Tác giả: Vân Phi Mặc
"Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường,..."
Ai đang gọi cô thế?
Cô muốn mở mắt, nhưng mí mắt thật nặng.
"Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường!"
Âm thanh ong ong vẫn luôn vọng bên tai cô, giống như rùa bọ bay quanh.
"Đừng làm ồn." Cuối cùng, cô không nhịn được nữa mà hét lớn.
"Em nói cái gì!!"
Cùng lúc đó, Bắc Vũ Đường thình lình mở mắt, thấy một nữ giáo viên đeo kính đen đứng trên bục giảng tức giận nhìn mình.
Cô mờ mịt nhìn bốn phía một cái, chỉ thấy căn phòng học hiện đại lặng ngắt như tờ, cả phòng nhìn cô bằng vẻ hài hước.
Đuôi lông mày Bắc Vũ Đường khẽ nhếch, thời điểm xuyên đến lần này không tốt tẹo nào.
"Hệ thống, cậu cố ý à?"
[Bổn hệ thống giống người như thế sao?]
Giống!
Bắc Vũ Đường yên lặng chửi thầm một câu.
Khi Bắc Vũ Đường và hệ thống giao lưu, giáo viên nữ trên bục giảng chỉ ngón tay ra cửa, tức giận nói: "Bắc Vũ Đường, hiện tại, em lập tức ra ngoài cho tôi!"
Bắc Vũ Đường ngoan ngoãn ra ngoài phòng học, đứng ngoài cửa.
Đúng lúc này, cuối hành lang, một cô gái diện mạo thanh lệ, dáng người cao gầy đi về phía cô, khí chất cô gái đó xuất chúng, ưu nhã và đoan trang, vừa nhìn đã biết là thân phận cao quý.
Phía sau cô gái là hai cô gái khác, hai người dường như rất hứng thú khi thấy cô đứng bên ngoài phòng học, đáng giá không ngừng, trong mắt mang theo trào phúng.
Bắc Vũ Đường bất động thanh sắc đáng giá ba người trước mặt, tuy không biết họ có quan hệ gì với thân thể này, nhưng cô cảm nhận được địch ý từ họ.
"Vũ Đường!" Triệu Bảo Nhi bước nhanh đến trước mặt cô, khuôn mặt tràn đầy quan tâm, "Cậu không sao chứ?"
"Không sao." Không rõ quan hệ của hai người là gì, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến.
Chỉ là người trước mặt rõ ràng ra vẻ quan tâm, nhưng cô lại không cảm thấy vậy, ngược lại còn thấy hơi giả dối.
"Lúc ở trường gặp khó khăn gì, cậu nhất định phải nói với tớ đấy." Triệu Bảo Nhi quan tâm cầm tay cô.
"Ừ." Bắc Vũ Đường mặc kệ cô ta cầm, bình tĩnh đáp lại.
Khi nghe cô 'ừ', nụ cười bên khoé môi Triệu Bảo Nhi hơi cứng lại, không ai chú ý, ngay cả Bắc Vũ Đường cũng không phát hiện.
Sao lần này nó không ném tay mình ra chứ!
"Bọn tớ còn có việc, đi trước nha. Có việc gì nhất định phải nói cho tớ đấy." Triệu Bảo Nhi lặp lại một lần nữa, thái độ quan tâm săn sóc, người không rõ sẽ nghĩ hai người họ rất thân.
Khi ba người đi rồi, hai cô gái kia thì thầm với Triệu Bảo Nhi. Tuy họ đã đi xa, hơn nữa giọng không lớn, nhưng mà vẫn không trốn được đôi tai nhạy bén của cô.
"Chính là nó!"
"Bảo Nhi, cậu đối xử tốt với nó như vậy làm gì! Nó không biết xấu hổ đi đoạt người nhà của cậu. Nếu là tớ, thế nào cũng phải đánh nó đến rụng răng!" Cố Mộng Ninh hung tợn nói.
Triệu Bảo Nhi dịu dàng đáp, "Các cậu đừng nói thế. Cậu ấy là con gái ba mẹ tớ, chính là người nhà của tớ."
"Bảo Nhi, cậu quá lương thiện! Nó cũng chẳng biết điều gì đâu!"
"Lần này coi như nó thức thời, nếu không, tớ không đánh nó thành đầu heo thì không được!"
"Các cậu không được làm như vậy, nếu cậu ấy về, ba mẹ lại trách tội tớ." Giọng Triệu Bảo Nhi lộ ra bất đắc dĩ và chua xót.
