Trọng Sinh Chi Vì Ngươi Điên Cuồng

Chương 46: Phu xướng phu tùy

Cố Tử Tình luyện chế được lượng lớn Hồi Huyết Đan, lúc sau liền muốn thử luyện Bổ Linh Đan, quả nhiên, loại này đan dược đối với y mà nói, khó khăn lớn hơn một chút, nhưng cũng may có Dạ Lăng Vân cùng tiểu nãi lang chiếu cố an toàn, Cố Tử Tình sau vài lần thất bại, dần dần tìm được một ít bí quyết, lúc này y có thể miễn cưỡng luyện ra một lò Bổ Linh Đan, từ nay về sau cần thiết luyện tập nhiều hơn.

Dạ Lăng Vân dùng thời gian ba ngày luyện chế ra vòng tay bạch ngọc, như đáp đối vòng tay mặc(đen) ngọc của hắn, đều là nửa tấc khoan, toàn thân bóng loáng, một cái được khắc hắc long đằng vân giá vũ*, một cái tạo hình bạch phượng sinh động như thật.

*đằng vân giá vũ: cưỡi mây đạp gió.

Còn lại bốn ngày, Dạ Lăng Vân đột nhiên nghĩ ra ý tưởng, dùng giới tử trong không gian lấy ra tài liệu, luyện chế một con hạc lớn, trên lưng có thể chở được một gian phòng ốc.

Sau hai ngày nữa, hắn phải đưa Tử Tình về Cố gia thăm mẫu thân, mà Cố gia cách đảo sông băng một khoảng cách, với lại chân Tử Tình tuy rằng tốt hơn rất nhiều, nhưng chung quy chưa được thuận tiện, hắn không muốn để Tử Tình ngày đêm mệt nhọc, có công cụ thay cho đi bộ, là tính toán không thể tốt hơn.

Đó là một con tiên hạc đỉnh đầu đen, thân trắng, có đôi mắt màu đỏ có thể gửi hỏa linh thạch, điều khiển nguồn năng lượng.

Toàn thân tiên hạc tản ra ánh sáng màu đỏ trong suốt, phần lưng rộng lớn chở một gian nhà gỗ, dưỡng thần mộc chế tạo ra, có công hiệu an thần định khí, xung quanh rải rác cấm chế rườm rà, có thể che chắn người khác tùy ý nhìn trộm.

Dạ Lăng Vân vừa lòng đánh giá hình dáng tiểu tiên hạc trong tay, sảng khoái thu vào giới tử trong không gian, sau đó trực tiếp đứng dậy, đi tới bên người Cố Tử Tình.

Cố Tử Tình mới vừa luyện xong một lò Bổ Linh Đan, thành tích làm người vui mừng, ngay từ đầu khó có thể thành đan, vậy mà hiện tại lại biến thành một lò song đan, giờ phút này y đang nhắm mắt dưỡng thần, hồi tưởng kinh nghiệm vừa rồi thu hoạch, tranh thủ nâng cao một bước tiếp theo.

Lại không lường trước được, thân hình đột nhiên rơi vào một cái l*иg ngực ấm áp, Dạ Lăng Vân gắt gao ôm giai nhân bảy ngày qua đều không có cơ hội đυ.ng vào, dúi đầu vào trong cổ Cố Tử Tình, hung hăng ngửi ngửi.

Ân, thật thơm, vừa lòng gợi lên khóe miệng, Dạ Lăng Vân an tâm cọ cọ thái dương Cố Tử Tình.

Vẫn là quan trọng khẩn ôm người này, mới có thể làm tâm thần hắn hoàn toàn yên ổn xuống.

Cố Tử Tình đột nhiên bị người ôm lấy, dọa y giật mình. Bỗng nhiên mở to mắt, lúc sau phát hiện là Dạ Lăng Vân, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hơi hơi rụt rụt cổ, Cố Tử Tình  quay đầu lại, nghi hoặc ra tiếng hỏi:” Dạ ca ca……?”

