Cùng ngày, phía dưới Weibo Tống ảnh đế lại sôi sùng sục.
"Đầm lầy lớn có còn ổn không? Lừa gạt anh trai trợ lý đơn thuần trợ lý chụp ảnh cưới quả thực không phải là người mà!"
Bình luận đầu tiên đã khiến Lạc Miểu thiếu chút nữa té một cái.
Bức ảnh đó là Tống ảnh đế cổ vũ cậu chụp ảnh chung trong hẻm nhỏ, lúc đó chụp không chú ý, sau lưng tình cờ lại là khung cửa sổ gỗ của nhà trong làng, cửa sổ dán chữ "song hỉ" rất lớn, giống y chang chữ "song hỉ" trên tường trong phòng họ tá túc!
Hai người dựa đầu vào nhau, nghiêm túc nhìn ống kính, đặc biệt là Lạc Miểu, có thể vượt qua nỗi sợ hãi ống kính là tốt lắm rồi, vẻ mặt tuyệt đối không tính là tự nhiên, nhưng cũng may nhan sắc chống lại, coi như cười cứng ngắc, cũng đẹp.
Chữ "song hỉ" sau lưng không hoàn toàn lọt vào ống kính, chỉ xuất hiện một góc, nhưng hoàn toàn có thể nhìn ra đó là cái gì.
Tư thế hai người, biểu cảm quy củ, phối hợp với góc tự sương kia...
Đúng là giống ảnh cưới thiệt!
Mặt Lạc Miểu đỏ lên tương tự cái chữ "song hỷ" kia.
Cho nên... Trong vùng này sao lại có nhiều người cùng có có chuyện vui vậy chứ...
Xấu hổ... nhưng phần bình luận phía dưới vẫn không nhịn được muốn xem.
Lạc Miểu lướt ngón tay, kéo xuống đọc bình luận của những fan hâm mộ khác.
Cậu thật sự thật thích người khác đặt cậu và Tống Thịnh Trạch cùng một chỗ để thảo luận, không phải muốn cọ nhiệt Tống ảnh đế, cậu đơn thuần cảm thấy nhìn thấy fan trêu chọc cậu và anh Trạch, trong lòng có chút thẹn thùng, nhưng càng nhiều hơn chính là ngọt, quá ngọt quá ngọt.
Không đầy một lúc đã hàng ngàn bình luận:
"Ha ha ha ha! Nhìn khẩu hình của anh trai, tuyệt đối là Đầm lầy lớn bảo anh ấy nói "Quả cà" rồi! Quá ngoan! Thật đáng yêu! Làm tui cười chết rồi!"
"Đáng yêu, muốn ôm quá!"
"Anh trai thật đáng yêu!"
"A a a a a!!! Mấy bồ không phát hiện điểm sáng sao?!"
"Cái gì cái gì???"
"Tay Đầm lầy lớn a a a a a —— "
"Ngọa tào, tay Đầm lầy lớn quá lưu manh rồi!"
"Trời ơi! Thì ra ảnh đế là người như vậy!!! [ OMG. jpg] "
"Tui, tui muốn làm cái tay kia!!! [ sắc ][ sắc ][ sắc ] "
Tay? Cái gì tay?
Lạc Miểu lướt lên trên bình luận, tỉ mỉ nhìn tấm hình kia.
Sau khi chụp xong, Tống Thịnh Trạch đã gửi một tấm cho cậu, cậu cẩn thận từng li từng tí một xem đi xem lại trong điện thoại, tất cả lực chú ý đều đặt trên mặt Tống Thịnh Trạch, đặc biệt là cặp mắt kia, trong mắt Tống ảnh đế như có điện, câu trái tim người khác.
Ngược lại thật sự không chú ý đến tay anh Trạch đặt chỗ nào...
Nhìn chăm chú bức ảnh vài giây, tiểu trợ lý nhanh chóng tắt điện thoại, nắm chặt điện thoại di động đang nóng lên trong lòng bàn tay không thể buông ra, hai bên tai đỏ bừng.
Cậu theo bản năng giơ tay sờ sờ chỗ nhô lên trên cổ mình...
Anh Trạch... anh Trạch... sờ yết hầu của cậu!!!
Lúc chụp ảnh cậu quá lo lắng.
