Chồng... Anh Là Ai?

Chương 8: Bông hoa ᗷiếи Ŧɦái (2)

Tô Lam cảm giác như bản thân sắp rớt xuống vực thẳm. Từng đợt tê dại và đau đớn cứ bủa vây cơ thể cô. Cổ họng khô khát, nước mắt giàn giụa. Tuy vậy, cổ tay của cô bị tên đó cắn, dòng máu đỏ chảy ra cơ hồ như nhuộm cả chiếc váy ngủ của cô.

- Đừng gϊếŧ tôi... đừng mà...

Giọng cô không thể nói to mà chỉ lí nhí nhưng cũng đủ để anh ta nghe được.

Đột nhiên, ánh điện được bật sáng lên chiếu rõ cả căn phòng. Mắt cô lơ mơ nhìn thấy Á Nam đi vào túm cổ tên đó ném vào bức tường đối diện. Mà ở phía ngoài cửa, hàng trăm ánh mắt đỏ ngầu của đám quỷ hồn lén lút nhìn vào căn phòng sáng.

Tô Lam mệt mỏi chỉ biết thở hổn hển nằm trên giường. Cô khóc, khóc lớn cho sự đáng sợ vừa rồi mình trải qua. Lúc đó, cô tưởng bản thân sắp cận kề cái chết rồi. Tầm nhìn của cô rơi xuống chân tay mình. Đôi chân trắng nõn bị cứa những vết sâu túa máu. Cả hai cổ tay của cô cũng vậy. Đau đớn da thịt khiến cô không muốn nhúc nhích thân thể một tý nào.

- Tuyên Hắc! Cái bông hoa ngũ sắc này... lại dám đột nhập vào biệt thự. Ngươi muốn chết sao?

Á Nam hừ lạnh nhìn chằm Tuyên Hắc.

Mà lúc này, Tuyên Hắc từ từ đứng dậy sau bức tường bị lún. Khóe miệng anh ta có một chất lỏng màu xanh từng giọt chảy xuống.

Tuyên Hắc chính là quỷ hồn tu luyện ngàn năm ở vùng đất chết này. Chả là lúc Tử Hàn đến đây, anh ta cùng bọn quỷ hồn kia định giằng xé Tử Hàn để hấp thụ linh lực. Nhưng không may bị sức mạnh của Tử Hàn làm cho tiêu tan cơ thể tu luyện, đành dùng linh lực còn lại nhập vào bông hoa ngũ sắc để bảo toàn mạng sống. Vậy là máu của Tô Lam vô tình đánh thức Tuyên Hắc, lại còn khôi phục lại nguyên thần của anh ta. Chính vì vậy mà Tuyên Hắc cả gan vào biệt thự của Tử Hàn nhằm uống máu cô để tăng sức mạnh.

- Là máu của cô ta đánh thức ta trước!

Tuyên Hắc đứng dậy đưa mắt nhìn về phía của cô. Tô Lam vẫn nằm im đó. Do mất nhiều máu quá nên cô chỉ biết nằm im không động đậy cơ thể được.

Tên đó nói máu của cô đánh thức? Chẳng lẽ anh ta là bông hoa ngũ sắc mà cô đã gặp trước đó? Thật sự cô quá chủ quan rồi. Ở cái vùng đất ma quỷ này thì làm gì có thứ gì bình thường được.

Á Nam lười biếng ngồi xuống giường. Trước khi Tử Hàn đi đã căn dặn anh ta kĩ rằng phải bảo vệ Tô Lam an toàn. Giờ thì hay rồi. Cái bông hoa ngũ sắc ngu ngốc này lại khiến anh ta gặp tai họa. Hiện tại phải mau dọn dẹp một chút. Mùi máu của Tô Lam quá hấp dẫn khiến đám quỷ hồn bu đầy ngoài cửa kia thèm chảy nước miếng luôn rồi.

- Chữa cho cô ta lành lặn lại đi. Ngươi biết đấy, Tử Hàn mà biết ngươi làm hại người phụ nữ của anh ta... chậc chậc... không những ngươi đâu mà tất cả đều bị anh ta xé xác!

Tuyên Hắc nghe vậy thì đi về phía của cô. Anh ta biết Á Nam không nói quá. Sức mạnh của Tử Hàn không quỷ hồn nào ở vùng đất chết này không biết cả.