"F*ck! Con bé đó thường xuyên bôi xấu cậu ở nhà?" Lăng Phỉ tức giận nói.
"Không cần phải nói, chắc chắn là như vậy!"
"Không được, chúng ta phải tìm cơ hội cảnh cáo nó một chút. Không thể để Bảo Nhi bị loại nghèo kiết hủ lậu này bắt nạt được!" Lăng Phỉ rất tức giận, cứ như người bị bắt nạt là cô ta vậy.
"Phỉ Phỉ, cậu nói không sai. Đợi chút nữa tìm người dạy dỗ nó một trận." Cố Mộng Ninh đồng ý phụ hoạ.
Triệu Bảo Nhi nhìn như bất đắc dĩ khuyên bảo, "Các cậu đừng có làm như vậy. Tớ không muốn vì chuyện của tớ mà liên lụy đến các cậu. Nhịn chút là được, cậu ấy cảm thấy tớ nợ cậu ấy, coi như tớ trả nợ là được."
"Sao có thể có người không biết xấu hổ như thế, rõ ràng là nó..."
Bởi vì khoảng cách quá lớn, Bắc Vũ Đường đã không còn nghe được họ nói gì.
Bắc Vũ Đường nhìn bóng dáng Triệu Bảo Nhi, xem ra nhiệm vụ lần này có liên quan đến cô ta. Mới tiếp xúc ngắn ngủi như vậy, Bắc Vũ Đường đã nhận ra cô ta không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Có tâm cơ, có thủ đoạn, chỉ cần dùng một hai lời yếu thế, có thể kéo hận thù thay nguyên chủ, mượn đao gϊếŧ người.
Bắc Vũ Đường hơi nhếch môi, "Hệ thống, truyền tin tức đi."
[Đang truyền tin tức vị diện.]
Lần này, nguyên chủ là một thiên kim tiểu thư, nhưng đáng tiếc, mười chín năm trước, cô ấy không có một ngày được hưởng đãi ngộ của thiên kim tiểu thư, ngược lại sống trong một xóm nghèo, từ nhỏ dựa vào trộm cắp, lừa lọc để ấm no.
Bởi vì mười chín năm trước, cô ấy và một bé gái khác bị ôm sai. Bé gái kia hưởng thụ tình thân, ấm áp, hạnh phúc mà cô ấy nên hưởng. Cô ấy lại chịu lạnh, chịu đói, bị người giẫm đạp.
Đến tận mười chín năm sau, người nhà mới biết được chân tướng, đón cô ấy về một lần nữa. Người bị ôm sai, tất nhiên là nữ chính Triệu Bảo Nhi.
Bởi vì Triệu Bảo Nhi và người Bắc gia tình cảm thâm hậu, cha Bắc thu nhận cô ta là con nuôi, tiếp tục sống tại Bắc gia. Mà chính quy đại tiểu thư Bắc Vũ Đường, cũng ở tại Bắc gia.
Trên họ còn một anh trai, anh trai này đối xử với Bắc Vũ Đường không nóng không lạnh, nhưng lại cực kỳ yêu thương Triệu Bảo Nhi.
Triệu Bảo Nhi thông minh, xinh đẹp, tri thư đạt lý, cô ta tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến mức tất cả mọi người đều hướng về phía cô ta. Chỉ cần hai người có xung đột, mặc kệ là ai sai, người bị chỉ trích vĩnh viễn là Bắc Vũ Đường.
Từ sau khi vào đại trạch đó sống, Bắc Vũ Đường nhìn người một nhà bọn họ hoà thuận vui vẻ ở chung, cô ấy chỉ có thể ngốc một bên nhìn bọn họ, cô ấy hoàn toàn giống như một người ngoài cuộc, chỉ có thể đứng nhìn bọn họ vừa nói vừa cười.
Cô ấy từng hâm mộ, từng ghen ghét, cũng từng căm hận,... Vốn dĩ tất cả đều thuộc về cô ấy, lại bị Triệu Bảo Nhi cướp đi hết. Cô ấy thầm hận, thầm oán, nơi nơi chốn chốn đều đối nghịch với Triệu Bảo Nhi. Người trong nhà từ bao dung, đến coi thường, cuối cùng chỉ còn quở trách và lạnh lùng.
Cô ấy sa đọa, cô ấy hút thuốc, cô ấy lạn giao, làm toàn bộ Bắc gia từ bỏ, đăng báo cắt đứt quan hệ thân thích. Cô ấy hoàn toàn tuyệt vọng, mãi đến đêm trước khi cô ấy nhảy lầu, Triệu Bảo Nhi tìm cô ấy.
