Chương 2
Từ đó, tôi từ một tên trạch tầm thường phó mặc số phận không có ý chí chiến đấu, hết ăn lại nằm chỉ trong một đêm đã biến thành một thanh niên có chí tiến thủ mặt nào cũng ưu tú.Mọi người đều cho rằng tôi thay đổi tính nết, nhưng nào biết kẻ chăm chỉ làm việc là gã âu phục, tích cực tiến thủ là gã âu phục, đối xử thân thiện với người ngoài cũng là gã âu phục.
Làm các cô gái yêu mến là gã âu phục, xã giao với lãnh đạo đồng nghiệp là gã âu phục, hỏi thăm sức khỏe cha mẹ định kỳ cũng là gã âu phục.
Tôi thật sự không biết nên gọi anh ta là gì nên cứ thuận miệng gọi anh ta là gã âu phục, đối với việc này anh ta không dị nghị gì.
Tôi đến bệnh viện gặp bác sĩ khoa Tâm thần, trải qua mọi giám định chuyên nghiệp chính xác thì tâm lý của tôi hết sức khỏe mạnh, không có bất kỳ chướng ngại tinh thần nào.
Chứng tỏ gã âu phục không phải là kết quả do tôi tâm thần phân liệt ảo tưởng ra.
Anh ta là sự tồn tại chân thật.
Anh ta hiểu rõ tất cả sở thích và nếp sống của tôi, giống như quản gia hoàn hảo từ trên trời rớt xuống, hòa nhã, chín chắn, thông minh, không những đi ra ngoài làm việc thay tôi mà còn làm tất cả những chuyện tôi không muốn làm, lo liệu cho cuộc sống của tôi nữa.
Còn tôi, mỗi ngày đều ngủ cho đến khi muốn tỉnh, trả tiền bằng khoản tiền gã âu phục kiếm được, mua Garage Kit, mua đồ điện gia dụng, suốt ngày cắm mặt trước máy tính chơi game xong lướt diễn đàn.
(*) Garage Kit: Hiểu nôm na ý nghĩa là “mô hình gia công tại nhà”, dòng figure tĩnh, cần phải tự lắp ráp và sơn, thường là các studio nhỏ lẻ làm.
Không cần làm việc mệt muốn chết, không cần xử lý các mối quan hệ cá nhân phức tạp, không cần đối mặt với cha mẹ luôn trách mắng và hối thúc kết hôn, không buồn không lo, thỏa thích hưởng thụ sự tự do.
Chỉ cần cẩn thận để không xuất hiện trong cùng một nơi với gã âu phục.
Điều này không cần phải lo, tôi cực ít đi ra ngoài, lạc thú lớn nhất chính là “trông nom” máy tính chơi game.
Dù thỉnh thoảng đi du lịch thì cũng là đi ra nước ngoài xa xôi ngàn dặm.
Tủ treo quần áo vốn dĩ chỉ có một vài áo thun giá rẻ bắt đầu xuất hiện những bộ vest và áo sơ mi tinh tế sang trọng, đó là đồ thuộc về gã âu phục.
Tôi thì như bị tên quản gia có một không hai nuôi nhốt, những ngày tháng kế tiếp sống rất thích thú.
Cho đến ngày hôm đó.
Một buổi trưa cực kỳ bình thường.
Gã âu phục tan tầm trở về như thường ngày, nấu một bàn thức ăn phong phú mỹ vị cho tôi, tự tay xới cơm rồi cười báo tôi biết anh ta thăng chức lên làm quản lý.
Đây là điều tôi từng nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Tôi từng nghĩ bản thân sẽ chỉ là viên chức quèn sống tầm thường cầm tiền lương mỏng dính cả đời.
Và gã âu phục giống tôi như đúc đã thay đổi hoàn toàn quỹ đạo cuộc đời tôi.
Một suy nghĩ bất chợt tiến vào đầu tôi.
Tôi nhìn gã âu phục đang chú tâm múc canh cho mình, nói: “Chi bằng đến lượt tôi đi làm mấy ngày đi.”
Tôi quyết định về công ty trải nghiệm cảm giác làm quản lý, vì tôi thật sự muốn biết những tên đồng nghiệp từng dùng ánh mắt căm ghét liếc xéo tôi hiện tại đã biến thành cái dạng gì.
Gã âu phục nghe xong quyết định của tôi thì khẽ mỉm cười: “Em vui là được.”
Em vui là được.
Đây là câu cửa miệng của anh ta.
Tôi từng thuận miệng nói giỡn bảo anh ta đánh thằng côn đồ đã vơ vét tiền của tôi, kết quả ngày hôm sau anh ta bẻ một tay của tên đó, mỉm cười dịu dàng với tôi trong khi trên người còn dính máu của tên côn đồ: “Em vui là được.”
Tôi sởn cả gai ốc, đồng thời lại thấy lòng hư vinh bùng nổ.
Khi đó tôi không biết rằng người thật sự thay đổi quỹ đạo cuộc đời tôi không phải là gã âu phục.
Mà là chính bản thân tôi khi đưa ra quyết định sai lầm.
Nếu khi đó tôi không suy nghĩ nông nổi quyết định đến công ty đi làm lại thì sẽ không phát sinh những chuyện liên tục đẩy tôi rơi vào bóng đêm vô tận.