Trọng Sinh Chi Vì Ngươi Điên Cuồng

Chương 76: Không biết cự tuyệt

Không biết người nọ ở trên người y thảo phạt bao lâu, khiến cả người Cố Tử Tình bủn rủn, hai tay ôm lấy Dạ Lăng Vân đều sắp vô lực mà rũ xuống.

Nhẹ ngô một tiếng, vươn đầu lưỡi nhấp nhấp môi khô, Cố Tử Tình vừa định ra tiếng dò hỏi một câu, kết quả cánh tay người nọ ngăn đón ở vòng eo y lại chợt buộc chặt.

Dạ Lăng Vân nhíu mày, thần sắc sảng khoái, con ngươi xích hồng sắc khôi phục thanh minh chút.

Cố Tử Tình chỉ cảm thấy trong cơ thể bị một cổ nhiệt lưu cọ rửa, trận này kéo dài lúc lâu cuối cùng cũng kết thúc.

Thật cẩn thận ôm ấp thân thể mềm mại như không có xương cốt trước ngực, Dạ Lăng Vân đem tay chân người nọ nhẹ nhàng đặt lên ấm giường ngọc.

Nhìn trên thân thể trắng nõn thon dài của người nọ, bao phủ đầy dấu hôn cùng dấu tay tím tím xanh xanh, trong hai chân đang run nhè nhẹ càng là một phiến lầy lội, con ngươi Dạ Lăng Vân lóe lóe, trong chỗ sâu đáy mắt có tự trách cùng hối hận.

Vươn tay vuốt ve trán trơn bóng cùng đầu tóc đen nhu thuận lại hỗn độn của y, Dạ Lăng Vân nghiêng thân mình nằm bên người Cố Tử Tình.

So với vừa rồi điên cuồng cùng bướng bỉnh, Dạ Lăng Vân giờ phút này, thanh âm ôn hòa không ít.

“Tử Tình, hiện tại vẫn rất đau sao?”

Cố Tử Tình nghe xong, chỉ cảm thấy đau đớn vừa cố tình xem nhẹ chợt lan tràn toàn thân, nước mắt yếu ớt theo khóe mắt lăn xuống, hàm răng cắn khẩn môi dưới, hơi hơi gật gật đầu.

Đau! Giống như bị người hủy đi xương cốt rồi lần nữa lắp ráp lại, đau đến mức giơ tay đều không có sức lực.

Cố Tử Tình cảm thấy, y sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ngày này.

Một một lần, y lại hiểu thêm thủ đoạn của người này, thật là, hắn muốn cho y nhớ kỹ, y liền vĩnh viễn không có khả năng quên được.

Dạ Lăng Vân cúi đầu xuống, ôn nhu dùng môi mỏng lau đi vết nước trên khóe mắt Cố Tử Tình, xin lỗi nói: “Thực xin lỗi, là ta quá phận, làm Tử Tình chịu ủy khuất.”

Nói xong, Dạ Lăng Vân một tay ngưng tụ linh lực, dần dần xoa thân thể Cố Tử Tình, chữa khỏi chỗ thương hơi nghiêm trọng trên người người nọ, nhưng dấu hôn cùng dấu tay đều giữ lại.

Cố Tử Tình cảm thấy một trận ấm áp biến tập quanh thân, ý đau trên người dịu đi một chút, dần dần khôi phục sức lực.

Hơi hơi nghiêng thân thể, quay người rúc vào trong l*иg ngực người nọ, cánh mũi Cố Tử Tình kích động, nhẹ ngửi hơi thở độc đáo trên người hắn, cảm thấy vô cùng an tâm.

Trong đầu hồi tưởng sự tình phát sinh hôm nay, khóe miệng Cố Tử Tình dần dần nở ra một mạt ý cười động lòng người.

Thịnh thế đại điển, mọi người chứng kiến, y cuối cùng đã được gả cho hắn, về sau có thể quang minh chính đại đứng ở bên người nọ.

Nhớ lại thần sắc khác nhau của những người có mặt hôm nay, Cố Tử Tình đột nhiên đứng dậy, nhíu mày lại, trên mặt mang theo nghi hoặc rõ ràng.

