Dương Quýnh cảm thấy chính mình cũng coi như là có thể nhẫn nhịn, cõi đời này làm cho cậu chán ghét đến mức không muốn gặp lại, nghe đến tên là thấy buồn bực, tính ra cũng chỉ có mấy người như vậy—— một vài diễn viên trước kia trong công tác từng cố ý gây khó dễ cho cậu, tên phụ trách sinh hoạt họ Lưu kia, Triệu Minh... cùng với Phất Lãng.
Trong số đó, những người khác đều có liên quan đến cần câu cơm của Dương Quýnh, cậu và những người này lá mặt lá trái xem như là vạn bất đắc dĩ, chỉ có Phất Lãng, người này nhu nhu nhược nhược, khắp mọi phương diện đều không đuổi kịp Dương Quýnh, sống khốn khổ lại chán nản, nếu như là ai đó khác, Dương Quýnh thậm chí sẽ nghĩ đến chuyện chìa bàn tay ra giúp đỡ một phen, thế nhưng đối với Phất Lãng, cậu lại chỉ có sự chán ghét cùng khinh bỉ từ tận đáy lòng.
Lúc này công nhân dưới quyền xếp thành một hàng, lần lượt từng người một tự giới thiệu bản thân, cậu nghe đến đoạn Phất Lãng hiện tại vừa mới thăng chức lên tổ trưởng, phạm vi quản lý lại là khu vực an nhàn nhất ở trong nhà xưởng, trong lòng nhất thời không thoải mái.
Dương Quýnh rũ mắt không lên tiếng, dưới tay lật lên tư liệu và báo cáo mà người phụ trách đã sớm chuẩn bị đầy đủ, chờ đến khi lật tới túi hồ sơ của nhân viên chợt dừng tay lại, nghiêm túc lật xem.
Phất Lãng cũng không ngờ vị lãnh đạo mới nghe đồn mấy ngày qua sẽ là Dương Quýnh. Y chỉ biết là người thân của ông chủ sẽ tới, thế nhưng lời đồn không chuẩn xác, mọi người cũng không biết là thân thích loại nào, cũng không ai biết được họ tên của người này là gì.
Lúc bấy giờ y dẫn theo tổ của chính mình gồm bảy, tám người đứng chắp tay chờ đợi, nhìn những tổ khác từng nhóm từng nhóm rời đi, người bên trong gian phòng làm việc nhỏ càng lúc càng ít đi... tâm lý không khỏi có chút thấp thỏm.
Nhóm người bọn họ đứng ở dưới đợi ước chừng mười phút, đều cảm thấy kỳ quái, trong lòng rối loạn lặng lẽ nháy mắt với nhau, chỉ có sắc mặt của Phất Lãng không tốt, cúi đầu im lặng chờ đợi.
Một lát sau, Dương Quýnh lật hết hồ sơ, ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, gần như cường điệu mà nhíu mày nói: "Các anh ngây người ra đấy làm gì nữa?"
Phất Lãng đứng ở phía trước, bất đắc dĩ kiên trì trả lời cậu: "Quản lý Dương ban nãy chưa nói cho phép chúng tôi trở về."
Ánh mắt của Dương Quýnh khóa chặt trên người y, lại chỉ "ồ" một tiếng, hỏi: "Thế sao, đều là cầm tinh bóng cao su? Đá một cái mới nhích một đoạn, không đá là đều đứng im tại chỗ à?" Lại nói: "Chịu khó dùng nhiều tâm tư ở những nơi đứng đắn một chút, đừng cứ mãi giả ngu giả ngốc, không có tác dụng gì đâu."
Phất Lãng vô cùng bối rối.
Y sau khi nghe xong dạy bảo trở về làm việc, im lặng không nói một lời mà vẩy nước quét tước kiểm tra khắp nơi, thế nhưng rốt cuộc lòng dạ không thâm, bị người dưới quyền nhìn thấu vài điểm manh mối.
Chẳng được mấy ngày đã có người bắt đầu rỉ tai thì thầm, quản lý mới tới và tổ trưởng Phất không hợp nhau. Phất Lãng trẻ tuổi, thật vất vả đi lên được một bước, một nửa là dựa vào thể diện của người tiến cử, nửa kia lại nhờ chính mình cần mẫn chăm làm. Bây giờ thể diện của người tiến cử nhất định không lớn bằng Dương Quýnh hiện nay làm người quản lý trực tiếp, mọi người không rõ ngọn nguồn, thế nhưng lại vô tình hay cố ý cách xa y một chút. Mấy vị trước đây có quan hệ thân thiết với y, lặng lẽ quan sát mấy ngày sau cũng yên lặng sửa chiều gió. Y cần mẫn chăm làm ngược lại trở thành cái cớ cho những người kia hét tới quát đi, động một chút là kêu tổ trưởng Phất cậu tới đây một chút, đáy mắt lại chứa mười phần xem thường.