Cô ta như một người thắng, đứng trước mặt cô ấy, nói hết toàn bộ chân tướng mấy năm nay cô ấy phải trải qua cho cô ấy nghe.
Sở dĩ cô ấy bước lên con đường kia, hơn một nửa nguyên nhân là do cô ta đứng đằng sau thúc đẩy, ngay cả lần trước bị bắt cóc luân gian cũng là do cô ta một tay thiết kế.
Thật ra, Triệu Bảo Nhi không biết là, hai ngày trước, Bắc Vũ Đường đã sớm biết. Khi cô ấy tìm tới nói cho người Bắc gia, bọn họ không những không tin, còn răn dạy, nhục nhã cô ấy một trận.
Cô ấy tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức dùng tự sát để kết thúc cuộc đời bi kịch này.
Ngày cô ấy tự sát, đúng là ngày vị hôn phu và Triệu Bảo Nhi kết hôn.
Nhìn từng chiếc xe đi vào khách sạn tốt nhất thành phố H, cô ấy đứng ở sân thượng, khi cô dâu và chú rể xuống xe, cô ấy thả người xuống, kết thúc sinh mệnh.
Cô ấy dùng máu tươi nhuộm đỏ tiệc cưới của bọn họ.
Sau khi tiếp thu ký ức xong, thân thể Bắc Vũ Đường hơi run rẩy, lúc ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập hận ý. Cô dựa vào tường, nhắm mắt lại.
Một khắc đó, Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy mình chính là nguyên chủ, nguyên chủ chính là mình.
Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ cảm xúc không trọng lực khi nhảy từ tầng thượng xuống, còn nhớ những tầng lầu xẹt qua trước mặt, càng nhớ rõ nỗi đau đớn khi thân thể rơi dập nát trên đất.
Màu máu đỏ tươi, bên tai còn những giọng nói oán độc của những người đó.
Cha Bắc nhìn thân thể nát nhừ kia, trong mắt không có đau lòng, chỉ có chán ghét nồng đậm.
Mẹ Bắc oán hận nhìn xác cô, hận ý chất đầy, cứ như người chết trước mặt là kẻ thù, mà không phải con gái bà ta.
"Muốn chết cũng không biết tìm chỗ khác mà chết, định ghê tởm người ta sao." Mẹ Bắc tức giận nói.
Khuôn mặt nhỏ của Triệu Bảo Nhi tái nhợt, mảnh mai rúc vào trong lòng Kỳ Dã, "Vũ Đường, cậu ấy..."
Mặt Kỳ Dã âm trầm, căm tức nhìn cô gái ngã trong vũng máu, "Không cần nhìn, loại phụ nữ âm hiểm độc ác này chết cũng đáng. Em không cần đau lòng vì người như vậy."
Bắc Dật Phong đến bên cạnh Triệu Bảo Nhi, ôn nhu an ủi, "Kỳ Dã nói không sai, đây là do cô ta gieo gió gặt bão."
"Người đó không phải đại tiểu thư chính quy của Bắc gia sao."
"Nghe nói cuộc sống riêng tư hỗn loạn, cũng không phải loại tốt lành gì."
.........
Vô số giọng nói tụ lại bên tai cô.
Đôi tay Bắc Vũ Đường nắm chặt thành quyền, nỗ lực áp xuống hận ý đang dâng lên xuống, hận ý muốn huỷ diệt tất cả.
Khi cô mở mắt ra một lần nữa, đã thu hết mọi cảm xúc lại, ánh mắt bình tĩnh như nước.
"Nhiệm vụ lần này là gì?"
[Báo thù.]
"Đối tượng?"
[Không có đối tượng. Nhiệm vụ lần này sẽ căn cứ vào số lượng đối tượng và số giá trị hận thù của đối tượng mà ký chủ báo thù để phán định tỷ lệ phần trăm. Nói dễ hiểu hơn, ký chủ tự đánh giá giá trị hận thù của đối tượng, càng là đối tượng mà nguyên chủ hận, tỉ lệ phần trăm càng cao.]
Cái gì?!
Bắc Vũ Đường kinh ngạc, vậy chẳng phải độ khó lần này rất cao sao. Căn cứ vào cảm xúc của nguyên chủ với mỗi đối tượng, sau đó dựa vào những việc mà họ làm với nguyên chủ để phán đoán giá trị hận thù.
Khó nhất không phải là giá trị hận thù, mà là nguyên chủ muốn trả thù những người đó ra sao. Đây mới là khó nhất.
[Ký chủ, chúc cô may mắn.]