Dạ Lăng Vân khẽ ừ một tiếng, dán bên tai Cố Tử Tình nhẹ giọng nói: “Tử Tình, nghĩ tới việc về nhà thăm mẫu thân chưa?”

Nghe được lời này, đồng tử Cố Tử Tình chợt co rụt lại, tức khắc đỏ hốc mắt, hơi hơi gật gật đầu, nghẹn ngào trả lời: “Từng nghĩ tới.”

Nói xong, thanh âm ngừng lại, đôi mắt Cố Tử Tình hạ xuống, cân nhắc mãi mới tiếp tục nhỏ giọng nỉ non thỉnh cầu: “Dạ ca ca…… Có thể cho Tử Tình về nhà thăm mẫu thân sao?”

Dạ Lăng Vân nghe xong, hơi hơi gợi lên khóe miệng, trả lời rất là sảng khoái: “Đương nhiên có thể, nhưng mà…… ta có một điều kiện.”

Điều kiện? Vừa nghe lời này, Cố Tử Tình tức khắc trở nên hoảng loạn vô thố.

Điều kiện gì? Y có thể làm được điều kiện không? Có phải không hoàn thành điều kiện, y liền vĩnh viễn cũng đừng nghĩ về nhà vấn an mẫu thân?

Con ngươi Cố Tử Tình trở nên có chút bi thương, thanh âm chua xót ra tiếng: “Dạ ca ca nói điều kiện đi……?”

Dạ Lăng Vân nghe xong, tiếp tục dán ở cổ Cố Tử Tình, không nóng nảy trả lời.

Thật lâu không có đáp lời, dài dòng chờ đợi làm Cố Tử Tình trong lòng càng thắc mắc, hàm răng gắt gao cắn môi dưới, ánh mắt Cố Tử Tình cũng càng ngày càng đau khổ, đối với việc được đáp ứng về nhà thăm mẫu thân  đã không ôm hy vọng.

Dạ Lăng Vân nhận thấy được suy nghĩ trong lòng của Cố Tử Tình, bất đắc dĩ thở dài một hơi, hắn ở trong lòng Tử Tình, chính là một hồng thủy mãnh thú như vậy sao? Về nhà thăm người thân, là nhân chi thường tình, Tử Tình là người mà hắn đặt ở trong tim, tình lý bên trong hắn sao lại nhẫn tâm cự tuyệt, bất quá điều kiện chính là……

Ai, thôi thôi, Dạ Lăng Vân có chút thất bại lắc lắc đầu, ngay sau đó, hai tay chợt buộc chặt ôm ấp Cố Tử Tình, dò đầu qua, cắn vành tai Cố Tử Tình nhẹ giọng nói: “Suy nghĩ cái gì? Phu nhân há có thể một mình về nhà? Cho nên điều kiện chính là, phu nhân phải mang theo vi phu mới được, nếu bỏ phu quân, một mình một người về nhà mẹ đẻ, về tình về lý, có phải không thể nào nói nổi hay không?”

Cố Tử Tình nghe xong, con ngươi ngẩn ngơ, không biết nên phản ứng gì!

Cư nhiên là loại điều kiện này? Này sao có thể xem như điều kiện, căn bản y mấy trăm năm qua, đều cầu còn không được.

Con ngươi Cố Tử Tình như ngọc vựng nhiễm một tầng hơi nước, nghẹn ngào gật gật đầu.

“Ai.” Nhìn phản ứng Cố Tử Tình, Dạ Lăng Vân lần thứ hai khẽ thở dài một hơi, thủ hạ dùng sức, cường ngạnh đem Cố Tử Tình xoay người lại.

“Đều nói nữ nhân dễ khóc, tại sao cưới một nam thê, cũng dễ khóc như vậy ?” Dạ Lăng Vân nâng tay lên chà lau khóe mắt ướŧ áŧ của Cố Tử Tình, cười khẽ trêu ghẹo.

“Phu nhân phản ứng như vậy, vi phu sẽ cảm thấy, ngươi không muốn đáp ứng điều kiện này.” Thấy Cố Tử Tình đỏ bừng con ngươi, nước mắt lại muốn tràn ra hốc mắt, Dạ Lăng Vân chỉ có thể đổi phương thức khuyên bảo, ra vẻ đau lòng nói.

