Chương này 10k chữ, toi phải chia đôi...
- ---
Đồng nghiệp và bạn bè hai bên gộp lại chừng mười người, phần lớn đều đã được Tôn Mục đẩy ra bên ngoài, Dương Quýnh vội vã chạy đến phòng ngủ của mình, quả nhiên thấy Phó Duy Diễn hùng hổ chống hai tay ngang hông, chặn một người cao lớn ở ngoài cửa không cho tiến vào.
Dương Quýnh vừa nhìn thấy liền sửng sốt, hồ hởi chào hỏi người kia: "Từ Chí?"
Từ Chí chính là người nhϊếp ảnh gia cậu quen được ở buổi triển lãm xe, Lôi Bằng giới thiệu cho cậu, nói người nọ là bạn của Hứa Thụy Vân, vô cùng ưu tú thế này thế kia. Ba người lại cùng nhau đi uống trà chiều, trò chuyện thật vui vẻ. Kỳ thực vui vẻ nhất chính là Từ Chí thế mà lại đã từng xem phim truyền hình Dương Quýnh đóng, nói trong đó có một cảnh khóc cậu diễn cực kỳ tốt đặc biệt xuất sắc, gã cho đến bây giờ vẫn còn khắc sâu ấn tượng.
Dương Quýnh lúc đó quá ngượng ngùng, bình thường vẫn luôn ngóng trông ai đó có thể nhận là người ái mộ của mình, hiện tại thật sự có người ở ngay trước mặt khen cậu, cậu lại chỉ biết bụm mặt cười khúc khích. Sau đó Từ Chí cho bọn họ xem mấy tấm ảnh chụp ở triển lãm xe, trong đó hai tấm là chụp Dương Quýnh cùng Lôi Bằng, đặc biệt gợi cảm xúc, Từ Chí nói trở về chỉnh sửa một chút rồi gửi cho cậu.
Quả nhiên, Từ Chí quay đầu nhìn thấy Dương Quýnh, ý cười cũng không ngăn nổi, giơ USB trong tay lên: "Vừa vặn thuận tiện, tôi mang tới cho cậu đây, cậu có thể sao chép luôn một bản mao phiến* vào trong máy vi tính."
*毛片(mao phiến): có hai nghĩa, một là ảnh gốc, chưa qua chỉnh sửa, hai là phim sếch:v (mao là lông...)
Dương Quýnh không có máy vi tính, đang định quay đầu hỏi mượn Phó Duy Diễn một chút, ai ngờ người sau nhất thời bùng nổ, đứng bên cạnh cả giận nói: "Có ý gì đấy! Làm gì mà cả mao phiến cũng muốn xem?!"
Dương Quýnh bị dọa hết hồn, vội giải thích: "Là ảnh chụp!"
"Em bớt lừa gạt tôi, " Phó Duy Diễn cực kỳ buồn bực, chỉ vào Từ Chí nói: "Vừa rồi gã rõ ràng nói là mao phiến! Mao phiến đó, em cho là tôi bị điếc hay là bị ngốc vậy hả!"
Dương Quýnh không biết Phó Duy Diễn đang giở trò bệnh thần kinh gì, đang yên đang lành tự dưng gây hấn với Từ Chí. Vừa lúc Lôi Bằng nhìn sang bên này, Dương Quýnh vội nháy mắt ra hiệu nhờ y qua đây hỗ trợ xử lý một chút, sau đó mỉm cười áy náy với Từ Chí, đẩy Phó Duy Diễn vào trong phòng ngủ.
"Anh vừa mới hô mưa gọi gió cái gì vậy, " Dương Quýnh đóng cửa lại, đè thấp thanh âm rít lên: "Người ta hôm trước chụp ảnh cho tôi, vốn chỉ nói đem về chỉnh sửa, hôm nay ghé qua không phải là đúng dịp thôi sao, cho nên mang một bản mao phiến đến để tôi sao chép. Ban nãy anh làm gì thế..."
"Cậu nói xem tôi làm gì nào, " Phó Duy Diễn đuối lý vẫn gân cổ lên cãi, trừng mắt hỏi: "Sao gã lại đến? Còn còn còn có ảnh chụp? Hai người các cậu hẹn nhau chụp ảnh chung từ bao giờ?"
"Chụp lâu rồi mà, chụp hình thì làm sao?" Dương Quýnh bị hắn nói đến không hiểu ra làm sao, kinh ngạc nói: "Hai anh quen nhau à?"
