Đẻ Thuê Cho Bạn

Chương 7

Những ngày sau đó, phòng của An như biến thành một tiệm tạp hóa bán sữa. Có đủ tất cả các loại sữa dành cho mẹ bầu do Quỳnh chuẩn bị. Loại thì giúp em bé khỏe mạnh, loại giúp em bé thông minh từ trong bụng mẹ, loại dành cho mẹ bầu từ một đến ba tháng, loại từ ba đến sáu tháng... Nhưng chung quy lại thì loại nào cũng nhàn nhạt, béo ngậy rất khó uống. An thương con nên cố gắng hết sức, ngày uống ba lần sữa, dù khó uống cũng nhắm chặt mắt, bịt chặt mũi, uống sạch. Đến tháng thứ hai thì cô nghén rất nặng, ăn bao nhiêu, nôn sạch bấy nhiêu. Nhưng mà những nỗi vất vả ấy, chỉ có cô khóa chặt cửa phòng một mình chịu đựng. Cô không ra ngoài, dù chỉ là ra phòng khách, hay xuống phòng bếp. Chỉ khi nào Quỳnh đi siêu thị, mua thứ gì cho cô, thì gõ cửa rồi cô lấy. Cuộc sống của cô, hoàn toàn cách ly với thế giới bên ngoài.

Hôm nay, cô đang nằm xụi lơ trên giường. Một trận nôn khan vì nghén như rút sạch hết sinh lực của cô, khiến ruột gan cô rã rời.

Cô khẽ nói chuyện với con "Ghét mẹ không con?"

Chắc con cô nó ghét cô lắm nhỉ? Ghét cô vì tiền nên mới sinh nó ra. Cũng vì tiền mà sinh xong thì bỏ rơi nó.

Không có tiếng ai đáp lại. Chỉ có cô tự mình độc thoại, cô cười, vuốt ve bụng mấy đường rồi tự trả lời mình "Thôi không sao, con ghét mẹ cũng được. Nhưng mà mẹ rất thương con, thương con sau bà ngoại con một tí thôi"

Một người sinh cô ra, còn một người do cô sinh ra. Bên nào, cô cũng yêu cả, nhưng cô không có quyền được lựa chọn cả hai.

Lúc này đây, điện thoại của cô reo. Cô nhìn cái tên hiển thị trên màn hình thì vội bắt máy

"Nhiên, chị nghe"

Nhiên nghe giọng cô thì rất mừng "Chị hai, chị khỏe không?"

"Chị khỏe. Em học hành tới đâu rồi. Mẹ có khỏe không?"

Cô biết mẹ cô đã xuất viện hai tuần nay. Là hôm mẹ xuất viện, Nhiên gọi điện báo với cô. Lúc đó cô có thai rồi nên chỉ thuê taxi đến bệnh viện, nhìn mẹ và Nhiên đón xe về nhà. Cô sợ mẹ vẫn chưa hết giận mình, bây giờ gặp mẹ, xúc động mạnh là điều khó tránh, mà bác sĩ dặn cô mấy tháng đầu phải hết sức cẩn thận.

Nhiên vừa gật đầu vừa trả lời cô "Dạ em đang ôn thi nè chị. Em sẽ cố gắng hết sức để đậu trường đại học đó. Mẹ khỏe rồi chị à. Hôm nay mẹ đi chợ rồi nên em mới gọi chị đó"

Nhiên biết mẹ và chị hai đang căng thẳng nên lần nào gọi điện cho chị, cũng lén lén lút lút.

An nghe vậy thì an tâm rồi, cô hỏi em "Tiền chị gửi trong thẻ dùng đủ không?"

"Dạ đủ"

"Ừ. Bao giờ hết tiền thì nói chị. Người ta cho tiền chị nhiều lắm. Tiền đó em giấu mẹ rồi mua mấy món bổ dưỡng cho mẹ, em cũng dùng nó mà đóng tiền học thêm, đừng tiết kiệm, nghe chưa?"

Nhiên muốn khóc quá, sao chị hai lại khổ thế này. Chị là con gái mà gánh nặng gia đình cứ chất chồng trên đôi vai của chị.

"Dạ, chị..."

Lần nữa, cô dặn dò em cẩn thận "Có tài liệu cần photo thì lấy tiền đó mà làm. Không được nhịn ăn sáng hại dạ dày, biết chưa?"

An từng nhớ rất rõ, lúc đó vì thấy nhà không có tiền nên Nhiên không dám xin tiền đi photo tài liệu để học. Con bé nhịn ăn sáng suốt một tuần mới để dành tiền. Nhưng không ai biết cả, đến khi dạ dày con bé đau đến mức phải uống thuốc thì mọi người mới biết chuyện.

"Dạ"

Cô dặn dò thêm vài chuyện nữa thì tắt máy. Nghe giọng em, cô biết là nó sắp khóc rồi. Con bé cũng thật là, sắp 18 tuổi mà cứ như 8 tuổi. Đυ.ng chuyện là khóc, cô chỉ biết cười khổ trong lòng.  Nhưng mà, cô cũng thương em lắm, không nỡ để nó phải chịu cực khổ như cô.

Quả nhiên, sau khi tắt điện thoại, Nhiên khóc như mưa. Nhiên ước gì mình là một đứa con trai để thay chị hai gánh vác mọi chuyện.

Đến khi mẹ về, Nhiên mới ngừng khóc. Mẹ nhìn đôi mắt đỏ hoe của Nhiên thì sốt ruột "Con làm sao đấy?"

Xúc động vẫn còn, Nhiên bật khóc "Mẹ ơi, con mới gọi cho chị hai..."

Bà nghe đến An thì lo lắng "Làm sao? Con An có chuyện gì rồi?"

Rõ ràng là không ai thương mẹ nhiều như chị hai, tại sao chị lại giấu, để mẹ ghét chị. Chị giấu nhưng em không muốn giấu nữa.

Nhiên vừa bật khóc hu hu vừa hỏi mẹ "Mẹ ơi, chị hai thương mẹ như vậy, sao mẹ lại ghét chị? Sao mẹ lại đuổi chị đi?"

Bà im lặng không thốt nên lời. Vết mổ có một chút nhói đau như đang nhắc bà, tiền ở đâu mà bà được phẫu thuật.

Con bà, bà không ghét, bà chỉ hận mình đã làm hại đời con thôi. Nếu không phải tại bà bệnh tật, con bà sẽ không đi làm những chuyện kia. Hôm ở bệnh viện, bà cũng không hiểu tại sao mình lại đuổi con đi. Phải chăng là vì bà cảm thấy có lỗi với chồng, bà không thực hiện được những gì mình đã hứa. Bà đã không chăm sóc tốt cho con lại còn khiến con bé vì bà mà chịu nhiều thiệt thòi.

Cái An của bà...

Bà nhẹ giọng "Lần sau An nó gọi điện về thì bảo nó về thăm mẹ. Mẹ nhớ nó"