"Thở đi."
"Hả?" Lạc Miểu hơi chóng mặt.
Khoảng cách hai người rất gần, dường như cậu có thể ngửi thấy mùi hương bạc hà và mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người Tống ảnh đế, mùi hương này đối với cậu mà nói quả thật như thuốc mê, ngửi thấy là đầu óc bắt đầu trì độn, mê man.
Ngón tay Tống Thịnh Trạch ma sát cách lớp vải, anh mới vừa dùng nước giếng rửa tay, trong lòng bàn tay còn hơi lạnh, nhưng bụng dưới nhóc con rất ấm áp, dán lên một lúc, anh rõ ràng cảm nhận được thân thể của đối phương run nhẹ lên, cuối cùng vẫn không dám né tránh, thật ngoan nha...
"Tôi nói cậu thở đi." Tống ảnh đế ngước mắt nhìn tiểu trợ lý gần như đã mất khả năng hô hấp, "Nín thở không khó chịu? Hả?"
"A, phải.." Bị tầm mắt của đối phương chạm tới, Lạc Miểu cảm giác như đầu quả tim tê rần, như bị dòng điện chạy qua, theo bản năng hít một hơi.
Tống Thịnh Trạch lắc đầu: "Không đúng."
Lạc Miểu mờ mịt, hoàn toàn không biết Tống Thịnh Trạch nói cái gì không đúng, cậu chỉ có thể cảm nhận được bàn tay đặt trên bụng cậu man mát, từ từ tạo áp lực...
Bụng dưới nhất thời như dấy lên một đám lửa...
Cũng may Tống ảnh đế nhanh chóng buông lỏng trợ lý nhỏ sắp tự bốc cháy ra: "Cách hô hấp của cậu không đúng, sẽ ảnh hưởng đến việc phát âm."
Cảm giác mát mẻ trên bụng lui đi, Lạc Miểu mờ mịt không biết làm sao, còn có chút bất mãn không hài lòng, nói thầm: "Hít thở... Còn có thể thở thế nào..."
Một giây sau, hai mắt Lạc Miểu đột nhiên trợn to.
Tay cậu bị giữ lại, Tống Thịnh Trạch đưa chúng đặt trên bụng của mình.
Giọng nói từ tính của nam nhân khàn khàn: "Tự mình cảm thụ một chút."
Lạc Miểu sắp điên mất, nhịp tim nhảy lung ta lung tung, nào còn có thể cảm thụ được cái gì, đầu ngón tay phát run.
"Phốc ~" Tống Thịnh Trạch bỗng nhiên nở nụ cười một tiếng, "Cậu làm gì vậy? Cù lét tôi hả? Tay nhỏ cũng rất có khả năng đấy, không sợ ngứa cũng bị cậu làm buồn cười."
Vừa nói như thế, Lạc Miểu càng không ổn hơn, cái gì mà tay nhỏ rất có khả năng? Đến cùng anh muốn làm gì?
Tống Thịnh Trạch hắng giọng: "Được, không đùa cậu nữa, tay để đây, nghiêm túc vào, cơ bụng anh đây không phải là ai cũng sờ được, cậu chiếm tiện nghi lớn rồi."
Là chiếm tiện nghi... thân thể nam thần...
Lạc Miểu đỏ mặt đưa tay đặt trên người ảnh đế nhà mình một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống ảnh đế: "Này??"
"Cảm nhận được chứ? Còn một nơi khác." Tống Thịnh Trạch dẫn dắt bàn tay nhãi con dời xuống, vòng qua hông của mình, "Nơi này... Cũng cảm nhận một chút."
Lạc Miểu cố gắng bình tĩnh, thu liễm lại cảm xúc ngượng ngùng, hai tay đặt trên eo và cơ bụng Tống Thịnh Trạch.
Thật sự không giống nhau!
Cậu phát hiện khi Tống Thịnh Trạch hít thở, sự thay đổi bên eo rất khác cậu, cậu là lấy hơi thì hóp bụng, hóp bụng rồi thả lỏng, nhưng Tống Thịnh Trạch hoàn toàn khác biệt, lấy hơi là vòng eo giãn ra, hít vào là eo hóp lại.
"Đây phương pháp thở cơ hoành."
Tống Thịnh Trạch thấy cậu đã hiểu, nói tiếp: "Trong bụng con người, ở giữa có một tầng mô cơ hoành, nâng tim và phổi, khi cậu cố gắng thở ra, bụng tự động co rút lại, đó là vì mô cơ hoành không ngừng dùng sức, chủ động nâng lá phổi, bụng không cần dùng sức, cơ tự nhiên sẽ thả lỏng."
