Phong ôm tôi một lúc rất lâu rồi mới buông ra. Tôi hít hà mùi sát trùng quen thuộc từ anh khẽ nói:
– Sao anh lại ở đây?
– Em bảo bất cứ khi nào mẹ anh đồng ý thì anh đi tìm em mà.
Nghe vậy tôi há hốc mồm kinh ngạc hỏi:
– Mẹ anh đồng ý rồi á?
Phong bật cười đáp:
– Vào nhà thôi, mẹ anh đang chờ
Tôi thấy vậy chần chừ nói:
– Mẹ anh… cũng ở đây à? Rốt cuộc là có chuyện gì
– Có chuyện gì thì em cứ vào đi đã, vào đi mẹ anh có chuyện muốn nói.
Nói đến đâu Phong kéo tay tôi đi đến đấy. Khi vào trong nhà cũng thấy bác Nhân với Mun đang ngồi ở ghế ngay chỗ bàn ăn. Thấy tôi Mun liền lao tới ôm chặt rồi líu lo:
– Chị mẹ, Mun nhớ chị mẹ quá.
Tôi bật cười bế thốc con bé lên đi vào trong. Bác Nhân nhìn tôi lạnh nhạt cất lời:
– Ngồi đi
– Dạ.
– Phong đưa Mun ra ngoài, mẹ muốn nói với Xuân mấy lời
Phong gật đầu dắt Mun ra phía sau vừa đi vừa nói:
– Mun muốn anh bố dẫn ra biển chơi không?
– Có chứ ạ
Khi chỉ còn tôi với bác Nhân chợt thấy khoé môi bác hơi cong lên. Không rõ là cười hay thế nào, bác uống ngụm trà nói tiếp:
– Sao? Ngạc nhiên lắm đúng không?
– Dạ… cháu cũng hơi bất ngờ.
– Xuân.
– Dạ?
– Cô không giống mẹ cô chút nào.
Tôi cúi mặt tự dưng không biết đáp thế nào nữa, bác Nhân chợt bấu tay vào nhau, giọng hơi nghèn nghẹn:
– Thực ra, tôi cũng biết cô không có lỗi gì, lỗi của cô chỉ là được sinh ra từ mẹ cô. Thế nhưng bảo tôi buông bỏ rất khó. Những gì đã qua thì đúng là nên cho qua, nhưng con người ai cũng có chấp niệm trong lòng. Mỗi lần nghĩ đến mẹ cô tôi… rất uất ức.
– Cháu hiểu ạ.
– Nhưng suốt thời gian tôi bị đột quỵ, tôi đã nghĩ đi nghĩ lại. Cô nói đúng, chia cắt cô với thằng Phong thực ra tôi cũng không hả hê gì cả. Tôi đã từng bị tan vỡ hạnh phúc, tôi cũng không muốn con cháu mình lại sống không được trọn vẹn. Lúc cô chăm sóc tôi ở viện đến lúc về nhà, tôi hay tự hỏi mình rốt cuộc vì sao tôi lại cứ phải vì chấp với mẹ cô mà lại khiến tất cả đều không hạnh phúc? Chuyện đã qua hơn một thập kỉ, tôi cũng có trong tay mọi thứ rồi, thậm chí còn có một cô cháu gái rất đáng yêu, tôi… thật tâm không muốn nó xa mẹ giống như Phong hồi ấy. Con bé rất đáng yêu, mỗi ngày bên cạnh tôi đều tíu ta tíu tít. Tình yêu ấy à, thật sự đâu có quan trọng bằng tình thân? Nhìn con bé như vậy nếu mà ngăn cách cô với bố con nó có phải tôi rất ác không cơ chứ? Tôi muốn chấp nhận cô, muốn cho cô cơ hội cũng là muốn cho bản thân tôi một cơ hội.
Tôi nghe bác Nhân nói đến đây tự dưng tu lên khóc. Tôi khóc không phải vì tủi thân, vì uất ức hay nhớ Phong, nhớ Mun mà vì thương bác Nhân. Bác Nhân thấy tôi khóc thì đỏ mắt lên nhưng vẫn lạnh nhạt nói:
– Khóc lóc cái gì? Cô tính để người ta bảo mẹ chồng bắt nạt con dâu à?
– Không phải. Cháu… cháu cảm ơn bác.
