Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 41: Hắc đạo tổng tài (4)

Tác giả: Vân Phi Mặc

Bắc Dật Phong đi rồi, Bắc Vũ Đường mở bừng mắt ra.

Lúc anh vào phòng, Bắc Vũ Đường đã tỉnh, nghe được lời hứa hẹn của Bắc Dật Phong, cô biết anh nhất định đã đọc những tư liệu mà cô chuẩn bị tốt từ trước rồi.

[Ký chủ ghê nha, vậy mà lại đoán được cậu ta sẽ điều tra.] Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên.

Việc Bắc Dật Phong đi điều tra quá khứ của cô, cô cũng chỉ nắm chắc 50%, không chắc chắn 100% là anh nhất định sẽ đi tra.

Trong mắt cô, chỉ cần có xác suất 10%, cô cũng sẽ không bỏ qua cơ hội xoát độ áy náy này.

Thật ra, kiếp trước người Bắc gia cũng có phái người đi tra xét quá khứ của Bắc Vũ Đường, nhưng tư liệu một nhân vật nhỏ như cô tương đối phiến diện, dùng một đoạn văn là có thể khái quát quá khứ của cô.

Cảm xúc mà một đoạn văn mang lại cho người đọc là có hạn. Nhưng khi đoạn văn kết hợp với mất tấm ảnh chụp thê thảm đáng thương, hiệu quả sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Những tấm ảnh đó đều là giả, nhưng sự tình lại là thật. Những tấm ảnh kia đều do Bắc Vũ Đường bảo Lôi Âm tìm chuyên gia photoshop ra, tuyệt đối lấy giả tráo thật.

Bắc Dật Phong bên này xem như thành công một nửa, muốn hoàn toàn kéo anh về phía cô, chỉ sợ phải chờ đến lúc mẹ Bắc trở về thì mới có cơ hội.

Sáng sớm hôm sau, Bắc Dật Phong tới nhà ăn thì thấy Bắc Vũ Đường đã sớm ngồi vào chỗ.

"Chào buổi sáng, Vũ Đường."

"Chào buổi sáng." Bắc Vũ Đường giống như bình thường lên tiếng.

Bắc Dật Phong vừa ngồi vào chỗ, phía sau truyền đến giọng nói mềm mại của Triệu Bảo Nhi.

"Anh, chào buổi sáng. Vũ Đường, chào buổi sáng." Nụ cười trên mặt Triệu Bảo Nhi rất đẹp, rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Bắc Dật Phong.

"Bảo Nhi, sao hôm nay lại dậy sớm như vậy." Bắc Dật Phong hơi kinh ngạc, cười hỏi.

"Em muốn là người đến đầu tiên, không ngờ vẫn muộn hơn mọi người." Triệu Bảo Nhi hờn dỗi.

Bắc Dật Phong cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Bắc Vũ Đường, thấy cô an tĩnh ăn, nói với cô: "Vũ Đường, em qua bên này ngồi đi."

Giờ anh mới phát hiện, vị trí của cô cách bọn họ rất xa.

Bắc Dật Phong nhìn cô một mình lẻ loi ngồi ở đó yên lặng ăn, trong lòng chua xót.

Bắc Vũ Đường ngước mắt nhìn về phía anh, im lặng hai giây, mới đáp: "Được."

Bắc Dật Phong đứng lên, tự mình kéo ghế dựa ra cho cô, để cô ngồi cạnh mình. Triệu Bảo Nhi vẫn duy trì nụ cười điềm mỹ, trong lòng lại đang nôn ra máu.

Đáng chết, anh trai lại để bụng cô ta như thế!

Không được, tuyệt đối không thể để anh trai quan tâm Bắc Vũ Đường!

Triệu Bảo Nhi bắt đầu tìm đề tài, lôi kéo nói chuyện với Bắc Dật Phong, muốn cô lập Bắc Vũ Đường như ngày thường. Mới đầu Bắc Dật Phong sẽ nói chuyện cùng cô ta, nhưng nói được mấy câu, anh sẽ dò hỏi Bắc Vũ Đường một hai câu, nói chuyện với cô, không đến mức bỏ mặc cô.

Triệu Bảo Nhi thấy vậy, càng cảm thấy hụt hẫng.

Bắc Dật Phong chú ý thấy Bắc Vũ Đường ăn cơm Tây không vui vẻ giống như lúc ăn cháo hôm qua, nói với người hầu phía sau: "Đổi cho đại tiểu thư một chén cháo."

Triệu Bảo Nhi không thích ăn cháo, nếu là lúc trước, tất nhiên sẽ từ chối, nhưng hôm nay cô ta không ngăn cản.

Người hầu rất nhanh mang cháo và bữa sáng lên, trực tiếp đặt trước mặt Triệu Bảo Nhi.

Sắc mặt Bắc Dật Phong chợt tối sầm, Triệu Bảo Nhi đang định nói cám ơn, giây tiếp theo nụ cười trên mặt cô ta cứng lại.

'Bang' một tiếng!

Bắc Dật Phong đập mạnh đôi đũa lên bàn.

Đám người hầu hoảng sợ, ngay cả Triệu Bảo Nhi cũng không ngoại lệ.

Bắc Vũ Đường cũng kinh ngạc nhìn anh.

Ánh mắt Bắc Dật Phong lạnh lùng nhìn về phía hầu gái kia, giọng lạnh lùng: "Đại tiểu thư là ai, không biết à?"

Đám người hầu trong nhà ăn đều sợ hãi, thở mạnh cũng không dám.

Bắc Dật Phong lạnh lùng nhìn qua những người hầu khác, "Các người có phải cũng không rõ, ai mới là đại tiểu thư Bắc gia chúng ta hay không?"

Những lời này, giống như hung hăng đánh một cái tát vang dội lên mặt Triệu Bảo Nhi.

Triệu Bảo Nhi vẻ mặt bị thương nhìn anh, trong mắt lệ quang lập loè.

Bắc Dật Phong chú ý tới biểu cảm của Triệu Bảo Nhi, biết một câu này của mình đã vô ý tổn thương cô ta, đang cảm thấy có lỗi, muốn nói gì đó, lại nghe được giọng nói bình tĩnh đạm nhiên của Bắc Vũ Đường.