Bởi vì y đột nhiên phát hiện một vấn đề, ở đạo lữ đại điển, Dịch Hồng Trần người từ nhỏ cùng y lớn lên vì sao không thấy?

Càng nghĩ càng cảm thấy chính mình không đủ xứng đáng làm phát tiểu* với y, cư nhiên hiện tại mới phát hiện Hồng Trần vắng mặt?

*phát tiểu: bạn chơi từ bé, cùng nhau lớn lên.

Cố Tử Tình đột nhiên phản ứng quá kích, làm Dạ Lăng Vân bên cạnh cũng hoảng sợ, chậm rãi ngồi thẳng thân mình, Dạ Lăng Vân vươn tay vuốt phẳng mày liễu nhíu lại của y, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Còn chỗ nào không thoải mái?”

“Không phải không thoải mái, chỉ là, hôm nay ở trên hỉ đường, ta hình như không nhìn thấy Hồng Trần?”

Nghe được lời này, Dạ Lăng Vân trong giây lát nhăn lại mày kiếm anh khí.

Hồng Trần? Tên phát tiểu của Tử Tình? Bọn họ quan hệ tốt đến mức có thể trắng như vậy xưng hô ra nhũ danh đối phương sao?

Dạ Lăng Vân nguy hiểm nheo lại con ngươi, lần thứ hai lôi chân Cố Tử Tình, kéo đến dưới thân, thanh âm âm trầm nói: “Tử Tình, đêm động phòng hoa chúc của ta và ngươi, trong đầu lại nghĩ người khác, có phải có chút không ổn hay không?”

Cố Tử Tình chợt kinh giác, đồng tử hơi co lại, mới ý thức được chính mình giống như sắp gặp rắc rối.

Trong miệng nổi lên một mảnh chua xót, y rõ ràng biết dục chiếm hữu của người nọ có bao nhiêu đáng sợ!

Thấy y chậm chạp không có trả lời, ngược lại bắt đầu thất thần, ánh mắt Dạ Lăng Vân dần dần ám trầm, ngay sau đó đột nhiên vươn một tay, khóa khẩn chân Cố Tử Tình, một tay khác duỗi tới trước mặt Cố Tử Tình.

Chỉ thấy năm ngón tay thon dài của Dạ Lăng Vân dần dần co lại, đồng thời xiềng xích kim sắc đeo trên mắt cá chân Cố Tử Tình liền siết chặt, cuối cùng gắt gao mà kẹp lấy da thịt.

Trên mắt cá chân truyền đến đau đớn rất nhỏ, làm Cố Tử Tình bỗng nhiên hoàn hồn, ngước mắt nhìn lại, mới phát hiện đạo xiềng xích kim sắc đã siết chặt tạo ra một dấu vết xanh trắng.

Mẫu thân từng nói qua, thứ này dùng để khiển trách lô đỉnh không trung thành, tác dụng giống như cái kẹp, y lúc đầu cũng không biết nó phát huy hiệu dụng như thế nào, nhưng giờ phút này, đã hiểu rõ rồi.

Cuống quít chống thân thể, Cố Tử Tình kéo tay Dạ Lăng Vân, phủ lên ngực xanh tím của mình, sợ năm ngón tay người nọ lại co tiếp.

“Dạ ca ca, ta từ nhỏ ở Cố gia không được sủng, chỉ có Dịch gia Hồng Trần không chê ta là cái phế tử, nguyện ý cùng ta kết giao, do đó trở thành bằng hữu, Tử Tình thật sự chỉ có một người bằng hữu như vậy.”

Dạ Lăng Vân cuối cùng không để thủ hạ hoạt nộn xúc cảm dụ hoặc, năm ngón tay dần dần duỗi ra, vuốt ve bờ vai mượt mà cùng ngực đầy dấu vết của người nọ, cuối cùng xoa khuôn mặt tinh xảo, đem sợi tóc hỗn độn của y vén ra sau đầu.