– Không cần cảm ơn. Cô xứng đáng được như vậy. Ban đầu cô để quyền dành nuôi Mun cho tôi tôi đã nghĩ cô sẽ ra điều kiện với tôi cho phép cô ở bên thằng Phong. Thế nhưng cô lại không làm như vậy, sau đó tôi đột quỵ cô lại ở lại chăm sóc tôi, chăm sóc xong cô cũng không hề ra điều kiện với tôi, vẫn sẵn sàng xách valy đi khi tôi đuổi. Thực ra, nếu cô muốn cô sẵn sàng lấy con trai, lấy cháu nội ra ép tôi được kiểu gì tôi cũng phải chấp nhận. Cô có biết điều tôi cảm thấy đáng trân trọng nhất ở cô là gì không? Chính là việc cô biết tôi không đồng ý vẫn chăm sóc tôi, là cô không bao giờ lợi dụng tình cảm của người khác để ép tôi. Cô có biết hôm tôi đến tìm thằng Phong nó đã nói gì không? Nó bảo nó sẽ không lựa chọn tôi hay cô bởi cô và tôi đều là những người nó yêu. Nó cần cả hai, nó không chọn ai hơn ai thua. Nếu như tôi buộc nó phải chọn không khác gì bắt nó cắt đi da thịt của nó. Cô xem, có người mẹ nào bắt con mình cắt da cắt thịt đi không? Suốt hơn ba tháng nay ở cạnh cô, tôi thấy cô rất đáng yêu, nếu như cô không phải con gái của mẹ cô có khi thằng Phong không yêu tôi cũng ép nó yêu đấy chứ
– Thật… thật hả bác?
– Cô xem tôi có giống nói dối không? Cô chăm sóc tôi rất tốt, từ việc tắm cho tôi, thậm chí những thứ dơ bẩn cô cũng không nề hà. Nhiều lúc tôi cố hành hạ cô cô vẫn không oán than, nhiều đêm tôi thấy cô thϊếp đi ngay cạnh giường tôi tôi thấy… thấy cũng xót xa, cô mệt mỏi kiệt quệ tôi cũng biết chứ
– Không sao mà bác, những việc này cháu đều quen rồi. Không hề mệt bác ạ
– Thôi, đừng nói dối. Mắt cô thâm quầng lại, người cũng gầy rộc đi kia rồi còn gì. Thằng Phong là quý giá nhất với tôi, tôi chỉ có thằng con duy nhất này, tài sản gì cũng chẳng để làm gì. Từ lúc nhỏ tôi luôn tâm niệm nụ cười của nó mới là điều tôi cần. Chỉ là sau bao biến cố tôi dần dần chìm vào hận thù, giờ cũng đã đến lúc tôi nên tha thứ cho tất cả rồi. Cô từng nói với tôi, tuổi sinh con tốt nhất là trước ba mươi. Cô có thể giúp tôi hoàn thành một tâm nguyện được không?
– Tâm nguyện gì hả bác?
– Sinh cho tôi thêm hai đứa cháu nữa. Nhà tôi neo người, tôi rất thích đông người.
Tôi đang khóc cũng bật cười đáp:
– Nhưng đâu phải muốn sinh hai đứa là được hai đứa đâu bác? Cháu còn có một bên buồng trứng…
– Cô quên con trai tôi là phó khoa hỗ trợ sinh sản à?
– À, ý cháu là nhỡ cháu muốn sinh bốn năm đứa thì sao ạ? Bác nuôi được không chứ cháu lương ba cọc ba đồng, lương anh Phong cũng thấp, sợ không đủ khả năng nuôi
– Nhà tôi cái gì cũng thiếu chỉ tiền là thừa. Cô đẻ đi, có sức thì cứ đẻ nhiều, tôi chỉ sợ cô không đẻ được chứ nuôi bao nhiêu tôi cũng thừa khả năng.
– Bác hứa nha.
Bác Nhân nghe vậy trừng mắt đập bàn:
– Cô không tin tôi à?
– Cháu tin, cháu tin mà, cháu đùa thôi mà bác cáu ghê
Bác Nhân tự dưng cũng bật cười đáp:
– Cô hai tám tuổi mà nhiều lúc như trẻ con vậy
– Thật ra cháu nói này bác đừng giận cháu nhé, lúc bác bị ốm, bác còn trẻ con hơn, kiểu mè nheo… nhưng đáng yêu cực bác ạ
– Cô!!!
