"Bảy năm sau, ta tới cưới ngươi."
"Bảy năm sau, ta tới cưới ngươi."
Một câu này, không ngừng bay lượn ở trong đầu thiếu niên, làm thiếu niên đỏ mặt, phẫn uất dậm dậm chân.
Giơ tay lên, làm bộ liền phải đem tương tư khấu kia quăng đi, cuối cùng, lại không thể bỏ được.
Thiếu niên nhìn tinh oánh dịch bên trong tương tư khấu, ánh mắt lóe lóe, do dự lâu, cuối cùng thật cẩn thận cất vào trong lòng ngực, nhìn hướng Dạ Lăng Vân rời đi, ngây ngốc cười cười.
Đình viện hẻo lánh lại khôi phục vẻ quạnh quẽ, chỉ như ẩn như hiện truyền ra một tiếng non nớt nhẹ lẩm bẩm: "Dạ ca ca, ta chờ ngươi."
Hồi ức chỉ đến đây, Dạ Lăng Vân nhẹ nhàng mà thở dài một hơi.
Năm đó hắn vẫn luôn nhớ rõ mình đã hứa hẹn, cho nên bảy năm sau, đúng hẹn đi tới Cố gia xin cưới, nhưng khi cưới Cố Tử Tình trở về , trên người lại không có tương tư khấu hắn tặng.
Thời kì thiếu niên sinh ra cảm tình, đều là cố chấp mà quyết định, không phải người kia, hắn đều không thích.
Cho nên Cố Tử Tình tuy rằng là thân phận chính thê, lại bị hắn để ở trong thiên viện vắng vẻ trên trăm năm.
Thẳng đến khi người mặc một bộ đạo bào màu lam là Cố Ninh đi vào Ngự Kiếm Cung, cầm tương tư khấu đưa hắn.
Dạ Lăng Vân chỉ nhớ rõ ngay lúc đó chính mình vui sướиɠ cực kì, cảm giác như được thỏa mãn ước nguyện, cho nên đối xử với Cố Ninh rất ân sủng, còn Tử Tình lại là chẳng quan tâm.
Thẳng đến có một lần, Cố Ninh đến trước mặt hắn khóc lóc kể lể, nói là bị Cố Tử Tình nhục nhã, nói y khi còn nhỏ ở Cố gia bị ca ca khi dễ, trưởng thành, Vân ca ca thích y, cho nên Cố Tử Tình ghen ghét y, liền đánh y.
Ngay lúc đó trên mặt Cố Ninh mang theo bi thương, khóc như mưa, rất thê thảm.
Lúc ấy Dạ Lăng Vân chỉ cảm thấy một trận tức giận thẳng lên tận óc, liên tưởng đến khi còn nhỏ, thiếu niên nhỏ nhỏ gầy gầy, bộ dạng suy dinh dưỡng, càng căm thù Tử Tình đến tận xương tuỷ.
Bị Cố Ninh châm ngòi, lý trí hắn đều bị che mắt, trực tiếp tìm Tử Tình, phế đi tu vi y, đánh gãy chân y, giúp Cố Ninh hết giận.
Nghĩ đến đây, Dạ Lăng Vân biết vậy đã chẳng làm, liền tự trách mình quá cố chấp, đem cục đá làm bảo bối!
Đúng lúc này, Tử Tình không có ngủ an ổn, mày hơi hơi động đậy, đột nhiên nói mê lên.
Chỉ thấy đầu Cố Tử Tình khi thì nghiêng bên trái, khi thì nghiêng bên phải, trên trán cũng toát ra mồ hôi, môi mỏng khẽ mở, lẩm bẩm một cái: "Dạ ca ca, không cần như vậy, Dạ ca ca, cầu ngươi, không cần đối xử với ta như vậy."
Dạ Lăng Vân đem lỗ tai ghé vào bên miệng Tử Tình, sau khi nghe rõ y lẩm bẩm cái gì, thì đồng tử chợt co rụt lại, chỉ cảm thấy trong lòng rung mạnh!
Dạ ca ca? Dạ ca ca cái gì? Dạ ca ca là hắn?
Ngay giờ phút này, Dạ Lăng Vân mới ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.
Đó chính là, đời trước Cố Ninh từ lúc đầu gặp hắn đến cuối cùng hóa thành đống thịt máu, vẫn luôn gọi hắn là Vân ca ca, mà khi còn nhỏ ,thiếu niên từng gọi hắn một tiếng là Dạ ca ca!
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Trong đó có phải có chuyện gì mà hắn không biết hay không?
Hiện tại Dạ Lăng Vân rất muốn biết sự tình chân tướng.
"Tử Tình, tỉnh tỉnh, Tử Tình, mau tỉnh lại." Dạ Lăng Vân nhẹ nhàng lay đầu vai Tử Tình, muốn đánh thức.
Âm thanh Cố Tử Tình nói mê dần dần chìm xuống, lông mi dài run rẩy, chậm rãi mở mắt.
Thấy rõ người trước mắt, khóe mắt Cố Tử Tình ngăn không được rơi xuống một giọt nước mắt, đột nhiên vươn tay ra, hai tay gắt gao ôm lên cổ Dạ Lăng Vân, dúi đầu vào ngực Dạ Lăng Vân.