Dương Quýnh mấy ngày nay trải qua cũng không thoải mái, cậu đích thực nhìn Phất Lãng rất không vừa mắt, thế nhưng ý định ban đầu lại chỉ là trông mong sớm một chút có người không phục ra mặt gây sự, để cho cậu sớm một chút đuổi việc người này, trong lòng nhẹ nhõm, đồng thời còn có thể gầy dựng nên quyền uy cho chính mình.
Thế nhưng đúng như Lôi Bằng đã nói, cậu là tân quan tiền nhiệm, những người mặc kệ bình thường giảo hoạt đến đâu đều nhất thời thu mình lại không ít, chỉ lựa những lúc cậu lơ đãng mà lặng lẽ đánh giá. Lại hoặc là giả sử như cẩn thận thăm dò, cũng đều dùng thiện ngôn thiện ngữ, trên mặt ra vẻ "tôi đây chính trực nghĩ sao nói vậy là vì muốn tốt cho anh".
Dương Quýnh lúc vừa bắt đầu công việc sợ mình gồng gánh không nổi để cho Phó Hải Lâm trông thấy mà thất vọng, bởi vậy tâm lý phòng bị đặc biệt nặng nề, tuy rằng không phạm phải lỗi gì ngu xuẩn, thế nhưng người khác nói một câu, cậu phải cân nhắc hai lần mới trả lời, trong lòng cũng thật sự mệt mỏi.
Ngoài ra, quy mô của xưởng thép này lớn hơn quá nhiều so với cậu tưởng tượng. Trước đây cậu chỉ đi qua bên ngoài xưởng thép, hiện tại đi vào xem mới biết bên trong chỗ này là cả một bầu trời khác. Mấy chục người dưới tay cậu, phân công ra quản lý hai mươi mấy nơi bao gồm khu vực văn phòng và phân xưởng nhà máy, thời gian dọn vệ sinh của mỗi nơi một khác, chỉ có tiêu chuẩn là khắc nghiệt như nhau.
Mùa đông gió lớn trời lạnh, không khí lại không tốt, nếu như tuyết rơi bọn họ cần thiết sáng sớm bốn, năm giờ phải bắt đầu dọn tuyết, bởi vì phải bảo đảm mặt đất của nhà xưởng sạch sẽ, không thể có tuyết đọng, càng không thể xuất hiện tình trạng kết băng sau khi tuyết rơi. Dương Quýnh không biết trước đây là như thế nào, thế nhưng từ sau khi cậu tới luôn có người viện cớ xin nghỉ, đau đầu nhức óc, dự tiệc cưới đi đám tang, vừa vào giai đoạn thời tiết ác liệt liền đặc biệt dồn tụ, vấn đề này duyệt hay không duyệt, duyệt cho ai nghỉ, bọn họ truy vấn thì giải quyết thế nào... Dương Quýnh cũng nhất thời đau đầu.
Cậu trước đây cảm thấy công ty nhỏ dễ quản lý, bây giờ mới biết công ty này tuy nhỏ, nội dung công việc cũng đơn giản, thế nhưng bất đắc dĩ trên dưới nhiều người. Cậu ôm đồm trong ngoài, hóa ra người phụ trách cũng không giống như lúc trước tận tâm tận lực đến vậy, không biết là Phó Hải Lâm cố ý uỷ quyền hay là người này qua loa... Dương Quýnh chỉ có thể gồng mình kiên trì, đi làm chưa được mấy ngày, còn chưa kịp xử lý Phất Lãng, chính mình trước tiên đã bị xoay như chong chóng.
Cũng may nhà xưởng ký với bọn họ chính là một tuần nghỉ hai ngày, cuối tuần nhà xưởng tuy rằng tăng ca, nhưng mà bọn họ không cần phải để ý tới. Dương Quýnh suốt một tuần nay thần kinh căng thẳng, mỗi ngày mặc bộ đồ lao động vào đều cảm thấy chính mình tựa như là đang chạy cấp tốc trên chiến trường, về đến nhà lại phải vội vàng nấu cơm, đến buổi tối vừa nằm xuống, chẳng kịp chờ Phó Duy Diễn nói với cậu câu nào, cậu đã bắt đầu ngáy pho pho rồi. Ngày thứ bảy cậu như thường lệ dậy sớm, đến khi nhớ tới hôm nay không cần đi làm, tức khắc kêu rên một tiếng, như gặp đại xá mà nằm trở về trên giường.
