Mẹ Ơi Về Nhà Với Ba

Chương 7

Anh còn chưa muốn dừng lại "Kể cũng thật lạ, sao ba em lại tin tưởng tôi thế nhỉ? Không sợ tôi lật đổ ông à?"

Anh cứ như một kẻ điên tự lẩm nhẩm câu chuyện của riêng mình, không cần người nghe cũng chẳng cần người đáp.

"À, ông quyền lực là thế, một tên nhãi ranh dễ dàng bị ông thao túng như tôi sao có thể chứ? Em nói có đúng không?"

Rõ ràng là hỏi, nhưng anh không cần câu trả lời, cứ điên khùng trong thế giới của mình như thế. Tự biên rồi tự diễn mà chẳng cần ai trợ giúp hay phụ họa.

Lần này thì cô bất lực hoàn toàn. Cô mong anh đừng nói nữa, vì anh càng nói chỉ khiến cô càng hối hận vì những sai trái của bản thân. Gần đây có một ý nghĩ sẽ rời xa anh đang thôi thúc nhưng cô vẫn đang chần chừ. Đến hôm nay, khi gặp phải chuyện này, cô đã có thể đưa ra quyết định cuối cùng của bản thân rồi. Như Ngọc sẽ rời xa anh thay vì cái ý nghĩ sẽ dùng con để khiến anh yêu cô. Với cô bây giờ, cái ý nghĩ đó là sai, thật sự quá sai trái.

Văn Bách lầm bầm một số chuyện nữa thì thϊếp đi. Ngọc Như cũng xuống giường bê vào một chậu nước sạch lau người cho anh thoải mái, sau đó cũng lên giường nằm kế bên anh.

Cô muốn ôm anh... Và rồi cô ôm anh như mình mong muốn. Nếu là trước đây, cô sẽ không dám chủ động ôm anh như thế này. Vì vậy mà ngoại trừ những lần ngủ say không thể kiểm soát ra, thì đây là lần đầu tiên.

Đã là vợ chồng với nhau thì mỗi một chút da thịt của đối phương ta cũng sẽ cảm thấy quen thuộc. Vậy mà có một người vợ là cô luôn không dám lại gần chồng mình. Cô sợ mình đến gần anh một bước, anh sẽ lùi về xa một bước. Nhưng từ nay về sau sẽ không như thế, cô sẽ không phải kìm nén những khao khát của bản thân nữa. Vì thời gian sẽ không còn nhiều nữa rồi.

....

Sáng hôm sau, Văn Bách tỉnh dậy với cái đầu đau đớn như bị búa bổ. Tác hại dễ thấy nhất của chất cồn là đây.

Anh nhìn xung quanh rồi ánh mắt chợt dừng lại ở người đang ôm mình, cô ôm anh rất chặt.  Nếu không phải vẫn còn một chút khoảng trống giữa cái bụng to của cô. Thì có lẽ, hai người có thể dính vào nhau như hòa làm một rồi. Cái ôm này, không phải là trước nay chưa từng có, chỉ là cảm giác nó khan khác mọi khi.

Chẳng hiểu sao, anh vô thức hôn lên trán cô một cái thật nhẹ. Sau đó rón rén ngồi dậy tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô. Tiếc rằng, cô vẫn tỉnh dậy. Cô dụi dụi đôi mắt cho tỉnh ngủ rồi hỏi anh

"Anh dậy rồi sao, đau đầu không?"

Bỏ qua câu hỏi khi mọi sự chú ý của anh đều dừng lại trên đôi môi của cô đang sưng đỏ.

Anh sốt ruột "Môi em sao vậy?"

Cô nhìn anh rồi lãng tránh "À, em không có sao"

Một chuỗi kí ức hỗn loạn quẩn quanh trong tâm trí của anh, anh mơ hồ nhớ lại chuyện gì đó, gấp gáp hỏi "Đêm qua tôi làm gì em sao? Em có sao không?"

Anh vừa hỏi, tay vừa tự nhiên vén cao cái áo bầu của cô lên. Đến khi xác minh được bụng cô vẫn bình thường anh mới cảm thấy nhẹ nhõm. Quay người lại, hướng mắt lên nhìn cô đợi câu trả lời.

Cô chỉ cười "Không có sao mà"

Anh biết mọi chuyện sẽ không đơn thuần như thế. Đôi môi của cô đã sưng tấy như thế mà.

Mặc dù không nhớ chính xác được tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh vẫn xin lỗi cô "Tối qua tôi uống say, em đừng để ý. Tôi có làm gì sai, em cho tôi xin lỗi. Bây giờ em dậy rửa mặt, tôi chở em đi sáng"

Cô mỉm cười gật đầu.

Nụ cười thật tươi trên môi nhưng đôi mắt cô lại long lanh hai giọt lệ. Anh ơi, liệu anh có biết? Nụ cười mà cô chưng ra cho anh thấy,  có một phần hạnh phúc nhưng lại đến mười phần khổ đau.

Khoảng khắc anh vén áo cô lên, kiểm tra xem con anh có còn đó không, thì cô càng thêm chắc chắn, mình chẳng là thứ gì với anh cả. Rõ ràng là môi cô đang rất đau, anh thấy...  nhưng anh chỉ quan tâm đến đứa bé, một chút lo lắng giành riêng cho cô cũng không hề.