"Cơm Tây ăn rất ngon. Trước kia tôi cũng muốn ăn, nhưng không ăn được. Chén cháo đó cho Bảo Nhi đi, tôi ăn cái này là tốt rồi." Bắc Vũ Đường nói xong, cúi đầu yên lặng ăn món cơm Tây mà cô không thích.

Bắc Dật Phong nghĩ tới cuộc sống của cô trước kia, lại nhìn những người hầu đó, không còn áy náy với Triệu Bảo Nhi, chỉ còn áy náy với Bắc Vũ Đường.

Ở trong nhà mình, những người này còn dám bỏ qua sự tồn tại của cô như vậy, điều này khiến Bắc Dật Phong rất tức giận, cực kỳ tức giận. Anh tức những người hầu đó, lại càng tức chính mình.

Nếu không phải vì thái độ của bọn họ, bọn hạ nhân nào dám đối xử với cô như thế.

Bắc Dật Phong không khỏi suy nghĩ, lúc ấy khi anh biết em gái ruột mình ở ngoài, rõ ràng đã nghĩ tới phải bồi thường cô thật tốt, nhưng vì sao lại biến thành như vậy.

Trước khi đi, Bắc Dật Phong còn tự mình dặn dò Tần quản gia, để ông chỉnh đốn tất cả người hầu trong biệt thự.

Bắc Dật Phong tự mình lái xe đưa Bắc Vũ Đường và Triệu Bảo Nhi đi học.

Triệu Bảo Nhi ngồi trên xe, thật hụt hẫng.

Trước kia, Bắc Dật Phong cũng sẽ đưa cô ta đi học, nhưng đó là lúc anh còn chưa đến công ty làm. Từ sau khi anh đến tập đoàn, không còn đưa đi nữa. Hiện giờ lại lần nữa đưa cô ta đi học, lại là nhờ con bé chết tiệt kia.

Vì sao nó có thể khiến Bắc Dật Phong đối xử tốt với nó như thế, chẳng lẽ chỉ vì bọn họ chảy cùng dòng máu thôi sao? Nhưng mà, mình ở chung với họ mười chín năm, tình cảm đó đều là giả sao!

Triệu Bảo Nhi tâm tình buồn bực, tức giận.

Vì sao ông trời lại bất công với mình như thế, vì sao Bắc Vũ Đường phải trở về. Nếu không phải tại nó, mình vẫn là hòn ngọc quý trên tay Bắc gia. Đều tại nó, đều tại nó hủy hoại hạnh phúc của mình, hủy hoại tất cả của mình!

Nó vừa về, đã cướp đi thân phận và địa vị của mình. Giờ lại cướp đi tình thương của anh trai mình, sau đó có phải muốn cướp đi tình yêu của cha mẹ hay không!

Tưởng tượng đến đây, thân thể Triệu Bảo Nhi run lên vì tức. Tay cô ta không tự giác nắm chặt thành quyền, đáy mắt là hận ý ngập trời với Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường, tao tuyệt đối không để mày thành công. Bắc gia là của tao, tao mới là công chúa Bắc gia.

Bắc Vũ Đường nhạy bén cảm nhận được ác ý hướng thẳng về phía cô, tản ra từ người bên cạnh.

Chậc chậc, xem ra thái độ của Bắc Dật Phong đối với cô, làm cô ta không chịu được.

Bắc Vũ Đường rất tò mò, cô ta có tư cách gì, có thể diện gì mà không chịu nổi. Tất cả vốn nên thuộc về nguyên chủ, thuộc về Bắc Vũ Đường.

Mà cô ta chẳng qua là một kẻ trộm, trộm đi hạnh phúc của Bắc Vũ Đường. Giờ cô quay lại lấy lại những thứ thuộc về mình, cô ta có tư cách gì để hận cô.

Người nên hận là Bắc Vũ Đường! Mà không phải Triệu Bảo Nhi!

Từ sau khi Bắc Dật Phong có ý muốn bồi thường Bắc Vũ Đường, có thể nói là đặt mọi chuyện của Bắc Vũ Đường trong lòng. Bởi vì thái độ của Bắc Dật Phong với Bắc Vũ Đường, ngoại giới cũng thay đổi cái nhìn về Bắc Vũ Đường.

Tất cả những việc này Triệu Bảo Nhi đều xem trong mắt, đặt trong lòng. Nhưng giờ đây, cô ta chẳng thay đổi được gì.

Triệu Bảo Nhi thử liên lạc cảm tình với Bắc Dật Phong, nhưng mỗi lần đều thất bại, bởi vì sự tồn tại của Bắc Vũ Đường. Triệu Bảo Nhi chuyển mắt về phía Kỳ Dã.

Trước kia, khi cô ta vẫn là Bắc đại tiểu thư, vẫn luôn không mặn không nhạt với hắn. Hiện giờ cô ta không hề treo hắn nữa, cảm tình của hai người nhanh chóng nóng lên, đồng thời làm Kỳ Dã càng lúc càng chán ghét Bắc Vũ Đường.

Kỳ Dã, tao sẽ không nhường cho mày.

Cả cha Bắc, mẹ Bắc, tao cũng sẽ không nhường cho mày.

Ngay cả Bắc Dật Phong, đến cuối cùng nhất định tao sẽ kéo trở lại bên mình.

Mama sắp về rồi, sinh nhật hai mươi tuổi của cả hai cũng sắp tới rồi. Đến lúc đó, mình nhất định sẽ tặng cho nó một món quà thật lớn. Tao muốn cho tất cả mọi người biết, ai mới là con gái Bắc gia!

Bắc Vũ Đường dù là con gái Bắc gia thì sao nào, tao nhất định sẽ biến mày thành sỉ nhục của Bắc gia, đến lúc đó Bắc gia sẽ chỉ thừa nhận một mình tao!

Hôm kết thúc kỳ thi thử, có người đề nghị đi liên hoan, được đại đa số người trong lớp đồng ý. Lớp trưởng đi đến trước mặt Bắc Vũ Đường, cẩn thận hỏi: "Bắc Vũ Đường, cậu muốn đi không?"

Vương Mỹ Lệ ngồi trên Bắc Vũ Đường, không đợi cô mở miệng đã trước nói: "Vũ Đường, đi cùng đi. Cậu còn chưa từng ra ngoài chơi với bọn tớ đâu."

