*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đoạn đường còn lại Đan Dật Trần vẫn cõng nàng đi tiếp, từ từ chậm rãi rảo bước, cuối cùng cũng kịp đến nơi trước khi mặt trời lặn.
Nơi này thoạt nhìn giống như một thôn nhỏ định cư trên đỉnh núi, chỉ có tầm mười, hai mươi hộ gia đình. Lúc này vốn là thời gian nổi lửa nấu cơm, mỗi hộ ở trước nhà dựng một cái bếp, đặt trên đó một cái nồi to, khói trắng lượn lờ, mùi hương thức ăn mê hoặc lòng người theo gió bay đi.
Có mấy hài tử ngồi ở trong góc nghịch cát, mấy đứa tinh mắt thấy bóng dáng Đan Dật Trần thấp thoáng phía trước, vội vàng vừa chạy vừa hô: “Trại chủ về rồi!”
Ngay lập tức mỗi nhà mỗi hộ đều có người ló đầu ra, nam nữ già trẻ đều có cả, trên mặt đêù mang theo nụ cười vui sướиɠ, đi ra nghênh đón trại chủ đại nhân bọn họ sùng kính nhất.
Nguyễn Mặc nghe thấy có chút ngạc nhiên.
Hắn cư nhiên là trại chủ nơi này?
Hơn nữa, thoạt nhìn, hắn còn rất được mọi người tôn kính. Từ số người mời Giáo chủ… A, là trại chủ về nhà mình ăn cơm liền biết. Bất quá, ánh mắt đám hán tử này nhìn nàng… Như thế nào lại có điểm đáng sợ chứ?
“Sao trại chủ lại cõng người về thế kia?”
“Đó hình như là nữ nhân a…”
“Hắc, trong trại của chúng ta đã bao lâu không có nữ nhân đến rồi hả? Nếu trại chủ không ngại, nói không chừng chờ ngài ấy chơi chán rồi liền đến phiên chúng ta ấy chứ.”
Rất nhanh, mọi người liền phát hiện trại chủ cõng một cô nương trở về, Nguyễn Mặc nghe rõ mồn một những câu nói mà đám nam nhân tưởng mình đã nhỏ giọng rồi đang hào hứng thảo luận. Trong lòng bỗng có chút sợ hãi, nàng chỉ cảm thấy trong mắt bọn họ toát ra ánh sáng quỷ dị, chỉ thiếu chưa chảy nước miếng… Qúa, quá đáng sợ rồi!
Nguyễn Mặc theo bản năng ôm chặt cổ Đan Dật Trần, nhắm mắt lại, không dám cùng đám nam nhân cường tráng kia đối mắt nữa.
Lúc đầu, nàng còn sợ mình được cõng vào như vậy, thôn dân sẽ hiểu lầm nàng là một nữ nhân dâʍ đãиɠ, nhưng bây giờ, nàng thật sự hi vọng bọn họ hiểu lầm nàng càng nhiều càng tốt. Dù sao mục đích chính của nàng là làm hắn vui vẻ, khiến hắn yêu thích nàng. Nàng làm như vậy,thứ nhất là sẽ không có cô nương khác quyến rũ hắn, thứ hai là những ngày nàng ở laị đây cũng sẽ an toàn hơn.
Một toà nhà rộng rãi, so với những căn nhà bên cạnh cao hơn một tầng dần xuất hiện trong tầm mắt. Đây chắc hẳn là nơi ở của Đan Dật Trần. Nguyễn Mặc vốn còn đang mong đợi hắn cõng chính mình vào nhà, ai dè, hắn cư nhiên đem nàng thả xuống ở trước cửa, sau đó… xoay người vào nhà, đóng cửa lại.
Ai, từ từ… Vậy nàng phải làm sao bây giờ?
Hắn không phải định để nàng ngủ ở ngoài này đấy chứ?
Nguyễn Mặc đơ mặt, quay đầu nhìn lại, quả nhiên bắt gặp mấy đôi mắt đang thèm thuồng ngắm nhìn mình, nhất thời cả kinh, thân thể lạnh băng.
