Đẻ Thuê Cho Bạn

Chương 12

Nếu trên đời này có thứ gọi là tình yêu cao thượng, thì cũng có thứ gọi là tình cảm hèn mọn. Mà tình yêu Tiến dành cho Quỳnh chính là thứ hèn mọn đó. Quỳnh bỏ anh theo một người đàn ông khác vì tiền, còn nhẫn tâm gϊếŧ chết một bé gái đang thành hình... Nhưng mà, Tiến vẫn yêu Quỳnh. Yêu đến mức ngu muội, bất chấp. Cô đã lấy chồng được hai năm, anh vẫn lẳng lặng mà theo dõi cô qua cái màn hình điện thoại, cụ thể hơn là qua mạng xã hội Facebook. Nhìn cô chia sẻ tấm ảnh rạng rỡ với chiếc váy cô dâu màu trắng tinh khôi hay những khoảng khắc hôn nhân nồng mặn, anh chỉ biết bấm like một cái rồi khẽ cười. Vậy mà hôm trước, khi cô đăng một dòng status tâm trạng, bảo rằng mình cô đơn, muốn bạn bè tụ tập, anh đã không kịp suy nghĩ gì lập tức vào inbox quan tâm. Và kết quả chính là cảnh tượng họ mèo mả gà đồng thế này. Nếu bây giờ chồng của chồng mà có bắt gian tại giường, rồi đánh chết anh... Anh cũng cam lòng.

Ai nói trong tình yêu chỉ có người phụ nữ mới bi lụy? Đàn ông, khi yêu thật lòng, họ còn lụy tình hơn cả phụ nữ.

"Quỳnh... Bà đến đây từ lúc nào?" Tiếng An hơi khàn vì mới ngủ dậy mà hỏi Quỳnh.

Cắt đứt mạch suy nghĩ, Quỳnh thấy An đã tỉnh lại, chẳng hiểu sao có một loại bực tức không tên. Quỳnh nhíu mày "Sao bà bất cẩn vậy An? Có cái đi tắm bà cũng ngã lên ngã xuống rồi sau này làm gì?"

Đêm qua, Quỳnh về nhà lúc một giờ sáng, nhìn nhà cửa trống hoang mới lo lắng mà gọi cho Đăng thì biết được An bị ngã phải đi cấp cứu, nhưng không sao vì đã cấp cứu thành công. Đăng còn dặn Quỳnh không cần đến bệnh viện mà ở nhà ngủ, sáng mai đến chăm An cho anh đi làm.

Quỳnh hơi mệt nên ngủ một mạch đến tám giờ sáng, rồi đến bệnh viện với An.

An né tránh ánh mắt hung dữ của Quỳnh, cô vội xin lỗi "Xin lỗi Quỳnh, sẽ không có lần sau"

Quỳnh thấy An hiền lành, Quỳnh càng lấn tới, chẳng hiểu sao bây giờ Quỳnh ghét An quá. Biết vậy lúc trước đã không thuê An. Quỳnh có hơi cao giọng "Cũng may đó là con bà đấy, nếu là con tôi thì không yên với tôi đâu."

Rồi Quỳnh đứng dậy, cầm túi xách của mình lên, chuẩn bị đi đâu đó. Quỳnh mở ví ra rồi vứt trên giường mấy đồng bạc lẻ cho An "Bao giờ đói thì xuống cantin bệnh viện ăn cơm, tôi đi công việc một lát" Nói rồi Quỳnh đi mất dạng.

An ngỡ ngàng, sao Quỳnh lại có thể như vậy? Không phải cô ta từng nói sẽ yêu thương con cô như con ruột sao?

Cũng may đây không phải là phòng bệnh thường, phòng này chỉ có mình An ở. Nếu còn người khác nữa, mọi người sẽ nhìn An với ánh mắt thế nào?

Nhục nhã thật sự, An bóp chặt mấy tờ tiền trong tay, cô muốn xé cho những tờ tiền này nát vụn quá. Nhưng xé đi rồi mẹ con cô sẽ đói, cô có trở thành cái xác khô cũng không sao, nhưng con trai cô, thằng bé đang trong giai đoạn phát triển, phải được cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng. Tự trọng của cô, không đáng giá bằng con.

An cố gắng ngồi dậy, bụng chỉ hơi đau một chút thôi. Cô cố xuống cantin bệnh viện ăn cơm. Vừa ăn mà nước mắt trực trào...

Buổi chiều, Đăng có từ công ty ghé qua thì mua cho An một ít cháo dinh dưỡng. Quỳnh lúc này đã đi công chuyện về và đang đóng vai là một người mẹ rất lo lắng cho đứa con chưa chào đời, không còn vẻ khắc nghiệt của lúc sáng.

Tối đến An cứ khăng khăng khẳng định rằng mình có thể ở đây một mình thì Đăng mới đồng ý đưa Quỳnh về nhà.

Ở viện được ba ngày thì bác sĩ cho An xuất viện, trước lúc đó, bác sĩ còn dặn đi dặn lại rất kĩ lưỡng là không được lặp lại chuyện này lần thứ hai.

....

Thời gian chậm rãi trôi qua với một số người nhưng với An thì nhanh như chớp mắt. Mới đó mà đến ngày cô chuyển dạ sinh con, đến ngày cô phải xa con mình.

Lúc cô lên bàn đẻ, chịu mấy nghìn đơn vị đau, nhưng cô không hề rêи ɾỉ nửa lời. Vậy mà lúc con cô ra đời rồi, thằng bé được bác sĩ đặt nằm trên ngực cô để ổn định hô hấp thì cô bật khóc nức nở. Cô khóc vì thương con, cũng khóc thương số phận của chính mình. Bây giờ cô mới ý thức được. Bản thân cô tên An nhưng hai mươi lăm năm cô tồn tại trên cõi đời này, chưa một giây phút nào cô được bình an, an nhiên như cái tên mà ba mẹ đã đặt cho cô cả. Ngày còn bé thì gia đình cô cơ cực, ba mẹ phải làm ngày làm đêm mới đủ ăn, bỏ cô ở nhà một mình với nỗi bất an một mình cô hiểu. Lớn hơn một tí, gia đình đã khá hơn, vậy mà em gái cô vừa chào đời được mấy tháng thì ba cô mất vì tai nạn. Bỏ lại ba mẹ con cô...

"Chị đừng xúc động mạnh, sẽ ảnh hưởng đến hô hấp của em bé" Đến khi cô bị y tá nhắc nhở, cô mới vội lau nước mắt vì con.

Một tay cô nhấc lên, vụn về xoa xoa tấm lưng trần nhỏ xíu của con trai.

Một tiếng lòng đang gào thét thiết tha:

Con của mẹ... Con trai của mẹ... Mẹ thương con.