Phó Duy Diễn "ha" một tiếng, khinh thường quay mặt đi: "Ai thèm quen biết gã."
"... Vậy anh không có việc gì làm đi kiếm chuyện sao, không phải chính anh bảo tôi mời hết người quen biết tới à?" Dương Quýnh ngẩn người, cũng không nhịn được cáu kỉnh: "Tôi mời bạn tôi tới nhà làm khách, anh dù cho có ý kiến gì cũng nên trước tiên tìm tôi trao đổi một chút mới phải chứ? Trực tiếp nhắm vào bạn bè tôi phát hỏa cái gì vậy?"
"Tôi phát hỏa với gã bao giờ?" Phó Duy Diễn nhìn cậu: "Tôi chỉ là không cho gã vào phòng ngủ của cậu."
"Vào phòng ngủ thì đã làm sao?"
"Cậu còn nói thì làm sao à? Gã là bạn bè bình thường của cậu ư, còn đòi vào phòng ngủ của cậu." Phó Duy Diễn vuốt mặt, nhìn cậu nói: "Ngày hôm nay tốt xấu gì cũng là tiệc ấm nồi mừng nhà mới của chúng ta, một đứa bạn học tôi cũng không mời tới, chính là vì phiền nhiễu bọn họ nói chuyện không biết ý tứ, sợ ảnh hưởng đến tâm tình của cậu. Cậu làm sao lại không biết nghĩ cho tôi? Đã vậy, lại còn là cái tên Từ Chí Ma này, hôn lễ gã đi một lần còn chưa đủ, thế quái nào hôm nay còn tới cửa?"
Dương Quýnh nghe xong cả người như lọt vào trong sương mù, thẽ thọt cải chính: "... Người ta tên là Từ Chí."
"... Từ Tiểu Bạch Kiểm*, " Phó Duy Diễn hầm hừ nói: "Cậu bảo gã về đi!"
*Tiểu bạch kiểm: những chàng trai trắng trẻo, nhu nhược, còn có ý chỉ trai bao.
"... Đến cũng đã đến rồi, làm sao còn đuổi ra ngoài được đây..." Dương Quýnh vẫn không hiểu, cau mày hỏi: "Hôm lễ cưới gã cũng có mặt hả? Sao tôi lại không biết? Gã..." Cậu vừa nói vừa hồi tưởng Phó Duy Diễn từng đề cập tới thợ chụp ảnh, trong đầu đột nhiên có một ý nghĩ lóe lên, chợt nhớ tới một người.
Phó Duy Diễn: "..."
Dương Quýnh chỉ ngoài cửa, ra vẻ khó tin: "... Gã chính là cái người mà anh bảo, thợ chụp ảnh Lôi Bằng muốn giới thiệu cho tôi?!"
—— Phó Duy Diễn từng nói với cậu, Lôi Bằng muốn giới thiệu cho cậu một thợ chụp ảnh, còn dẫn tới lễ cưới, ngoại hình còn không đẹp bằng tôi bla bla...
Dương Quýnh khựng lại một chút, nhất thời không biết là nên cao hứng hay là nên khϊếp sợ, nói: "Tôi không biết việc này đâu, chúng tôi chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt cho nên làm quen một chút mà thôi. Hơn nữa..." Diện mạo của Từ Chí rất ưa nhìn, ngoại trừ quá gầy ra thì cũng không một chút nào thua kém Duy Diễn.
Phó Duy Diễn cười lạnh một tiếng, nhìn cậu chằm chằm, hỏi: "Còn cái gì nữa hả? Cậu có phải là còn muốn nói gã trông ưa nhìn hơn tôi, còn cao hơn tôi?"
Dương Quýnh nghĩ thầm anh cũng tự biết hiểu lấy cơ đấy. Nhưng lời này cậu cũng chỉ dám quở mắng quở mắng trong lòng, hiện tại Phó Duy Diễn bày ra vẻ vừa mặt uất ức vừa phẫn nộ hệt như một quả lựu đạn, một lời không hợp liền muốn nổ tung. Huống chi nếu thật sự là đối tượng hẹn hò, cậu dẫn người về nhà quả thật không đúng mực.
