Chồng... Anh Là Ai?

Chương 14: Ai khóc...

Tô Lam vô thức đứng dậy, ngay lập tức Tử Lăng nắm chặt lấy tay của cô kéo ngồi xuống.

- Đừng gây chú ý!

Anh ta nhắc nhở. Tô Lam lúc này mới định thần lại. Xung quanh toàn là các Thần Chết tụ tập. Nếu hiện giờ cô mà gây chú ý chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Tử Lăng đã tính cả rồi. Cũng may anh ta cho cô mặc bộ đồ chuyên dụng của các vị Thần Chết nên không quá gây bắt mắt. Linh tính của Thần Chết rất nhạy bén. Nếu phát hiện ra Tô Lam là âm hồn mà lại đến đấu trường tham dự nghi thức thì... cô chết chắc!

Cô dõi theo bóng dáng của Tử Hàn. Bộ đồ anh mặc rất huyền bí, mũ áo che đi cả gương mặt. Đi sau anh là hai trưởng lão đại diện cho hai tộc lớn. Phía trước dải thảm đen dành cho Vương bước lên con đường hai bên là ngọn lửa màu đỏ rực. Nhưng, bỗng chốc như có dự cảm. Tử Hàn vừa bước lên bậc thang, tầm nhìn của anh chuyển đến trên người của cô. Tô Lam vui mừng giơ tay quơ quơ lên để anh nhìn thấy mình. Khóe miệng Tử Hàn hơi nhếch nhưng nhanh chóng thu lại sự vui mừng rồi bước từng bậc thang.

Đến khi vị Vương đăng quang đi đến vương vị, có tiếng nói vang vọng lên đọc nghi thức. Tất cả đồng loạt đứng dậy.

Tô Lam nhìn người đang đứng trên cao kia mà lại cảm thấy vui. Tử Hàn không có sao. Hắn lại còn trở thành Vương của Thần Chết nữa.

Khi tất cả đang tập chung vào bài diễn văn nghi thức, Tô Lam và Tử Hàn đồng loạt đưa mắt nhìn về đối phương. Hai người họ nhìn nhau như những cặp đôi yêu nhau xa cách lâu ngày mới gặp lại. Nhưng, tuy nhìn thấy nhưng khoảng cách của cả hai không thể chạm vào nhau. Có lẽ, vì lí do này mà Tô Lam thoáng hiện lên nét buồn.

Đến lúc Tử Hàn thắp ngọn đuốc lên trụ cột cao nhất đại diện cho Địa Ngục. Tất cả nhưng tiếng vỗ tay vang lên. Tô Lam cũng vỗ tay rất to. Bất giác, Tử Lăng đưa mắt nhìn sang cô. Anh ta bỗng nở một nụ cười bí hiểm.

Tử Hàn vừa ngồi xuống vương vị, một vị trưởng lão dẫn một cô gái lên. Cô ta rất đẹp, bộ đồ trên người có chút hở hang nhưng đó lại là phong tục của những nữ nhân thuộc dòng tộc quyền quý. Vị trưởng lão đó cung kính, giọng nói thoảng qua không biết làm sao mà cả đấu trường nghe rõ.

- Đây là thiên kim Mộng Cầm của Giang Nam, thuộc dòng dõi quyền quý của Đế Ly. Giờ ngài đã trở thành vương của Địa Ngục, chuyện lập Hậu không thể chậm trễ. Vị Vương nào cũng vậy, lên ngôi thì phải lập Hậu ngay để cùng cai trị Địa Ngục này.

Tử Hàn nắm chặt tay cầm vương trượng lại. Hắn nhìn vị trưởng lão rồi nhìn vị thiên kim kia không rõ cảm xúc. Còn Mộng Cầm nhìn Tử Hàn có chút e thẹn. Phải nói là cô ta phải lỗ lực lắm mới có thể vượt qua hơn trăm vị thiên kim để lọt vào mắt của các trưởng lão đề cử lên làm Hậu. Tuy các vị dòng dõi vương giả luôn đeo mặt nạ, nhưng Mộng Cầm có thể nhìn thấy sự dụ hoặc toát ra từ vị tân vương mới này. Chỉ cần trở thành vợ thì có thể xem gương mặt sau chiếc mặt nạ kia.