Một nữ sinh cũng nói đỡ: "Đúng vậy. Vũ Đường, cùng đi đi."

Ánh mắt Bắc Vũ Đường xẹt qua mặt ba người, cuối cùng gật gật đầu, "Được."

Người trong lớp nghe được Bắc Vũ Đường cũng sẽ đi, có người tâm tình trở nên rất phức tạp, dù sao thì cũng không ai dám đắc tội cô.

Phải biết hai nam một nữ lần trước chỉnh Bắc Vũ Đường đều bị cho thôi học, để cha mẹ đưa ra nước ngoài du học rồi kia kìa.

Một đám người ăn ăn uống uống xong, lại hứng thú bừng bừng tớí KTV. Tới KTV, mọi người đều buông thả, gọi một bàn rượu, cả đám bắt đầu uống rượu.

"Vũ Đường, tớ mời cậu một ly." Vương Mỹ Lệ bưng một ly rượu vang đỏ lại đây.

Bắc Vũ Đường bưng một ly nước trái cây.

Vương Mỹ Lệ cười nói: "Vũ Đường, sao cậu có thể không phúc hậu như thế. Tớ uống rượu, cậu cũng nên chọn rượu đi chứ."

Người bên cạnh cũng phụ họa.

Một đám người ồn ào, đổi nước trái cây của cô thành rượu. Vương Mỹ Lệ kính rượu xong, kế tiếp xảy ra phản ứng dây chuyền, một đám đều tới kính rượu cô, tạo quan hệ.

Bắc Vũ Đường không tiện chống đẩy, rất dứt khoát uống hết. Vài chén rượu xuống bụng, đã say đổ.

Vương Mỹ Lệ chọc chọc Bắc Vũ Đường, "Vũ Đường, Vũ Đường."

Thấy cô nửa ngày cũng không có động tĩnh, cô ta nói với lớp trưởng: "Vũ Đường uống say, tớ đưa cậu ấy về trước."

"Được, cậu đi cẩn thận."

"Ok."

Vương Mỹ Lệ đỡ Bắc Vũ Đường đi ra ngoài, rời khỏi phòng, cô ta cũng đưa Bắc Vũ Đường ra bên ngoài, mà là đi sâu vào trong, đến thẳng căn phòng cuối cùng, đẩy cửa ra.

Vương Mỹ Lệ đỡ người đến sofa, nhìn Bắc Vũ Đường bất tỉnh, trên mặt tràn đầy giãy giụa và rối rắm, cuối cùng cắn răng một cái, lấy di động ra, nhắn tin cho đối phương.

"Đã làm xong."

Gửi tin xong, tay Vương Mỹ Lệ run nhè nhẹ.

Cô ta nhìn người nằm trên sô pha, nhỏ giọng thì thầm, "Bắc Vũ Đường, cô đừng có trách tôi, tôi cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi."

Vương Mỹ Lệ nói xong thì vội vàng rời khỏi phòng.

Cô ta đi rồi, người vốn say đến bất tỉnh nhân sự lại mở bừng mắt.

Cô quay người về phía tựa lưng của sofa, ngón tay đặt phía sau lưng bắn gì đó ra bên ngoài, hơi thở vô sắc vô vị bao phủ toàn bộ căn phòng.

Cô lấy di động ra, gọi điện cho Bắc Dật Phong.

Bắc Dật Phong tiếp điện thoại rất nhanh, "Vũ Đường, anh sắp tới rồi."

"Anh, em......"

Bắc Dật Phong nghe được giọng nói suy yếu của cô, giọng nói đó rõ ràng không thích hợp.

"Em làm sao vậy?"

"Anh, người em cảm thấy rất khó chịu...... Nóng quá, nóng quá......" Giọng Bắc Vũ Đường đứt quãng.

Bắc Dật Phong không phải kẻ ngốc, biết cô tất nhiên đã xảy ra chuyện, giẫm mạnh chân ga dưới chân, chau mày, ngoài miệng lại là trấn an, "Không phải sợ, anh sẽ đến ngay lập tức."

Bắc Dật Phong dùng tốc độ nhanh nhất đời này, liên tục vượt mấy cái đèn đỏ.

"Giờ em đang ở đâu?"

"Một, một phòng bao." Bắc Vũ Đường cố sức nói.

"Em lập tức rời khỏi đó, mau lên."

Bắc Dật Phong không dám ngắt điện thoại, mở hệ thống định vị, trên di động nhanh chóng xuất hiện một chấm đỏ.

Đúng lúc này, bên kia điện thoại truyền đến tiếng đập mạnh, hình như có thứ gì đó rơi xuống đất.

"Vũ Đường, Vũ Đường." Giọng nói nôn nóng của Bắc Dật Phong truyền ra.

"Em, em không sao."

Bắc Dật Phong lại nghe được tiếng ngã xuống, hiển nhiên là cô lại té ngã.

Bắc Dật Phong ý thức được cô đi lại khó khăn, sắc mặt càng thêm khó coi.

Đột nhiên, cửa phòng bao bị người ta mở ra, ba người đàn ông vạm vỡ tiến vào.

Ba người nhìn thấy người đẹp ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, một đám đều lộ ra nụ cười da^ʍ tà.

"Ha ha, mấy anh em ta có thể chơi không một người đẹp, còn có thể lấy được một khoản tiền."

"Em nghe nói nó là con gái nhà giàu đấy."

"Vậy chẳng phải nó là thiên kim à. Ông đây lớn như vậy còn chưa từng chơi đùa thiên kim đại tiểu thư đâu."

Bắc Dật Phong nghe vậy, khuôn mặt tràn đầy nôn nóng, không quan tâm chỗ đỗ xe, trực tiếp ném xe ở cửa, chạy nhanh như gió vào quán.

Lúc nghe thấy giọng mấy người đàn ông đó, Bắc Dật Phong đã muốn gϊếŧ người luôn rồi!

Nếu bọn họ dám động vào em gái anh, anh nhất định khiến bọn họ sống không bằng chết!

