam nhân đang ngủ say đột nhiên mở mắt.

…… Là mơ.

Hắn mệt mỏi xoa xoa ấn đường, từng hình ảnh quen thuộc kia khiến cho tâm trạng của hắn trở nên trầm trọng, mặc dù ý thức đã thanh tỉnh nhưng tiếng va chạm cùng tiếng ngựa hí vang dồn dập tràn ngập sự hỗn loạn vẫn quanh quẩn bên tai khiến thần kinh của hắn càng lúc càng căng thẳng.

Một lúc sau, hắn mới mở mắt ra lần nữa, hơi hơi híp lại, đến khi đã có thể thích ứng với ánh sáng có chút chói mắt kia, tầm mắt chậm rãi dừng ở trên cây đàn cổ cùng với bạch y cô nương đang thẳng lưng ngồi ở phía sau, đầu thì lại gật lên gật xuống như gà con mổ thóc.

…. Nữ nhân này ở đâu ra?

Nga, đúng rồi, hắn cứu nàng, sau đó liền kêu nàng đàn hai khúc nghe thử, nàng liền ngoan ngoãn ngồi kia gảy đàn.

Sau đó, hắn vậy mà lại nghe một lúc thì ngủ luôn…

Từ sau sự kiện kia, hắn cũng không còn nhớ rõ đã bao nhiêu ngày đêm hắn chưa từng cảm thấy buồn ngủ, vậy mà sau khi nghe tiếng đàn của cầm kỹ này lại dễ đi vào giấc ngủ như thế?

Đan Dật Trần khẽ cong môi, trong đó pha lẫn vài phần tự giễu lại có chút bất đắc dĩ =o=

Thu lại thần sắc phức tạp nơi đáy mắt, tầm mắt của hắn lại lẫn nữa dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn bị mái tóc dài che khuất một nửa, sau đó liền cong ngón tay gõ xuống mặt bàn, hai tiếng “Khấu khấu” thanh thuý vang dội, lập tức đánh thức người nào đó đang ngủ ngon lành.

Cái đầu đang nghiêng sang một bên lập tức dựng thẳng, tiểu cô nương cố gắng mở mắt ra, vừa nhấc mí mắt lên thì lập tức đối diện với khuôn mặt lạnh lẽo, không chút biểu tình của Đan Dật Trần, thấy hắn nhìn mình không chớp mắt chằm chằm, nàng theo bản năng duỗi tay sờ sờ khoé miệng.

…… May quá, không có chảy nước miếng.

“Ngủ ngon không?” Nam nhân nhàn nhạt nhìn động tác của nàng, không nóng không lạnh hỏi một câu.

Nguyễn Mặc đương nhiên sẽ không cho rằng hắn đang thật sự hỏi nàng ngủ có ngon hay không, kéo kéo khoé miệng, lộ ra một nụ cười không quá tự nhiên: “Nô gia thất lễ, lại dám ở trước mặt đại nhân ngủ gật, thỉnh đại nhân…”

“Ta ngủ khá tốt.”

Ai?

Cái gì … Ngủ khá tốt?

Ngyễn Mặc kinh ngạc nhìn nam nhân đứng lên, từng bước từng bước đi tới gần nàng, có chút mơ hồ không hiểu.

Ai không biết hắn ngủ rất thích ý a? Nàng chính là bởi vì ngồi ở chỗ này nhìn hắn ngủ mới buồn ngủ theo!

Đan Dật Trần ngày càng tới gần nàng, càng lúc càng gần… Gần tới mức khiến nàng đành phải nơm nớp lo sợ đứng lên, mà hắn cũng đúng lúc ấy đi tới trước mặt nàng.

Giữa hai người chỉ cách nhau một cây đàn cổ, hắn cao hơn nàng rất nhiều, thân hình cao lớn khiến cho nàng cảm nhận được áp bách vô hình, nhưng mà phía sau lưng lại là một tấm bình phong, không chỗ để lui, nàng chỉ đành hơi rụt cổ lại, quy quy củ củ nhìn vạt áo trước của hắn.

Ánh mắt ở trên đỉnh đầu khiến cho nàng cảm thấy có chút không được tự nhiên, đôi tay rũ ở bên người lặng lẽ nắm lấy làn váy, chờ hắn hỏi chuyện.

“Ngươi tập đàn bao lâu rồi?”

“Nô gia ba tuổi bắt đầu tập đàn… Đến nay đã mười ba năm.”

“Đàn không tệ.”

Rõ ràng lời nói ra là một lời khen, khổ nỗi giọng điệu của hắn lại lãnh lạnh nhạt đạm, khiến cho người ta chẳng hề cảm thấy vui vẻ. Nhưng mà, dù sao Nguyễn Mặc cũng đã ở chung với hắn một thời gian, nàng cũng biết hắn trước giờ đối với ai cũng như thế, vì vậy, khi nhìn thấy trên nét mặt của hắn không có xuất hiện thần sắc ghét bỏ hay bất mãn thì nàng cũng đã cao hứng lắm rồi.

“Đại nhân quá khen.”

“Ngươi tên là gì?”

“…… Nguyễn Mặc.”