"... Làm gì có, tôi chỉ định nói là hơn nữa người ta có khi còn chưa biết đầu cua tai nheo thế nào." Dương Quýnh động viên hắn, lại nói: "Bên ngoài còn có đồng nghiệp của anh mà, nhiều người như vậy thật vui vẻ đến đây ăn một bữa cơm, anh không thể chỉ vì chút chuyện như thế mà mặt sưng mày sỉa." Lại lấy đồ ăn dỗ hắn: "Tối nay nhiều người đến nên đồ ăn cũng nhiều, thịt mới chỉ ướp một chút, thịt viên còn chưa chiên... Lại lê la quăng quật một hồi nữa thì chẳng có gì mà ăn đâu."
Phó Duy Diễn: "..."
Dương Quýnh khuyên can đủ đường, bảo đảm người bên ngoài không phải gian phu, lại thề thốt chính mình không có ý đồ không an phận với người ta, Phó Duy Diễn lúc này mới chịu bình thường lại. Dương Quýnh vội đi tiếp tục nấu cơm, thấy Từ Chí ngồi đằng kia tán gẫu, thừa dịp Phó Duy Diễn còn chưa đi ra, cậu nhỏ giọng xin lỗi gã: "Ban nãy thật ngại quá, một chút hiểu lầm nhỏ thôi, anh đừng để bụng hắn."
Từ Chí ngược lại vô cùng hào phóng, thoạt nhìn không chút nào để bụng, chỉ tò mò hỏi cậu: "Phải chăng là tôi không cẩn thận phạm vào điểm gì cấm kỵ?"
Dương Quýnh thuận miệng bịa chuyện nói: "Không có gì, con người hắn rất tự luyến, không chịu nổi người nào cao hơn hắn."
Từ Chí bỗng nhiên tỉnh ngộ, gật đầu liên tục.
Kỳ thực chiều cao của gã và Phó Duy Diễn không chênh nhau là mấy, chỉ là Phó Duy Diễn hồi trước đẩy quả đầu húi cua, Từ Chí lại chẻ ngôi giữa đánh phồng chân tóc, nên chỉ cao hơn hai cm. Dương Quýnh cắm cúi làm cơm, tay này xào rau tay kia làm canh, bận rộn một phút chốc lại vểnh tai lên nghe ngóng tình hình bên ngoài, tốt xấu gì vẫn là một mảnh thái bình.
Mặt khác trong lúc thỉnh thoảng có người đi xuống nhà bếp hỏi có cần trợ giúp gì không, Từ Chí cũng xuống một lần, tuy là để rửa hoa quả, lúc đi ra còn tiện tay đưa cho Dương Quýnh một trái dâu tây vị sữa*. Cả hai tay của Dương Quýnh đều bận, trong lúc nhất thời không có cách nhận lấy, đối phương bèn tiện tay đút vào trong miệng cậu.
*nguyên văn: 牛奶草莓, một loại dâu được quảng cáo là trồng bằng sữa, có vị sữa, nhưng thực chất chỉ là chiêu trò marketing.
Dâu tây vị sữa vừa thơm vừa ngọt, tuy vậy cứ làm người cảm giác quai quái ở chỗ nào. Dương Quýnh suy nghĩ một chút, liếc mắt qua khe cửa nhìn ra phía ngoài, quả nhiên thấy Phó Duy Diễn đứng ở khúc quanh trong phòng ngủ cảnh giác nhìn cậu. Khe cửa cũng chỉ bằng cỡ móng tay, cậu suy đoán Phó Duy Diễn hẳn là không nhìn thấy được, nhưng vừa lúc chuẩn bị cắn xuống thì lại cảm thấy chột dạ, nghĩ thầm nương nương kia bận rộn, đừng manh động không khéo lại náo loạn hậu cung. Cậu do dự trong chốc lát, dứt khoát nhả dâu tây đang ngậm trong miệng ra bỏ lên tấm thớt.
Cơm tối chiêu đãi nhiều người, Dương Quýnh làm một mâm tám món một canh, đủ các loại món xào kho khác nhau, cay hay không cay đều có, xem như là săn sóc đến khẩu vị của từng người. Phó Duy Diễn nhờ người cùng hắn di dời chiếc bàn gỗ đặc của hắn đến đại sảnh, mấy người nữa phụ bưng ghế, dịch chuyển sô pha, chen chúc ngồi cũng vừa đủ. Dương Quýnh vốn dĩ thấy nhiều người nên nghĩ bụng trước hết mình chưa cần ăn cơm, dọn bát đĩa ra xong bèn trở về nhà bếp canh nồi hầm, ai ngờ Phó Duy Diễn nhất quyết chen lấn sang một bên, chừa cho cậu một khoảng trống rộng bằng lòng bàn tay.