Lỗ tai giật giật, nghe được Cố Tử Tình nói, hừ lạnh một tiếng, Dạ Lăng Vân cau mày, ngữ khí bất thiện nói: “Tử Tình tính tình thiên ôn hòa nội liễm như thế nào cùng một tên đanh đá lại xảo quyệt mọi rợ như vậy trở thành bằng hữu? Ta đương nhiên biết hắn cùng Tử Tình tương giao tốt, cho nên thiệp mời đầu tiên của đạo lữ đại điển liền đưa đến Dịch gia, kết quả đệ tử đưa thiệp mời lại hồi tông bẩm báo, cái tên tiểu tử kiêu ngạo ương ngạnh kia, nội dung thiệp mời cũng không xem một cái, liền đem xé nát, còn mắng đệ tử tông môn ta một đốn, tuyên bố muốn san bằng Ngự Kiếm Cung, bắt sống Dạ Lăng Vân ta, cuối cùng như anh hùng cứu mỹ nhân, đem ngươi giải cứu ra từ bên trong nước lửa.”

Dạ Lăng Vân càng nói hỏa khí càng lớn, lúc trước tại thời điểm vừa mới bế quan, liền bị tên này thoá mạ một đống, bởi vì tự biết đuối lý, cho nên cũng nhẫn nại.

Nhưng tên tiểu tử này lại không biết trời cao đất dày được một tấc lại muốn tiến một thước, lặp đi lặp lại nhiều lần kɧıêυ ҡɧí©ɧ, còn nói cái gì anh hùng cứu mỹ nhân, chỉ bằng những lời này của hắn, Dạ Lăng Vân không lựa chọn sát thượng Dịch gia, đã xem là nể mặt mũi Cố Tử Tình rồi.

Lúc sau nghe xong, nhìn bộ dạng Dạ Lăng Vân nổi trận lôi đình, Cố Tử Tình không phúc hậu che miệng cười khẽ.

Không nghĩ nhiều năm không thấy, Hồng Trần vẫn là bộ dáng đánh người như vậy.

Thấy ái thê chính mình không những không cùng chính mình đứng trên một chiến tuyến, ngược lại còn quang minh chính đại giễu cợt chính mình, Dạ Lăng Vân càng là đối Dịch Hồng Trần kia tức giận không thôi.

Lôi kéo cổ tay Cố Tử Tình xả tiến vào trong l*иg ngực, Dạ Lăng Vân cường thế nâng cằm  người nọ lên, trên môi mỏng hồng phấn hung tợn gặm một ngụm, lúc này mới hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Ban đêm trước một ngày đạo lữ đại điển của ta và ngươi, vị bằng hữu tốt của ngươi kia, cư nhiên dám lẻn vào phòng ở thiên viện của ngươi, may mắn ta lúc ấy đã đem ngươi an bài ở trong đại điện chiêu đãi khách quý, nếu tin tức bị người khác làm lộ ra, Dạ Lăng Vân ta nào mặt mũi đâu để hướng?”

Nghe xong lời này, con ngươi Cố Tử Tình hơi hơi ngẩn ngơ, há miệng thở dốc, một câu đều nói không nên lời.

Tính tình Hồng trần chính là như vậy, vô pháp vô thiên, làm việc cũng không suy xét hậu quả, hắn làm như vậy, khẳng định kế hoạch là tự mình đánh vào rồi cứu y ra khỏi khổ hải, nhưng sẽ dẫn đến cái ảnh hưởng ác liệt gì, bằng vào đầu óc của hắn, tuyệt đối sẽ không suy xét sâu sắc đến như thế.

“Kia hắn hiện tại……?” Cố Tử Tình lo lắng ra tiếng hỏi.

Nếu Dạ ca ca đã biết, vậy đại biểu cho ‘ kế hoạch cứu viện ’ của Hồng Trần đã thất bại, vậy Dạ ca ca đối Hồng Trần tức giận, không biết có thể hay không đã……

“Hừ, chỉ bằng tu vi tam chân miêu của hắn, cũng dám tư sấm Ngự Kiếm Cung ta, mới vừa vào thiên viện liền bị đệ tử thủ vệ phát hiện, sau đó vừa vặn đưa vào đại lao, ta lúc ấy vội vàng cùng ngươi đạo lữ đại điển, nên không có thời gian thẩm vấn hắn, hiện tại hẳn vẫn còn thành thành thật thật nhốt ở bên trong.”