– Mà cháu hỏi bác một câu được không?
– Hỏi đi
– Sao… bác nghĩ gì tự dưng lại chấp nhận cháu nhanh thế?
– Nghĩ gì được? Đêm nào thằng Phong cũng khấn bên tai tôi, lúc nào không có cô nó cũng nói, đấy, cô ấy thương mẹ như vậy, đấy mẹ xem, cô ấy đáng yêu mà, mẹ xem kìa cô ấy chăm mẹ gầy cả người đi, mẹ thấy Mun bám cô ấy như này, nếu chia cắt, Mun khóc lóc mẹ chịu được không, cả con nữa, mẹ xem, con yêu cô ấy nhiều như vậy, nhỡ mà cô ấy bỏ đi, con sang chấn tâm lý, bị điên xong mẹ có chịu trách nhiệm không? Cô nói xem, đấy không là nó ép tôi là gì? Với lại nghĩ kĩ thì cũng thấy không tự dưng Phong nó yêu cô nhiều như vậy. Tiếp xúc với cô thấy cô cũng khá thông minh, mạnh mẽ, lại còn chu đáo nữa ấy chứ. Nhưng nếu tôi mà không chấp nhận cô cô có trách tôi không?
– Cháu… cháu không trách, nhưng chắc chắn sẽ rất đau lòng.
– Ừ. Nhưng cô nghĩ xem, có người mẹ nào lại muốn con trai mình yêu con của một tiểu tam đâu? Nhất là tiểu tam cướp đi chính chồng mình. Đau khổ lắm, đau khổ, bất lực.
– Cháu biết bác ạ, là cháu cháu cũng chưa chắc đã đủ bao dung. Bác chấp nhận cháu… cháu thật sự thấy không phải là cảm ơn mà là biết ơn bác, còn… còn cảm thấy rất áy náy
– Cô không cần áy náy, người áy náy nên là mẹ cô. Nhưng thôi, có lẽ bà ấy cũng nhận ra được rồi. Quá nửa đời người rồi, từ nay tôi muốn được sống an nhiên với con với cháu. Cô gọi thằng Phong về đi, cả nhà ăn cơm
– Cháu cảm ơn bác
– Ơ hay con bé này, bảo gọi thằng Phong về cứ cảm ơn mãi thế
– Nhưng… nhưng thật sự cháu vẫn muốn nói cảm ơn
– Thôi được rồi, cô gọi thằng Phong về ăn cơm đi. Tôi đói rồi, tôi đói cẩn thận đổi ý giờ
Tôi nghe xong vội bật dậy lấy máy gọi cho Phong. Lúc anh đưa Mun về nhà cô Hằng đã sắp xếp xong bữa cơm. Tôi đưa tay định bóc ghẹ cho bác Nhân bác đã nói:
– Để thằng Phong nó bóc. Là đàn bà với nhau tôi khuyên cô nên sống như nữ hoàng, đừng như nô tì. Hi sinh vì chồng con chưa chắc đã tốt đâu, nên cứ hưởng thụ được thì hưởng đi.
Phong vẫn thoăn thoắt bóc ghẹ cho Mun cười cười:
– Mẫu hậu nói chí phải, để con bóc cho cả mẫu hậu, nữ hoàng, và công chúa.
Tôi nghe cái giọng sến rện cũng phì cười còn Mun thì tít mắt nói:
– Anh bố đáng yêu ghê
– Mun đáng yêu nhất
– Anh bố nói chí phải.
Tôi gần như cười không nhặt được mồm trong suốt bữa ăn. Ăn xong bác Nhân đưa Mun lên phòng còn tôi với Phong đi ra bãi biển dạo chơi. Trên bãi cát Phong nắm tay tôi hít hà bầu khí trời trong lành cất lời:
– Anh bị chuyển công tác rồi.
– Hả? Anh bị chuyển công tác á?
– Ừ
– Hic, anh bị chuyển đi đâu? Sao đột ngột thế?
– Chuyển ra đảo Quan Lạn, phân viện thiếu bác sĩ, anh bị điều ra đấy
– Trời. Đồ hâm. Em tưởng anh đi đâu. Nhưng mà anh là phó khoa mà.
