Thành phố H, Tần gia.
“Hào à, con có tin tức gì của Thiên Bảo chưa?” mẹ Tần rưng rưng nước mắt nắm lấy tay Tần Dữ Hào, gấp gáp hỏi.
Anh ngồi tựa lưng vào ghế sô pha, mặt không biểu tình lắc đầu, nhìn phản ứng của anh, mẹ Tần bỏ tay anh ra, tức giận nói lớn, “Thái độ này của con là sao, đó là con của con, tại sao con không tỏ vẻ lo lắng gì hết vậy.”
Mẹ Tần đưa tay lau nước mắt, bà không nên lơ là để cháu trai bị người khác bắt đi, bà chỉ mong đứa nhỏ trở về bình an, cho dù bọn bắt cóc muốn bao nhiêu tiền, bà cũng sẵn sàng đưa ra. Nhưng mà, bây giờ nhìn biểu hiện này của con trai càng khiến bà thêm đau lòng hơn, tất cả là lỗi của bà mà.
“Mẹ biết trước kia dùng thủ đoạn ép buộc con cưới Nhã Dung là mẹ không đúng, nhưng em trai của con đã thích đàn ông rồi, mẹ cũng không còn cách nào, đâu thể để Tần gia tuyệt hậu. Mặc kệ là thế nào, Thiên Bảo cũng là cốt nhục của con, con không thể bỏ mặc nó sống chết như vậy được.”
Tần Dữ Hào nhíu mày nghe mẹ mình than vãn, kỳ thật anh đã điều động toàn bộ nhân lực điều tra bọn người bắt đứa nhỏ đi rồi, nhưng lại không có tin tức gì. Ngoại trừ lần đó, một tên trong bọn chúng gọi điện tới thông báo ra, cho đến nay đã gần nửa tháng, bọn chúng không hề gọi tới nữa.
Chết tiệt!
Dám chơi trò mèo vờn chuột với anh!
Anh quay sang nhìn mẹ mình đã khóc hết nước mắt, cứng nhắc an ủi: “Mẹ yên tâm, con đã cho người điều tra rồi, dù sao đó cũng là con ruột của con, con sẽ không để nó có chuyện.”
Nói xong, anh đứng dậy, đi lên lầu.
Mẹ Tần nhìn theo bóng lưng lạnh lùng thẳng tắp của anh, trong lòng trở nên nặng nề, có lẽ… bà đã sai thật rồi, lòng của con trai đã dần rời xa bà, nếu biết như vậy, trước kia đã không làm…
Trong thư phòng.
Tần Dữ Hào nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nghe cấp dưới báo cáo.
“Thủ trưởng, đã tìm được hang ổ của bọn bắt cóc, là Lâm Tân Du sai bọn họ làm, bọn bắt cóc đã bị bắt, còn Lâm Tân Du đã trốn thoát. Chúng tôi đã hỏi cung bọn họ, chỉ là…”
Tần Dữ Hào liếc mắt nghiêm mặt nhìn người kia, người kia bị anh nhìn liền cảm thấy lạnh sóng lưng, lấy lại tinh thần, tiếp tục báo cáo, “Bọn họ khai sau khi bắt được đứa nhỏ, vô tình gặp phải kẻ thù, một người trong đó đã đưa đứa nhỏ thừa lúc đó bỏ trốn, về sau cũng mất liên lạc với người kia, không tìm thấy…”
Người nọ cẩn thận nhìn gương mặt lạnh như băng của anh, khẽ nuốt nước bọt một cái, chờ đợi anh phân phó tiếp.
Tần Dữ Hào im lặng một lúc, áp suất xung quanh lạnh xuống một tầng, trầm giọng nói: “Tiếp tục tìm, bọn bắt cóc kia, xử lý cho gọn vào.”
“Dạ.” Vị lính kia chào một cái rồi cúp video call.
Tần Dữ Hào nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen, bàn tay siết chặt lại, cây bút trong tay anh “rắc” một tiếng, vỡ vụn.