Giám đốc nơi này hoả nhãn kim tinh, liếc mắt một cái đã nhận ra Bắc Dật Phong, nhiệt tình tiến lên nghênh đón, Bắc Dật Phong nhìn người nửa đường nhảy ra chắn trước mặt mình, một tay đẩy ông ta ra, tức giận nói: "Cút ngay."

Giám đốc ngây ngốc nhìn Bắc Dật Phong chạy nhanh như bay, đồng tử bỗng dưng co rụt lại.

Đáng chết, không phải là xảy ra chuyện gì đấy chứ!

Giám đốc vội vàng chạy theo sau, nếu lỡ có chuyện gì thật thì còn có thể kịp thời bổ cứu.

Ba người đàn ông trong phòng bao vươn ma trảo, khi tay bọn họ sắp đυ.ng vào mình, Bắc Vũ Đường thình lình mở mắt ra. Ba người bị cô dọa sợ, nhưng rất nhanh đã trấn định lại.

"Các người, các người là ai?"

"Ha ha, em gái xinh đẹp đã tỉnh, như vậy càng tốt, chơi càng hăng."

"Chúng ta là người sẽ làm cô em dục tiên dục tử."

Bắc Dật Phong nghe thấy những lời ô ngôn uế ngữ từ điện thoại truyền đến, tức giận đến mức gân xanh trên trán nổi hết lên.

"Không, đừng qua đây." Bắc Vũ Đường như một con cừu nhỏ, đáng thương lùi về phía sau.

Ba người kia thấy vậy, cười ha ha, da^ʍ ý trong mắt họ đậm lên, cô càng sợ hãi, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thú tính của bọn họ.

Ba người rất ăn ý cùng nhau nhào về phía Bắc Vũ Đường, một tiếng thét chói tai vang lên.

"A!"

Cùng lúc đó, cửa phòng bao bị người một chân đá văng.

Ba người cả kinh, động tác trong tay cũng ngừng lại. Khi cả ba còn chưa phản ứng lại, Bắc Dật Phong đã đấm vào mặt họ.

Một quyền của Bắc Dật Phong trực tiếp đấm người nọ ngã xuống đất. Hai người khác phản ứng lại, cũng bắt đầu đánh trả, nhưng bọn họ lại phát hiện mình trở nên vô lực, nắm tay cũng mềm oặt.

Dưới cơn thịnh nộ, Bắc Dật Phong cũng không chú ý sự 'yếu đuối' của bọn họ, thân thủ của anh không tệ, hơn nữa ba người kia gần như không có sức chiến đấu, hai ba chiêu đã đánh ngã ba người.

Lúc giám đốc đuổi tới, nhìn thấy Bắc Dật Phong đang điên cuồng đấm đá ba người đàn ông, ba người kia bị anh đấm đến vỡ đầu chảy máu, kêu than liên tục, anh cũng không dừng tay.

Giám đốc muốn ngăn cản, nhưng khi nhìn thấy trong phòng còn một cô gái, lại nhìn ba người trên mặt đất, cũng hiểu chuyện gì xảy ra.

Nhớ lúc nãy Bắc Dật Phong lòng nóng như lửa đốt, có thể nhận ra tầm quan trọng của cô gái này đối với anh. Ba người này chọc phải người phụ nữ của Bắc thiếu, quả thực là chết chưa hết tội!

Giám đốc an tĩnh đứng một bên, không lên tiếng, chờ đến lúc nhìn thấy hơi thở ba người kia yếu đi, mới mở miệng, "Bắc thiếu, ba người này giao cho tôi xử lý đi."

Bắc Dật Phong nghe được giọng của giám đốc, ngừng tay lại. Anh đi đến trước mặt Bắc Vũ Đường, cởi tây trang khoác lên người cô, "Không sợ, về nhà với anh trai." Bắc Dật Phong một tay bế cô lên.

Bắc Vũ Đường ngẩng khuôn mặt ửng đỏ, bên môi ngậm nụ cười suy yếu, gật gật đầu với anh, "Vâng."

"Trông coi ba người này thật kỹ cho tôi, đừng cho chúng chết. Lát nữa tôi sẽ phái người tới mang bọn chúng đi. Chuyện hôm nay, tôi không muốn nghe thấy từ miệng của người thứ ba, hiểu không?" Đôi mắt sắc bén của Bắc Dật Phong nhìn về phía giám đốc.

Giám đốc vội vàng gật đầu liên tục, "Hiểu, hiểu, hôm nay không xảy ra chuyện gì hết."

Bắc Dật Phong ôm Bắc Vũ Đường đi ra ngoài, che cô đến kín mít, làm người bên ngoài không thấy rõ được người trong lòng anh.

Cùng lúc đó, cửa phòng đối diện mở ra, một người đàn ông lạnh như băng đi ra, anh vừa xuất hiện, ánh mắt người xung quanh không tự giác hướng về phía anh.

Bắc Dật Phong thấy Phượng Minh, cũng kinh ngạc.

Nếu không phải hôm nay thời điểm không đúng, tất nhiên anh sẽ tiến lên chào hỏi.

Bắc Dật Phong hơi gật đầu, xem như chào hỏi, xong trực tiếp đi lướt qua người Phượng Minh.

Ánh mắt Phượng Minh không dừng trên người Bắc Dật Phong, mà nhìn về phía cô gái trong ngực anh, tuy chỉ thấy gần một nửa khuôn mặt, nhưng anh liếc một cái đã nhận ra cô.

Người đã cứu anh, cũng là cô gái ngày đó ở trung tâm thương mại.

Nhìn cô rúc vào lòng một người đàn ông khác, đáy lòng anh vậy mà lại tức giận, phẫn nộ muốn cướp cô đi, suy nghĩ này rất mãnh liệt, lại không thể hiểu được, làm anh hơi nhăn mày.

Nếu không phải có sức tự chủ kinh người, chỉ sợ anh đã sớm xông lên.

Người đi theo bên cạnh Phượng Minh thấy anh không động đậy, cả đám cũng không dám động, nhìn theo tầm mắt của anh, chỉ có thể thấy Bắc Dật Phong đang rời đi.

Bọn họ bỗng nhớ tới một tin đồn nghe được, nghe đồn cậu chủ không gần nữ sắc, dường như có khuynh hướng gay. Giờ nhìn ánh mắt cậu chủ sáng quắc nhìn Bắc Dật Phong, người xung quanh càng cảm thấy hình như mình vớ phải chân tướng.