– Đồ ngốc, phó nào viết đơn tự nguyện mà chẳng được đi
– Anh viết đơn tự nguyện ra đây á?
– Ừ.
Tôi nghe đến đây bắt đầu hiểu ra chợt ôm lấy Phong nói:
– Đồ ngốc, sao lại làm thế chứ? Em đi ba năm rồi về mà
– Thì anh cũng đi ba năm rồi về. Nhưng mà ngoài này đẹp thế này, không khí lại trong lành, hay mình ở đây luôn.
– Anh ở đây để loạn đảo người ta lên à
Phong bật cười cốc lên đầu tôi hỏi:
– Nãy mẹ nói gì với em?
– Nói gì đâu, nói chấp nhận em thôi.
– Anh biết rồi. Thực ra trong lòng mẹ chấp nhận em lâu rồi chỉ là chưa nói ra, muốn xem em thế nào thôi.
– Thật á?
– Thật. Lúc em chăm sóc mẹ, mẹ bảo thấy em mệt mỏi, bảo anh hay thuê người nhưng anh không muốn thuê. Này, sao nhìn anh thế? Đừng nghĩ là anh không thương em, không sợ em mệt đấy nhé, anh thương em mà.
Tôi nghe vậy liền nhướn người hôn lên môi anh đáp:
– Em yêu anh
Phong bị bất ngờ có chút ngờ không kịp phản ứng, đến khi tiếp nhận liền hôn tôi rất lâu. Dường như bao yêu thương anh dành trọn vào trong nụ hôn ấy hết. Hôn xong anh khẽ nói:
– Về thôi. Muộn rồi.
Tôi gật đầu, anh liền cúi gập người nói tiếp:
– Lên đây anh cõng
– Thôi…
– Thôi gì? Không phải hồi sinh viên em lúc nào cũng đòi anh cõng sao? Lên đi
– Già rồi ngại chết đi
– Nhanh nào. Không anh đè ra đây giao phối sinh sản bây giờ
– Khϊếp, bác sĩ da^ʍ quá
– Ai bảo bác sĩ không được da^ʍ? Da^ʍ với vợ mình mà không được nữa thì đi tu à?
Tôi bật cười nhảy lên lưng anh, suốt đoạn đường về nhà tôi cứ gục vào anh hít hà hương thơm đầy sạch sẽ của mùi nước sát khuẩn. Lạ thật. Sao tôi lại nghiện mùi này chứ. Khi về đến phòng Phong đè tôi ra mà hôn. Dưới ánh sao lung linh chiếu qua ô cửa kính, dưới tiếng sóng vỗ rì rào tôi và anh quấn lấy nhau, làʍ t̠ìиɦ chẳng biết bao nhiêu lần. Đến khi dứt cũng đã thấy ánh mặt trời chiếu vào chiếc giường trắng muốt. Trải qua gần một thập kỉ dài đằng đẵng tôi chỉ muốn ôm anh mãi như vậy. Mãi như vậy đừng bao giờ buông tay.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy đã thấy bác Nhân sắp xếp đồ để về. Thấy vậy tôi liền vội vàng nói:
– Bác, bác sao đã về rồi ạ?
– Tôi về còn nhiều công chuyện cần giải quyết nữa.
Tôi nhìn Phong khẽ nói tiếp:
– Bác, anh Phong giờ ra đây công tác, bác ra đây đi?
– Ra đây làm gì?
– Bác bị như vậy ở một mình rất nguy hiểm. Bác ra đây ở cùng cháu và anh Phong với Mun. Ngoài này không khí còn trong lành nữa…
– Cô lo cho tôi à?
– Dạ… vâng.
Bác Nhân bật cười không đáp, tôi lại nói:
– Bác ra đây nha, công việc gì cũng không bằng sức khoẻ, nếu không chê thì cháu với anh Phong dư sức nuôi bác mà
– Thế cô bảo tôi phải nuôi con cho cô mà.
– Đó là cháu nói đùa vậy thôi bác. Bác ra đây nha.
