Tiêu Chỉ Qua ngây người.
Gương mặt xưa nay trầm tĩnh nghiêm nghị, giờ thoạt nhìn có chút ngu. Cảm xúc dưới đáy mắt biến hóa mấy phen, hắn mới gian nan động môi, bàn tay hư hư đặt lên trên bụng y, muốn xoa lại không dám xoa.
"Hai đứa?"
"Ừm. Một hoạt bát, một an tĩnh."
An Trường Khanh cong khóe môi, bàn tay bao lấy mu bàn tay hắn, cùng hắn đặt lên bụng —— vào đông y phục dày, nhưng dù như vậy, Tiêu Chỉ Qua vẫn có thể cảm giác được động tĩnh rất nhỏ dưới lòng bàn tay.
"Ngài xem, chúng đang động."
"Ừ, ta cảm giác được."
Tiêu Chỉ Qua có chút ngốc nghếch mà nhếch môi, thật cẩn thận chạm bụng y.
Khi hắn rời đi, bụng An Trường Khanh mới hơi lớn, nhưng mà chờ hắn trở về, hai đứa nhỏ đã động. Sắc mặt hắn vừa vui vừa lo: "Hai đứa nhỏ...... Có thể không dễ sinh không?"
"Hồ đại phu nói vấn đề không lớn. Bụng ta lớn không khác phụ nhân bình thường mang thai cho lắm." An Trường Khanh biết hắn nhất định lo lắng, bởi vậy an ủi nói: "Nên chuẩn bị cũng chuẩn bị tốt, sẽ không có việc gì."
Tiêu Chỉ Qua nặng nề "ừ" một tiếng, càng ôm chặt y.
Buổi tối, hai người cùng dùng cơm, mới về phòng nghỉ ngơi. An Trường Khanh thích sạch, nhưng giờ thân thể cồng kềnh, y lại không thích người khác hầu hạ bên cạnh, bởi vậy khi tắm rửa rất bất tiện. Hiện tại Tiêu Chỉ Qua đã trở lại, không còn phiền não rồi.
Hạ nhân đun nước đưa đến phòng tắm, An Trường Khanh chỉ muốn bảo nam nhân đỡ mình vào thùng tắm, lại không nghĩ Tiêu Chỉ Qua duỗi tay, vững vàng bế y lên đặt vào.
An Trường Khanh chỉ mặc trung y nhẹ nhàng, vào nước mới cởi ra. Độ ấm thích hợp, An Trường Khanh ngâm nước ấm, thoải mái thở ra tiếng.
Y đang muốn lấy tảo đậu xoa rửa, bàn tay đưa ra lại rơi vào khoảng không. Tiêu Chỉ Qua cũng không ra ngoài, trái lại cầm khăn vải cùng tảo đậu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta tắm cho ngươi."
Nước ấm xông đỏ mặt, An Trường Khanh bình tĩnh liếc hắn một cái, sau đó không lên tiếng mà quay người, đưa lưng về hắn —— chia cách ba tháng, không chỉ Tiêu Chỉ Qua nhớ y, y cũng nhớ Tiêu Chỉ Qua.
......
Tiêu Chỉ Qua thật cẩn thận lau sạch sẽ cho y, sau đó lấy khăn vải to bao lấy người, mới ôm về trong phòng.
Trong phòng đã đặt lò sưởi, khắp nơi ấm áp, đệm chăn cũng dùng thang bà tử sưởi ấm, sẽ không lạnh. An Trường Khanh chui vào bên giường, buông màn đổi lý y sạch sẽ, mới ngồi nhìn hắn.
Tiêu Chỉ Qua đang ở bên ngoài, cởϊ áσ ngoài bị ướt. Cơ bắp trên người rắn chắc hơn trước. An Trường Khanh mở to mắt nhìn, chớp cũng không chớp một cái. Không đề phòng nam nhân bỗng nhiên xoay người, ánh mắt sâu thẳm nhìn y lúc lâu, chậm rãi cười nói: "Chờ ta tắm xong rồi lại nhìn."
Gương mặt An Trường Khanh nóng lên, vội vàng dời tầm mắt, kéo chăn nằm nghiêng, đưa lưng về phía hắn.
Sau lưng tiếp tục truyền đến động tĩnh, sau là tiếng bước chân ổn trọng, sau đó không nghe thấy gì nữa —— hẳn là đến phòng tắm rồi.
Nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra trong phòng tắm, tim An Trường Khanh đập hơi nhanh, gương mặt cũng nhiễm đỏ, y run lông mi nghĩ, đã thành hôn lâu như vậy, chuyện đôn luân cũng là bình thường, huống chi tiểu biệt thắng tân hôn, hẳn là y nên hào phóng chủ động......
Vì thế đợi Tiêu Chỉ Qua trở về, mới vừa nằm xuống bên ngoài, liền nâng bụng quay về phía hắn, rũ mắt nhẹ giọng nói: "Ngài...... cần giúp không?"
Biểu tình của Tiêu Chỉ Qua hơi ngừng, sau khi hiểu được ánh mắt liền thâm trầm, khóe miệng hơi câu lên, ánh mắt dừng trên hàng mi dài run rẩy bất an của y, đè nặng thanh âm thấp giọng nói: "...... Không cần, ta vừa mới tắm nước lạnh, Nhạ Nhạ muốn rồi?"
An Trường Khanh: "!!!"
Màu đỏ vẫn lan tràn tới tai, An Trường Khanh trừng hắn một cái, căm giận quay người.
Ý thức được mình chọc người tức giận, Tiêu Chỉ Qua lập tức nhận sai, tới gần ôm lấy y, thử thăm dò nói; "...... Là ta muốn rồi?"
Mặt An Trường Khanh đã bốc hơi, cổ cũng đỏ một mảnh. Thật lâu sau mới cưỡng bách mình không được suy nghĩ miên man, nhắm mắt lại hung dữ nói: "Ta muốn đi ngủ!"
Tiêu Chỉ Qua cười khẽ, cánh tay ôm lấy y ôn tồn dỗ dành nói: "Ngủ đi."
Lúc mang thai phá lệ dễ mệt, An Trường Khanh nhắm mắt không bao lâu, thật sự ngủ rồi. Y và Tiêu Chỉ Qua quen cùng chung chăn gối, vốn đưa lưng về phía hắn, ngủ không bao lâu, liền hừ hừ quay người, biến thành vùi đầu vào lòng Tiêu Chỉ Qua.
Tiêu Chỉ Qua nhẹ nhàng vỗ lưng y, ánh mắt nhu hòa mà dừng trên người y. Nhìn ngũ quan quen thuộc cơ hồ có thể thành tranh, nhìn cổ...... Cuối cùng nhìn xuống cái bụng phồng lên.
Bụng An Trường Khanh đã rất lớn, hiện giờ chỉ có thể nghiêng người ngủ, ngay cả trong lúc ngủ, tay trái còn theo bản năng che chở bụng.
Tiêu Chỉ Qua nhìn hồi lâu, mới nâng tay nhẹ nhàng đặt lên.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày hắn có thể có được huyết mạch thuộc về mình. Nhìn An Khánh Đế hoang da^ʍ cùng hậu cung tranh giành đấu đá, thực tế hắn cũng không chờ mong hài tử. Bởi vì hắn biết lấy tính cách của hắn, đại khái cũng không thể trở thành phụ thân tốt.
Nhưng hiện giờ người mang huyết mạch của hắn lại là An Trường Khanh, là người mà hắn thề phải cả đời bên nhau. Ánh mắt lại chuyển qua gương mặt An Trường Khanh bình yên ngủ, gương mặt y nhu hòa, bàn tay đặt trên bụng nhẹ nhàng trấn an. Nếu là Nhạ Nhạ và hài tử, hắn nguyện ý học làm phụ thân tốt, dốc hết sức che chở cha con họ.
"Các con cũng phải che chở cha cho tốt, đừng để y chịu khổ nhiều." Tiêu Chỉ Qua nhẹ nhàng nói.
Dưới lòng bàn tay truyền đến động tĩnh nhỏ, làm như đáp lại. Sắc mặt Tiêu Chỉ Qua dịu xuống, nhẹ nhàng ôm lấy ba sinh mệnh quan trọng nhất của mình nặng nề ngủ.
***
Hồ Thị Phi tính ngày sinh vào 15 tháng 12, hiện giờ chỉ còn bốn ngày.
Tiêu Chỉ Qua gọi Hồ Thị Phi cùng Dư Tiêu tới, dò hỏi tất cả việc sinh con, lại tự mình đi nhìn bố trí của phòng sinh, xác nhận không có chút sai sót nào, liền bắt đầu bảo vệ An Trường Khanh một tấc không rời.
Lúc trước hắn không ở phủ, lúc nào An Trường Khanh cũng nhớ hắn. Chờ hắn trở lại, bắt đầu ghét bỏ hắn phiền —— y phục là Bắc Chiến Vương mặc cho, cơm cũng là Bắc Chiến Vương đút ăn. Đi hơn vài bước cũng không được, một lời không hợp liền ôm.