囧, không biết có phải ảo giác của cô hay không, mà lại nghe được mùi vui sướиɠ khi người khác gặp hoạ trong âm thanh của hệ thống!
"Bắc Vũ Đường!" Một tiếng quát chói tai vang bên tai.
Bắc Vũ Đường khẽ nhếch đuôi lông mày, ngước mắt lên thì thấy Chủ nhiệm Giáo dục đứng trước mặt mình.
"Bắc Vũ Đường, đứng phạt bên ngoài mà em còn xuất thần được, em không muốn đi học nữa rồi đúng không?"
"Em xin lỗi cô. Em..." Thân mình Bắc Vũ Đường hơi lảo đảo, giống như muốn ngất xỉu.
"Sao vậy? Có phải em không khoẻ không?"
Chủ nhiệm Giáo dục thấy sắc mặt cô tái nhợt, thái độ nhận sai cũng rất thành khẩn, chút không vui vừa xuất hiện biến thành thương tiếc. Đứa nhỏ này cũng là người đáng thương, ông trời thật trêu người mà.
"Hơi choáng đầu, nghỉ ngơi một chút là không sao ạ." Bắc Vũ Đường suy yếu nói.
"Tôi nghe các giáo viên khác phản ánh lại, em đi học hay mất tập trung." Chủ nhiệm Giáo dục vốn định mắng một trận, nhưng thấy sắc mặt và đau thương trong mắt cô, giọng nói không tự giác mềm đi, "Tôi thấy tinh thần em không tốt lắm, hai ngày tới về nhà nghỉ ngơi cho tốt, chờ khoẻ lại rồi thì đi học. Đương nhiên, không được lơ là việc học."
"Cám ơn cô."
"Tôi thấy sắc mặt em không tốt lắm, buổi chiều em về nghỉ ngơi đi. Tốt nhất là đến bệnh viện khám xem." Chủ nhiệm Giáo dục nói lời thấm thía.
"Vâng."
Chủ nhiệm Giáo dục đi rồi, Bắc Vũ Đường có chỉ thị của cô ấy, vừa lúc có thể trở về phân tích tốt toàn bộ thông tin vừa thu nhận được. Muốn lấy được điểm cao, cần cẩn thận phân tích thái độ của nguyên chủ với mỗi người.
Bắc Vũ Đường rời khỏi khu dạy học, nhìn vườn trường xung quanh một lúc, thật phù hợp với hình tượng trường học quý tộc, cây xanh bóng mát, khung cảnh thanh u. Cô đang nhìn bốn phía xung quanh, người xung quanh cũng nhìn cô.
"Cô ta là con gái Bắc gia vừa nhận về sao?"
"Đúng vậy, chính là cô ta."
"Vừa nhìn đã biết là từ xóm nghèo ra, làm gì có khí thế của thiên kim tiểu thư chứ."
"Vẫn là Triệu Bảo Nhi giống thiên kim Bắc gia hơn, có phải nghĩ sai ở đâu rồi không? Người này nhìn không giống người Bắc gia tẹo nào hết."
"Bắc Vũ Đường này đúng là số chó, chim sẻ biến thành phượng hoàng."
"Còn không phải à! Bảo Nhi nữ thần thật quá đáng thương mà!"
Những tiếng nghị luận ríu rít xung quanh, dù Bắc Vũ Đường không đặc biệt chú ý, cũng không ngăn được những tạp âm này truyền vào tai, nghe được bảy tám phần.
Từ phản ứng của những người này có thể thấy nhân khí của Triệu Bảo Nhi trong trường thật sự rất cao, rất nhiều người đều ra mặt bênh vực kẻ yếu thay cô ta.
Bắc Vũ Đường nở nụ cười lạnh.
Triệu Bảo Nhi đáng thương?!
Thật là buồn cười.
Bắc gia vốn thuộc về Bắc Vũ Đường, Triệu Bảo Nhi trộm tới mười chín năm vinh hoa phú quý, hưởng hết tất cả mọi thứ thuộc về Bắc Vũ Đường.
Người thực sự đáng thương là nguyên chủ kìa, thay Triệu Bảo Nhi sống khổ sở mười chín năm.
Triệu Bảo Nhi này cũng thật thủ đoạn, sau khi Bắc Vũ Đường trở về, cô ta vẫn có thể sống cẩm y ngọc thực như trước, còn cướp đi vị hôn phu của nguyên chủ, quả là hạnh phúc mỹ mãn.
Hy vọng cô ta vẫn sẽ luôn may mắn như vậy.