Dạ Lăng Vân không có nói rõ, hắn không phải không có thời gian thẩm vấn Dịch Hồng Trần, mà là lười đến thẩm vấn, với tính tình đanh đá của người kia, chỉ sợ lại muốn chửi ầm lên một hồi, nếu hắn không thể nhịn được nữa, rất có khả năng sẽ trực tiếp xé nát miệng tên đó, mà nếu làm như vậy, sẽ khiến tâm Tử Tình tổn thương, cho nên trực tiếp nhốt lại cũng tốt, dù sao cũng không thể xốc dậy nổi sóng to gió lớn gì.

Nghe đến đó, Cố Tử Tình có chút sốt ruột, nhặt lên hỉ bào rơi rụng một bên lần nữa khoác lên trên người, Cố Tử Tình lôi kéo cánh tay hữu lực của Dạ Lăng Vân khẩn cầu nói: “Dạ ca ca, chúng ta đi thả Hồng Trần ra đi, hắn không có ác ý.”

Dạ Lăng Vân nghe xong, nguy hiểm nheo lại con ngươi, đem Cố Tử Tình đang đứng một phen giữ chặt, một lần nữa đè ở dưới thân, ngay sau đó một con tay khẽ vuốt trên mắt cá chân trái Cố Tử Tình, ôn nhu vuốt ve nhưng ý vị uy hϊếp lại là mười phần, Dạ Lăng Vân từ cánh mũi phát ra thanh âm khó chịu hừ nhẹ.

“Ân? Ngươi muốn đi tìm hắn? Có phải vừa rồi giáo huấn chưa đủ, Tử Tình hình như lại muốn nếm thử tư vị kia!”

Cố Tử Tình nhìn mắt cá chân chính mình liếc mắt một cái, ngay sau đó bất đắc dĩ khẽ thở dài, hai tay ôm trực tiếp cổ Dạ Lăng Vân chịu thua nói: “Dạ ca ca, ngươi thả hắn ra đi, Tử Tình chỉ có một người bằng hữu, trừ bỏ ngươi cùng mẫu thân, hắn cũng coi như là thân nhân của Tử Tình a!” Dạ Lăng Vân nghe xong, con ngươi lóe lóe, trầm mặc một lát, kế tiếp, thờ ơ cúi đầu xuống hôn môi lên xương quai xanh mẫn cảm của Cố Tử Tình, thanh âm khàn khàn gầm nhẹ nói: “Thả hắn cũng được, nhưng Tử Tình phải ta giúp một lần nữa, lần này ta sẽ thực ôn nhu, không làm đau ngươi.”

Cố Tử Tình cảm thấy, bệnh trạng chiếm hữu kia của Dạ Lăng Vân, đều do hắn cố tình phóng túng, tuyệt đối sẽ có một ngày so với ngày hôm nay nghiêm trọng hơn. Nhưng mà có thể làm sao bây giờ? Ở trước mặt người nọ, y trước nay đều học cách không được cự tuyệt!

Nhận mệnh thả lỏng thân thể, Cố Tử Tình hơi rũ con ngươi, thấp giọng thỉnh cầu nói: “Dạ ca ca, ngươi nhẹ thôi.”

Kết quả vừa dứt lời, hỉ bào trên người mới vừa phủ thêm không bao lâu liền lần nữa không khách khí bị xé rách.

Phù dung trướng ấm độ đêm xuân, trong hỉ trù đỏ ám muội mông lung, loáng thoáng có thể nhìn thấy một nam tử cường tráng màu đồng cổ đem một thân thể trắng nõn nhu mềm đè ở dưới thân, tùy ý di chuyển.

Những tiếng gầm cùng âm thanh nhẹ suyễn đến từ các nam tử bất đồng như đang giao điệp bên nhau, người nghe xương cốt đều mềm đi.

Chờ đến khi Dạ Lăng Vân đè Cố Tử Tình một phen mây mưa, lúc sau mới dẫn người vào đại lao thả người.

Cố Tử Tình lúc này mới kinh ngạc phát hiện, Hồng Trần cư nhiên bị Dạ ca ca ác liệt nhốt ở thủy lao, trong thời gian không dài, làn da đều đã nhăm nhúm, mí trên đều sưng lớn vài vòng! Nơi nào còn bộ dáng nguyên bản phong tình vạn chủng?