"Dùng phương pháp hô hấp này có thể giúp cậu phát âm." Anh ấn hai tay trái phải bên hông mình, "Cậu thử tỉ mỉ cảm nhận sự thay đổi phần eo, hít vào từ từ, thở ra chậm thôi, luyện tập như vậy nhiều lần, tạo thói quen sau này sẽ tốt hơn rất nhiều."
Lạc Miểu vốn đã không còn xấu hổ, lúc này bị Tống Thịnh Trạch nhấn giữ hai tay, cậu lại thấy không ổn lắm...
Tay anh Trạch lớn hơn tay cậu không ít, sức lực cũng lớn hơn...
Cậu cảm giác lòng bàn tay của mình kề sát vừa khớp cơ bụng đối phương, đây là nam thần, cứ vậy mà để cậu chạm, còn sờ soạng lâu như vậy...
Không đúng không đúng! Anh Trạch nghiêm túc dạy cậu, làm sao cậu có thể nghĩ bậy nghĩ bạ...
Lạc Miểu lắc lắc đầu, nuốt nước miếng một cái, cật lực lơ đi sự đàn hồi và nhiệt độ dưới lòng bàn tay, dùng hết khả năng để trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác ngoài học tập.
Tống Thịnh Trạch cao hơn Lạc Miểu, trợ lý nhỏ cúi thấp đầu, toàn bộ dáng vẻ lông mi run rẩy vành tai đỏ chót đều nằm trong mắt anh.
Tâm trạng Tống đại ảnh đế rất tốt, đối với mị lực vô biên của bản thân thì hết sức hài lòng, dùng đầu lưỡi đẩy má, khoé miệng gợi lên lúc tiểu trợ lý không nhìn thấy.
"Sao cứ cúi đầu vậy?" Tống ảnh đế giả vờ bất mãn, "Có nghe tôi đã nói với cậu gì không?"
"Nghe mà!" Lạc Miểu vội vàng ngẩng mặt lên, đối diện là ánh mắt sâu thẳm của ảnh đế, lại nhanh chóng quay đi.
Tống Thịnh Trạch nhìn sau gáy trợ lý nhỏ dần dần hồng lên, khẽ cười mấy lần, Lạc Miểu cũng có thể cảm nhận được cơ bắp dưới lòng bàn tay mình động đậy.
"Nhóc con, ngượng ngùng? Xấu hổ hả?"
Tống Thịnh Trạch bình thản xoa xoa cằm: "Tại sao vậy chứ? Khuôn mặt này không phải ngày nào cũng nhìn à? Sao còn chưa quen?"
Căn bản không phải vấn đề thói quen hiểu không...
Tống Thịnh Trạch buông hai tay ra, Lạc Miểu vội vàng rút tay của mình về, trong lòng bàn tay còn giữ nhiệt độ đối phương, cậu đưa hai tay ra sau lưng, như muốn lưu lại chút gì đó.
Tống Thịnh Trạch cũng không đùa cậu, ung dung tiếp tục dạy bảo: "Khi phát âm, âm thanh thông qua các bộ phận trong cơ thể chúng ta, cho nên phải học cách dùng lực đan điền để tạo ra âm thanh khi phối hợp với nhịp thở, để khí lưu tối đa hoá."
"Phải làm sao để dùng lực đan điền?" Lạc Miểu chớp mắt mấy cái, không hiểu rõ.
"Phối hợp luyện tập các phương thức hít thở..."
Tống Thịnh Trạch vốn muốn nói luyện tập nhiều là được, thoáng mắt nhìn thấy trợ lý nhỏ ngốc nghếch ấn ấn bụng mình, như đang tìm vị trí đan điền.
Tống Thịnh Trạch nhìn dáng vẻ ngây thơ của Lạc Miểu, chuyển đề tài, ăn nói ba hoa: "Tôi mới vừa chạm vào, cơ bụng của cậu quá yếu, chắc là lâu rồi không vận động chứ gì?"
Lạc Miểu đàng hoàng gật đầu, ngượng ngùng nói: "Vâng, em không thích vận động cho lắm."
"Vậy không được, ít cơ bắp mà không chịu vận động, sức lực không đủ thì làm sao cậu có thể phát âm tốt được? Như tôi đang giảm cân, cũng chỉ có thể khiến lớp cơ mỏng hơn chứ không mềm, đàn ông mà, nhìn eo kia cũng khá yếu, đúng không?"