Dương Quýnh không ngồi, Phó Duy Diễn liền nhướng mày nói: "Mọi người đều đang chờ đây, em khổ cực hơn nửa ngày rồi, không ngồi xuống người khác ăn làm sao được."
"Người khác" vốn là không cảm thấy gì, hắn vừa nói như thế tức khắc đều ngại ngần không dám ngồi, dồn dập đứng lên. Phó Duy Diễn liền vỗ lên chân của mình nói: "Không cần sợ chen chúc, em cứ ngồi trên đùi tôi."
Trong đám này biết đến hai người bọn họ là hình hôn chỉ có Tôn Mục và Lôi Bằng, Tôn Mục vẻ mặt lạnh nhạt cúi đầu, ngược lại là Lôi Bằng sửng sốt, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ. Các vị khách tự nhiên ồn ào ồn ào, người này kéo người nọ, Dương Quýnh trưng vẻ mặt táo bón mà bị ai đó đứng bên cạnh ấn ngồi xuống chân trái của Phó Duy Diễn, vừa định quay lại thì tựa như bị người ôm kéo vào trong l*иg ngực.
Bữa cơm này ăn đến tương đương một trận giày vò, sau đó vài người có việc xin phép về trước, Dương Quýnh tuy vậy cũng không có cơ hội ngồi trở lại chỗ ngồi bình thường—— Phó Duy Diễn diễn kịch đến là nghiện, một tay đỡ eo cậu, không chỉ lôi kéo cậu ngồi trên đùi mình, còn thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cậu.
Dương Quýnh có chút ghét bỏ hắn không đổi đũa, cảm thấy đồ ăn dính nước miếng thấy mà ghê, rồi lại không thể không giả vờ giả vịt ăn mấy miếng.
Buổi tối đồng hồ điểm bảy giờ, người đến dự tiệc ấm nồi từng tốp kéo nhau về, Dương Quýnh mệt đến eo nhức mỏi, lại phải đi thu thập quà mọi người đem đến ngày hôm nay. Trong đó rượu vang và đồ trang trí chiếm đa số, còn có một bộ chăn ra gối nệm cùng hai bó hoa tươi. Phó Duy Diễn ghét bỏ đồ trang trí người ta tặng không dễ nhìn, trông chẳng ăn nhập gì với phong cách trong nhà, chính mình không buồn thu lấy, cũng không cho Dương Quýnh bày biện ra ngoài. Dương Quýnh lật ra, quả nhiên thấy món quà kia kèm theo một tấm thẻ ký tên là Từ Chí.
Lúc trước là vì mặt mũi cậu còn có thể nhẫn, lúc này lại cảm thấy phiền vô cùng, đứng tại chỗ nói: "Loại hoạt động này tổ chức một lần là đủ rồi, sau này cũng đừng làm nữa."
Phó Duy Diễn cũng ở kia phụ họa: "Đúng vậy, đừng làm nữa."
Dương Quýnh: "..."
Phó Duy Diễn trước tiên khó chịu làu bàu: "Tối nay có phải cậu ghét bỏ nước miếng tôi bẩn không, đồ ăn tôi gắp cho cậu đều không ăn, thế sao Từ Chí kia gắp cho thì cậu lại ăn?"
"Anh bị dở hơi à? Cái bàn làm việc kia của anh dài như bàn họp vậy, một bàn nửa đồ ăn tôi đều không với tới. Lại nói Lôi Bằng không phải cũng gắp cho tôi sao?" Dương Quýnh xoay người nhìn hắn, quả thật cạn lời, "Còn chưa nói đến anh, anh cũng biết nước miếng mất vệ sinh, người khác đều dùng đũa chung gắp đồ ăn, chỉ có mỗi anh dùng đũa của chính mình."
Phó Duy Diễn còn không vừa ý, hỏi cậu: "Hai vợ chồng ăn cơm thân mật một chút không nên sao?"
"Ai vợ chồng với anh cơ?!" Dương Quýnh chấn kinh rồi: "Anh diễn sâu hay là cố ý chơi xấu tôi vậy, không phải đã thỏa thuận làm lễ thành hôn lĩnh cái chứng minh, kết hôn xong việc ai nấy lo không quấy nhiễu đời tư của nhau à?"