Đứa nhỏ biến mất ở Tây thành, có lẽ anh nên tự mình tới đó tìm thử. Tên bắt cóc kia, nếu để anh bắt được, nhất định anh sẽ đích thân róc da gã ta ra.
***
Bên này, Chương Sở Kha bắt đầu tìm nhà trẻ cho bé Thiên Bảo, là một nhà trẻ gần nhà, cũng thuận tiện cho cậu đưa đón vào mỗi trưa khi cậu được về nhà.
Ngày hôm sau, Chương Sở Kha vẫn gửi bé Thiên Bảo ở nhà bác Lý, còn mình thì đến Tần gia bắt đầu thử việc.
Công việc làm vườn không khó, chỉ là hơi mất sức, đối với một người từ nhỏ không biết làm việc nặng như cậu, công việc này có hơi quá sức.
Quản gia cũng nhìn ra cậu khó kham nổi công việc này, thế nhưng thấy cậu chịu khó như vậy, ông cũng không nỡ từ chối cậu.
Cũng may cậu biết cố gắng, sang ngày thứ hai đã khá quen việc, làm cũng lưu loát hơn, chính vì vậy, công việc này liền để lại cho cậu.
Công việc này của Chương Sở Kha không phải làm liên tục mỗi ngày, hai ba ngày mới tới một lần, chỉ cần đảm bảo vườn hoa được chăm sóc tươi tốt là được.
***
Ba ngày sau, Tần Dữ Hào bay từ thành phố H vào Tây thành.
Lái xe vào cổng biệt thự Tần gia, ông cụ Tần đã chờ sẵn ở phòng khách.
Thấy anh đi vào, ông cụ Tần liếc mắt bảo anh ngồi xuống.
“Con có chuyện gì cần làm ở đây à?” Ông cụ hỏi.
Anh ngồi thẳng lưng đối diện ông cụ, bình thản đáp: “Chỉ là một vài chuyện nhỏ, hơn nữa, đã lâu con không đến thăm ông rồi.”
Anh không hề nói cho ông cụ nghe chuyện con trai mình bị bắt cóc, sức khỏe ông dạo này không tốt, sợ là sẽ không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, cho nên chỉ có thể tìm cớ nói cho qua chuyện này mà thôi.
Ông cụ hừ một tiếng, giận dỗi nói: “Con còn có tâm hơn cha con nhiều, suốt ngày chỉ biết chọc ông phát tức, cũng may cháu nội của ông không làm ông thất vọng, cứ ở lại đây, coi như nghỉ ngơi vài ngày.”
“Dạ.” Anh nghiêm chỉnh đáp một tiếng rồi đỡ ông cụ lên trên phòng.
Sau đó tự mình lái xe đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, Chương Sở Kha cũng hết ngày làm của mình, chuẩn bị ra về. Cậu nhìn thấy chiếc xe lướt qua, bên trong là một người đàn ông anh tuấn mặt không cảm xúc.
Người này là ai nhỉ? Mình đã đến mấy hôm, tại sao không thấy người này?
Quản gia đi ra thấy cậu đứng ngẩn người ở trước cổng, lại nhìn theo bóng xe chạy xa dần, liền lên tiếng giải thích: “Đó là cậu Mạc Lâm, cháu nội cả của ông cụ Tần, có lẽ sẽ ở lại đây mấy hôm, cậu ấy không thích bị ai làm phiền, tốt nhất cậu đừng quấy rầy cậu ấy, làm tốt việc của mình là được rồi.”
Cậu khẽ gật đầu một cái, rồi xoay người đi ra khỏi cổng biệt thự.
Cậu không phải muốn dùng thân xác để thượng vị, quan tâm người ta làm gì, quản gia nói đúng, làm tốt công việc của mình là được rồi.
…
‘Người đàn ông đó là ai? Khí suất như vậy rất hợp với khẩu vị của tôi.’
‘Cậu cả Tần gia? Không hề gì, tôi sẽ bắt được anh ta trong tay thôi.’
‘Tôi không có hứng thú với cậu, cút!’
‘Kêu tôi cút? Tần Dữ Hào, anh nhất định sẽ hối hận!’