Sáng sớm tám giờ, Văn Bách đã đưa Như Ngọc đến bệnh viện để kiểm tra.
Hơn một tiếng sau, khi có kết quả, chính mắt anh nhìn thấy những dòng kết luận của bác sĩ là mọi thứ đều bình thường, cả mẹ và bé đều khỏe mạnh. Lúc này anh mới dám thở phào nhẹ nhõm. Tảng đá đè nặng anh đêm qua đã trút bỏ.
Có trời mới biết, ban nãy ở bên ngoài chờ đợi, anh sốt ruột đến mức nào. Anh lo rằng hai mẹ con cô sẽ có chuyện gì đó. Đặc biệt là con của anh, trên thế gian này anh chỉ có một mình nó là người thân, là người cùng anh chảy chung một dòng máu. Còn người vợ của anh, anh không chắc cô ấy có phải là người thân của anh không. Khi cô là người khiến anh rơi vào tình cảnh thế này.
Anh không ghét bỏ cô nhưng vẫn chẳng thể nào chấp nhận được việc cô lại cùng ba vợ của anh ép anh vào đường cùng. Biến anh thành một thằng đàn ông không chính kiến, phải núp bóng vợ mình. Buộc anh phải cưới cô để người đời dè bỉu anh là một kẻ đào mỏ, hám danh.
Một năm trước, lần đầu gặp cô, ấn tượng của anh với cô rất sâu sắc. Cô gái nhỏ đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất của thanh xuân, luôn khoác lên mình bộ váy trắng tinh khôi đẹp đẽ. Anh có cảm giác, tâm hồn cô những đơn thuần, tinh khiết như những bộ váy của mình vậy. Chỉ là... cái ấn tượng tốt đẹp đó bị dập tắt từ lúc ba cô gặp anh
"Con gái tôi nó rất thích cậu"
Văn Bách lúc đó không biết nên vui hay nên buồn. Anh chỉ xem cô như một đứa em gái nhỏ của mình thôi.
Anh thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ "Cháu chỉ xem cô ấy như em gái của mình"
Ba cô nghe vậy nên đi thẳng vào vấn đề chính, tính ông làm ăn trước nay cũng không thích vòng vo
"Tôi chỉ có một đứa con duy nhất là nó, dù nó có muốn sao trên trời tôi vẫn sẽ tìm cách hái xuống cho nó. Huống chi là cậu. Nếu cậu đồng ý lấy nó, toàn bộ tài sản của tôi đều để lại cho hai vợ chồng cậu. Nếu cậu vẫn không muốn, thì cậu sẽ khó sống ở thành phố này."
Anh biết cô sinh ra đã ở vạch đích, muốn cái gì sẽ được cái đó nhưng anh không ngờ rằng ba của cô lại có thể đến mức này. Dù vậy anh cũng không muốn cả nửa đời sau của mình bị chi phối. Không nghĩ ngợi nhiều, anh dứt khoát từ chối
"Xin lỗi bác, lời đề nghị của bác cháu không dám nhận. Mong bác hãy tìm người thích hợp hơn với cô ấy"
Sau đó anh rời khỏi.
Có một anh không ngờ đến, thế lực của ông lại lớn đến vậy. Anh cầm tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi trong tay nhưng đi khắp thành phố rộng lớn vẫn không có một công ti nào nhận mình vào làm. Họ dùng rất nhiều lí do để từ chối anh. Trong đó có: anh vừa tốt nghiệp, chưa đủ kinh nghiệm hay chúng tôi chỉ cần bằng cao đẳng, bằng đại học như anh nên tìm đến những nơi phù hợp hơn... Thậm chí anh xin làm công nhân trong một xưởng nhỏ cũng chỉ được vài ngày.
Mấy tháng thất nghiệp phải đối diện với tiền nhà trọ, tiền điện, tiền nước... bất lực đến tuyệt vọng, anh chỉ có thể thuận theo ý ông.
Ngày anh và cô cùng nhau kí vào tờ giấy đăng ký kết hôn ràng buộc, ba cô cũng là ba vợ của anh lập tức bổ nhiệm anh lên vị trí giám đốc một chi nhánh. Một vị trí mà một người mới tốt nghiệp như anh có nằm mơ vẫn không dám nghĩ tới. Vì thế mà có nhiều người nói nhau rằng: anh núp váy vợ.
Nghĩ đến đây, lòng anh càng thêm khó chịu. Bao nhiêu uất hận không cam lòng anh đều trút hết lên người vợ mình. Hằng đêm phát tiết lên người cô. Tuy anh không thô bạo tàn nhẫn nhưng cũng chưa một lần dịu dàng với cô. Còn nhớ đêm đầu tiên của hai vợ chồng, máu cô chảy dài trên cặp đùi trắng noãn rồi chảy xuống tấm ra giường trắng tinh. Anh thấy có lỗi nên hỏi cô đau không. Cô lúc đó rất đau, nhưng lại cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, là cười nhưng khóe mi của cô ướt đẫm... để anh vui, để anh tiếp tục phát tiết trên cơ thể của mình. Chỉ khi cô có thai, anh mới nghĩ đến cảm nhận cô một chút, dịu dàng với cô một chút.