Đẻ Thuê Cho Bạn

Chương 15

Đến khi An xuất viện, cô vẫn chưa rời đi, mà còn được Quỳnh đưa về nhà. Đăng ngạc nhiên lắm, anh có hỏi Quỳnh, vì trước kia anh từng nghe Quỳnh nói đã làm một bản hợp đồng gì đó, An sinh con xong sẽ ra đi cùng với một số tiền một trăm triệu.

Quỳnh cười mà trả lời anh rằng "Anh à, em thấy con tội quá, thằng bé mới mấy ngày phải xa vòng tay của mẹ ruột thì thật là không phải. Anh cứ để An ở lại đi, đến ngày con đầy tháng, cứng cáp hơn rồi để An đi"

Một tiếng 'con' dịu dàng, hai tiếng 'con' yêu thương. Nhưng có lẽ không ai biết được, Quỳnh có bao nhiêu ác cảm với nó. Từ trước đến giờ, Quỳnh cũng khá thích trẻ con. Nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy đứa con của An, đặc biệt là gương mặt của thằng bé, giống chồng cô như một bản copy, nhưng đôi mắt to tròn lại giống An vô cùng, Quỳnh chán ghét. Chỉ muốn nó biến đi đâu đó thật xa, cho khuất mắt. Nhưng nghĩ đến khối tài sản kết xù ở phía trước, Quỳnh phải hậm hực cho qua.

Đăng nghe thấy thì rất hợp lý, dù sao anh cũng chỉ muốn làm những gì tốt nhất cho con mà thôi. Hơn nữa, bây giờ Đăng cũng không còn ác cảm nhiều với An như trước, đã quen với sự hiện diện của cô trong nhà. Nếu bây giờ cô đi... anh sẽ có một cảm giác mất mát nào đó.

....

An vẫn ở lì trong căn phòng của mình, không bao giờ ra khỏi phòng như những ngày trước, chỉ khác là bây giờ cô không còn khóa chặt cửa phòng vì lời dặn của Đăng, và cũng không còn cảm thấy cô đơn nữa. Vì con luôn nằm bên cạnh cô. Nhiều đêm thằng bé khóc nấc lên vì khát sữa, hay những lần chỗ nằm bị ướt do nướ© ŧıểυ khiến thằng bé khó chịu trong người, phải khóc lên như một lời tâm sự. An đều không thấy nhọc lòng, cô cẩn thận chăm sóc con từng chút một. Con đói, cô cho con bú sữa. Con khóc, cô bế lên để dỗ dành. Con buồn ngủ, cô sẽ à ơi mấy tiếng mà ngày xưa mẹ thường ru hai chị em cô.

Trong đêm, có giọng hát của một người, ngọt ngào trong trẻo "À ơi... Ví dầu cầu ván đóng đinh... Cầu tre lắc lẻo, ghập ghình khó đi... Khó đi mẹ dắt con đi, con đi trường học mẹ đi trường đời... À ơi..."

Như một thói quen, đêm nào cô cũng ru con như thế. Đến khi con ngủ rồi, cô cũng mệt nhoài mà thϊếp đi. Chỉ là cô không biết rằng, trong đêm, có một đôi mắt luôn dõi theo hai mẹ con cô. Người ấy đợi khi căn phòng của cô thật sự im lặng, mới rón rén mở cửa đi vào. Ngắm nhìn đứa con đang say giấc ngủ, thằng bé đôi khi còn nhíu mày hay nhếch nhếch cái môi bé tí đáng yêu vì được mụ dạy. Rồi người ấy lại khẽ khàng vén những sợi tóc rối lòa xòa vì không chải đầu trên gương mặt của cô... An vì mệt mỏi cả ngày, đến khi con ngủ mới ngủ theo nên cô ngủ như chết, không biết gì cả. Có những lúc cô cảm nhận được một bàn tay to lớn đầy ấm áp của ai đó chạm trúng mặt mình, cô vẫn không buồn mở mắt tiếp tục ngủ và xem đó là một giấc mơ thật đẹp...

Có người từng nói rằng: Khi bạn buồn bã, thời gian trôi qua rất lâu. Nhưng khi bạn vui vẻ, thời gian lại trôi qua rất nhanh. Thật vậy, mới đó mà đến ngày An phải xa con rồi. Lần này, cô không dám kì kèo với Quỳnh nữa, cô sợ điều đó sẽ không tốt cho con, vì những lời nói của Quỳnh vào hôm cô ở bệnh viện, thật sự rất đáng sợ. Cô không muốn có một chút bất lợi nào với con.

Ngày mai, là đúng một tháng, An đã nhét tất cả quần áo và vật dụng cá nhân vào vali của mình từ chiều. Đêm đến, cô không ngủ, cô thức trắng một đêm để ngắm nhìn con cho thật kĩ. Đôi mắt này, cái mũi này, đôi môi của con này... Tất cả mọi thứ của con cô đều muốn mình ghi nhớ trong tim. Dù là sau này có không gặp lại con nữa, thì từng dáng vẻ của con cô đều không quên.

Trong đêm, cô nắm lấy bàn tay nhỏ xíu, hôn ở đó một cái. Cô muốn trò chuyện với con lắm, nhưng sợ tiếng của mình đánh thức con. Nên cô chỉ có thể nằm im mà quan sát con như thế.

Giữa đêm khuya tĩnh mịch, cũng không rõ bây giờ đã là mười một hay mười hai giờ đêm. Đăng thấy phòng cửa cô đã im lặng từ lâu nên rón rén mở cửa phòng.

Bước chân anh thật nhẹ vì sợ đánh thức ai đó. Chỉ là có một điều anh không ngờ tới là An vẫn còn chưa ngủ khi thường ngày, mà cô đang nằm nhìn con.

Anh muốn trốn chạy khỏi đó, nhưng không kịp, An đã nhìn thấy anh rồi. Thoạt đầu, bốn mắt nhìn nhau đầy bối rối. Nhưng rồi rất nhanh, An đã lấy lại được bình tĩnh, cô nhỏ giọng hỏi anh "Anh đến thăm con à?"

Đăng như vớ được lí do biện minh cho hành động kì cục của mình, vội gật đầu, giọng anh có hơi to "Ờ, đúng rồi. Tôi đến thăm con"

Bé con đang nằm bên cạnh mẹ, vì chất giọng của ba lúc giữa đêm mà giật mình một cái, định khóc oe oe thì An đã vội bế con dậy, vỗ về trấn an để thằng bé ngủ tiếp. Rồi cô quay lại nhìn Đăng, "suỵt" một tiếng. Sau đó, cô nói nhỏ

"Anh làm con giật mình rồi đấy. Nhỏ giọng thôi"