Đáy mắt Dạ Lăng Vân có xích hồng sắc như cũ vẫn diễm lệ, trì độn cúi đầu, nhìn đôi tay ở vòng eo, nhưng không phản ứng.
Cố Tử Tình cũng rất kinh ngạc, Dạ ca ca cư nhiên không có lập tức ôm lấy y, sau một lát, đáy lòng nổi lên bất an.
“Dạ ca ca, ngươi sinh khí phải không? Ta không cố ý, ta……”
Kết quả Cố Tử Tình chưa có nói xong, liền bị Dạ Lăng Vân cường thế đánh gãy.
“Không cần giải thích.”
Nghe được lời này, thân mình Cố Tử Tình chợt cứng đờ, ấp úng ngậm miệng, đáy mắt đầy sự hoảng loạn cùng vô thố.
Y thật sự không cố ý, chỉ là mấy trăm năm qua không gặp mẫu thân, cho nên y quá kích động, thật sự chỉ có như vậy mà thôi.
Cố Tử Tình mờ mịt không biết nên tiếp tục giải thích như thế nào, bỗng nhiên Dạ Lăng Vân xoay người một cái, đem Cố Tử Tình đang miên man suy nghĩ, ôm vào trong ngực.
Cúi đầu, ngửi một ngụm mùi hương cơ thể của người nọ, có thể giúp hắn trấn an cảm xúc cuồng bạo, xích hồng sắc ở đáy mắt Dạ Lăng Vân dần dần biến mất, vẻ mặt say mê tiếp tục nói: “Không cần giải thích, cũng không cần thiết phải giải thích, Tử Tình muốn nói gì, ta đều hiểu.”
Hắn tuy rằng hận không thể để Tử Tình thời thời khắc khắc đều bên người, nhưng người nọ chung quy là mẫu thân Tử Tình, sự chiếm dục của hắn cần thiết phải thu liễm.
Nghe được lời này, trái tim Cố Tử Tình cuối cùng cũng nhẹ nhõm, đem đầu hướng trên ngực Dạ Lăng Vân cọ cọ.
“Dạ ca ca, chúng ta vào nhà đi, sự tình hôm nay, ta chưa có kịp giải thích cho mẫu thân, không biết bà sẽ phản ứng ra sao?” Cố Tử Tình hơi chau mày liễu, mang lo lắng nói.
“Mẫu thân đại nhân là người hiểu lý lẽ, Cố Thành Khôn khắt khe với mẫu tử các ngươi nhiều năm như vậy, hắn xứng đáng bị trừng phạt, Tử Tình không cần phải lo lắng, mẫu thân đại nhân sẽ hiểu ngươi, mặc kệ thế nào, ngươi còn có ta.”
Thiên ngôn vạn ngữ, đều không bằng một câu kia, ngươi còn có ta.
Đối với Cố Tử Tình mà nói, chỉ cần có Dạ Lăng Vân làm bạn bên người, cho dù là núi đao biển lửa, y đều dám đi, chẳng sợ con đường tu tiên gian nan, y sẽ không quay đầu lại.
Khóe miệng gợi lên một mạt sung sướиɠ, Cố Tử Tình vui vẻ tựa như vừa trộm một con mèo, này đối với bạch y cố gia lang, chỉ khi ở trước mặt Dạ Lăng Vân mới có thể lộ ra gương mặt nghịch ngợm.
Nhìn biểu hiện của Cố Tử Tình phong phú qua từng ngày, Dạ Lăng Vân cũng rất vui mừng, đại biểu cho Tử Tình đã dần dần buông khúc mắc, thoát ra khỏi cơn ác mộng quá khứ, nguyện ý cởi thứ áo ngoài mình dùng để bảo hộ, lộ ra cái bụng mềm mại và yếu ớt nhất.
Mà việc Dạ Lăng Vân hắn về sau phải làm, chính là vuốt ve, thuận mao, nịch sủng, làm nhím con bề ngoài nhìn như kiên cường, dần dần phải ỷ lại hắn, không rời khỏi hắn, không có hắn sẽ luyến tiếc cuộn tròn bụng của mình lại.
“Đi, chúng ta vào thôi, ta sẽ đem sự tình hôm nay hướng mẫu thân đại nhân nói hết.” Dạ Lăng Vân vừa nói, một bên ôm lấy Cố Tử Tình đi vào phòng.
Phụ nhân ngồi ngay ngắn ở phòng trong, nhìn nhi tử nhà mình dính trên người Dạ tiểu bối, một tấc cũng không rời, vẻ mặt an tâm, càng ngày càng cảm thán, thật là nhi đại bất trung lưu* a.
*nhi đại bất trung lưu: con cái lớn không thể giữ lại bên mình.
Còn tốt, Tử Tình tuy rằng trải qua khổ sở, cuối cùng cũng được khổ tận cam lai*.
*khổ tận cam lai: thời kì gian khổ đã qua, giờ được hưởng sung sướиɠ.