- Vết thương của ta chưa hồi phục. Sau đợt này ta sẽ sớm cho các vị câu trả lời hợp lí.

Chẳng ai còn lí do ép buộc hắn cả. Lời nói của Tử Hàn như nhắm đúng trọng điểm. Mộng Cầm chỉ hơi thất vọng rồi cúi đầu lui xuống.

Còn Tô Lam thẫn thờ, cơ thể cô run rẩy ngồi đó. Vừa nãy cô nghe rất rõ, Tử Hàn lên ngôi thì phải lập Hậu. Hắn sẽ lập Hậu? Cô... thì sao? Không đúng! Không phải... cô có là gì của hắn đâu mà phải để ý. Chỉ là... cô lo cho hắn vì hắn đã cứu cô thôi! Đúng rồi... là vậy!

Hàng trăm suy nghĩ cứ hiện lên trong đầu của Tô Lam. Cô chỉ cảm thấy có nước chảy ra từ mắt mình. Nước mắt của cô rơi xuống trượt dài trên gương mặt rồi đáp xuống bàn tay của Tử Lăng.

- Cô khóc vì Tử Hàn?

Tô Lam giật mình vội đưa tay lau nước mắt. Vừa nãy cô còn cười mà... sao lại khóc rồi...

- Không có. Do tôi xúc động vì nơi này rộng lớn quá thôi!

- Đến nói dối cũng ngốc như vậy thì cô nghĩ ta tin sao?

Tô Lam im lặng cúi mặt xuống. Tử Lăng hứng giọt nước mắt của cô đem tới gần lưỡi hái của mình. Ngay lập tức, nó bốc hơi hết. Sở dĩ, hôm nay anh ta mạo hiểm đưa Tô Lam tới đây tham dự lễ đăng Vương của Tử Hàn vì anh ta biết một khi Vương lên ngôi thì các lão già kia lại hối hả giục giã Vương lập Hậu. Để Tô Lam chứng kiến Tử Hàn bên một người phụ nữ khác, chắc chắn sẽ kích động cô. Tử Lăng chỉ muốn thử xem rốt cuộc cô và Tử Hàn yêu nhau tới mức sâu đậm đến đâu rồi. Nhưng, theo anh ta thấy thì hình như Tử Hàn không có cảm xúc gì khi gặp Tô Lam, mà chỉ có cô hơi kích động.

Không sao, lần sau anh ta sẽ thử tiếp trò thú vị sau.

Đợi mãi, cuối cùng tất cả các nghi lễ kết thúc trong sự tốt đẹp. Thấy Tử Lăng đứng dậy thì ngay lập tức Tô Lam nắm lấy vạt áo anh ta.

- Tử Hàn sao không đi ra lối chính?

- Hắn đi cửa sau! Muốn gặp hắn trực tiếp?

Tô Lam rụt rè gật đầu. Tử Lăng thấy vậy bèn dẫn cô đi vòng ra sau đấu trường. Nơi đây, các Thần Chết canh gác lới lỏng nên không sợ bị phát hiện.

Đi cùng Tử Lăng tới cây cột lớn, đột nhiên Tô Lam dừng lại khi thấy Tử Hàn đang nói chuyện với vị thiên kim lúc trên lễ đài.

Cô thấy cô ta kiễng chân lên định chạm vào môi của Tử Hàn. Đúng lúc này, mắt cô bị Tử Lăng lấy tay che lại. Mộng Cầm còn chưa chạm vào đã bị Tử Hàn đẩy ra.

Nhưng anh thật không ngờ Tử Lăng lại đứng gần đó che mắt của Tô Lam lại. Bàn tay bất giác siết chặt.

Tử Lăng nhếch miệng cúi xuống nói bên tai của cô.