Giám đốc nhìn thấy Phượng Minh thì nịnh nọt tiến lên, "Phượng thiếu, tôi..."

"Chuyện hôm nay, tôi không muốn nghe được lời đồn đãi không tốt nào." Ánh mắt u lãnh của Phượng Minh nhìn giám đốc, làm ông ta cảm thấy lạnh hết cả người, vội gật đầu không ngừng.

Giám đốc nhìn bóng Phượng Minh rời đi, nửa ngày mới bừng tỉnh lại.

Mẹ con ơi, Bắc tiểu thư có quan hệ tốt với Phượng Minh từ lúc nào thế, làm anh quan tâm tới cô như vậy!

Xem ra vị Bắc đại tiểu thư này tuyệt đối không thể đắc tội rồi. Có Bắc gia làm chỗ dựa, giờ lại có cả Phượng Minh có bối cảnh hắc đạo làm chỗ dựa, quả thực là hắc bạch cùng hộ tống!

Giám đốc nghĩ đến ba người còn nằm trong phòng kia, yên lặng châm nến cho ba người. Dù là ai, chỉ cần đắc tội một bên thôi đã đủ chết rồi. Giờ đến cả Diêm Vương sống Phượng Minh kia cũng đắc tội, vậy thì muốn chết cũng không an lành đâu.

Về đến nhà, bác sĩ gia đình đã sớm chờ sẵn. Sau khi sắp xếp cho Bắc Vũ Đường xong, Bắc Dật Phong mới bắt đầu xử lý chuyện này.

Bắc Dật Phong không phải kẻ ngu, chuyện này rõ ràng là nhằm vào Bắc Vũ Đường.

Anh gọi điện cho trợ lý.

"Sao rồi?"

"Tôi đã điều tra căn phòng kia, bên trong có lắp camera. Mặt khác, tôi cũng đã thẩm vấn ba người kia, cả ba đều là được người khác thuê đến. Người sau lưng đều liên hệ qua điện thoại, chưa từng gặp mặt trực tiếp. Tài khoản được dùng là một tài khoản ảo ở nước ngoài."

"Nói cách khác, toàn bộ manh mối đều đứt đoạn?"

"Vâng."

"Ai đã đưa con bé tới căn phòng đó?" Bắc Dật Phong hỏi.

"Là một nữ sinh cùng lớp đại tiểu thư. Tôi đã cho người đi tìm cô ta, nhưng không tìm được." Trợ lý một năm một mười báo cáo.

"Tiếp tục tìm, dù đào ba thước đất cũng phải tìm ra người đó cho tôi!" Bắc Dật Phong lạnh lùng nói.

"Vâng. Thiếu gia, ba người kia xử lý thế nào?" Trợ lý dò hỏi.

"Giải quyết đi."

"Vâng."

Bắc Dật Phong ngắt điện thoại, xoay người chuẩn bị trở về, lại thấy Triệu Bảo Nhi đứng cách đó không xa.

"Anh trai, có phải Vũ Đường xảy ra chuyện gì không?" Triệu Bảo Nhi quan tâm hỏi.

Bắc Dật Phong nhìn cô ta, mỉm cười, "Không sao. Đã không còn sớm, em đi ngủ đi."

Triệu Bảo Nhi muốn nói lại thôi, cuối cùng ngoan ngoãn gật đầu. Sau khi quay đầu, nụ cười trên mặt cô ta tắt ngấm, đáy mắt là cười lạnh.

Nếu anh trai đã mang cô về, xem ra bên kia đã thất bại.

Đáng chết! Thật là một đám phế vật! Một việc nhỏ như vậy cũng làm không xong!

May mắn cô ta ẩn nấp tốt, không lo bị họ tra được. Triệu Bảo Nhi rất tự tin về điều này, không cam lòng về phòng.

Cách sinh nhật còn một thời gian, cô ta có thể mưu hoa thêm một lần nữa, lần này nhất định phải thành công!

Khi Triệu Bảo Nhi tin tưởng ngập tràn, cho rằng mình làm đến không một kẽ hở, tự cho là có thể tính kế để Bắc Vũ Đường lọt bẫy, không ngờ tất cả những gì cô ta đang làm đều bị Bắc Vũ Đường nhìn thấu.

Cô chỉ thuận thế mà làm, lợi dụng cô ta để lấy được hảo cảm của Bắc Dật Phong.

Còn lần thứ hai, thì không cần nữa.

Tiết mục như vậy chỉ có thể làm một lần, không có lần hai.

Nếu cô ta còn ra tay với cô, cô sẽ không kiềm chế được, để gậy ông đập lưng ông.

Hôm đó, Triệu Bảo Nhi đang đi quán bar uống rượu với Kỳ Dã và đám bạn của hắn. Uống mấy chén rượu xong, cô ta cảm thấy hơi đau đầu, cả người thật nóng.

"Em, em đi toilet." Triệu Bảo Nhi đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi.

Kỳ Dã thấy thần sắc cô ta không đúng, đứng lên theo, "Để anh đi cùng em."

Triệu Bảo Nhi vẫy vẫy tay, "Không cần."

Bạn bè bên cạnh lập tức cười nói, "Kỳ thiếu, có cần khẩn trương như thế không, đi toilet cũng muốn đi theo."

Những người khác cũng trêu ghẹo theo.

Kỳ Dã bị họ nói vậy, cũng ngượng ngùng đi theo.

Bước chân Triệu Bảo Nhi phù phiếm, đi nhanh vào toilet, khi cô ra ngoài, bị người khác đυ.ng phải, cả người mềm đi không sức lực muốn ngã xuống.

Đúng lúc này, một người đàn ông đỡ lấy cô ta.

"Em chậm một chút."

Triệu Bảo Nhi theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng thân thể lại không dùng được sức.

"Anh, anh tránh ra!"

"Bảo bối, ngoan, đừng náo loạn. Em uống quá nhiều rồi, về với anh đi." Người đàn ông sủng nịch nói.

Người xung quanh nhìn một cái, cũng không chú ý nhiều, dù sao chuyện này cũng thường xảy ra ở quán bar, người xem đã thấy nhiều chẳng trách.

