Đẻ Thuê Cho Bạn

Chương 9

Quỳnh đưa kết quả của An cho Đăng, anh chỉ xem xem các chỉ số có bình thường hay không. Thấy bình thường ổn định, mẹ con cô đều khỏe mạnh thì bỏ xuống.

Quỳnh hỏi anh "Anh à, không thấy vui sao? Là con trai đấy. Là cháu đích tôn của mẹ đấy"

Đăng hờ hững "Thì có làm sao, trai gái đều không quan trọng mà"

Quỳnh lắc đầu bất lực, chẳng biết phải nói với anh cái gì nữa. Cô chuyển qua một chủ đề khác "Anh à, bao giờ mẹ mới lên thăm mình?"

"Mẹ nói mấy tháng này mẹ bận quá, công việc thu xếp thế nào cũng không xong. Nhưng bà nói khi em sinh con, bà nhất định sẽ lên" Nói đến đây, anh nhớ ra một điều quan trọng "Sao em lại nói dối với mẹ là mình có thai? Lúc mẹ dặn anh phải chăm sóc em cẩn thận, suýt chút nữa là anh bị làm cho ngốc luôn rồi"

Quỳnh nghe anh nói có hơi chột dạ, đúng rồi, cô chưa bàn chuyện này với anh. Cô sà vào lòng anh, anh lúc này tuy không đẩy cô ra nhưng cũng không dịu dàng ôm lấy cô như ngày trước. Anh cũng không hiểu sao ngày mình càng thay đổi.

Quỳnh mặc kệ hành động khác thường của anh, giọng cô ngọt như muốn tan chảy thành nước "Anh thử nghĩ mà xem, mẹ mong cháu như thế, em làm sao dám nói mình bị vô sinh được. Mẹ sẽ ép em li hôn với anh mất"

Anh vẫn im lặng mà không phát biểu ý kiến của mình.

Quỳnh thấy vậy thì chủ động quyến rũ anh, hai tay cô vòng qua cổ anh, đôi môi đỏ chót của cô tìm đến môi anh mà dây dưa. Nhưng anh lại đẩy cô ra "Đang là ban ngày"

Quỳnh cũng quen rồi, nên cô lập tức dừng hành động của mình lại. Chán nản bỏ về phòng. Chồng con kiểu này thật chán.

Trước khi đi, cô còn bỏ lại cho anh một câu "Hôm nay anh ra ngoài mua cơm đi. Em mới đưa An đi khám thai về nên mệt lắm, không nấu cơm đâu"

....

Buổi tối, hơn tám giờ. Quỳnh diện một chiếc đầm ngắn sεメy, mặt cô còn trang điểm đậm, đôi môi một màu đỏ tươi chói mắt, người còn xức nước hoa nồng đậm.

Quỳnh bước xuống nhà, Đăng đang làm việc ở phòng khách, thấy vợ mình như vậy thì nhíu mày không vui.

"Đã tối rồi em còn muốn đi đâu?"

"Em đi gặp mấy đứa bạn hồi đại học đó mà"

"Bạn bè muốn gặp nhau là chuyện bình thường, nhưng sao em lại ăn mặc thế này? Em quên rằng mình đã có gia đình rồi à?"

Quỳnh cười, cô tới hôn anh một cái ở má "Thì có sao đâu chồng yêu. Em biết mình đã có gia đình rồi. Anh yên tâm, em sẽ về sớm"

Nói rồi, cô rời đi. Để lại cho anh một bóng lưng ngày càng khuất dạng.

Đăng cũng chẳng còn tâm trí đâu mà làm việc. Anh châm lửa, hút một điếu thuốc. Từ bao giờ mà cuộc sống của anh có quá nhiều thay đổi. Xuất hiện một con người xa lạ khiến từng người thay đổi. Anh không còn yêu thương vợ mình như lúc trước. Vợ anh thì thường xuyên ra ngoài lúc về đêm. Nhưng so với việc hai con người mang hai tâm trạng nặng nề nằm chung trên một chiếc giường, thì có lẽ, để cô ra ngoài như thế sẽ tốt hơn. Anh không làm tròn trách nhiệm của một người chồng, thì làm sao dám yêu cầu cô thực hiện tốt nghĩa vụ của một người vợ đây.

Điếu thuốc này vừa cháy hết, anh lập tức châm lửa điếu thuốc khác. Từng điếu một cứ cháy rồi lụi tàn. Cuối cùng, sàn nhà lại đầy tàn thuốc. Anh có một thói quen rất xấu, đó là bình thường anh không bao giờ động đến thuốc lá. Nhưng mỗi khi muộn phiền, có chuyện đáng suy nghĩ, anh lại hút thuốc một cách không kiểm soát, chỉ biết hút rồi hút.

Không biết qua bao lâu, cũng không biết anh đã hút bao nhiêu điếu thuốc. Chỉ biết rằng, có một tiếng kêu cứu tuyệt vọng thức tỉnh anh:

"Quỳnh... Anh Đăng... Cứu với... Cứu con với..."

Linh cảm mách bảo có chuyện chẳng lành, anh vứt điếu thuốc mình đang hút dở rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng lên phòng An.

Đến nơi, một cảnh tượng trước mắt khiến tim anh thắt lại.

Cô một thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, không mặc quần áo, nằm dài trước cửa phòng của mình. Một tay cô ôm chặt lấy bụng mình, tay còn lại cố gắng bò về phía trước. Nếu quan sát kĩ, sẽ thấy một ít máu tươi từ hạ thân của cô chảy ra. Nhìn thấy anh, như gặp được phao cứu sinh.

Giọng cô yếu ớt, thều thào "Cấp cứu... Cứu con, cứu con đi..."

Anh lúc này cố gắng giữ bình tĩnh, mở mạnh cánh cửa tủ của cô mà lấy một cái váy mặc vào cho cô, anh còn khoác thêm cho cô một chiếc áo khoác. Cả quá trình mấy phút, cô rất ngoan ngoãn hợp tác để anh mặc đồ cho mình. Nhưng tay chân cô cứ run lên bần bật, cô sợ mất con, miệng cứ liên tục thì thào "Cứu con... Phải cứu con"

Anh đau lòng, trấn an cô "Em yên tâm, con sẽ không sao. Hai mẹ con em sẽ bình an. Tin tôi"

Anh bế cô ra xe, dùng tốc độ nhanh nhất để đưa cô đến bệnh viện.

Cũng trong lúc này, tại một club ồn ào với những ánh đèn bảy sắc. Quỳnh nhìn thấy một bóng hình quen thuộc thì vẫy tay, cô ta hét to "Ở đây"

Người đàn ông kia đi đến, vừa gặp đã hôn Quỳnh một cách nồng nhiệt

"Hey, người yêu cũ. Tôi rất nhớ em"