Bắc Chiến Vương chinh chiến sa trường có một đống sức lực. An Trường Khanh hoài thai tám tháng, còn mang cái bụng lớn. Hắn cũng có thể vững chắc bế lên đi, run cũng không run một cái.
Lúc đầu An Trường Khanh còn mặc hắn, sau đó thật sự chịu hết nổi, đuổi người ra ngoài. Tự mình cẩn thận nâng bụng tản bộ trong phòng: "Ta có thể tự đi, không nhọc Vương gia đại giá."
Tiêu Chỉ Qua cũng không dám vào nhà, liền đứng ở cửa, cách khe cửa nhìn vào, ủy ủy khuất khuất truyền thanh âm vào: "Cẩn thận chút, đừng đυ.ng vào cái bàn."
An Trường Khanh coi như không nghe thấy, đi quanh bàn vài vòng, mới ngồi xuống uống trà.
Tới cơm trưa, An Phúc mang đồ ăn tới, bày biện trong phòng, Bắc Chiến Vương mới được cho phép vào phòng. Hai người mặt đối mặt, An Trường Khanh ăn cái gì, hắn cứ nhìn chằm chằm, bản thân cũng không ăn, nếu không phải sợ An Trường Khanh lại đuổi hắn ra, phỏng chừng lại muốn tự mình đút y ăn.
Thời gian nhoáng đến 15 tháng 12. Ngày sinh do Hồ Thị Phi căn cứ bút ký ghi lại mà suy tính kỹ. An Trường Khanh và hai thai nhi trong bụng đều hết sức khoẻ mạnh, An Trường Khanh cũng đã sớm chuẩn bị tốt, vô cùng bình tĩnh. Nhưng đêm qua Tiêu Chỉ Qua cả đêm không ngủ, sáng sớm hôm nay bắt đầu lo âu mà đi lại trong phòng.
Hôm nay An Trường Khanh không hề nói hắn, trái lại tìm việc cho hắn làm: "Lát nữa Dư Tiêu sẽ mang thuốc tê tới, thuốc có chút đắng, ta muốn ăn kẹo đậu phộng."
Kẹo đậu phộng trước đây Tiêu Chỉ Qua mua cho y, chia cách ba tháng, đã ăn hết rồi.
Tiêu Chỉ Qua thấp thỏm, nghe vậy lập tức muốn cho người đi mua, An Trường Khanh gọi hắn lại, ánh mắt cười cười nhìn hắn, bướng bỉnh: "Ta chỉ ăn kẹo ngài mua."
Tiêu Chỉ Qua hết cách, chỉ có thể cưỡi Đạp Tuyết chạy như bay ra phủ đi mua.
Hắn ra cửa không lâu, Dư Tiêu đưa thuốc tê nóng hầm hập tới. An Trường Khanh bưng chén, một hơi uống hết, quả nhiên rất đắng. Chỉ là Hồ Thị Phi đã dặn dò, sau khi uống thuốc tê, trong nửa canh giờ không được ăn thứ khác.
Dư Tiêu nói: "Phòng sinh chuẩn bị tốt."
"Vậy qua đó đi." An Trường Khanh đứng dậy nói. Xem ra hôm nay, không ăn được kẹo đậu phộng.
Chờ Tiêu Chỉ Qua vội vàng mua kẹo đậu phộng về, An Trường Khanh đã nằm trong phòng sinh. Y ăn mặc trung y mỏng nằm trên nhuyễn tháp, bốn góc trong phòng đều đặt lò sưởi, làm gian phòng ấm lên, không cảm thấy lạnh.
Hồ Thị Phi và Dư Tiêu kiểm tra dụng cụ cùng dược liệu lần thứ hai. Xác nhận không sai sót, Hồ Thị Phi lại ghim mấy châm lên đùi y, hỏi: "Đau không?"
An Trường Khanh lắc đầu.
Hồ Thị Phi liền nói: "Bắt đầu đi."
......
Tiêu Chỉ Qua bóp túi kẹo đậu phộng đứng ngoài phòng sinh, Dư thị và An Nhàn Ngọc đồng loạt ngăn cản hắn, không cho hắn đi vào.
Giằng co hồi lâu, hắn mới lui ra sau một bước, không kiên trì nữa.