Triệu Bảo Nhi giãy giụa, há mồm muốn kêu cứu, người đàn ông trực tiếp cúi đầu hôn xuống, dùng miệng chặn miệng cô lại.

Triệu Bảo Nhi kinh hãi, ra sức muốn đẩy người đàn ông ra, nhưng kỹ thuật hôn của người đó cao siêu cùng với tác dụng của thuốc, thân mình căng chặt của cô ta dần thả lỏng.

Người đàn ông tất nhiên cũng chú ý tới điều này, buông cô ta ra, đưa Triệu Bảo Nhi đầu óc choáng váng rời đi từ cửa sau. Ra khỏi quán bar, rất nhanh chóng đi qua ngõ nhỏ.

Vừa ra khỏi ngõ, lập tức lên một chiếc minibus, xe nhanh chóng rời đi. Người đàn ông trên xe lấy được di động của Triệu Bảo Nhi, dùng vân tay của cô ta mở khoá.

Tìm trong danh bạ được số của Kỳ Dã, mở tin nhắn, nhắn một tin 'Em đi về trước'.

Người đàn ông nhấn gửi xong, tắt nguồn di động.

Cùng lúc đó, trong quán bar, Kỳ Dã nhận được tin nhắn của Triệu Bảo Nhi.

Kỳ Dã nhíu mày, gọi điện lại, lại nghe được lời nhắc tắt máy.

Người bạn bên cạnh thấy hắn nhíu mày, hỏi, "Sao thế?"

"Vừa nãy Bảo Nhi nhắn tin cho tớ, nói cô ấy đi về trước. Tớ vừa gọi điện, lại tắt máy. Tớ lo cô ấy xảy ra chuyện." Kỳ Dã nói.

Người nọ không để bụng nói: "Yên tâm, sao cô ta có thể xảy ra chuyện được. Nói không chừng còn đang sung sướиɠ ở đâu đấy."

Kỳ Dã không vui nhìn đối phương, "Cậu có ý gì?" Sao nghe như có ẩn ý thế.

Người nọ thấy Kỳ Dã tức giận, thầm than một tiếng.

Tên ngốc này, người ta không chừng đang đại chiến ba trăm hiệp với người tình rồi. Lúc nãy cậu chàng đi toilet, thấy một đôi tình lữ đang ôm hôn nồng nhiệt, dáng người phụ nữ kia không tệ, nên nhìn thêm một cái.

Không ngờ lại là người quen cũ.

Triệu Bảo Nhi ôm cổ người đàn ông kia, hôn rất nhiệt tình.

Cậu vốn nghĩ Triệu Bảo Nhi và anh em Kỳ Dã nhà mình là một đôi, không ngờ người phụ nữ này lại lả lơi ong bướm như thế, một bên treo Kỳ Dã, một bên lại ở cùng người đàn ông khác.

Cậu vốn còn cảm thấy Triệu Bảo Nhi không tệ, tuy không phải con gái ruột của Bắc gia, nhưng lại dịu dàng xinh đẹp, là mỹ nhân hiếm có. Nào ngờ trong tối lại là người như thế này.

"Có phải cậu biết gì không?" Kỳ Dã truy hỏi.

"Aizz, cậu đừng có hỏi. Cô ta tốt lắm. Loại con gái đó không cần cũng được." Anh em kia nhắc nhở.

"Cậu đang nói cái gì thế?" Kỳ Dã nhăn mày, "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Là anh em thì mau nói cho tớ."

"Tớ vừa thấy cô ta hôn một tiểu bạch kiểm nồng nhiệt ở toilet. Lúc này hẳn đã đi cùng tiểu bạch kiểm kia rồi."

"Không thể nào!" Phản ứng đầu tiên của Kỳ Dã là không tin.

"Anh em, cậu tỉnh táo lại đi, tớ chính mắt nhìn thấy đấy."

"Bảo Nhi không phải loại người như vậy!"

Bảo Nhi giữ mình trong sạch, sao có thể là loại người này.

Kỳ Dã không tin, "Cậu không nhìn nhầm chứ?"

Người nọ trợn trắng mắt, "Vậy cậu giải thích sao về chuyện cô ta đi không từ giã?"

Kỳ Dã há miệng, không nói nên lời, bực bội cầm chén rượu trên bàn, hung hăng uống hết, bỗng chốc đứng dậy đi ra ngoài.

"Cậu đi đâu đấy?"

"Tớ đi về trước." Kỳ Dã cầm áo khoác lên, để lại một đám vẻ mặt mộng bức.

"Kỳ thiếu làm sao thế?" Có người không rõ nguyên do hỏi.

"Cậu ta đang đau lòng, về nhà chữa thương. Chúng ta tiếp tục đi." Người nọ giống như nói giỡn, người xung quanh cũng không coi thành thật, tiếp tục vui đùa.

Bên kia, trên chiếc xe minibus đang chạy như bay, từng tiếng than nhẹ truyền ra. Triệu Bảo Nhi cảm thấy cả người nóng như bị lửa đốt, lúc chạm vào người bên cạnh, giống như tìm được đồ hạ nhiệt, nhào về phía người nọ.

Người đàn ông trên xe thấy vậy, thuận thế ôm cô ta vào lòng......

Rất nhanh, trên xe truyền đến từng tiếng ái muội.

Chờ xe tới nơi, trong phòng đã sớm có ba người đàn ông cường tráng chờ sẵn. Ba người nhìn thấy người đàn ông kia và Triệu Bảo Nhi, nở nụ cười dâʍ đãиɠ.

"Xuống tay nhanh nhỉ."

"Được rồi. Chúng ta đừng nói nhiều lời, cùng nhau vui sướиɠ đi."

Mấy người đàn ông trong phòng nhìn nhau cười, giống như sói đói nhào vào xâu xé thịt cừu non không sức phản kháng. Mấy người không biết, trong một góc mờ mịt, một camera đang ghi lại cảnh này.

-Sáng sớm hôm sau-

Bắc Dật Phong nhìn vị trí Triệu Bảo Nhi vẫn còn trống, lên tiếng hỏi, "Bảo Nhi còn chưa dậy sao?"