“Không…… Không phải.” Cố Tử Tình nghe xong, nhanh nâng lên ống tay áo, lau lau khóe mắt, đem nước mắt thu trở về, vươn tay, kéo lấy góc áo Dạ Lăng Vân, sợ người nọ sẽ đổi ý.

“Ngốc tử.” Dạ Lăng Vân tràn đầy đau lòng cảm thán một tiếng, ngay sau đó, trực tiếp từ giới tử trong không gian lấy ra vòng tay bạch ngọc mới luyện chế, đeo lên cổ tay trắng nõn non mịn của Cố Tử Tình.

Nhìn thành quả chính mình dốc hết tâm huyết, Dạ Lăng Vân rất là vừa lòng gật gật đầu.

Không tồi, người ngọc đáp vòng ngọc, thật là tuyệt phối!

Cố Tử Tình tò mò nhìn vòng tay bạch ngọc, bên trong có dịch thấu trong suốt, nghi hoặc ra tiếng: “Dạ ca ca, đây là……?”

“Giới tử không gian, ta nếu đáp ứng ngươi, liền nhất định sẽ làm được.” Dạ Lăng Vân sảng khoái hồi phục, sau đó vươn một cánh tay của mình, đem tay áo dài kéo lên, lộ ra vòng ngọc màu đen cùng kiểu dáng trên cổ tay, rất là tự đắc nói: “Thế nào? Hình thức phu thê này được không?”

Vừa nghe đến giới tử không gian, Cố Tử Tình đã biết là hiếm lạ, lại nghe được hình thức phu thê, càng là thích đến không được.

Vươn tay vuốt ve vòng tay bạch ngọc trên cổ tay, Cố Tử Tình lòng tràn đầy vui mừng gật gật đầu.

“Thích liền tốt, bên trong ta đã thả rất nhiều linh dược linh thực ngươi dùng tu luyện, đan phương linh thạch, còn phương pháp sử dụng, Tử Tình chỉ cần dùng thần thức câu thông vòng ngọc này, sau đó nghĩ muốn lấy thứ gì bỏ vào hoặc lấy ra liền làm được, Tử Tình có thể thử xem.”

Nghe Dạ Lăng Vân miêu tả xong, Cố Tử Tình nóng lòng muốn thử nhắm hai mắt lại, rồi lại lần nữa mở to mắt, đầy đất là thành phẩm đan dược cùng tử ngọc dược đỉnh nghiễm nhiên đã biến mất không thấy.

Dùng thần thức câu thông vòng tay, Cố Tử Tình giật mình phát hiện, thành phẩm đan dược cùng tử ngọc dược đỉnh đầy đất kia đã an an ổn ổn chứa đựng ở trong giới tử không gian.

Lớn như vậy, Cố Tử Tình lần đầu tiên tiếp xúc với loại không gian pháp khí này.

Trước kia ở Cố gia, lúc Cố gia suy sụp thực lực căn bản mua không nổi, huống chi y vẫn là cái không được trưởng tử sủng, sau lại tới Ngự Kiếm Cung, chỉ có thể cực kỳ hâm mộ nhìn Cố Ninh ở trước mặt y khoe ra lại được đến Dạ ca ca thưởng cho y pháp khí bảo vật, còn y hy vọng xa vời cũng không dám.

Cho nên, lần đầu tiên được ngoạn ý mới mẻ, Cố Tử Tình tính tình trầm ổn, cũng khó tránh khỏi nghịch ngợm một chút, đem tử ngọc dược đỉnh kia tới tới lui lui lấy ra bỏ vào, chuyển mấy lần mới bằng lòng bỏ qua.

Dạ Lăng Vân vẫn luôn lẳng lặng mỉm cười nhìn Tử Tình y ngớ ngẩn, chân thật như vậy mới là dáng vẻ Cố Tử Tình, làm đáy lòng hắn dâng lên một cổ khó có thể chế ngự được độc chiếm dục.

