"Anh ơi, tối nay anh cần nơi giải tỏa không?" Những lời từ miệng mình thốt ra, chính Trang nghe cũng thấy kinh tởm.
Nhưng cô hết cách rồi.
Người đàn ông hỏi lại "Bao nhiêu?"
Cô hơi sợ hãi nhìn anh ta "Một triệu được không ạ?"
Anh ta người nhạt "Được" Rồi anh kéo cô ra khỏi chỗ hát karaoke ồn ào đó "Đi khách sạn"
Trang là nhân viên phục vụ một quán karaoke. Và đây là lần đầu tiên cô đi khách. Anh là người khách đầu tiên của cô. Phải đến bước đường cùng cô mới đưa ra sự lựa chọn này.
....
Lấy thẻ phòng, anh dắt cô vào phòng, đóng cửa lại. Giọng anh trầm thấp "Đi tắm thật sạch sẽ cho tôi"
Cô cầm một chiếc khăn tắm rồi lập tức vào tắm. Cô kì cọ mình mẩy cho thật sạch sẽ. Anh trả cô một triệu, cô không thể để anh thất vọng.
Tắm xong, cô nằm trên giường chờ anh. Anh tắm rất nhanh, chỉ mười phút thôi đã xong. Anh không mặc quần áo, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo.
Thấy cô nằm đó, anh không vội mà nhàn nhã đến giường.
Đàn ông ở tuổi ba mươi mà chưa có vợ thì cũng phải có nhu cầu. Anh chưa tìm được ai hợp ý nhưng cũng muốn có nơi giải tỏa thì tìm đến những cô gái này là hợp lý. Dù sao đây cũng là một cái nghề.
Cô ngồi dậy, hơi bối rối. Cô lo mình sẽ làm anh không hài lòng.
Anh hỏi "Cô bao nhiêu tuổi rồi" Anh gương mặt non choẹt của cô, hình như cô còn rất trẻ.
"Dạ 22"
22, nếu được đi học đàng hoàng, có lẽ cô sắp tốt nghiệp đại học. Nhưng mấy ai làm cái ngành này mà được ăn học đàng hoàng?
"Lần thứ mấy cô đi tiếp khách vậy?" Đột nhiên anh có hứng thú muốn tìm hiểu.
Cô không biết phải trả lời thế nào. Nếu nói lần đầu, anh có tin không? Không, tất nhiên là không rồi.
Cô chỉ có thể lắc đầu.
Anh cao hứng hỏi một câu "Vậy lần đầu à?"
Cô vẫn lắc đầu.
Anh đột nhiên cười lớn, sau đó nằm xuống giường "Hôm nay cô phục vụ tôi, tôi mà hài lòng, trả cô năm triệu"
Trang nghe thế thì mừng lắm, năm triệu không phải là một số tiền nhỏ.
Cô lúng túng hôn lên ngực anh, sau đó từ từ gỡ khăn tắm trên eo anh. Vật đàn ông ngay tự tức hiện hữu trước mặt cô.
Động tác lúng túng của cô gái khiến anh khó chịu trong lòng. Là cô thực sự không biết hay cô diễn kịch quá đạt. Anh nghĩ là vế sau nhiều hơn, vì làm trong nghề này, làm gì có ai không biết cách làm đàn ông vui chứ. Có chăng họ đang giả vờ để nhận lấy sự thương hại.
"Reng... Reng"
Cô nhìn trân trân vật kia nhưng vì tiếng chuông điện thoại khiến cô bừng tỉnh. Người gọi cho cô, chỉ có thể là y tá của bệnh viện.
"Cho em nghe điện thoại vài phút được không ạ?"
Tiếng chuông điện thoại reo như đang nói với cô rằng có chuyện rất gấp. Cô không thể chờ câu trả lời của anh. Vội xuống giường, tìm điện thoại.
Nhận xong cuộc điện thoại đó, anh không rõ đầu giây bên kia nói gì. Anh thấy cô gấp gáp mặc lại quần áo.
Cô nói năng hơi gấp "Hôm nay không được. Ngày mai anh gọi điện cho em được không. Bây giờ em phải đến bệnh viện"
Anh nghĩ cô gái này cũng thật kì lạ, đã nửa đêm còn gấp gáp đến bệnh viện làm gì. Thôi thì cứ xem như duyên của họ quá ngắn, quá ngắn để trải qua một đêm cùng nhau.
Mặc quần áo xong xuôi, cô lấy một tờ giấy cùng với cây viết trong túi xách ra, ghi số điện thoại của mình.
Cô đưa cho anh "Ngày mai gọi cho em, em nhất định sẽ đến"
Sau đó ra khỏi phòng. Cô đi, còn anh ngồi dậy mặc lại quần áo. Đúng thật là mất hứng. Tuy nhiên anh vẫn nhét số điện thoại của cô vào túi quần. Anh nghĩ rằng có khi sau này lại cần tới.
Anh ra khỏi khách sạn, anh thấy cái người cái người vừa nảy rất gấp lại đang đứng trước cổng khách sạn.
Anh nhíu mày "Sao nữa?"
Cô ái ngại "Đã hơn mười một giờ đêm rồi nên em không bắt được xe"
Anh tính mặc kệ vì đường nào cũng chẳng phải chuyện của anh.
Nhưng mà... Những cơn gió thoảng lúc nửa đêm tuy không lạnh đến buốt thịt buốt da nhưng có thể khiến một cô gái nhỏ ăn mặc quần áo ngắn cũn cỡn run người.
"Ở đâu? Tôi đưa đi"
Cô vui mừng "Thật ạ, em cảm ơn anh"
Đột nhiên anh có suy nghĩ, có phải anh đã tạo nên tội nghiệt gì nên mới vướng phải cô gái rắc rối này.
Xe anh chạy thật nhanh đến bệnh viện. Vừa dừng xe, cô vội nói lời cảm ơn rồi chạy vọt ra ngoài.
Anh định lái xe định rời đi thì... Chết tiệt, túi xách của cô còn ở trên xe anh. Anh thầm chửi thề một câu rồi mở cửa đuổi theo cô. Nhưng mà cô gái nhỏ chạy nhanh quá, anh lại không biết cô tên gì để mà gọi nên bất lực chạy theo cô. Đúng thật là rắc rối.
Anh theo cô đến một phòng bệnh nhi. Trong phòng, có một đứa nhỏ khoảng ba, bốn tuổi đang ngồi bó gối trên giường. Cô vào trong lập tức ôm lấy đứa nhỏ, vỗ về nó.
Lúc này, có một cô y tá đi qua, thấy anh không vào trong phòng nên cô hỏi "Anh là bạn của chị Trang sao?"
Như có ai thôi miên, anh không trả lời cô y tá mà hỏi ngược một câu "Cậu bé đó là em trai của cổ sao?"
"Là con của cô ấy"
Con? Cô gái chỉ mới 22 tuổi mà đã có con lớn từng này?