Phó Duy Diễn không ngờ cậu đi ngồi cái văn phòng thôi cũng có thể mệt đến như vậy, đau lòng mà sờ sờ gương mặt cậu, tự giác dậy nấu cơm cho cậu ăn.
Dương Quýnh thở dài, đặt tay lên chỗ Phó Duy Diễn vừa mới sờ qua, không nhịn được hỏi: "Da em có phải là bị thổi đến hơi sần sùi rồi?"
Phó Duy Diễn quay đầu lại liếc cậu một cái, lắc đầu: "Không đâu, rõ ràng vẫn mịn mà."
Dương Quýnh lại không yên lòng, ngồi dậy lê dép sền sệt đi đến nhà vệ sinh, nghiêng mặt kiểm tra mỗi bên một chút, cuối cùng trỏ vào làn da bên cạnh mũi nói: "Em cảm thấy thô, nhất định là do gió thổi." Cậu lại nghĩ tới lần trước đùa giỡn với Lôi Bằng, bám theo sau lưng Phó Duy Diễn làm nũng: "Tiêu rồi tiêu rồi, sau này em không thể tiếp tục kiếm cơm nhờ khuôn mặt nữa rồi."
Phó Duy Diễn nghiêm túc dừng bước xoay người lại, nhéo lấy cằm cậu nâng lên, nhìn cho kỹ.
Dương Quýnh hỏi: "Có phải không? Có phải là bị thổi hỏng rồi."
"Không có mà, " Ngón tay cái của Phó Duy Diễn vuốt ve ở trên gương mặt cậu, hắn cúi đầu đặt xuống một nụ hôn, lại hỏi cậu: "Mấy ngày qua thấy em vừa đặt lưng xuống liền ngủ như chết rồi, là công việc quá mệt mỏi sao? Anh còn tưởng rằng chỉ là đi ngồi văn phòng thôi mà."
Dương Quýnh lắc đầu nói: "Không mệt, chỉ là ngồi văn phòng. Chẳng qua văn phòng kia có chút lạnh, em ngồi trong đó chịu không nổi." Phòng làm việc nhỏ của Dương Quýnh ngay sát bên cạnh ký túc xá của công nhân, vị trí rất tệ, bên trong có thông một tấm sưởi, thế nhưng bức tường rất mỏng, gió lùa khắp chốn. Ngồi lâu ở bên trong quả thật lạnh cóng đến phát hoảng.
Thế nhưng Dương Quýnh bình thường cứ cách một lúc lại đi vòng quanh nhà xưởng kiểm tra, chủ yếu là vẫn không yên tâm. Sợ mình giám sát không tốt có nơi nào xảy ra sơ suất.
Phó Duy Diễn ừm một tiếng, ngẫm nghĩ rồi nói: "Nếu lạnh thì để anh qua đó lắp cho em một cái máy sưởi điện nhé? Hoặc là mua một cái thảm nhỏ loại giữ ấm, em quấn ở trên người."
Dương Quýnh xua tay nói: "Không cần, em đi lại vận động nhiều cũng tốt, anh xem hồi trước em lười biếng bao nhiêu, bây giờ ở tuổi này còn không chịu khó rèn luyện rèn luyện nhiều một chút, lại qua hai năm nữa liền phát phì cho coi."
Phó Duy Diễn cười ha ha nói: "Thế thì làm cho em cái thẻ tập thể hình." Nói xong nhớ tới mấy tên huấn luyện viên nhiệt tình ngả ngớn ở trong phòng tập thể hình, cùng với mấy thằng cha gay ngon giai suốt ngày chụp "tự sướиɠ", lại tức khắc hối hận, vội xua tay không ngừng nói: "Quên đi, vẫn là không làm, em muốn tập thể hình ở nhà anh tập cùng em."
Dương Quýnh cười nói: "Anh tập cùng em kiểu gì?"
Phó Duy Diễn thoáng sửng sốt: "... Còn có thể tập cùng kiểu gì?"
Dương Quýnh dựa người vào khung cửa nhìn hắn, chỉ cười, chờ đến khi Phó Duy Diễn hiểu được, liếʍ môi nói: "Anh có gì cho em ăn ở phía dưới sao?"