Trách không được lúc trước hắn cứ hỏi đi hỏi lại nàng có chắc chắn muốn đi theo hắn hay không, nàng cũng biết nơi đó sẽ không phải là nơi tốt đẹp gì, nhưng nàng lại tram triệu lần cũng không lường được đó lại là trại sơn tặc a…
Bây giờ nàng hối hận còn kịp không???
“Cô là Nguyễn cô nương?” Một giọng nói tục tằng đem suy nghĩ đang bay lung tung của nàng kéo về, đập vào mắt là một tháo hán mày rậm mắt to, tuổi chừng ba mươi, điệu cười vô cùng hàm hậu, trông hắn có vẻ là một người thật thà.
“Đúng vậy.” Thanh âm của Nguyễn Mặc có chút run rẩy.
“Ân, ta là thuộc hạ trực thuộc của trại chủ, ta tên là Lục Vọng. Là như thế này, trại chủ phân phó ta mang ngươi đi phòng trống ở phía Bắc nghỉ ngơi, Nguyễn cô nương, mời đi theo ta.”
…..Cái gì? Phía Bắc?
Nàng nhìn theo hướng tay hắn chỉ về phía khu nhà ở phía Bắc.
“…..” Này cũng, cũng quá xa đi. Từ nơi này nhìn về hướng đó, căn nhà chỉ lớn bằng bàn tay nàng.
Nam nhân kia!
Hắn không thu lưu nàng thì thôi, sao có thể ném nàng đến chỗ xa như vậy? Thế này thì cho dù nàng có gặp vấn đề gì thì kêu đến khàn giọng cũng đừng mong có người đến. Nguyễn Mặc ở trong lòng âm thầm khinh thường hắn, miễn cưỡng cười hỏi Lục Vọng: “Này, ta có thể ở trong này không?” Nàng giơ tay chỉ chỉ ngôi nhà to nhất.
“Nhà của trại chủ?” Lục Vọng vô cùng thành thật, nghiêm túc suy nghĩ một lát mới trả lời: “Trong nhà của trại chủ chỉ có mình ngài ấy, có không ít phòng trống. chỉ là không biết ngài ấy có đồng ý không.”
Điều này còn phải hỏi sao?
Nguyễn Mặc tuy mới lần đầu quen biết hắn, nhưng qua đoạn thời gian vừa rồi, với tính cách kính nhi viễn chi(1) phiền toái của hắn, tuyệt đối, tuyệt đối… Sẽ không đồng ý.
Cho nên, nàng vội vàng ngăn Lục Vọng chuẩn bị đi vào hỏi ý kiến lại, nhảy vài bước tới trước mặt hắn, kéo gần khoảng cách giữa hai người: “Lục đại ca, ta cùng Dật Trần… Ân, ngươi vẫn là đừng đi hỏi, để ta nói cho chàng đi.”
Lục Vọng nhìn nàng cúi đầu, bộ dáng muốn nói lại thôi, hơn nữa lại gọi trại chủ vô cùng thân thiết. liền cho rằng giữa hai người họ có ẩn tình gì, mà cô nương người ta lại xấu hổ không muốn nói, liền nhiệt tình trực tiếp mở cửa đưa nàng vào trong.
Chờ cánh cửa được đóng lại, Nguyễn Mặc vội vuốt đống gai ốc bị cách xưng hô “Dật Trần” làm nổi lên kia, mới bắt đầu quan sát căn phòng lớn này.
Trong phòng vô cùng rộng rãi, bài trí đơn giản, càng lộ vẻ trống trải.
Tầng một là nơi tiếp khách, nàng nhìn qua mấy lần, không tìm được nửa bóng người nhưng lại tìm được cầu thang ở góc Tây Bắc, giống như là để dẫn lên tầng hai. Nàng dồn đủ lực, hướng bên kia nhảy qua, một bên nhảy, một bên chửi thầm: nam nhân này rảnh quá hay sao mà ở ngôi nhà lớn như vậy làm gì, nàng nhảy đều mệt đến hết hơi còn chưa tới…
Thật vất vả đứng trước cầu thang, Nguyễn Mặc trừng mắt nhìn hai lăm bậc cầu thang trước mặt, qủa thực tức muốn hộc máu. Ngươi xây nhà cao như vậy đã đành, chẳng lẽ ngươi không thể xây ít bậc thang hơn ư?