Bác Nhân vừa đeo giày vừa đáp:
– Tôi chuẩn bị đồ chiều mới về cơ, thằng Phong cũng về còn sắp xếp mọi việc nữa. Cô nghĩ con trai tôi để mẹ nó một mình ở đấy rồi ra đây với cô à
Tôi bị hớ liền cười hì hì. Lúc này Phong mới nói bà giao lại công ty cho dì ruột Phong, còn bà sẽ ra đây. Ở đây giờ thuận tiện đi lại nên bà sẽ đi hai nơi và cũng định mở chuỗi siêu thị cho đảo. Tôi nghe xong mới à lên một phát. Hoá ra bác Nhân cũng ra đây, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Nói gì thì nói bác Nhân vừa bị đột quỵ, nếu để một mình tôi thật lòng không yên tâm. Nghe Phong nói trên phân viện còn có thêm một bác sĩ đông y, sẽ chăm sóc cho bác Nhân luôn.
Buổi trưa ăn cơm xong tôi cũng quyến luyến đưa Phong và bác Nhân ra bến tàu. Chỉ có tôi và Mun ở lại. Tuy nhớ Phong nhưng vì có con gái nên tôi không hề cảm thấy cô đơn. Đầu giờ chiều tôi lên trường nhận công tác rồi đưa Mun ra biển chơi. Vừa đi trên cát tôi vừa nói:
– Mun vẫn không thèm gọi chị mẹ là mẹ à?
– Tại Mun không quen á. Mun thích gọi chị mẹ với anh bố cơ.
– Nhưng chị mẹ đẻ ra Mun mà
– Kệ chứ, ai bắt chị mẹ để Mun cho bố mẹ à nhầm ông bà đâu.
– Đồ lý sự
– Bà nội bảo Mun lý sự giống chị mẹ đấy.
Tôi không cái được con bé bế thốc lên thơm vào má năn nỉ:
– Gọi là mẹ đi. Năn nỉ Mun mà
– Ứ gọi
– Năn nỉ đấy. Mai chị mẹ mua kẹo cho
– Mun không ăn kẹo, anh bố bảo Mun ăn kẹo sâu răng không thi hoa hậu được
– Vậy Mun thích gì? Chị mẹ phải làm sao để Mun gọi là mẹ đây?
Nói đến đâu tôi ra cái vẻ tội nghiệp đến đấy. Con bé liền cười khì đáp:
– Chị mẹ với anh bố gấp cho Mun một trăm ngôi sao với một trăm con hạc đi rồi Mun sẽ gọi
– Hứa nha
– Mun hứa
– Không nuốt lời nha
– Mun đã bảo hứa rồi mà.
– Được. Tối nay chị mẹ về sẽ gấp.
Nói rồi tôi không thèm đi dạo nữa mà bế con bé về nhà. Đi qua hàng tạp hoá liền mua một đống đồ về để thực hiện mong muốn của chính mình. Buổi tối tôi gọi cho Phong giao cho anh nhiệm vụ tự gấp hạc, tôi gấp sao. Anh có vẻ hào hứng cũng mua về còn thi gấp với tôi. Nói chuyện với Phong xong tôi gọi cho bố hỏi thăm tình hình mẹ. Nghe bố nói dạo này mẹ tôi đã bình thường lại, chỉ có điều không vui vẻ như trước kia cho lắm. Tôi nghe xong cũng thấy hơi buồn, lại cảm thấy có áy náy. Dù sao cũng là mẹ tôi, tôi thở dài vừa gấp hạc vừa trò chuyện với Mun rồi cuối cùng hai mẹ con cũng ngủ đến sáng.
Những ngày tiếp theo tôi bắt đầu đi làm ở trường mới. Mun sáng dậy ăn sáng tôi cũng đưa con bé đi học ở trường tiểu học Quan Lạn. Vì có Mun nên thời gian trôi khá nhanh, vèo phát đã đến cuối tuần. Thứ bảy tôi không có tiết nên đưa Mun vào Hạ Long để chiều chủ nhật ra cùng bác Nhân và Phong cũng là để đưa Mun đi thăm mẹ tôi.
Khi tôi và Mun đến nhà bố mẹ tôi thì chỉ thấy bố tôi ngồi trong nhà vẻ mặt đầy lo lắng. Mun chạy sà vào lòng bố tôi cười tíu tít:
– Ông ơi bà đâu rồi?
Bố tôi vẻ mặt đăm chiêu vừa bế Mun vừa nói:
– Xuân, con đến đúng lúc lắm. Mẹ con không biết đi đâu từ sớm bố gọi không nghe máy
Tôi nghe vậy lòng dạ cũng bồn chồn lắp bắp hỏi lại:
– Mẹ không dặn bố mẹ đi đâu à
– Không.
