Đẻ Thuê Cho Bạn

Chương 17

Cả tháng nay An quên gọi cho mẹ, đến khi về đến nhà thì cô mới biết Nhiên đã vào kí túc xá của trường đại học ở rồi. Vậy mà con bé chẳng thèm gọi báo với cô một tiếng, để mẹ ở nhà một mình thế này mà nó an tâm sao?

"Mẹ ơi" Giây phút đầu gặp mẹ, cô đã ôm chầm lấy bà.

Mấy tháng nay không gặp, nhìn mẹ khỏe mạnh hơn trước, không giống người đã từng làm phẫu thuật.

Mẹ thấy cô cũng mừng lắm, bà biết bây giờ chắc con gái của mình đang buồn lắm. Vì mỗi lần An buồn, đều không nói với ai cả, cứ ôm mẹ như một biện pháp giải tỏa. Cũng phải thôi, ai vừa mới rời xa đứa trẻ do chính mình đẻ ra lại không buồn chứ. Tuy nó không phải là máu mủ của mình, nhưng cũng ở trong bụng mình suốt chín tháng mười ngày chứ có khác gì đâu.

Mẹ cô nghĩ vậy nên không hỏi bất kỳ chuyện gì cả, bà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô "Về rồi đấy à con, về rồi thì tốt"

Cô ở trong lòng mẹ gật gật đầu. Đúng là trên đời này chỉ có mẹ thương cô nhất. Dù cô từng làm những việc không phải, mẹ chỉ giận lúc đó rồi thôi. Bây giờ cô về nhà, mẹ vẫn ôm cô như ngày cô còn bé. Xã hội ngoài kia, họ vẫn sẽ đối xử tốt với cô, với điều kiện là cô còn giá trị lợi dụng. Hết lợi dụng được rồi, cô cũng chẳng khác một món đồ bị bỏ đi là bao.

Ở trong vòng tay ấm áp của mẹ, cô thì thầm "Mẹ ơi, ngày mai con đi tìm việc làm nha" Có lẽ rằng, bây giờ chỉ có làm việc mới khiến cô thôi nhớ về khúc ruột của mình mà cô đã bán đi.

Mẹ nghe vậy thì lo lắng "Con mới sanh non ngày non tháng mà đi làm việc cái gì. Ở nhà, nghỉ ngơi mười bữa nửa tháng rồi đi đâu thì đi" Nếu bà tính không nhầm thì hình như con bà mới sanh được một tháng thôi, ngày trước cô có gọi điện về, nói vài hôm nữa thì đến ngày dự sinh nên báo cho mẹ biết. Đâu ai mới sinh con mà đã hấp tấp đi kiếm việc làm thế này.

Bà nói với cô "Nhà mình nghèo nhưng vẫn có gạo nuôi con ngày ba bữa. Mẹ con mình có rau ăn rau, có cháo ăn cháo"

Nghĩ lại thấy đúng, cô vừa về đã muốn đi làm thì có hơi bất hiếu. Hơn nữa bây giờ mẹ cô đang ở nhà một mình, thôi thì cô ở nhà với mẹ vài hôm rồi đi tìm việc làm. Bây giờ cô phải làm ra thật nhiều tiền để có cái dư mà gửi lên cho Nhiên đóng tiền học phí.

Cô nói đùa với mẹ "Vậy con ở nhà, mẹ nuôi con nha"

Mẹ cô thấy tâm trạng của con gái khá hơn rồi, nên cũng nói đùa "Yên tâm, tôi nuôi cô mấy chục năm còn được"

Và rồi, cả hai mẹ con bật cười hì hì.

Khi mọi thứ đã ổn định, cô gọi điện cho Nhiên. Con bé biết chị hai đã về nhà với mẹ thì vui lắm. Nó nói với cô đủ thứ mọi chuyện trên đời. Chỉ có chuyện liên quan đứa con thì không hỏi. Ríu rít một hồi, làm cô cũng quên luôn chuyện phải trách nó vì đã bỏ mẹ ở nhà một mình mà không nói với cô. Sau cùng, nó còn khoe với cô là mình đã tìm được một công việc part time, đó là oder trà sữa, nên chị hai và mẹ đừng lo lắng về chuyện học phí của nó nữa. Làm cô và mẹ rất vui trong lòng. Nhiên tuy là đυ.ng chuyện hay khóc, nhưng lại rất nhanh nhẹn mau mắn, cô tin rằng sau này em sẽ thành công.

Ở nhà với mẹ được hai ngày thì cô nhớ con quá, thật sự rất nhớ Min của cô. Cô mở điện thoại ra mà xem ảnh con. Trong cái điện thoại này của cô, ảnh của con nhiều lắm.

Mẹ cô vô tình thấy thì khen ngợi một câu "Thằng bé đáng yêu quá"

Cô biết mẹ mình đã thấy rồi nên cũng không muốn giấu nữa "Vâng ạ, nó đáng yêu lắm, còn rất ngoan nữa mẹ ạ"

Nhắc đến con, đột nhiên cô muốn làm một chuyện, đó là lên chùa cầu bình an.

"Mẹ ơi, mai con lên chùa cầu bình an, mẹ đi cùng không ạ"

"Lên chùa cầu an là chuyện rất tốt. Nhưng mai mẹ có việc bận rồi, con đi một mình đi"

"Dạ"

Sáng sớm, đứng trước nơi cửa Phật tôn nghiêm. An dùng tất cả chân thành cùng với tấm lòng thành khẩn. Cô nguyện dùng hạnh phúc của mình để đổi lại mẹ cô được mạnh khỏe, con trai cô được sống những chuỗi ngày an yên. Được ba yêu thương, được Quỳnh thành tâm chăm sóc.

Khi An trên đường trở về nhà. Cô ghé vào siêu thị mua một ít đồ. Đến khi cô đi ra, lại vô tình thấy được một người phụ nữ đứng tuổi, 'tay xách nách mang'. Bà ấy đang qua đường thì từ đằng xa có một chiếc xe gắn máy chạy tới...

An không nghĩ ngợi nhiều mà vội chạy đến, đẩy bà ấy sang bên kia. Sau đó, "Rầm" một tiếng rồi cô không biết ra sao nữa. Cô cảm thấy hình như mình đã ngã xuống đường, đầu óc choáng váng rồi một mảng tối đen kéo tới. Trước giây phút cô sắp ngất lịm đi, cô nghe tiếng người phụ nữ đó gọi cô

"Cháu gái... Cháu có sao không? Trả lời dì đi... Cháu ơi..."

Rồi bà la lên với những người xung quanh đang tới xem tai nạn

"Ai gọi cấp cứu giúp tôi... Cứu người... Cứu người..."