Nguyễn Mặc cảm thấy chính mình nhảy lò cò lên cầu thang là điều bất khả thi, đành đứng ở phía dưới hướng lên trên lầu gọi hắn.
Nàng không dám gọi quá lớn tiếng, nếu hắn đang nghỉ ngơi lại bị nàng đánh thức, trút giận lên người nàng, đem nàng ném xuống từ trên lầu cũng không phải không thể.
Thế nhưng… trừ bỏ tiếng gọi của nàng âm vang vọng lại, không hề có tiếng đáp lại. Nàng không muốn từ bỏ, lại gọi thêm hai lần nữa. Vẫn không có người đáp lại như cũ.Aizzzz.
Nguyễn Mặc thở dài, chỉ kém chưa phun một búng máu, hít sâu một hơi, bắt đầu bò cầu thang.
Ân, thật sự là bò… cách bò dùng cả tay và chân.
Chứ nếu để nàng nhảy hai lăm bậc cầu thang này xong lên được tầng hai, có lẽ ngày mai chân còn lại cuả nàng cũng phế luôn.
Vì thế, Nguyễn Mặc liền từ từ dựa vào từng bậc cầu thang chậm rãi bò như con rùa nhỏ, hơn nữa bởi vì phải để ý tránh đυ.ng tới chân bị thương mà nàng đành cong chân phải, dùng đầu gối để bò, tư thế phải nói là vô cùng quái dị cùng buồn cười.
Thế cho nên khi Đan Dật Trần từ trong phòng đi ra liền thấy cảnh tượng này, khoé miệng không nhịn được hơi giật giật, cau mày trầm giọng nói: “Ngươi đang làm gì thế?”
Biết rõ còn cố hỏi. ta đương nhiên là đi lên tìm ngươi a.
Nguyễn Mặc lười trả lời, hít sâu mấy hơi, rốt cuộc cũng bò lên bậc thang cuối cùng, nàng tiếp tục giữ tư thế giơ chân phải lên, dịch đến chỗ đất bằng cuả tầng hai, kiệt sức ngồi bệt ở nơi đó, ngửa đầu nhìn nam nhân đang đứng: “Ngươi… ngươi ở trên này à? Vì sao ta gọi ngươi lại không trả lời?”
Đan Dật Trần liếc mắt nhìn nam bào dính đầy bụi đất bởi vì bò cầu thang của nàng, trên mặt xuất hiện chút ghét bỏ: “Ta không nghe thấy.”
“Vì sao lại không nghe thấy…” Nàng vừa thở dốc vừa lầm bầm: “Chẳng lẽ tại ta gọi nhỏ?”
Thật ra thì hắn nghe thấy được, chẳng qua là hắn nghĩ nếu nàng không nghe thấy ai trả lời thì sẽ rời đi, tự tìm chỗ ở lại, cho nên không phản ứng, ai biết, nàng lại không màng chật vật bò lên đây…
Hắn thật không biết nên khen nàng có nghị lực hay là mắng nàng lì lợm la liếʍ nữa.
“Ngươi tìm ta làm gì?”
Ánh mắt lạnh lẽo cúa nam nhân phóng tới, nàng nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu nói: “Ta muốn ở lại nơi này.”
“Không phải ta đã sai người đưa ngươi đến phòng phía Bắc ở sao?”
“Ta sợ…”
Đan Dật Trần không nhìn thấy thần sắc của nàng, nhíu mày nói: “Ngươi sợ cái gì?”
“……” Ngạch, Nguyễn Mặc nghẹn lời.
Rõ ràng là chính nàng mặt dày mày dạn muốn đi theo, người ta hảo tâm mang nàng theo tới đây, bây giờ nàng lại ở chỗ này lên án các đồng bạn của hắn… phải nói là đáng khinh, không có hảo ý?
Nếu nàng thật nói như vậy, phỏng chừng câu tiếp theo của người nam nhân này chình là bảo nàng biến khỏi sơn trại. Cho nên lý do không phải trọng điểm, nàng chỉ cần có thể lưu lại là được.