Dựa vào tính cách quật cường Tình nhi, cho dù biết bị gϊếŧ chết cũng sẽ không quay đầu lại, nếu Dạ tiểu bối không trở lại bên y, sợ là Tử Tình sẽ vì hắn chôn vùi cả đời chính mình.
Nhưng có điều phụ nhân không biết, Tình nhi đã từng chôn vùi cả cuộc đời mình, mới đổi lại được cái quay đầu của Dạ Lăng Vân.
“Mẫu thân đại nhân, Lăng Vân có một chuyện không biết có nên nói hay không.” Dạ Lăng Vân cúi thấp thân mình, hướng phụ nhân cung kính nói.
“Khụ khụ, tới hiện giờ, còn có chuyện gì không nên nói? Nói đi, nhiều chuyện trải qua như vậy, còn có gì ta nhận không nổi nữa?” Phụ nhân nghe xong, biểu tình bình tĩnh, thanh âm nhàn nhạt nói.
“Mẫu thân đại nhân, Cố Thành Khôn chỉ sợ là không sống nổi.” Dạ Lăng Vân không có chút nào áy náy, vẻ mặt thản nhiên nói.
Phụ nhân nghe được lời này, cũng không có phản ứng lo lắng quá kích như Cố Tử Tình, chỉ là con ngươi dại ra một lát, ngay sau đó bất đắc dĩ thở dài một hơi, khẽ hỏi: “Có thể nói cho ta vì sao không? Cho hắn một con đường sống không tốt sao?”
“Thứ cho Lăng Vân khó có thể tòng mệnh.” Dạ Lăng Vân dứt khoát từ chối, thân mình thẳng thắn, một phen kéo cánh tay Cố Tử Tình bên cạnh ôm tới rồi trước người, ngữ khí khó nén tức giận:“Cố Thành Khôn tự tìm đường chết, phu nhân bổn tọa, sao ta dám để người khác một câu xúc phạm?”
Ở trước mặt mẫu thân, bị người này cường thế ôm lấy, Cố Tử Tình có chút thẹn thùng, nhưng lại khó nén ngọt ngào.
Cố Tử Tình ở trong l*иg ngực Dạ Lăng Vân nâng lên con ngươi, trong lòng có chút lo lắng cho mẫu thân bởi vì người nọ chết mà tâm sinh bi thương, cho nên trong lúc nhất thời cư nhiên không biết nên phản ứng gì.
“Ai, thôi thôi, này cũng coi như là hắn gieo gió gặt bão đi.” Phụ nhân trầm mặc một lát, lắc lắc đầu, xem như hoàn toàn buông xuống.
Ngay sau đó, phụ nhân ngẩng đầu lên, hướng tới Cố Tử Tình vẫy vẫy tay.
“Tử Tình, ngươi lại đây, ta có một việc muốn cùng ngươi nói.”
Cố Tử Tình nghe xong, nghe lời gật gật đầu, sau đó xoay mặt lại, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Dạ Lăng Vân.
Dạ Lăng Vân nhìn biểu hiện Cố Tử Tình, trong lòng vui sướиɠ, hơi hơi gật gật đầu, ngay sau đó buông lỏng cánh tay ra.
Phụ nhân thấy một màn như vậy, trong lòng cũng không biết là tư vị gì, hơi có chút cảm giác hận sắt không thành thép.
Nàng cực cực khổ sinh ra một cái nhi tử, kết quả lại bị gả cho người khác, gả cho cũng liền thôi đi, còn bị ăn gắt gao, chiều hướng phát triển như vậy, đời này cũng đừng nghĩ xoay người lại.
Cũng không biết cái tính tình nhẫn nhục chịu đựng này giống ai? Nàng năm đó chính là phong hoa tuyệt đại, mà cha ruột Tử Tình, chi tư càng ngút trời, hai cái khí chất mạnh mẽ kết tinh tình yêu, kết hợp cư nhiên lại sinh ra một cái tính tình mềm yếu như vậy.
Phụ nhân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không biết nên khóc hay nên cười.
Kỳ thật, phụ nhân chỉ bằng chính mình nhìn một màn này, liền hạ phán đoán là không toàn diện.
Tính tình Cố Tử Tình thực hiếu thắng, bằng không cũng sẽ không kéo một đôi chân gãy, ở trong thiên viện chịu khổ nhiều năm như vậy, chẳng qua cái tính nhẫn nhục chịu đựng của y chỉ dành cho một mình Dạ Lăng Vân mà thôi.
Cố Tử Tình chậm rãi đi đến bên người phụ nhân, vừa ngồi xuống, liền thấy phụ nhân trân trọng từ trong người móc ra một chiếc khăn tay, nhét vào trong lòng bàn tay y.
Toàn bộ khăn tay được làm từ tơ tằm màu trắng, đường viền màu vàng ở các góc, ở bên dưới góc phải thêu một cái hình kỳ quái, Cố Tử Tình cẩn thận cầm khăn tay quan sát một phen, càng cảm thấy hình kia giống như một cái dược đỉnh màu đen.
Chiếc khăn tay này, Cố Tử Tình càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, ngay sau đó, hoàn toàn tỉnh ngộ.