Phó Duy Diễn quả thật là đang định luộc chút mì cho cậu ăn, nhưng mà đương nhiên Dương Quýnh không phải có ý này. Hắn không nghĩ tới nghẹn liên tiếp năm ngày, sáng sớm ra sẽ gặp phải đối phương đưa đến điểm tâm ngọt... Phó Duy Diễn và Dương Quýnh ôm hôn nhau, vừa hôn vừa đi trở về phòng, đóng cửa lại hung hăng phóng túng nửa ngày, hệt như thể muốn bù đắp lại hết toàn bộ phân lượng của năm ngày trong tuần.
Dương Quýnh mới đầu hứng thú còn rất cao, sau đó thấy Phó Duy Diễn quá dai sức, có chút không chịu nổi, đẩy hắn ra nói lẩm bẩm: "Anh là động cơ vĩnh cửu à? Cũng không cần nghỉ ngơi sao?"
Phó Duy Diễn duỗi tay sờ cậu, lại cúi đầu cùng cậu hôn môi, sau một lát mới nhỏ giọng nói: "Nghỉ ngơi mà, giữa chừng chẳng phải đều nghỉ ngơi mười mấy phút còn gì."
Hai người dậy rõ sớm lại la cà trễ nải, đáng lẽ ra bảy giờ là phải đi làm điểm tâm, nửa đường chạy về lăn lộn trên giường đến chín giờ, lần này là thật sự đói bụng.
Dương Quýnh lúc nhìn thấy thời gian cũng lấy làm kinh hãi, cậu biết hai người quấn lấy nhau hành sự quá lâu, thế nhưng không cảm thấy lâu đến như vậy. Lúc này Phó Duy Diễn còn đang động chân động tay trêu chọc cậu, Dương Quýnh sợ ý chí của chính mình không kiên định, trong chốc lát lại bị hắn dụ dỗ, vội vàng nói với hắn: "Hôm bữa em vừa mới nghe được một câu nói, anh biết là gì không?"
Phó Duy Diễn tò mò, hỏi cậu: "Nói gì?"
"Câu này nè, còn trẻ không biết quý t*ng trùng, tuổi già nhìn "hoa cúc" chỉ có thể rơi lệ*..."
"..." Phó Duy Diễn phản ứng lại được, tức khắc cào cậu: "Còn ba hoa, xem ra em chính là thiếu trừng trị..."
* câu gốc là "年少不知精子贵老来望逼空流泪", đại ý cũng tương tự là tuổi trẻ cᏂị©Ꮒ choạc buông thả, về già nhìn gái đẹp vây quanh chỉ có thể khóc, còn anh Quýnh xuyên tạc thành "年老对菊空流泪", "hoa cúc" ở đây là gì thì mọi người biết rồi đó..
Hai người cấu véo nhau cười hi hi ha ha, nhưng thật ra đều tiết chế, không tiếp tục. Phó Duy Diễn dẫu sao cũng có chút ăn chưa đã, ôm Dương Quýnh oán giận nói: "Thật vất vả trông mong tiễn được mèo con đi rồi, em lại vừa đi làm rồi mỗi ngày về nhà liền ngủ như lợn chết, làm sao mà trông có vẻ như còn mệt hơn so với lúc đi đóng phim?"
Dương Quýnh cười nói: "Cái này chẳng so sánh kiểu gì được, thời điểm đi đóng phim thì hôm nay thế này ngày mai thế khác, có việc để làm thì bất kể đêm ngày. Còn công việc này tương đối theo quy luật, chỉ là đi làm có mấy chỗ căng thẳng." Cậu nhất thời không ngại, buột miệng kể.
Phó Duy Diễn kinh ngạc nói: "Căng thẳng? Là những người kia không dễ quản sao?"
Dương Quýnh trấn an: "Cũng không phải rất khó, chủ yếu là do em không có kinh nghiệm, lại là lính thả dù, đối với bọn họ chưa quen thuộc cũng chưa hiểu biết." Cậu nói đến đây bỗng nhiên nhớ đến Phất Lãng, muốn thử bàn bạc với Phó Duy Diễn một phen, nhưng lại cảm thấy không thích hợp cho lắm.