Vừa nhìn ống kính đã sợ hãi, lại có phần phấn khích vì được chụp ảnh chung với Tống Thịnh Trạch, trong đầu trống rỗng, cơ thể cứng như gỗ, căn bản không có cảm giác bị sờ soạng.
Nhưng bây giờ nhìn thấy rõ ràng trong hình, một tay Tống ảnh đế cầm điện thoại di động để chụp, một tay khác vòng qua cổ của cậu đặt trên bả vai, ngón tay thon dài chạm vào yết hầu cậu...
Nơi này đáng lẽ sẽ ngứa... Làm sao lại không có cảm giác thế này?!
Lạc Miểu không khỏi ảo não, bất kể như thế nào muốn nhớ lại cảm giác vừa nãy cũng không nhớ ra được.
Đến cùng anh Trạch chạm vào cậu kiểu gì vậy...
Buổi chiều, Lạc Miểu chính thức bắt đầu l*иg tiếng cho nhân vật Thẩm Túc Phong.
Môi trường phối âm yêu cầu tuyệt đối yên tĩnh, Ngô Bách Dương dặn dò nhân viên phải tìm một gian phòng yên tĩnh trong vùng, chở thiết bị đến đây, lại làm cách âm, phải nói là đạt tiêu chuẩn phòng thu âm.
Dạo gần đây Lạc Miểu đã nhập vai Thẩm Túc Phong khá ổn.
E rằng bởi vì Tống Thịnh Trạch đóng vai Chu Duệ Thanh, làm cho trong lòng cậu có chút cảm giác không nói rõ được cũng không tả rõ được, mỗi khi nói đến những lời thoại tương đối tình cảm, cậu lại nghĩ đến Tống Thịnh Trạch, phát huy rất tốt.
Mấy tiếng sau, Lạc Miểu tưởng tượng gương mặt ảnh đế nhà mình, một người đọc thoại một vai, khuôn mặt nhỏ dần dần ửng hồng.
Lúc này bên ngoài trời đã gần tối, phân cảnh quay phim bên đoàn hôm nay cũng kết thúc, Ngô Bách Dương tới nghe ngày đầu tiên người mới thử thu âm.
Tống Thịnh Trạch đi qua chờ Lạc Miểu thu âm xong rồi cùng về nhà, một mình anh về cũng không có cơm ăn.
Chọn vài đoạn Lạc Miểu thu âm để nghe thử, Ngô Bách Dương thoả mãn gật đầu liên tục: "Lần đầu tiên tôi gặp một người tài năng như vậy, cũng không phải được đào tạo chuyên nghiệp, nhưng hơi thở vừa đủ, phát âm cũng chuẩn, rất tốt! Quả nhiên tôi không nhìn lầm người!"
"Là anh Trạch dạy giỏi, ban đầu tôi cái gì cũng không hiểu." Lạc Miểu được khen đến mức có chút lâng lâng, lặng lẽ liếc nhìn Tống Thịnh Trạch, xấu hổ cúi đầu cười.
Còn có một đoạn cuối cùng, nhanh chóng thu âm rồi nghỉ ngơi, khi kỹ thuật viên thu âm ra hiệu, Lạc Miểu quay lại phòng thu âm, mở trang lời thoại ra.
Lạc Miểu há hốc mồm.
Đoạn này... Đoạn này là cái gì vậy...
Đây chính là cảnh đêm trước khi Chu Duệ Thanh trở về thành phố đã phát sinh quan hệ với Thẩm Túc Phong, cũng là đoạn Lạc Miểu kiểm tra trước đó, chỉ có điều khi đó Ngô Bách Dương chỉ đưa cậu nửa đoạn, hôm nay phải thu âm tất cả cảnh giường chiếu.
Vì an toàn thẩm tra phát sóng, đoạn nội dung này bất kể là hình ảnh hay âm thanh đều rất mịt mờ, nhưng rất ghẹo người.
Trong hình căn bản đã tắt đèn, hình dáng hai người làm ấm giường, rèm giường lung lay che nửa mặt, chỉ có mấy cảnh đặc tả ánh mắt và động tác diễn giải kịch liệt, cứ như vậy, yêu cầu đối với âm thanh khá cao, đặc biệt là Thẩm Túc Phong, giọng nói thiếu niên trong sáng trở nên khàn khàn, tiếng rên nhẹ kìm nén tràn ra giữa răng môi, mỗi một âm thanh cũng phải khiến người ta suy nghĩ.
