Thời gian chậm rãi trôi qua, đến nay cô mang thai đã được sáu tháng. Cái bụng của cô rất lớn, nhìn cứ như sắp sinh đến nơi vậy. Có một số người lo lắng hỏi han, họ ngại rằng cái thai quá to, sẽ ảnh hưởng xấu đến việc sinh nở sau này. Chỉ có mình cô vẫn vô ưu vô nghĩ, đơn giản vì cô hiểu rõ tại sao bụng mình lại quá cỡ thế này.
Văn Bách sáng đi làm, chiều tan tầm sẽ về nhà sớm chăm sóc cho cô, không bao giờ tăng ca như những người khác. Công việc cũng sẽ có những lúc bộn bề, chất cao như khối núi nhưng anh vẫn mang hết về nhà làm. Đôi khi có thời gian rảnh, anh sẽ đọc mấy quyển sách về chăm sóc con nhỏ hay chăm sóc vợ bầu. Nhìn bộ dáng anh chuyên tâm đọc những quyển sách mà có một số người sẽ cho là vô vị, nhưng anh lại anh nghiên cứu tỉ mỉ như một dự án rất lớn của công ty, trái tim cô lại lỗi nhịp trong vô thức.
Thật ra, anh rất tình cảm, rất ấm áp... Tiếc rằng, tình cảm của anh không dành cho cô. Có chăng cô chỉ đang hưởng ké của đứa con trong bụng. Nói đến đây, có lẽ ai cũng hiểu được nguyên nhân anh không thích cô nhưng lại rất yêu thương đứa con này rồi, phải không? Bởi vì đây là người thân duy nhất của anh. Là máu thịt ruột rà duy nhất của anh trên cõi đời này.
Ngày trước, ba cô có điều tra anh thì biết được: Mẹ anh là con gái của một gia đình giàu có lại đem lòng yêu ba anh chỉ là một chàng người tài xế trẻ của gia đình. Mấy chục năm trước, khi xã hội vẫn còn đặt nặng vấn đề môn đăng hộ đối, ông bà ngoại anh không chấp nhận ba anh. Nhưng mẹ anh, bà ấy quá cố chấp, cãi lời ông bà, nhất mực bảo vệ tình yêu của mình, tự nguyện cùng ba anh trốn đến một thành phố khác. Hai người nên duyên vợ chồng từ đó. Họ tuy tay trắng, xuất phát điểm từ con số 0 nhưng sống với nhau vô cùng hạnh phúc. Mẹ anh quên đi thân phận tiểu thư đài các của mình, cùng ba anh xây nên một tổ ấm nhỏ. Chỉ là biến cố ập đến vào lúc sinh nhật lần thứ mười bảy của anh. Anh háo hức chờ ba mẹ mang bánh kem về để còn tổ chức sinh nhật. Nhưng đã trễ lắm rồi vẫn không thấy họ đâu. Thay vào đó là có một người đến thông báo "Ba mẹ cháu gặp tai nạn giao thông rất nghiêm trọng, họ đã qua đời rồi"
Anh dùng tất cả sự bình tĩnh đang có của một thanh niên 17 tuổi đến hiện trường. Nhưng mà, lại chẳng thể phân biệt được đâu là ba, đâu là mẹ. Vì hai người đang bê bết máu nằm cạnh nhau thật sự giống nhau. Đã có một người nào đó thương cảm đắp lên cho họ một chiếc chiếu để giảm bớt sự thương tâm. Bên cạnh nơi ba mẹ đang nằm là một cái bánh kem đã dập nát, kem tan trộn lẫn với máu hòa thành một màu đỏ tươi rợn người.
Từ đó về sau, anh không còn nhớ cũng không muốn nhớ đến sinh nhật mình nữa. Vì sinh nhật đối với mọi người là niềm vui, chỉ riêng anh là một nỗi ám ảnh chẳng thể nào quên. Anh chỉ nhớ đến một màu đỏ tươi khi cái bánh kem đã vụn nát trên một vũng máu lênh láng mà không ai rõ đó là máu của ba anh hay mẹ anh...
Chủ chiếc xe tải đã gây tại nạn bồi thường cho anh một số tiền cùng với nghĩa vụ phải nuôi anh đến năm anh mười tám. Còn người tài xế lái xe phải ở tù hai năm vì không cố ý gây ra tai nạn. Nghe có vẻ thật nhẹ nhàng phải không? Nhưng sau mỗi một vụ tai nạn giao thông xảy ra, dù cho nỗi đau có lớn đến nhường nào, thì người còn sống vẫn là quan trọng nhất. Ba mẹ anh đã không còn nữa, anh cũng không muốn làm lớn chuyện lên để sự việc càng thêm phức tạp. Người tài xế không cố ý gây ra tai nạn kia vẫn còn hai đứa con thơ đang đợi ba về...
Năm anh học xong mười hai, cũng là lúc quá tuổi trợ cấp. Anh dùng số tiền bồi thường kia học một trường đại học công lập. Bốn năm đại học vừa đi học vừa đi làm lại phải nỗ lực giành học bổng. Cuộc sống của anh, chẳng giây phút nào là nhẹ nhàng, dễ thở.
Sau đó, nhờ tốt nghiệp loại giỏi nên vừa ra trường anh liền xin được việc làm. Chỉ là một lần nữa may mắn lại không mỉm cười với anh, gặp cô, có lẽ với anh là một điều không may mắn.
Bởi vì cô, anh lại một lần nữa bị vùi dập.