Phất Lãng lúc trước tiến vào công ty là cậy nhờ mối quan hệ của đàn anh Phó Duy Diễn, lần đó Dương Quýnh nghe bọn họ nói, nói đàn anh của hắn có người bạn làm ở công ty bất động sản, có thể sắp xếp cho Phất Lãng đi qua làm. Khi ấy cậu dù sao cũng không nghĩ tới tương lai sẽ chạm trán ở cùng một chỗ. Hiện giờ đυ.ng phải, lại đem chuyện này ra hỏi Phó Duy Diễn, người sau khó tránh khỏi bị kẹp ở giữa cậu và đàn anh mà tiến thoái lưỡng nan.
Dương Quýnh hạ quyết tâm muốn tự mình xử trí, vì vậy nói được một nửa thì tạm ngừng, quay lại nói mấy lời nhằm xoa dịu: "Tuy vậy không có gì, ai mà so ra chẳng có chỗ thiếu sót, em thấy người phụ trách trước kia cũng không có gì đặc biệt, học lực từa tựa như em, kinh nghiệm làm việc cũng không nhiều hơn em được mấy năm, chỉ là trộn lẫn ở trong đám người một thời gian dài nên có kinh nghiệm. Em chỉ cần cố gắng lưu ý học hỏi nhiều một chút, nhất định cũng có thể quản được tốt."
Phó Duy Diễn rất thích tinh thần này của cậu, cũng ở bên cạnh khích lệ: "Nhất định, bà xã của anh là tuyệt vời nhất!" Nói xong khựng lại, còn muốn nói gì nữa, bị chuông điện thoại cắt đứt.
Điện thoại gọi từ trong bệnh viện gọi hắn tới, Dương Quýnh ở bên cạnh nghe không rõ lắm, chỉ nghe bên kia dường như có bệnh nhân gì đó.
Sắc mặt Phó Duy Diễn dần nghiêm túc lên, trong lúc nhận điện thoại đã lôi quần áo ra, hỏi được hai ba câu rồi cúp điện thoại, nhanh chóng mặc quần áo vào cầm lấy di động.
Dương Quýnh trở mình ngồi dậy, có chút sững sờ, nói: "Anh còn chưa ăn điểm tâm mà!"
Phó Duy Diễn nói: "Không kịp rồi, chờ bận xong lại ăn vậy."
Dương Quýnh đành phải ừm một tiếng đáp lại, lưu luyến không nỡ để hắn đi, dứt khoát cũng ngồi dậy mặc quần áo ở nhà muốn tiễn hắn xuống lầu.
Phó Duy Diễn lại nói: "Em đừng xuống lầu, ở yên trong nhà là được, buổi trưa đợi anh về ăn cơm."
Dương Quýnh gật đầu, lúc này mới sực nhớ ra kế hoạch của ngày mai, khựng lại nói với hắn: "Vậy anh về sớm một chút, buổi chiều nói cho anh chuyện này."
Phó Duy Diễn hỏi: "Chuyện gì?"
Dương Quýnh nói: "Ngày giỗ của bố em... xem thử nếu được thì buổi chiều anh theo em đi qua một chuyến." Cậu nói xong lại dừng một chút, cười nói: "Có điều không cần phải gấp, anh trước tiên bận việc của anh, tụi mình không cần mang gì theo, đến lúc đó viếng cho ông ấy một bó hoa là được rồi."
Phó Duy Diễn đồng ý: "Được, đến lúc đó cùng nhau chuẩn bị."
Dương Quýnh nhìn hắn xuống lầu, xoay người lại đi ra ban công, nhìn xe của hắn từ trong nhà xe lái ra, chậm rãi rời đi.
Cậu cảm thấy mình quyết định rất chính xác, ngày hôm nay cùng Phó Duy Diễn đến gặp bố của mình rồi, xem như nhiệm vụ đã hoàn thành, ngày mai Phó Duy Diễn đi dự lễ cưới, cậu và Dương Bội Quỳnh lại đi thăm mộ, hai bên đều không chậm trễ. Cậu cũng không cần đưa ra hình thức lựa chọn một trong hai làm Phó Duy Diễn khó xử.
Dương Quýnh đối với tổng kết trước sau của Lôi Bằng về bày tỏ thái độ tán thành một nửa, khi đó cậu khuyên bảo Lôi Bằng, đừng giống như nữ chính ở trong phim, bởi vì đa tâm mà đối với chồng mình nghi thần nghi quỷ, cho nên quan hệ giữa hai người trở nên căng thẳng, cuối cùng ly hôn. Lôi Bằng lại nói với cậu, nguyên nhân cơ bản khiến cho hôn nhân xảy ra vấn đề là cơ cấu kinh tế biến động —— vật chất đủ đầy rồi sẽ dẫn đến tinh thần hư không, kinh tế không bình đẳng rồi sẽ dẫn đến tâm lý thua kém, tất cả những thứ này đều là nhân tố không ổn định.
