Đẻ Thuê Cho Bạn

Chương 8

Nhiên nghe mẹ nói thì lòng như trút được tản đá nặng. Nó nín khóc ngay lập tức.

"Mẹ, mẹ nói thật không?"

Bà gật đầu nhưng tâm trạng thật nặng nề "Thật. Mẹ nói thật. Mẹ chưa từng ghét chị con"

Nhiên mừng rỡ "Dạ, dạ... Vậy con gọi cho chị nha mẹ"

"Ừ"

Điện thoại lại một lần nữa reo lên. Vẫn là số máy của Nhiên. Sao lạ vậy nhỉ? Nhiên vừa gọi cho cô nửa tiếng trước đây mà. Hay mà mẹ xảy ra chuyện gì rồi.

Cô bất an nghe điện thoại "Chị đây, có gì không Nhiên?"

Bên kia, cô không nghe tiếng ai khiến tâm trạng bất an càng thêm dồn dập "A lô? Nhiên? Trả lời chị... Nhiên"

Đến đến hai giây, mới có người lên tiếng "Là mẹ"

An xúc động "Mẹ ạ... Mẹ hết giận con rồi ạ"

Nghe con hỏi mà lòng bà đau buốt "Mẹ không giận con"

Nghe tiếng mẹ, bao nhiêu kiên cường trong cô sụp đổ, cô nhớ mẹ quá. Cô muốn mình như lúc nhỏ, mỗi đêm đều được ngủ chung với mẹ. Mẹ cô nằm chính giữa, còn hai chị em cô nằm hai bên mà mè nheo. Đêm nào cũng như đêm nấy, hai chị em cô kể cho mẹ nghe đủ thứ mọi chuyện trên đời. Bạn A hôm nay thế này, bạn B thế kia, bạn C thế nọ... Toàn là những chuyện vô duyên lãng nhách, không đâu vào đâu nhưng không hiểu sao bây giờ nhớ lại, nó ấm áp vô cùng.

"Mẹ ơi, con xin lỗi. Con làm cho mẹ thất vọng rồi phải không ạ?" Cô cố giữ một chất giọng bình tĩnh nhất. Cô không muốn mẹ biết mình đang khóc.

Mẹ cô lãng tránh câu hỏi, bây giờ đây, tim gan bà đau như bị ai cào cấu.

Bà hỏi cô "Bao giờ về thăm mẹ?"

An thật sự rất nhớ mẹ, cô muốn về nhà ngay lập tức. Nhưng mà... họ sẽ không cho phép cô. Vì họ sợ cô sẽ mang con họ đi mất.

"Con đang mang bầu, về không được. Bao giờ sinh xong, con về luôn. Mẹ có ghét con không?"

Bà bật cười "Nhà mình tuy đơn sơ đạm bạc, nhưng bao giờ cũng chào đón con"

"Dạ"

Sau đó, hai mẹ con cô nói những chuyện bâng quơ ở đâu đó. Cuối cùng, mẹ dặn cô chú ý sức khỏe rồi tắt máy.

Điện thoại tắt rồi, cô vẫn còn ôm khư khư nó trong ngực mình. Thật ấm áp.

Cô nói chuyện với con "Con ơi, bà ngoại hết giận mẹ rồi này. Mẹ vui lắm, con chia vui với mẹ nhé"

Nói rồi cô bật cười như một con ngốc. Bao lâu rồi, cô không có cảm giác nhẹ nhõm như bây giờ.

....

Cô mang thai đến tháng thứ tư thì Quỳnh vội vã đưa cô đến phòng khám tư để siêu âm xem, đứa bé là trai hay gái. Rõ ràng là đã nói trai gái không quan trọng, sao Quỳnh lại luôn làm những hành động khó hiểu thế này?

Cô hỏi, Quỳnh chỉ nói cho qua chuyện "Thì biết trước đỡ tò mò đó mà"

Siêu âm một hồi, bác sĩ khẳng định đứa bé trong bụng cô là con trai. Quỳnh nghe kết quả thì bật cười ha ha khó hiểu, miệng còn khen gợi cô "Tốt lắm An, bà làm tốt lắm"

Từ lúc mang thai đến giờ, nói thật, An không dám nghĩ tới chuyện con mình là trai hay gái. Cô chỉ biết rằng mình không có cơ hội làm mẹ nó thôi.

Bây giờ biết được trai cũng tốt. Con trai ở với ba sẽ không có nhiều thiệt thòi. Thử nghĩ nếu con cô là một đứa con gái, những lúc tắm rửa không được mẹ tắm cho, muốn mặc một cái đầm cũng không có mẹ giúp, đặc biệt lúc dậy thì khó nói lại không có mẹ bên cạnh. Không biết phải dùng băng vệ sinh ra sao, phải làm cách nào để giảm đau bụng trong những ngày con gái... Quỳnh dù có tốt bụng đến đâu cũng làm sao bằng mẹ ruột được. Ai dám chắc rằng cô ta sẽ không để ý chuyện con chung con riêng. Nghĩ tới đó thôi, cô đã thấy nặng lòng.

"Con trai, sau này không có mẹ. Con cũng phải sống thật tốt"

Xong xuôi mọi chuyện, về đến nhà, An trở lại phòng của mình rồi khóa cửa lại. Đây là thói quen của cô rồi.

Hôm nay, Đăng không đi làm. Biết Quỳnh mới đưa An đi khám thai về nhưng anh vẫn tỏ vẻ không quan tâm lắm.

Từ lúc An có thai, anh đã không còn liên hệ gì với cô nữa rồi. Nhưng anh với Quỳnh vẫn rất lạnh nhạt. Chỉ đơn giản là ngủ chung một giường. Ngoài ra, không có hành vi nào hết. Không hiểu sao, những lúc vợ chồng định hâm nóng tình cảm, anh lại có một cảm giác bất mãn vô cùng. Anh nhẹ nhàng đẩy Quỳnh ra rồi viện cớ rằng: công việc của anh vẫn chưa hoàn thành xong. Sau đó, anh ôm laptop ra phòng khách. Một lần, hai lần thì không sao, nhưng nhiều lần thì Quỳnh cũng khó chịu. Cô cáu gắt rồi bỏ đi đâu đó trong đêm. Anh cũng chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm. Anh bất lực. Cứ như có một bức tường vô hình chắn giữa hai người, rất muốn tiến lên, nhưng bị chắn lại. Chỉ có thể vô lực đứng nhìn.

Khi kim ngắn đồng hồ chỉ đến số 12. Quỳnh chưa về nhà,  anh có gọi điện, nhưng thuê bao.

Những lúc như vậy, trong vô thức không mục đích, anh đến phòng của An. Nhưng mà phòng của cô khóa chặt như sợ bị trộm cướp đột nhập.

Từ bao giờ, mà vị trí của Quỳnh trong lòng anh lại chẳng bằng một cô gái đẻ thuê?