Cái chết nó khác với tưởng tượng của cô rất nhiều.
Khi Tô Lam tỉnh lại phát hiện bản thân đang ở trong một không gian đen. Xung quanh toàn bóng tối không có lấy một chút ánh sáng gì. Chân tay của cô được cột chặt lại ngồi trên một chiếc ghế. Nó siết chặt tới nỗi khiến cả người cô đau nhức.
Đầu óc có chút mơ hồ, Tô Lam không biết bản thân đang ở đâu. Chẳng lẽ cô chưa có chết?
Theo như cô biết thì ngoài căn phòng tối cô đang bị nhốt thì hình như cũng có rất nhiều căn phòng khác nữa. Bởi cô nghe thấy những tiếng la hét đau đớn vọng lại, tuy rất nhỏ nhưng cũng đủ để cô nghe được.
Rõ ràng cô và Tử Hàn đã cùng nhau rơi xuống ôn tuyền đỏ. Nhưng, khi tỉnh dậy cô lại rơi vào hoàn cảnh này. Còn.. Tử Hàn đâu? Chẳng lẽ hắn không có sao chứ?
Có tiếng bước chân vọng lại.
Trong lòng của Tô Lam bồn chồn không yên.
Có ai đó đang bước tới căn phòng này. Không chỉ có một người mà còn có hai người.
Tiếng mở cửa đột nhiên mở ra. Cả căn phòng lập tức được thắp sáng bởi những ánh đèn đuốc. Lúc này, Tô Lam mới nhìn rõ những gì đang xảy ra. Căn phòng này như căn phòng tra tấn phạm nhân thời xưa vậy.
Trước mặt cô là hai tên mặc áo choàng đen cao lớn không thấy mặt. Trên tay một người cầm lưỡi hái, tay người còn lại cầm một dây xích rất to.
Đôi mắt xanh đận nhìn chằm Tô Lam khiến người tô nổi lên một tầng mồ hôi.
- Tôi... đang ở đâu? Các người là ai?
Hai tên áo nghe cô hỏi vậy thì nhìn nhau sau đó mỉm cười khà khà. Dây xích lớn kia đột nhiên cử động vυ't xuống đôi chân của cô một đường. Tô Lam đau đớn thét lên rồi cô cảm thấy máu của chân mình theo vết thương cứ thế chảy ra ồ ạt.
- Đây là Địa Ngục, nơi mà tất cả phải nghe lệnh của Vương. Luật đề ra để trừng phạt tội lỗi của những linh hồn ác. Mà cô mang tội phá vỡ quy tắc luân hồi cứu bao nhiêu người khỏi tay các Thần Chết.
Tên còn lại tiếp lời.
- Tất nhiên phải bị hành hình phanh thây ra!
Tất cả lời nói của hai tên đó Tô Lam nghe rõ không sót một câu nào. Địa Ngục? Chẳng lẽ cô chết rồi sao? Không thể nào... đây là mơ thôi...
Nhưng dù có khẳng định mình nằm mơ bao lâu đi chăng nữa, hiện thực vẫn xảy ra.
Cô đang ở Địa Ngục. Nơi tăm tối và kinh khủng nhất!
Tô Lam thấy bản thân thật thảm hại. Giờ đây cô chỉ biết lâm vào tuyệt vọng.
Hai tên kia bỗng nhiên kéo mũ áo xuống. Gương mặt của bọn chúng quá kinh tởm.
Nó bầy nhầy như của động vật. Đây không phải gương mặt của một con người mà chỉ mang thân hình con người thôi. Gương mặt hai tên đó giống nhau đều mang hình của một loại sinh vật râu ria biến dạng vậy.
Tô Lam nhìn những chiếc tua từ mồm của bọn họ mà cảm thấy cồn cào cả ruột gan muốn ói nhưng không làm sao ói được. Thứ đó quá kinh khủng.
Mà hình như nỗi sợ hãi của cô chính là sự thích thú của bọn chúng vậy.
Chiếc lưỡi hái kia một đường rạch xuống cánh tay của cô. Tô Lam cơ hồ đau buốt cảm nhận được sự cắt da thịt thấu tận tâm gan ra sao.
Tên còn lại hưng phấn giơ chiếc lưỡi hái lên cao muốn chặt đứt cổ của cô.
Tô Lam hoảng sợ, thần hồn nát thần tính nhắm nghiền mắt lại.
Cô sợ phải nhận lấy cái hình phạt mà khi bị cắt rời cổ...
Nó quá dã man!
Đúng lúc Tô Lam tưởng chừng sắp tiêu đời. Đột nhiên có tiếng người vang lên.
- Dừng tay!
Cô lập tức mở mắt, cả người phát run khi thấy chiếc lưỡi hái đó chỉ cách mình có một gang tấc.
Tên cầm lưỡi hái lập tức thu lại. Rồi cả hai đồng loạt cúi đầu cung kính một người mở cửa đi vào.
Mắt của Tô Lam mờ đi. Mãi tới khi người đó bước tới gần cô. Dưới ánh sáng của những ngọn đuốc, lúc này Tô Lam mới thấy rõ dung mạo của người đó.
Là một người đàn ông toàn thân cũng là một màu đen. Nhưng anh ta không đội mũ choàng lộ rõ gương mặt nam tính cân xứng rất dễ nhìn. Mắt anh ta có màu đỏ như máu, làn da trắng bệch trông rất yếu.
- Ngài Liên!
Người được gọi là ngài Liên đó chắp tay ra phía sau.
- Sang áp giải mấy tội nhân khác khi.
- Dạ!
Hai tên đó không có phản bác lại mà ngoan ngoãn nghe lời ra ngoài.
Tô Lam không biết ngài Liên này định làm gì với mình. Cô run run định mở miệng nói nhưng một tiếng xoẹt vang lên. Móng tay của ngài Liên bỗng chốc dài ra thoắt cái đã cắt đứt sợi dây trói chân tay của cô.
Liên lấy ra từ đâu một chiếc khăn đen rồi đưa nó cho cô.
- Đeo vào rồi theo tôi.
Tô Lam nghe lời rồi đeo khăn bịt mắt lại. Cô theo hướng dẫn của Liên rồi vịn vào vai anh ta bước đi ra bên ngoài căn phòng.
Hành lang dài lạnh lẽo có vô số tiếng gào thét đủ loại.
Tô Lam khập khiễng cái chân bị thương theo sau Liên. Tuy không nhìn thấy nhưng bên tai của cô cứ vang lên một tiếng hỗn tạp kinh tởm khác lạ. Nó không phải là tiếng của con người hay con vật mà là tụ tập tất cả, tạo thành tiếng của con gì đó biến dị vậy.
Đột nhiên có thứ gì đó nóng ấm liếʍ chạm vào phía sau gáy của cô. Tô Lam sợ hãi nắm chặt lấy vai của Liên rồi hét lên.
Có vẻ Liên đang khó chịu. Anh ta đứng lại cất giọng lạnh lùng.
- Muốn rời khỏi đây thì nhẫn lại cho tôi! Cô mà còn dám kêu nữa thì tôi sẽ ném cô cho đám quái vật đó xé xác!