Tôi đưa tay lên trán suy nghĩ rồi đáp lại:
– Bố, đưa Mun về cho Phong đã. Con với bố đi tìm mẹ
– Ừ.
Bố tôi lái thẳng xe đưa Mun về cho bác Nhân và Phong rồi cùng tôi chia nhau đi tìm vài chỗ mẹ tôi hay đến. Thế nhưng tìm mãi không thấy mẹ tôi. Tôi lo lắng đến độ tay chân cũng túa cả mồ hôi ra. Tự dưng lại có linh cảm bất an vô cùng. Tôi vừa đi tìm vừa nghĩ lại những chuyện trước kia, tôi từng rất hận mẹ tôi, nhưng bỗng dưng giây phút này lại chỉ thấy lo lắng cho mẹ. Đi đến mấy nhà cô chú mẹ tôi chơi vẫn chỉ là cái lắc đầu. Cuối cùng tôi như loé lên một ý nghĩ liền bắt xe ôm từ Hạ Long đi về Cẩm Phả. Suốt đoạn đường trên xe tôi liên tục gọi mẹ nhưng không bắt máy.
Khi xuống đến Cẩm Phả trời cũng đã trưa, tôi lần mò đi vào khu nghĩa trang. Đến mộ bà nội cũng thấy bó hương chưa tàn. Nhìn đĩa hoa quả trên mộ bà tôi đã biết chắc chắn mẹ tôi vừa ở đây liền ra ngoài. Ra đến đường cái cũng thấy mẹ tôi đang đứng ngay vỉa hè ngã tư đường. Thấy vậy tôi cũng chạy hồng hộc theo. Khi đến gần mẹ cũng đi hướng sang bên đường. Đang đèn đỏ nên tôi cũng bước ngay sau định gọi mẹ bất chợt một con xe máy vượt đèn đỏ phóng bạt mạng đến ngay hướng mẹ tôi. Tôi nhìn mẹ tôi, chỉ cách tôi một cánh tay, trong một giây phút tôi bỗng như bừng tỉnh lao đến đẩy mạnh mẹ ngã xuống đường. Vừa đẩy xong tôi cũng nghe một tiếng rầm rất mạnh. Cả người tôi như bị ném từ trên cao xuống, bóng đêm như thuỷ triều bao trùm lấy tôi.
Dường như bóng đêm ấy là vô tận, kéo dài, dài đến mức tôi không biết mình đã chìm vào đó bao lâu. Đi hết những con đường mịt mù vẫn không có chút ánh sáng nào, đầu óc trống rỗng vô cùng.
Phải rất rất lâu sau tôi chợt thấy có ánh sáng chiếu vào mắt. Có tiếng bà nội tôi vừa khóc vừa nói:
– Xuân, về đi, đi về đi con, quay lại đi
Rõ ràng tôi nghe được tiếng bà nội nhưng lại không thể tiến tới bà chỉ vừa khóc vừa đáp lại:
– Bà ơi, cho con đi cùng
– Không, Xuân, con quay lại đi.
Tôi nhìn bà, chân vẫn không nhúc nhích. Bỗng dưng tôi không còn nhìn thấy bà nữa chỉ thấy mẹ tôi đang nằm giữa đường, cả người mẹ tôi nằm trong vũng máu. Tôi vội lao đến ôm lấy mẹ chỉ thấy đôi mắt mẹ nhắm nghiền. Tôi nhìn mẹ nằm đó gương mặt xanh xao nhợt nhạt chợt gào lên khóc nức nở, chưa bao giờ tôi khóc như vậy. Kể cả gần tám năm xa Phong, kể cả ngày sinh ra Mun tôi cũng không từng khóc như giây phút này. Tôi vừa ôm mẹ vừa gào lên thống thiết:
– Mẹ, tỉnh lại đi
Thế nhưng mẹ vẫn nằm như vậy, nằm gọn ghẽ trong tay tôi. Tôi đã từng ghét mẹ thế nào, tôi đã từng uất ức ra sao, vậy mà sao lúc này lại cảm thấy đau đớn đến vậy. Vậy mà, mẹ vẫn nằm đó tàn nhẫn không chịu dậy. Dù cho tôi đã cầu xin đến trăm câu, mẹ vẫn không chịu mở mắt. Cả l*иg ngực tôi bị siết chặt, nước mắt mặn chát chảy vào cả miệng. Từng kí ức bỗng ùa về, tôi bỗng nhớ lúc hồi còn nhỏ, mỗi ngày trời mưa bố đi đánh cá mẹ tôi đều đón tôi từ lớp mẫu giáo về. Mẹ cho tôi ngồi phía sau xe đạp, trùm chiếc áo mưa to mẹ mặc lên tôi rồi đạp xe về nhà. Tôi nhớ lúc nhà tôi hết tiền, mẹ bán đi chiếc vòng cổ bà ngoại để lại. Sau những ngày ăn rau hôm ấy mẹ mua một miếng giò vào bát cơm trắng của tôi. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy đau lòng, hoá ra mẹ tôi đã từng thương tôi đến vậy. Máu trên người mẹ vẫn ướt đẫm, tôi vừa khóc vừa ôm chặt mẹ.