Khi còn nhỏ, y nhớ là đã từng hỏi vì sao phụ thân khắt khe với mẫu tử bọn họ, nhưng mẫu thân không có trả lời, trong tay nắm chặt chiếc khăn tay này, yên lặng mà rớt nước mắt.
Trong ấn tượng của y, cho dù sinh hoạt gian khổ, mẫu thân cũng không khóc nhiều, nhưng mỗi lần khóc lên, trong tay nhất định nắm chặt chiếc khăn tay này.
“Mẫu thân? Đây là……?”
Đối với mẫu thân, khăn tay này giống như là có ý nghĩa phi phàm, nhưng vì sao muốn giao cho y? Vẻ mặt Cố Tử Tình khó hiểu ra tiếng hỏi.
Phụ nhân nghe được nghi vấn Cố Tử Tình, không có lập tức trả lời, con ngươi dần dần trống rỗng, như lâm vào bên trong hồi ức xa xăm..
Lúc lâu sau, mới hồi phục tinh thần, nhưng ánh mắt rõ ràng trở nên có chút ảm đạm, nhàn nhạt ra tiếng nói.
“Tử Tình, đây là tín vật ta cùng với cha ruột ngươi đính ước, trừ ngươi, đây là thứ duy nhất hắn để lại cho ta!”
Tín vật đính ước? Cố Tử Tình kinh dị trừng lớn con ngươi, không biết nên phản ứng thế nào!
Nhưng…… nhưng mà còn Cố Thành Khôn…………
Cố Tử Tình như rơi vào chết lâm sàng, còn Dạ Lăng Vân đứng một bên trong lòng chấn động, con ngươi hơi hơi nheo lại, vẻ mặt như suy tư gì đó ra tiếng nói: “Theo như lời của mẫu thân đại nhân, cha ruột Tử Tình là một người khác?”
Lúc nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của Cố Thành Khôn, Dạ Lăng Vân liền có một loại dự cảm mãnh liệt, loại người này không đúng một tí nào, tại sao có thể là phụ thân Tử Tình?
Cố Tử Tình không thể phản ứng ngay lập tức, chẳng qua trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường thôi, rốt cuộc nhiều năm như vậy, phụ nhân chưa từng phủ nhận Cố Thành Khôn không phải cha ruột y.
“Mẫu thân, lời nói của Dạ ca ca, chính là sự thật?”
Cố Tử Tình khó có thể tin trừng lớn con ngươi, khẩn trương bắt tay áo phụ nhân, hy vọng nghe được một câu trả lời chuẩn xác.
Phụ nhân dùng tay nắm lấy tay Cố Tử Tình, thần sắc trịnh trọng gật gật đầu.
“Là thật, chuyện này đều là thị phi ân oán ở thời chúng ta, ta nguyên bản không nghĩ sẽ phải nhắc lại một lần nữa.”
Người nọ nhiều năm như vậy đều không tới đi tìm y, thậm chí âm tín cũng không có, khó tránh khỏi làm người nản lòng thoái chí, ban đầu phụ nhân nghĩ sẽ đem chuyện này chôn vào trong quan tài, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy đối Tử Tình không công bằng, người nọ dù sao cũng là phụ thân ruột của y, Tử Tình có quyền lợi biết sự tình chân tướng.
“Mẫu thân, này rốt cuộc là chuyện như thế nào, phụ thân ruột của ta không phải Cố Thành Khôn thì là ai?” Vẻ mặt Cố Tử Tình vẻ mặt gấp gáp ra tiếng hỏi.
Nhiều năm như vậy, y có một cái phụ thân như vậy, không có cũng được, hơn nữa hiện giờ y đã có Dạ ca ca, cũng không hề hy vọng tình thương xa vời không thể với tới của ông nữa.
Nhưng giờ phút này, mẫu thân lại nói phụ thân ruột của y là một người khác, việc này sao không thể Cố Tử Tình nóng nảy được?
“Tình nhi không cần gấp, mẫu thân sẽ cùng ngươi một lời nói hết.” Phụ nhân một bên trấn an, một bên vỗ vỗ vị trí bên người Cố Tử Tình, hướng ánh mắt tới Dạ Lăng Vân.
“Lăng Vân cũng lại đây ngồi đi, Tử Tình về sau có thể cùng cha ruột nhận nhau hay không, chỉ sợ còn phải phiền ngươi.”
“Mẫu thân đại nhân không cần nghiêm trọng.” Dạ Lăng Vân cung kính mà nói, ngay sau đó cũng thản nhiên ngồi bên người Cố Tử Tình, hắn vốn chính là phu quân Tử Tình, loại gia sự này cũng không phải không thể nghe.
Dạ Lăng Vân nắm bả vai Cố Tử Tình, đem người kéo vào trong lòng ngực chính mình, ngay sau đó vươn cánh tay, đem vòng eo người nọ gắt gao khóa trụ.
“Ai, chuyện này bắt đầu từ khi ta còn trẻ.” Phụ nhân than nhẹ một tiếng, thẳng tắp nhìn chăm chú phía trước, lâm vào hồi ức xa xăm.