Tống Thịnh Trạch liếc mắt đánh giá tiểu trợ lý, trực tiếp ra lệnh: "Bắt đầu từ hôm nay, sẽ luyện tập với tôi, chạy bộ, tập sit-up v.v, để rèn luyện cơ bụng."
"... Được."
Tiểu trợ lý không thích vận động theo bản năng muốn từ chối, nhưng nghĩ đến Tống ảnh đế bận rộn như vậy còn có lòng dạy cậu, nên ngoan ngoãn đồng ý.
Hơn nữa, có thể cùng luyện tập với nam thần, ngẫm lại cũng đủ khiến cho người ta phấn khích, đổ mồ hôi thì tính là gì chứ? Cố lên, Lạc Tiểu Miểu!
Chỉ cần có thể cùng một chỗ với Tống Thịnh Trạch, đừng nói là vận động, coi như lên núi đao cậu cũng nguyện ý nữa!
Lạc Miểu âm thầm tự tiếp thêm sức mạnh cho bản thân trong lòng, dắt Tống Miểu Miểu vào nhà bếp làm cơm tối.
Ngây thơ như cậu, thật sự không nghĩ tới, những bài tập mà nam thần nói sẽ khiến cậu... Xấu hổ...
"Sững sờ làm gì, làm đi, không có sức hả?"
Tống Thịnh Trạch không hiểu sao, nhãi con vừa nằm xuống đã hồng như tôm nấu chín, không nhúc nhích.
"..." Lạc Miểu cố gắng cò kè mặc cả với Tống Thịnh Trạch, "Anh Trạch, em có thể tự làm..."
Rõ ràng sit-up thì một mình cũng có thể làm, không biết tại sao, Tống Thịnh Trạch nhất định phải làm như giờ kiểm tra thể dục của học sinh trung học, giúp cậu giữ chân, hơn nữa còn để cậu nằm trên giường lớn gỗ lê...
Vừa nãy, vì Tống Thịnh Trạch thúc giục nên cậu miễn cưỡng làm thử một cái, phát hiện chỉ cần vừa ngồi dậy khoảng cách hai người sẽ rất gần, càng khiến người ta không thể đối mặt chính là, chỉ cần cậu hơi động, giường sẽ phát ra âm thanh "Cọt kẹt", mùng đỏ còn lung lay...
Cái tư thế này, cái góc độ này, giống như cậu bị đặt dưới thân anh Trạch...
Lạc Miểu cảm thấy não bộ sung huyết sưng lên, mất đi khả năng suy nghĩ.
"Không được, làm tiếp đi," Tống Thịnh Trạch liếc mắt nhìn Lạc Miểu, nhàn nhạt nói, "Đây là tư thế tiêu chuẩn."
Vốn anh cũng không suy nghĩ gì, nhưng nhìn mặt tiểu trợ lý đỏ bừng bừng, không hiểu sao Tống ảnh đế nảy ra ý xấu muốn bắt nạt người ta.
"Nhanh lên." Tống Thịnh Trạch giục, "Làm nhanh lên rồi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm quay phim nữa."
Lạc Miểu không dám trễ nải thời gian Tống Thịnh Trạch nghỉ ngơi, bị Tống Thịnh Trạch hối một chút, cũng không quan tâm nhiều nữa, cậu nhắm mắt lại, mím chặt miệng, hai tay ôm đầu, dùng lực hông, bắt đầu yên lặng đếm số trong đầu, 1, 2, 3, 4...
Ban đầu Tống Thịnh Trạch vui cười hớn hở nhìn trợ lý nhỏ không thích vận động sầu khổ tập sit-up, thỏa mãn nội tâm biếи ŧɦái bắt nạt động vật nhỏ.
Nhưng nhìn một chút, Tống đại ảnh đế không cười được tiếp nữa...
Nhóc con ngồi lên nằm xuống nghiêm túc tập sit-up, khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay không biết có phải vì vận động hay không, đỏ bừng bừng, cậu nhắm chặt hai mắt lại, hàng lông mi dài dưới mí mắt rũ xuống, đôi môi đỏ mím thành một đường thẳng.
Bởi vì tư thế này, vạt áo T shirt trong quá trình vận động dần dần xốc lên trên, lộ ra vòng eo nhỏ gầy, làn da trắng mịn, gần như có thể nhìn thấy cả rốn...
Dù sao cũng là con trai, dù không thích vận động, trong thời gian ngắn thực hiện hàng chục lần vẫn có thể chịu được, Lạc Miểu nhắm hai mắt nghiêm túc tập, Tống ảnh đế lại mở to mắt nhìn.
Sự câu dẫn trong lúc vô tình không ai có thể cưỡng lại, không cẩn thận bị hấp dẫn lại càng khiến cho người ta khó mà miễn dịch.