Hai người đều thở một hơi, Dư thị an ủi nói: "Ta hỏi Hồ đại phu, ông ấy nói sức khỏe Nhạ Nhạ rất tốt, sẽ không sao đâu. Vương gia đừng quá lo lắng."
Tiêu Chỉ Qua có lệ gật gật đầu, ngón tay gắt gao nắm chặt bao giấy dầu, ánh mắt dính chặt cửa phòng sinh—— cửa phòng sinh đóng chặt, bên trong đốt rất nhiều nến, chiếu sáng phòng sinh, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người bên trong.
Tiêu Chỉ Qua đần độn mà nhìn, bóng người bên trong động một cái, lòng hắn lại đau lên.
Ba người chờ từ giữa trưa đến khi mặt trời ngả tây, mới nghe thấy bên trong truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non. Sau tiếng khóc, ngay sau đó lại có tiếng khóc lảnh lót hơn. Hai tiếng khóc đan xen phập phồng.
Dư thị vui vẻ: "Sinh rồi?!"
Tiêu Chỉ Qua đột nhiên đứng lên, lảo đảo tiến lên vài bước, cơ hồ sắp dán vào cửa, ánh mắt hận không thể xuyên thấu cánh cửa nhìn tình hình bên trong.
Chỉ là bên trong vẫn không mở cửa, lại đợi nửa canh giờ, Dư Tiêu mới hơi mở cửa ra, nói: "Chúc mừng Vương gia! Cha con bình an, là một đôi long phượng. Sư phụ nói nếu muốn vào, phải thay xiêm y sạch sẽ, xua tan hàn ý rồi vào."
Dư thị và An Nhàn Ngọc vui mừng. Tiêu Chỉ Qua vẫn còn hơi đần độn: "Nhạ Nhạ không sao chứ?"
"Vâng, Vương phi không thể bị lạnh." Dư Tiêu nói xong, liền nhanh chóng đóng cửa lại.
"Không sao thì tốt, không sao thì tốt......" Tiêu Chỉ Qua ngây ngốc đi đến nhà chính, nhanh chóng đổi y phục, mới quay lại phòng sinh.
Dư Tiêu để hắn đi vào, Tiêu Chỉ Qua ở bên lò sưởi sưởi ấm mình, mới xốc màn che chắn gió, đi vào trong.
Càng tới gần, càng cảm thấy như đạp lên bông.
Cho đến khi gương mặt An Trường Khanh xuất hiện trước mặt, hắn mới lập tức dừng lại. Hốc mắt hơi nóng.
"Mua được kẹo đậu phộng chưa?" An Trường Khanh khẽ cười, nói với hắn.
Cổ họng Tiêu Chỉ Qua có chút nghẹn ngào, hắn đỏ mắt nói: "Mua rồi." Nói rồi duỗi tay vào trong ngực, mới nhớ tới vừa rồi thay y phục, để kẹo ở trong phòng. Hắn nói năng hơi lộn xộn: "Ta mua rồi, quên ở trong phòng, đi lấy cho ngươi......"
An Trường Khanh túm chặt ống tay áo của hắn, tuy sắc mặt tái nhợt, tinh thần lại vẫn tốt: "Lấy tới cũng không thể ăn, ngài ở cạnh ta."
Tiêu Chỉ Qua lập tức cứng đờ, quay người lại, thật cẩn thận nửa quỳ ở mép giường, nắm lấy tay y, nhìn môi y mắt sắc, gian nan hỏi: "Có đau không?"
Bụng An Trường Khanh đắp chăn, che khuất miệng vết thương, nhưng nghĩ cũng biết, đó là vết thương nghiêm trọng. Thậm chí hắn không dám nhìn nhiều, cứ nhìn một cái, liền cảm thấy ngực đau đớn, hận không thể vạch trên người hắn.
"Uống thuốc tê, không đau." An Trường Khanh cong mắt cười: "Ngài còn chưa nhìn hài tử, Nhàn Ngọc nói không sai, quả nhiên là đôi long phượng."
Tiêu Chỉ Qua miễn cưỡng cười cười, hôn lên lòng bàn tay y: "Ta muốn nhìn cha của hài tử trước."
An Trường Khanh cũng cười: "Vương gia như vậy, sau này hài tử sẽ không thân với ngài đâu."
Tiêu Chỉ Qua lắc đầu, thương tiếc mà sửa sang lại tóc mai bên mặt y, ôn tồn nói: "Ngươi cực cực khổ khổ sinh, chúng thân với ngươi là được rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Sinh con thật đáng sợ mà QAQ
Nhạ Nhạ:??? Là ta sinh, ngài không được khóc!