Bỗng dưng trên tay tôi nhẹ bẫng, mẹ tôi như tro tàn biến mất. Tôi không chịu nổi gào lên:
– Mẹ ơi, mẹ ơi.
Thế nhưng gọi mãi, gọi mãi vẫn chẳng ai trả lời tôi, chỉ là những âm thanh im lặng đến đáng sợ. Chưa bao giờ tôi lại có cảm giác mất mát đến vậy. Những kí ức của tám năm trước ùa về nhưng đã nhạt nhoà, những lời mắng chửi đã như gió thổi mây bay. Trong lòng tôi chỉ nhớ hình ảnh mẹ tôi lúc nhỏ, tôi như con chim ướt lạc mẹ giữa trời mưa giông gió bão. Tôi cứ khóc, khóc đến mức cả người như muốn đổ xuống vẫn chỉ thấy một vũng máu trước mặt. Sinh ly tử biệt hoá ra lại thống khổ như vậy? Giây phút này hận thù cũng hoá tàn tro. Tôi cố vùng vẫy tìm mẹ vẫn chỉ là con số không tàn nhẫn. Lần nữa tôi đưa tay vào vũng máu mà khóc tức tưởi:
– Mẹ ơi, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi mà, tỉnh lại đi, con xin mẹ
– Mẹ ơi , sao mẹ lại bỏ con đi.
– Mẹ ơi… mẹ tỉnh lại đi mà. Sao lại bỏ con đi?
– Mẹ ở đâu mẹ ơi? Mẹ ơi, mẹ ở đâu
Chợt có tiếng nói khe khẽ bên tai tôi:
– Xuân. Xuân
Tôi nghe xong chợt sững sờ lại, rõ ràng là tiếng mẹ tôi vội vàng quệt nước mắt. Thế nhưng không hiểu sao đôi tay đau nhức đến mức không nhấc lên nổi, trước mặt là một màu trắng xoá. Tiếng mẹ tôi lại cất lên nghèn nghẹn:
– Xuân, con tỉnh rồi à?
Nghe đến đây tôi chợt mở to mắt, cả mắt ướt nhoẹt đẫm nước. Vừa nhìn lên cũng thấy mẹ tôi đang ngồi trước mặt. Tôi không biết mơ hay tỉnh vội vàng định ngồi dậy ôm chặt lấy mẹ nhưng không hiểu sao không ôm nổi. Tôi vừa khóc vừa nói:
– Mẹ ơi, có phải mẹ không
– Là mẹ đây mà con. Mẹ đây con
– Là đang ở đâu? Là mơ hay thật hả mẹ?
Mẹ tôi hai hàng nước mắt chảy xuống mặt đáp:
– Con sao thế? Không nhớ gì à? Con đẩy mẹ ra nên xe ôm đâm vào con, con hôn mê ba ngày rồi.
Tôi nghe mẹ tôi nói bắt đầu dần cảm giác lại được, thế nhưng giấc mơ ban nãy bỗng khiến tôi như chưa tin được bật khóc tu tu nói:
– Mẹ ơi, mẹ ôm con được không?
– Con bảo gì cơ?
– Tay con đau lắm, mẹ ôm con được không? Mẹ ôm con được không mẹ?
Mẹ tôi vội vàng ôm lấy tôi, bà cũng khóc, khóc rất to. Tôi cũng để mặc nước mắt đang chảy khóc như mưa.