Tần quản gia báo cáo: "Thiếu gia, tiểu thư Bảo Nhi hôm qua nhắn tin nói ở cùng bạn không về, hôm nay tự mình đến trường."

Bắc Dật Phong gật đầu, gắp một miếng bánh kẹp hoàng kim cho Bắc Vũ Đường, "Món này không tệ, em nếm thử xem."

"Cảm ơn." Bắc Vũ Đường cho anh một nụ cười sáng lạn.

Trên đường đến trường, Bắc Dật Phong nhìn Bắc Vũ Đường, "Hôm nay tâm trạng em có vẻ khá tốt, có chuyện gì vui sao?"

Bắc Vũ Đường nghi hoặc nhìn anh, "Ngày nào em cũng rất vui vẻ mà."

Bắc Dật Phong bật cười, "Đúng, đúng, đúng, mỗi ngày đều vui vẻ. Anh nói sai rồi."

Tới trường học, Bắc Dật Phong xuống xe, tự mình mở cửa xe cho cô.

"Tạm biệt." Bắc Vũ Đường vẫy tay tạm biệt Bắc Dật Phong.

Học sinh ra vào trường thường xuyên thấy một màn này, vừa nhìn đã biết tình cảm của hai anh em Bắc gia rất tốt.

"Bắc Dật Phong lại đưa Bắc Vũ Đường tới trường học. Thật hâm mộ cô ấy có một người anh thương cô ấy như thế."

"Trước kia không thấy Bắc Dật Phong đưa Triệu Bảo Nhi đến trường đâu. Bắc Vũ Đường đúng là Bắc Vũ Đường, không hổ là tiểu thư Bắc gia, vẫn phải khác với con gái nuôi."

"Đó là đương nhiên! Một người có quan hệ huyết thống, một người không, đương nhiên là khác nhau rồi."

"Cũng không biết lúc trước ai đồn rằng Bắc gia không coi trọng Bắc Vũ Đường, không thích đứa con gái sống bên ngoài này."

"Tớ thấy tám phần là do Triệu Bảo Nhi truyền ra." Có nữ sinh không thích Triệu Bảo Nhi nói.

"Thanh Tử, đừng nói như vậy, nếu để đám hậu viên của Triệu Bảo Nhi nghe thấy, cậu thảm chắc đấy."

"Tớ chính là không quen nhìn loại người như cô ta. Rõ ràng chiếm hết tiện nghi của Bắc Vũ Đường, lại mỗi ngày đều làm như Bắc Vũ Đường bắt nạt cô ta ấy. Tớ không rõ, chẳng lẽ các cậu không cảm thấy cô ta rất giả tạo sao?"

Bạn tốt bên cạnh cười gượng hai tiếng, không tiếp lời.

Cô không muốn vì chuyện này mà cãi nhau với bạn, nên lựa chọn yên lặng.

Các cô đều biết sau khi Thanh Tử vào trường thì bắt đầu đối đầu với Triệu Bảo Nhi, mặc kệ Triệu Bảo Nhi làm gì, trong mắt cậu ấy, đó đều là làm ra vẻ.

Thanh Tử thấy các cô ấy không nói lời nào, chỉ có thể giận dỗi một mình.

Cô không quen nhìn Triệu Bảo Nhi kia ra vẻ thanh cao, còn Bắc Vũ Đường, không thể nói thích hay không.

Đúng lúc này, Bắc Vũ Đường đi qua mấy người, mấy nữ sinh giật mình, âm thầm may mắn nãy không nói xấu gì cô.

Thì ra là cô ấy!

Trong mười năm trí nhớ của Bắc Vũ Đường, cô gái tên Thanh Tử này từng xuất hiện mấy lần. Khi đó, Bắc Vũ Đường nghèo túng, cô ấy từng đưa cho cô một hộp cơm, một bát canh nóng khi cô đói khổ lạnh lẽo, giúp cô cảm nhận được ấm áp giữa trời lạnh thấu xương.

Thậm chí có một lần, cô chật vật chạy thoát từ trong tay đám lưu manh, khi mọi người tránh như tránh tà, cô ấy đã vươn tay viện trợ.

Cô bé này không tệ, Bắc Vũ Đường yên lặng ghi nhớ cô ấy, đặt trong lòng.

Thanh Tử cảm thấy có người đang nhìn mình, theo bản năng nhìn về phía Bắc Vũ Đường, lại không phát hiện có điều gì bất thường, nhìn xung quanh, cũng không có.

囧, xem ra là mình đa nghi.

Bắc Vũ Đường một đường đi thẳng, nghe nhiều là chuyện về cô, Bắc Dật Phong và Bắc gia. Mọi chuyện đã khác kiếp trước, mọi người sẽ không nói cô là sự tồn tại có hay không cũng được trong Bắc gia.

Bên kia, khi Triệu Bảo Nhi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Cô ta vừa đứng dậy, lại phát hiện cả người mình dính nhớp, tay chân đau nhức vô lực.

Triệu Bảo Nhi cúi đầu nhìn thân mình, mặt cắt không còn một giọt máu, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

Nhìn những vết xanh tím trên người mình, sắc mặt Triệu Bảo Nhi trở nên xanh mét.

Triệu Bảo Nhi cuống quýt muốn đứng dậy, nhưng vừa đứng dậy, hai chân đau nhức làm cô ta ngã về giường. Cô ta rất sợ hãi, càng sợ có người biết chuyện này.

Triệu Bảo Nhi nhìn quần áo bị xé rách thành mảnh nhỏ trên mặt đất, trong mắt là hận ý ngập trời.

Cô ta không phải kẻ ngu, vừa hồi tưởng lại chuyện đêm qua, cô ta biết mình trúng chiêu, bị người ta bỏ thuốc, đưa tới nơi này cả đêm.

Đáng chết, đừng để cho cô ta biết là ai! Bằng không, cô ta sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết!

Triệu Bảo Nhi cắn răng, kéo cơ thể đau nhức vào phòng tắm, nước lạnh chảy xuôi. Cô ta không ngừng cọ xát thân thể bị người ta vấy bẩn, trong mắt là sát ý nồng đậm.

Triệu Bảo Nhi ra ngoài phòng tắm, bật di động lên, có rất nhiều tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi nhỡ. Mở từng tin, có của Bắc Dật Phong và Kỳ Dã.