Dương Quýnh cảm thấy có lý, trong lòng lại không nhịn được nói bổ sung, thế nhưng vấn đề gia đình xét đến cùng vẫn là vấn đề tâm lý, ngoại trừ kinh tế, bản thân địa vị của hai người cũng rất quan trọng, nếu như có thể giao tiếp hiệu quả, thông cảm cho nhau, cố gắng hết sức để tránh xảy ra mâu thuẫn và nghi kỵ, cũng không đến nỗi động một chút là tao ngộ khốn cảnh (vấp phải tình cảnh khó khăn).
Bây giờ cậu đối với Phó Duy Diễn, cơ bản là đem ra hết những gì tốt nhất mà bản thân mình sở hữu, Phó Duy Diễn cũng đích thực đáng giá để cậu làm như vậy.
Dương Quýnh thầm nghĩ, chờ Hàn Thao kết hôn rồi, mặc kệ bọn họ trước kia có cái gì hay không có cái gì, sau này cũng sẽ không còn dính dáng gì nữa, bằng không Hàn Thao với điều kiện như vậy mà nhìn chằm chằm người này của nhà mình, tựa như sói trông thấy thịt, còn thật sự sợ rằng một khi nhìn không nổi nữa, Phó Duy Diễn lại để cho người ta ngoạm tha đi mất.
Bọn họ giờ đây từng người đã thành lập hai gia đình riêng, Hàn Thao tự nhiên sẽ cùng ông xã của y đi xây dựng đại nghiệp thiên thu của chính mình. Phó Duy Diễn thì cứ an tâm làm bác sĩ nhỏ của cậu, còn về phần cậu, trông coi cho tốt công ty bất động sản này, tốt nhất là lại có thêm một cửa hàng hoàn toàn thuộc về mình, lúc thường mặc kệ thu vào nhiều hay ít, chỉ cần có thể kiếm ra tiền là được. Hai người ở bên nhau, nấu chút đồ ăn ngon, xem chút trò hay ho, có thời gian rảnh rỗi thì đi ra ngoài du lịch, hoặc là ở nhà nuôi nuôi mèo trêu trêu chó... À đúng rồi nuôi mèo hẳn là không được rồi, một núi không dung hai hổ, vậy thì hỏi hắn có thể nuôi chó được không, hai người cùng nhau dưỡng lão tống chung* cho một con chó. Quả thật không thể nào tốt đẹp hơn.
*dưỡng lão tống chung: nuôi đến già và lo ma chay.
Cậu càng nghĩ càng lên tinh thần, nỗi căng thẳng mỏi mệt mấy ngày qua được quét một phát bay sạch sẽ. Thế nhưng chờ đến buổi trưa bên này cậu đã nấu xong cơm, bên kia Phó Duy Diễn lại chưa hết bận, không trở về được.
Dương Quýnh đành phải cất đồ ăn chưa nấu vào tủ lạnh, mấy món đã nấu xong thì thu dọn vào, để sang một bên chờ hắn trở về hâm nóng lại.
Đâu ngờ lần này chờ đợi ròng rã một buổi trưa lại thêm một buổi tối, Dương Quýnh ngồi ở trên ghế sô pha, mắt nhìn quang ảnh của thế giới bên ngoài biến hóa, từ giữa trưa mặt trời chậm rì rì đi về phía Tây, lại lặn xuống núi, những sợi chỉ màu giăng kín bầu trời rồi lại xé toạc ra màn đêm, ánh đèn của muôn nhà sáng lên bốn phía...
Cậu sau đó gọi lại, bên kia có lẽ vẫn luôn ở trạng thái bận rộn, từ đầu đến cuối nhắc nhở không có người nghe. Mãi cho đến nửa đêm, cậu bất tri bất giác thϊếp đi ở trên ghế sô pha, mới nghe được tiếng ổ khóa chuyển động.
Phó Duy Diễn đã trở về.
==============================================
Editor: Ui sắp có drama. Trên Tấn Giang có khá nhiều người khó chịu với cách Dương Quýnh đối xử với Phất Lãng, tôi thì thấy nó thực tế, một người dù trực tiếp hay gián tiếp, vô tình hay cố ý phá vỡ cuộc hôn nhân của bạn thân mình thì méo thể nào vui vẻ hiền từ với nó được hết á:)) có phải ai cũng là thánh mẫu đâu:-s