Tô Lam thấy Tuyên Hắc tới gần thì sợ hãi định nhúc nhích nhưng nhanh chóng anh ta nắm chặt cằm của cô. Tay kia anh ta giơ lên chạm lên trán của cô. Còn đang kinh ngạc, lúc này Tô Lam mới cảm thấy có thứ gì đó đang chạy dọc cơ thể. Luồng khí ấm đấy khiến cơ thể của cô thoải mái hơn. Một khắc sau toàn bộ vết thương trên cơ thể của cô biến mất hoàn toàn.

Á Nam ngáp dài rồi ngay lập tức phẩy tay một cái. Máu trên giường lập tức biến thành từng giọt bay lên không trung về phía đám quỷ hồn bên ngoài. Tô Lam nghe thấy những tiếng gừ gừ xâu xé nhau bên ngoài cánh cửa. Á Nam đi tới, xách cổ của Tuyên Hắc lên lôi kéo ra ngoài đóng cửa lại. Ánh điện lập tức vụt tắt tối om.

Tô Lam vẫn chưa định thần được. Vết thương trên người cô khỏi rồi. Dường như sự việc vừa nãy chỉ là mơ vậy.

Do sợ hãi tột độ mà Tô Lam không chợp mắt được nữa. Mãi đến lúc trời gần sáng, cô cảm thấy phía sau lưng cô có người, chiếc giường rộng hơi lún xuống. Tử Hàn đã về. Hắn vòng tay ra ôm lấy cô từ phía sau.

- Tử Hàn?

- Ừ.

Tô Lam nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn. Cô nhích cơ thể quay người lại, đột nhiên Tử Hàn bị hành động này của cô chạm vào những vết thương trên người. Hắn cau mày rên kẽ nhưng âm thanh đó vẫn đủ để cô nghe thấy hết.

Đối diện với gương mặt hắn chỉ cách một lớp mặt nạ. Tô Lam vô thức đưa tay chạm vào chiếc mặt nạ quỷ của hắn, cảm giác lành lạnh truyền tới bàn tay của cô.

- Anh... bị thương sao?

- Không nghiêm trọng!

Tử Hàn càng ôm cô chặt hơn. Thật ra vết thương trên người hắn quá nặng, tổn hại rất nhiều đến sức mạnh. Nhưng, chỉ cần hắn ôm cô như vậy ... hắn lại cảm thấy dễ chịu rất nhiều.

- Tô Lam... một ngày nào đó tôi thay đổi... sẽ trở thành một con quỷ vô nhân tính thật sự... em... hãy rời khỏi đây. Á Nam sẽ đưa em trở về...

- Anh đang nói cái gì vậy? Chẳng phải tôi là vợ anh sao? Anh muốn bỏ tôi à?

Cô nghe thấy tiếng thở dài của Tử Hàn. Anh đưa tay xoa đầu cô dịu dàng nói.

- Tôi không bỏ em ... chúng ta chưa hoàn thành nghi thức hôn lễ... em và tôi chưa chính thức trở thành vợ chồng. Cảm ơn... vì một thời gian ngắn ở bên cạnh tôi!

Không hiểu sao bất giác nước mắt cô chảy xuống. Tim lại hơi nhói đau tới vậy. Bà dì kia bảo cô gả cho hắn thì sẽ thoát khỏi cái gọi là số phận nghiệt ngã. Vậy mà, hắn lại nói nghi thức chưa có hoàn thành. Giờ hắn lại để cô trở lại cuộc sống như lúc trước. Rốt cuộc hắn muốn bên cạnh cô là vì cái gì?

- Tử Hàn! Tôi nói cho anh biết. Tôi không phải một cô gái nhu nhược yếu đuối. Vậy nên... anh mà dám bỏ tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu!

Quả thật Tử Hàn có chút hơi bất ngờ khi cô nói như vậy. Hắn đang vui, rất vui. Có phải cô đang dần chấp nhận hắn hay không?

Nhưng... hắn sẽ mãi không thể bên cô được nữa. Cứ nghĩ đến lúc đó là hắn lại không thể nào chấp nhận nổi.

Tô Lam cảm thấy vòng ôm của Tử Hàn có chút lới lỏng tay. Cô thấy hắn nhắm mắt bất động thì hơi hoảng.

- Tử Hàn, anh sao vậy?

Đáp lại tiếng gọi của cô là một sự im lặng. Cả người hắn lúc nào cũng lạnh nên cô không biết được hiện giờ hắn có sao không. Một lát sau, Tô Lam cảm thấy hình như có khí lạnh bao trùm lấy căn phòng. Cô cầm tay của Tử Hàn lên phát hiện nó đang dần đóng băng.