Còn tốt, người này, từ đầu đến cuối, đều là người Dạ Lăng Vân hắn.

Bỗng nhiên đem Cố Tử Tình ôm dựng lên, Dạ Lăng Vân ôm người không khỏi phân trần ra khỏi cung điện, nếu đã đáp ứng Tử Tình phải về nhà vấn an mẫu thân, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, hôm nay liền lập tức khởi hành.

Nguyên bản tiểu nãi lang đứng sừng sững ở một bên ngủ gật, nhìn thấy chủ nhân không nói một lời rời đi, giận dỗi lắc lắc cái đuôi, thấp thấp ngao ô hai tiếng, sau đó tung ta tung tăng đi theo sau rồi bị Dạ Lăng Vân thu vào tay áo.

Vì thế, đệ tử gác cung điện địa hỏa Ngự Kiếm Cung, bảy ngày sau, lại lần nữa gặp được thiếu tông chủ bọn họ cùng với truyền thuyết không sủng chính thê.

“Cung tiễn thiếu tông chủ.” Mã sư huynh đi theo giả Đại sư huynh cung kính ra tiếng đưa tiễn một đôi bát quái, đôi mắt không ngừng trộm ngắm thân ảnh kiều tiếu trong l*иg ngực kiều tiếu Dạ Lăng Vân.

Đây là chính thê Cố Tử Tình trong miệng Đại sư huynh sao? Thật là người đẹp tuyệt, mặt mày tinh xảo, khí chất ôn hòa, nơi nào cái Cố tiểu công tử kiêu ngạo ương ngạnh kia có thể bằng được?

Cầm lòng không đậu tấm tắc ra tiếng, họ Mã đệ tử có điểm không hiểu được ý nghĩ của thiếu tông chủ, một khả nhân kiều tiếu như vậy, không đối đãi tốt, ném ở trong thiên viện không quan tâm, ngược lại cùng cái Cố Ninh nháo đến ồn ào huyên náo, thật là nhặt hạt mè mà bỏ dưa hấu.

Hình dung tuy rằng không thế nào chuẩn xác, nhưng biểu đạt ý nghĩ chân thật nhất ở đáy lòng Mã sư huynh, Cố gia hai cái công tử căn bản người sáng suốt đều biết nên lấy hay bỏ ai thì tốt hơn?

Tầm mắt rõ ràng như vậy, tu vi Dạ Lăng Vân sao không phát hiện được, lãnh hạ mặt tới, thân hình Dạ Lăng Vân đứng yên, hừ lạnh một tiếng, ra tiếng cảnh cáo: “Tự mình quản tốt đôi mắt, nếu không được, bổn tọa có thể giúp ngươi xử lý.”

Thanh âm lạnh phát ra làm cả người Mã sư huynh cứng đờ, nhanh thu hồi tầm mắt, thân thể phát run trốn phía sau Đại sư huynh.

Khổ một khuôn mặt, Mã sư huynh hận không thể đánh chính mình hai cái tát, hắn sao liền đã quên, vị thiếu tông chủ này của bọn họ, chính là người có tính cách tự phụ, âm tình chủ bất định, trêu chọc không dậy nổi.

Dạ Lăng Vân chợt phát thanh âm lạnh, làm Cố Tử Tình trong l*иg ngực hắn cũng không chịu được khống chế cả người run lên, không rõ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

“Dạ…… Dạ ca ca?” Cố Tử Tình do do dự dự vươn ra tay ngọc, túm chặt vạt áo trước Dạ Lăng Vân, thật cẩn thận nhẹ giọng tìm kiếm nói.

Nghe được người kia ra tiếng, nhân tâm liền an ổn, Dạ Lăng Vân tức khắc thu liễm hàn khí cả người, ngay sau đó, cúi đầu xuống, cười khẽ nói: “Tử Tình có phải chờ không được hay không? Đừng có gấp, chúng ta liền khởi hành.”

Dạ Lăng Vân nói xong, trực tiếp từ giới tử trong không gian lấy ra thành quả nhiều ngày luyện chế, phi hành pháp khí —— hạc gió.