Tống ảnh đế không có cách nào giải thích hành vi của mình bây giờ, nhưng anh thật sự không dời mắt nổi, không quan tâm đối phương ngồi dậy hay là nằm xuống, mỗi động tác đều như thể bỏ thêm một cây củi vào lòng Tống đại ảnh đế, trong cơ thể nhen lên một đám lửa, nơi không nhìn thấy, càng đốt càng cháy...
"... 100, phù... Em xong rồi......"
Lúc đầu Lạc Miểu còn thấy xấu hổ, sau đó tập mãi tập mãi, khiến cho sự chú ý chuyển hết sang vận động, không dễ dàng gì sit-up được một trăm lần, nhảy nhót muốn đòi thưởng, vừa mở mắt hô hấp cũng nghẹn lại.
Cậu và Tống ảnh đế rất gần... Gần đến mức cậu có thể nhìn rõ đôi mắt đen sâu không thấy đáy của đối phương...
Hình như Tống Thịnh Trạch đang cố sức ngăn mình không nghiêng người về phía trước, anh ngồi thẳng tắp, hai người mặt đối mặt hoàn toàn đánh mất cái gọi là khoảng cách an toàn, gần như chỉ cần hơi duỗi cổ một cái, là có thể hôn được đối phương...
Vừa nãy cậu nhắm hai mắt cúi đầu, mỗi một lần ngồi thẳng dậy đều gần anh Trạch như vậy luôn?
Sao anh Trạch còn nhìn cậu, cậu không dám động, làm sao bây giờ...
"Ing ing ing —— "
Tiếng chuông điện thoại di động phá vỡ bầu không khí quỷ quái giữa hai người.
Tống Thịnh Trạch ho nhẹ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác không nhìn nữa.
Anh buông Lạc Miểu ra, có chút buồn bực cầm điện thoại di động, vừa nhìn tên người gọi, nhíu mày như muốn kẹp chết con ruồi, Lạc Miểu cũng có thể cảm giác được lực anh cầm điện thoại di động rất lớn.
"Béo, làm gì đấy?" Giọng điệu rất hung hăng.
Côn Bằng có lòng tốt, cố ý gọi điện thoại quan tâm nghệ sĩ nhà mình cảm thấy rất mờ mịt, ảnh đế... Tâm trạng không tốt hả?
Côn Bằng đổi giọng, thử thăm dò hỏi: "Ai u, Thịnh Trạch, ai chọc cậu vậy? Hay là quá mệt mỏi? Có phải là Miểu Miểu chăm sóc cậu không tốt không?"
"Miểu Miểu..." Tống Thịnh Trạch liếc mắt nhìn tiểu trợ lý trên giường, tâm trạng ngay lập tức tốt hơn mấy phần, khóe miệng câu lên, "Miểu Miểu rất tốt."
"Vậy thì tốt vậy thì tốt, phía anh bên này, cũng không bận lắm, chuẩn bị mấy ngày nữa sẽ đến tham ban."
Côn Bằng rất tỉ mỉ, cân nhắc thị trấn chưa được quy hoạch kia chắc chắn là cái gì cũng không mua được, đặc biệt hỏi: "Chỗ các cậu còn thiếu gì không? Hai ngày nữa khi anh tới rồi mang cho."
Tống Thịnh Trạch nói chuyện với người đại diện, tầm mắt lại đặt trên người tiểu trợ lý: "Mang sầu riêng đi."
Lạc Miểu: "!"
Đang yên đang lành là nhắc sầu riêng? Lẽ nào cái ID "Tôi là sầu riêng" của cậu bị anh Trạch phát hiện?
Côn Bằng cũng hỏi: "Mang sầu riêng à? Cậu không ngửi được mùi của nó mà?"
Tống Thịnh Trạch cười cười: "Bạn nhỏ thích ăn."
Côn Bằng đầu bên kia điện thoại lại hỏi: "Vậy cậu cần gì không?"
"... Tôi?" Tống Thịnh Trạch trầm ngâm một chút, "Mang cho tôi chút đồ hạ nhiệt..."
Dạo này quá nóng, nóng đến mức anh muốn bắt tiểu trợ lý giảm nhiệt...
___________
Tống Thịnh Trạch: Miểu Miểu, chúng ta cùng vận động đi!
Lạc Miểu: Không muốn, vận động quá nóng...
Tống Thịnh Trạch: Ngoan, vận động chỉ để giảm nhiệt.
Lạc Miểu:?? Có thật không?
Miên Miên: Không nên tin cầm thú!!!