Cậu nói đến đây lại nghĩ tới chuyện Từ Chí, ngữ điệu buồn bực nói: "Còn có chuyện Từ Chí, hôm nay anh quá phận rồi đó! Lui một vạn bước mà giảng*, đó là nếu tôi thật có ý gì kia với người ta cũng rất bình thường, người hai mươi mấy tuổi không có nhu cầu tinh thần cũng có nhu cầu sinh lý mà, tôi thấy chúng ta có phải là nên ngồi xuống thống nhất về tam quan cùng tiêu chuẩn không, cũng không thể nào kết hôn với anh rồi tôi còn phải làm hòa thượng chứ?"
*Lui một bước/vài bước/vạn bước mà giảng: nói cách khác, nghĩ thoáng đi, theo một chiều hướng, góc nhìn khác.
Cậu một khi đã kích động thì tốc độ nói cũng gấp, âm thanh cũng cao. Phó Duy Diễn nằm dài trên ghế sô pha không nói một lời nào, nửa ngày sau mới rì rầm: "Cậu gắt như vậy làm gì..."
Dương Quýnh: "..."
Tâm tình Phó Duy Diễn tuột dốc, tiu nghỉu cúi đầu, lại nói: "Tôi muốn trở về nhà ngủ, ngày mai còn phải đi làm, cậu cũng đi ngủ sớm một chút đi."
Dương Quýnh nhìn hắn như vậy giận điên cả người, nhưng rồi lại rất khó thật sự nổi giận, dứt khoát cau mày, đem đồ trang trí Phó Duy Diễn không lấy cất vào trong phòng mình. Cậu đặt đồ ở trên bệ cửa sổ, quay người trải giường chiếu, sau đó thay đồ ngủ. Bận việc hơn nửa ngày rồi, mới nhớ tới bên ngoài có hai bó hoa chưa thu thập.
Dương Quýnh bèn đứng dậy, tìm trong phòng mình một chiếc lọ, đẩy cửa đi ra ngoài, lại thấy Phó Duy Diễn vẫn còn ở trong phòng khách.
Đèn trong phòng khách vẫn sáng choang, ban nãy Dương Quýnh tức giận trở về phòng, một bàn bát đĩa còn chưa thu dọn, lung tung chồng chất thành một đống ở trên bàn. Phòng khách đẹp đẽ bị dằn vặt hỏng bét, chính Phó Duy Diễn lại vùi người trên ghế sô pha, như thể tàn quân của bãi chiến trường.
Dương Quýnh nhìn hắn rầu rầu rĩ rĩ, lửa giận trong lòng tiêu tan phân nửa, nghĩ thầm người này rõ ràng vóc dáng cao lớn như vậy, làm sao mà cứ vô cớ giãy nảy lên như là con nít, vừa đáng trách lại vừa đáng thương, bực mình nhất là hắn còn nhiều hơn một khuôn mặt tuấn tú đến nam nữ đều mê mẩn như vậy, người khác u buồn là giả vờ giả vịt, người này thừa biết là đang làm quá mà vẫn cứ gợi người đau lòng.
Dương Quýnh thầm mắng bản thân một tiếng không có tiền đồ, đi qua thu dọn bàn ăn, thấy Phó Duy Diễn vẫn không nhúc nhích, nhịn không được, hỏi hắn: "Không phải anh nói trở về nhà sao? Tại sao còn chưa đi?" Lại nói: "Việc này cũng không thể để một mình tôi làm chứ, anh còn không biết đứng dậy hỗ trợ thu dọn bàn ăn à?"
"Cậu cứ để đấy đi, " Phó Duy Diễn ngẩng đầu liếc cậu một cái, vô cùng oan ức nói, "... Chân tôi đã tê rần..."
Chân Phó Duy Diễn quả thật là đã tê rần. Lúc ăn cơm Dương Quýnh ngồi trên đùi hắn mới ban đầu là giả ngồi, chính mình giữ tư thế trung bình tấn chia sẻ trọng lượng. Thế nhưng sau đó mỏi quá giữ không được, lại bận ăn uống... Cho nên cứ vậy mà thật sự ngồi xuống.
Dương Quýnh đi qua giúp hắn xoa bóp một chút. Bắp đùi của Phó Duy Diễn rất rắn chắc, Dương Quýnh lúc ngồi lên không cảm thấy, lúc này giúp hắn thả lỏng mới phát hiện. Cậu thoáng sửng sốt, cũng muốn điều hòa lại bầu không khí, bèn hỏi Phó Duy Diễn: "Anh còn rèn luyện à?"