Khi nhận được điện thoại của Kỳ Dã, cô ta cũng không nhấn nghe ngay như bình thường mà lẳng lặng đợi vài giây rồi mới nhận.

"Alo."

"Kỳ Dã, hôm qua di động hết pin nên em không nhận được điện thoại của anh." Giọng nói mềm mại của Triệu Bảo Nhi từ điện thoại truyền ra, nhưng lại khác thường ngày, hơi khàn khàn.

"Sao hôm qua em lại đi trước? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?" Kỳ Dã thử hỏi.

Triệu Bảo Nhi sửng sốt, chuyện như vậy tuyệt đối không thể để Kỳ Dã biết.

"Hôm qua em có việc phải làm nên đi trước." Triệu Bảo Nhi lựa chọn dấu diếm.

Kỳ Dã nở một nụ cười lạnh, "Có phải em bị bệnh không? Sao giọng lại kỳ lạ như vậy."

Triệu Bảo Nhi theo bản năng ho khan một tiếng, "Cảm nhẹ thôi ạ. Vậy mà anh cũng nghe ra, tai anh thính thật đấy."

Cổ họng cô ta hơi đau, hay nói chính xác hơn là miệng hơi đau.

Nhớ lại mùi lạ trong miệng, sắc mặt cô ta trở nên âm trầm đến đáng sợ.

"Giờ em đang ở đâu? Ở lớp sao? Anh qua đó giờ nhé." Kỳ Dã nói.

Triệu Bảo Nhi vội vàng ngăn cản: "Kỳ Dã, anh đừng qua đây. Hôm nay em cảm thấy không khoẻ nên đã xin nghỉ rồi."

"Em chú ý nghỉ ngơi."

"Vâng."

Triệu Bảo Nhi ngắt điện thoại, nụ cười trên mặt cũng thu lại.

Triệu Bảo Nhi vội vàng rời khỏi căn phòng làm mình buồn nôn này, trực tiếp gọi xe về nhà, cả ngày nhốt mình trong phòng.

Ba ngày sau, mẹ Bắc Lăng Nguyệt lễ Phật trở lại.

Khi biết tin mẹ Bắc trở về, Triệu Bảo Nhi hưng phấn lên. Mẹ Bắc đi lễ Phật, vì cảm tạ Phật Tổ đưa con gái về bên bà, nhìn qua mẹ Bắc có vẻ rất quan tâm Bắc Vũ Đường, sở dĩ bà đi, đơn giản là vì buổi nói chuyện với Triệu Bảo Nhi.

Mười chín năm trước, toàn bộ Bắc gia, muốn nói ai yêu chiều Triệu Bảo Nhi nhất, chắc chắn là mẹ Bắc.

Anh trai ruột của mẹ Bắc đều sinh con trai, đứa con đầu tiên của bà cũng là con trai. Bà vẫn luôn muốn có một đứa con gái, thai thứ hai được con gái như nguyện, tất nhiên là đặt trên đầu quả tim mà thương, ngay cả Lăng gia cũng cực kỳ yêu thương Triệu Bảo Nhi. Bởi vì chỉ có một đứa cháu gái, tự nhiên là làm người lớn trong nhà cảm thấy hiếm lạ.

Bắc Vũ Đường xuất hiện, làm bà trở tay không kịp, nhất thời, bà không kịp phản ứng.

Lăng Nguyệt nhìn cô bé đơn bạc gầy yếu đứng trước mặt mình, hơi cúi đầu, vẻ mặt khϊếp nhược. Ánh mắt đầu tiên làm bà đau lòng.

Nhưng rất nhanh Triệu Bảo Nhi nở nụ cười miễn cưỡng, cô ta đau lòng thành công đoạt đi toàn bộ lực chú ý của bà, làm bà xem nhẹ sự tồn tại của Bắc Vũ Đường.

Là từ khi nào mà mẹ Bắc bắt đầu không thích Bắc Vũ Đường? Là từ những chuyện cười mà cô tạo ra trong những bữa tiệc, làm Lăng Nguyệt lần lượt mất mặt, làm bà hoàn toàn không thích đứa con gái vụng về này.

Lăng Nguyệt là một người phụ nữ thích hoàn mỹ, Bắc Vũ Đường nhiều lần xấu mặt, làm bà bị một đám quý phụ cười nhạo. Mà Triệu Bảo Nhi lại hoàn toàn ngược lại, làm bà vẻ vang hơn.

Một đứa con gái làm bà mát mặt, một đứa lại làm bà bị người ta cười nhạo;

Một đứa con gái tri thư đạt lý, một đứa lại thô bỉ vụng về;

Một đứa là con gái hoàn mỹ trong cảm nhận của bà, một đứa lại khuyết điểm đầy mình.

Hai người giống như một con thiên nga trắng trên bầu trời và một con vịt con xấu xí trong vũng bùn.

Cung Thiên Bình trong lòng Lăng Nguyệt nghiêng hẳn về một bên, thậm chí đến cuối cùng, bà không muốn thừa nhận bà có một đứa con gái như vậy.

Nhưng mà, bà quên mất.

Một người từ nhỏ hưởng thụ giáo dục cao đẳng, một người trước nay chưa từng học qua. Bắc Vũ Đường không hiểu cái gì là lễ nghi bàn ăn, càng không hiểu cái gì là lễ nghi xã giao.

Cô chỉ biết, năm bốn tuổi, Triệu Bảo Nhi ở trong ngôi nhà ấm áp đàn tấu dương cầm, cô lại vì có thể ăn một chén cháo nóng, ngồi xổm sau nhà ăn rửa chén, đôi tay nhỏ đông lạnh đến sưng đỏ thối rữa, cũng không dám kêu đau.

Cô chỉ biết, khi Triệu Bảo Nhi được người nhà quây quanh, hạnh phúc hát bài hát sinh nhật, cô lại bị chính mẹ nuôi của mình tay đấm chân đá, thậm chí lột quần áo trên người, ném đứa trẻ chỉ mới bốn năm tuổi như cô ra ngoài đêm mưa rét lạnh.

Cô chỉ biết, khi Triệu Bảo Nhi ngồi trong phòng học nguy nga, cô lại kiếm ăn trong đống rác.