Trước đó Lạc Miểu đã đọc qua lời thoại này, cậu biết là có đoạn này, nhưng không nghĩ tới sẽ thu âm sớm như vậy.
Rõ ràng cảnh này còn rất lâu, sao, sao không làm theo trình tự chứ...
Đặc biệt là bây giờ đạo diễn Ngô và anh Trạch còn đang nghe bên ngoài, nếu biết có đoạn này, hôm nay cậu đã thu âm nó trước, không đợi đến cuối cùng.
Bây giờ muốn chết quá!
"Bắt đầu." Kỹ thuật viên thu âm ra hiệu.
Lạc Miểu hết cách rồi, kiên nhẫn đọc, cảm xúc hoàn toàn không đúng.
Cậu không có kinh nghiệm giường chiếu, đối với việc này vốn trúc trắc vô cùng, thêm vào thẹn thùng xấu hổ, tiếng rêи ɾỉ và thở dốc phát ra không giống như động tình, mà như là đau bụng.
Cách lớp thủy tinh cậu có thể nhìn thấy, lông mày đạo diễn Ngô lập tức nhíu chặt lại.
"Dừng." Kỹ thuật viên thu âm giơ tay ra hiệu.
Ngô Bách Dương sốt ruột đẩy cửa phòng thu âm ra: "Lạc Miểu, này không được, đoạn này cảm xúc hoàn toàn không đúng!"
"Tôi, tôi biết... tôi tìm cảm xúc một chút..." Lạc Miểu đầu cũng không dám ngẩng lên, cậu sợ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Tống Thịnh Trạch.
Ngô Bách Dương là đạo diễn có kinh nghiệm phong phú xuất sắc, vấn đề gì trong lòng hắn cũng như gương sáng, nói thẳng vào vấn đề: "Chưa từng ngủ với người khác hả?"
Lạc Miểu sững sờ, hoang mang lắc đầu.
Chuyện này... hỏi cũng quá thẳng thắn...
"Anh hỏi đơn giản nhỉ?" Tống Thịnh Trạch từ bên ngoài bước vào đến, thân hình cao lớn, khi bước vào cửa phòng thu âm phải hơi cúi đầu.
"Mấy lời này của anh đủ tội quấy rối tìиɧ ɖu͙© biết không? Đại đạo diễn Ngô?"
"Cái rắm! Anh nói, Lạc Miểu không có kinh nghiệm, thu âm đoạn này không dễ dàng, muốn giúp cậu ấy tìm chút cảm giác!"
Ngô Bách Dương hận không thể hét vào mặt Tống ảnh đế.
Hắn cần cù chăm chỉ quay phim, làm người đàng hoàng, nhiều năm như vậy, trong giới lung ta lung tung đủ chuyện chưa từng đυ.ng vào ai, đến miệng Tống Thịnh Trạch, hắn suýt nữa thổ huyết, tuổi già khó giữ được!
Hơn nữa, đừng khinh hắn không biết, nói hắn quấy rối tìиɧ ɖu͙©?! Hừ, lúc thường Tống ảnh đế đây táy máy tay chân làm này làm kia với người ta, là chuyện bình thường hả? Hả!
Tống Thịnh Trạch cười nhạo: "Anh giúp cậu ấy tìm cảm giác? Việc này, anh giúp tìm cảm giác kiểu gì?"
Câu hỏi này cũng làm khó Ngô Bách Dương.
Đúng đấy, hắn giúp nam sinh tìm cảm giác kiểu gì chứ? Công việc này trước đây cũng chưa từng làm!
Những diễn viên có thể diễn cho phim Ngô Bách Dương đều là người có thâm niên, hoặc là có kỹ năng diễn xuất, hoặc là diễn viên có thực lực, kiểu diễn này mặc dù chưa từng thử, nhưng chắc chắn sẽ không phải một tờ giấy trắng như Lạc Miểu, đứa nhỏ từ trong phim đến ngoài đời đều sạch sành sanh, phải làm sao?
"Tôi đến đây rồi." Tống ảnh đế lười biếng nhấc cằm với đại đạo diễn Ngô, "Anh đi ra ngoài."