“Căn phòng ở bên kia cách nơi này quá xa. Hơn nữa chỉ có một mình ta ở, buổi tối đáng sợ lắm…”
Tiểu cô nương nhỏ giọng nói, nghe qua chắc chắn là sợ vô cùng, Đan Dật Trần mệt mỏi xoa xoa ấn đường(2), chậm rãi nói: “Vậy ngươi sang chỗ Lục Vọng ở đi, hắn ở một mình, hẳn là có nhiều phòng trống.”
Cái gì???
Vừa nghe thấy lời này, Nguyễn Mặc quả thực giận sôi máu, thật muốn hung hăng gõ đầu hắn một phen.
Tuy nói Lục Vọng thoạt nhìn là người thành thật, so với mấy nam nhân nhìn lén nàng thì tốt hơn một chút. Nhưng mà, trai đơn gái chiếc ở chung một nhà, làm một đaị cô nương thanh thanh bạch bạch như nàng phải tự xử như thế naò? Những người khác lại nhìn nàng như thế nào? Có phair kế tiếp hắn liền thuận nước đẩy thuyền đem nàng gả cho vị Lục đại ca kia?
Hơn nữa, quan trọng nhất là, nhiệm vụ của nàng phải tiếp tục kiểu gì?
Không có biện pháp, tuy nói nàng từ trước đến giờ luôn khinh thường nữ nhân dựa vào nước mắt tìm sự đồng tình của nam nhân, nhưng mà vị Gíao chủ đại nhân thần kinh thô thật sự là quá khó đối phó, giả bộ đáng thương là chiêu số duy nhất đối hắn hữu dụng mà nàng biết.
Nguyễn Mặc chớp chớp mắt, nặn ra vài giọt nước mắt, ngẩng đầu uỷ khuất nhìn hắn: “Ta không dám cùng một nam nhân không quen biết ở trong cùng một nhà…”
Nàng nói trắng ra như vậy, Đan Dật Trần rốt cuộc hiểu được thâm ý trong đó, ánh mắt trầm xuống, đột nhiên cúi người bóp cằm nàng, ý cười bên môi lạnh thấu xương: “Ngươi sợ bọn họ, lại không sợ ta đối với ngươi như thế nào sao?”
Nguyễn Mặc bị giọng điệu âm hàn của hắn hù doạ, nhưng rất nhanh liền hoàn hồn, ở trong lòng thầm mắng hắn không biết xấu hổ, trên mặt lại điềm đạm đáng yêu như cũ, nước mắt rớt càng nhiều: “Ngươi có ân với ta, cho dù muốn ta dùng thân báo đáp cũng được, ta không có một câu oán hận. Nhưng bọn họ…” Lời nói còn lại, bị nụ hôn bất ngờ của nam nhân chặn lại trong cổ họng. Cường thế, thô bạo, tuỳ ý xâm chiếm, hoàn toàn không có tí ôn nhu nào. Cằm bị bóp chặt, cái gáy đập mạnh vào vách tường, Nguyễn Mặc không có đường lui, chỉ đành hơi ngửa đầu, bị bức thừa nhận nụ hôn như gió bão của hắn.
Thâm trầm đến mức làm người hít thở không thông.
Chờ đến khi hắn dừng lại. hơi hơi buông môi nàng ra, nàng đã bất chấp nghĩ những thứ khác, một tay ôm ngực, chỉ biết hé miệng thở dốc. Đan Dật Trần đã đứng dậy, cụp mắt quét qua tiểu cô nương hai má ửng đỏ, hơi thở hỗn loạn, ngồi dựa vào tường;mặt không chút biểu tình hỏi: “Sao? Ngươi còn muốn lưu lại ở chỗ này nữa không?”
Nàng cũng không có trả lời. mhè nhẹ hô hấp
A, chắc chắn là sợ rồi.
Đan Dật Trần thu lại ánh mắt, không để ý tới nàng nữa, xoay người xuống lầu.
“Ta muốn.” Thanh âm ở phía sau vội vàng vang lên, mỏng manh mà kiên định. “Ta muốn lưu lại.”
Bước chân của hắn dừng lại, xoay người nhìn lại, thần sắc tràn ngập phức tạp, không hiểu.
Chú thích: (1) Kính nhi viễn chi: Sợ hãi nên tránh xa.
(2) Ấn đường: nơi giữa hai lông mày.