Phó Duy Diễn ừ một tiếng.
Dương Quýnh không phát hiện hắn có đi phòng tập thể hình, càng cảm thấy kinh ngạc, "Anh rèn luyện lúc nào? Bắp thịt cơ đùi này hơi bị được đấy."
"Tôi tranh thủ lúc rảnh thì luyện tập một chút, bằng không thân thể không chịu nổi." Phó Duy Diễn suy nghĩ một lát, nói: "Cậu cũng có thể đọc thử, ở trên giá sách, có hai quyển dạy võ Sambo*, còn có một quyển ."
*Sambo: một môn võ tay đôi bắt nguồn từ Nga.
**Tù đồ kiện thân (nguyên văn: 囚徒健身): một phương pháp/chế độ rèn luyện thể lực, vốn được phạm nhân thực hiện trong không gian chật hẹp như nhà giam hay hạn chế về thiết bị như sân trại tù.
Dương Quýnh cũng có một ít cơ bắp, thế nhưng chỉ là để cho đẹp, so với tính thực dụng của loại cơ bắp này không tương đồng. Cậu xua tay: "Tôi không thích đọc sách, từ lúc đi học đã học không giỏi rồi, bây giờ đọc càng dễ buồn ngủ."
Phó Duy Diễn lại nói: "Tôi biết cậu không thích đọc sách, cho nên sách mua cho cậu đều là những cuốn kinh điển tóm tắt giản lược." Hắn nói đến đây bất chợt ngừng lại, nhất thời có chút oan ức: "Tôi ở với cậu là vô cùng chân thật lo lắng cho cậu, muốn cùng cậu sinh sống yên ổn, còn giúp cậu quy hoạch tương lai. Ấy vậy mà cậu thì trái ngược, vừa mới vào ở ngày thứ nhất đã suy nghĩ đến việc tìm người giải quyết nhu cầu, cậu đối xử với tôi không tốt chút nào."
"..." Dương Quýnh thình lình bị hắn đề cập vấn đề này, khựng lại phản bác: "Cơm là ai làm?"
"... Cơm là cậu làm, cậu đối xử với tôi cũng không tốt." Phó Duy Diễn tự mình ấn ấn, cảm thấy chân đã ổn rồi, đứng dậy lết đi được hai bước, lại vươn tay thu dọn bát đũa, nói: "Cậu xem, công việc nặng nhọc dơ bẩn không phải đều là tôi làm sao?"
Dương Quýnh: "..."
Dương Quýnh trước đây cảm thấy không thông nổi logic của Lôi Bằng trong tổng kết về hôn nhân, giờ phút này bất chợt đã hiểu rồi—— có những lúc cậu thật sự không thể giảng đạo lý, cậu nói với hắn là tính khí hắn không tốt, hắn liền nói cơm tối cậu làm mặn quá nên bực dọc, cậu nói hắn không phụ giúp gì chỉ mình cậu hầu hạ, hắn lại nói tôi vẫn luôn phụ giúp mà tôi nỗ lực chà nồi rửa bát quét tước vệ sinh... Cãi nhau lý lẽ một hồi, không cẩn thận càng chạy càng trật, chờ đến lúc cậu lấy lại tinh thần mới nghĩ bụng, vừa bắt đầu là nói chuyện gì nhỉ?
Sao có thể nhớ ra được nữa, đã sớm quên rồi.
Phó Duy Diễn tập tễnh cầm chồng bát đũa bỏ vào trong bồn rửa bát, lại dồn đồ ăn thừa vào hai cái đĩa riêng để trên kệ bếp. Dương Quýnh ở phía sau thu dọn, từ khóe mắt thoáng nhìn thấy, nói với hắn: "Đồ ăn để qua đêm không tốt đâu, anh đổ hết đi, ngày mai trước khi đi làm tôi lại nấu mới cho."
Khóe miệng của Phó Duy Diễn nhất thời nhếch lên một chút, lại hỏi cậu: "Mấy người còn phải đi làm sao?"
Dương Quýnh liếc hắn một cái, có chút bất đắc dĩ nói: "Không vì đi làm thì tôi làm sao lại phải kết hôn với anh."
=================================
Editor: Lúc nói chuyện với nhau trước mặt người ngoài, mình sẽ để bác sĩ Phó gọi Dương là "em" nhé.