Ngô Bách Dương bồn chồn gãi đầu một cái, nghĩ thầm anh cũng không có cách, cậu có thể tính sao?
Nhưng hắn làm đạo diễn nhiều năm, đã xem người khác diễn, sớm thành thố quen, duỗi tay một cái làm động tác "mời", ra hiệu Tống Thịnh Trạch: Xin mời ngài biểu diễn.
Đạo diễn Ngô đi ra ngoài, còn khoá cửa phòng thu âm lại.
Trong không gian nhỏ chật chội cũng chỉ có hai người cậu và Tống ảnh đế, Lạc Miểu căng thẳng khó giải thích được.
Tống Thịnh Trạch cười cười với cậu: "Nhóc con, sợ cái gì, tôi sẽ không ăn thịt cậu đâu."
Tiếng hai người họ nói chuyện, Ngô Bách Dương và kỹ thuật viên thu âm bên ngoài đều có thể nghe thấy, hai người nhìn mặt nhau, đều cùng một suy nghĩ: Cảm giác nhốt sói lớn và cừu nhỏ cùng nhau trong l*иg tre là kiểu gì thế này?
Tống ảnh đế ung dung thong thả xắn ống tay áo sơ mi lên, vải áo sơ mi mỏng manh lộ ra cánh tay săn chắc, đường gân và mạch máu hơi nhô lên bề mặt làn da nam tính mạnh mẽ, gợi cảm đến tột đỉnh.
Anh chậm chậm thong thả xắn hai bên ống tay áo lên, chỉnh micro thu âm xuống một chút, vươn tay kéo ghế tựa chân cao bên góc qua, mình ngồi lên trước.
"Đến đây." Nghiêng đầu ngoắc ngoắc tay với Lạc Miểu ghé sát vào tường.
Trợ lý nhỏ đàng hoàng đi tới, còn chưa kịp phản ứng sắp làm cái gì, bị Tống ảnh đế kéo lại, trời đất quay cuồng một vòng bị nhấn ngồi trên đùi.
Cậu, cậu ngồi trên đùi Tống ảnh đế! Lại còn là một bên đùi...
Lạc Miểu kẹp chặt mông, không thể tin cúi nhìn đầu gối duỗi ra giữa hai chân mình, trong nháy mắt muốn nhảy dựng lên.
Đầu gối rất quá đáng còn hơi đẩy lên, Lạc Miểu lập tức đàng hoàng lại.
Nơi này... Không thể đẩy...
"Đừng nhúc nhích." Giọng nói Tống Thịnh Trạch kề sát sau gáy.
Thực ra không cần anh nói, Lạc Miểu nào còn dám động đậy, cả người cậu đã sắp hồn phi phách tán.
Hai tay Tống Thịnh Trạch vòng qua eo Lạc Miểu từ phía sau, vóc người anh cao hơn Lạc Miểu, còn ngồi trên ghế chân cao, Lạc Miểu ngồi lên trên đầu gối anh, anh vẫn có thể chạm đến lỗ tai cậu.
Tống ảnh đế nhìn chăm chú vành tai phấn nộn non mỏng chốc lát, mặt không hề cảm xúc nói: "Bắt đầu."
Sau đó, vươn cổ, há miệng, ngậm lấy...
Lạc Miểu vừa muốn bắt đầu đọc, đột nhiên rùng mình một cái, cậu cảm giác được vành tai mình bị hai cánh môi ướŧ áŧ ấm áp ngậm vào, còn có một cái gì đó mềm mại nóng ấm dọc theo vành tai cậu.
"Đọc đi." Hơi thở Tống ảnh đế phun vào trong tai, thổi mạnh vào màng nhĩ cậu.
Bắt đầu từ thời khắc đó, toàn thân Lạc Miểu dần ửng đỏ, trạng thái lập tức thay đổi, phát ra âm thanh quả thực...
Căn phòng nhỏ bên ngoài, đạo diễn Ngô mới vừa bị Tống ảnh đế đổ oan quấy rối tìиɧ ɖu͙© nam sinh trợn mắt ngoác mồm.
Đây, đây đây, giời ạ đây đến cùng ai đang quấy rối tìиɧ ɖu͙©?