Bắc Vũ Đường bước nhanh về phía cửa, cô không về, mà đi đến thư viện trung tâm thành phố. Cô muốn hiểu biết về thế giới này, việc đầu tiên cần làm là đọc sách.
Tuy cô từng sống trong một thế giới tương tự ở nhiệm vụ thứ nhất, nhưng dù sao cũng không cùng thế giới, không biết có khác nhau ở đâu không.
Bắc Vũ Đường tìm được sách sử, tìm sách văn, ôm một đống ra khu nghỉ ngơi bắt đầu lật đọc. Thời gian trôi qua nhanh, chờ đến lúc cô đọc xong hết số sách đã chọn, đã là hơn năm giờ chiều.
Bắc Vũ Đường nhìn thời gian, cần phải về rồi.
Cô vốn định gọi xe về, chỉ là trong túi nguyên chủ không có tiền, lại không có thẻ, chỉ có thể ngồi xe buýt. Từ trạm xe buýt xuống, cô còn cần đi hơn nửa giờ đường núi, mới tới nơi.
Đỉnh núi này là khu nhà người giàu của thành phố H, càng lên cao, gia chủ càng giàu có. Tên ngọn núi này là Long Cảnh, nghe nói bên dưới có long mạch, là nơi có phong thuỷ tốt nhất thành phố H, tấc đất tấc vàng, người có thể sống ở đây, không phú thì quý.
Phong cảnh núi Long Cảnh rất đẹp, cây xanh tạo bóng râm, một đường nối thẳng đến đỉnh núi, đi đường này, cũng không cảm thấy leo núi là chuyện khiến người mệt mỏi.
Bắc Vũ Đường vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh ven đường, phiền muộn vẫn luôn tích tụ trong lòng cũng dần biến mất.
Trên đường núi, thỉnh thoảng có những chiếc xe sang chạy như bay qua, cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của cô chút nào. Đột nhiên, một chiếc xe hơi ngừng lại bên người cô, cửa sau hạ kính xuống, một cô gái mỹ lệ nhô đầu ra.
"Vũ Đường, lên xe cùng nhau về nhà thôi."
Người tới không phải ai khác, chính là Triệu Bảo Nhi.
Tâm tình khó mới tốt lên của Bắc Vũ Đường bay sạch.
Cô mỉm cười, "Không được, tôi muốn đi bộ, cô về trước đi."
Triệu Bảo Nhi thấy cô đi về phía trước, ưu thương thở dài, ôn nhu nói với tài xế ngồi ở hàng ghế trước, "Chúng ta đi thôi."
Xe rất nhanh vọt qua bên người Bắc Vũ Đường, mang theo một cơn gió xoáy, thổi bay những chiếc lá rơi rụng trên đường. Bắc Vũ Đường không nhìn thấy chiếc xe kia nữa, chậm rì rì đi tiếp.
Chờ đến lúc cô tới tòa biệt thự cao lớn kia, nhìn thấy Triệu Bảo Nhi đang đứng ở cửa vừa nói vừa cười với một người đàn ông cao lớn anh tuấn. Người đó chính là anh trai ruột của cô, Bắc Dật Phong.
Có lẽ hai người nói chuyện quá nhập tâm, cô đến bên cạnh cũng không biết, chờ cô bước qua cửa, cuối cùng cũng có người chú ý đến sự tồn tại của cô.
"Vũ Đường, cậu về rồi." Triệu Bảo Nhi kinh hỉ đi đến bên người cô.
"Ừ." Bắc Vũ Đường nhàn nhạt lên tiếng.
Bắc Dật Phong thấy thái độ của cô, không vui nhăn mày, cô em gái này sống bên ngoài nhiều năm, nên lễ nghĩa cũng không hiểu thật. Thấy anh cả như anh ta, vậy mà cũng không chào một tiếng đã chuẩn bị vào. Nếu không phải Bảo Nhi nhìn thấy, chắc hai người vẫn phải chờ không ngoài này hồi lâu.
Bắc Vũ Đường lạnh nhạt liếc Bắc Dật Phong một cái, thấy anh ta hơi nhíu mày, đã biết anh ta đang nghĩ gì, giờ chắc đang phê bình cô, cảm thấy cô là một con bé thô bỉ không hiểu quy củ, không lên được mặt bàn đây mà.
"Thấy các người nói chuyện vui vẻ, không muốn quấy rầy, chuẩn bị đi vào trước. Nếu làm các người không vui ở đâu, tôi xin lỗi trước." Giọng điệu Bắc Vũ Đường nhàn nhạt.
Sắc mặt Bắc Dật Phong thay đổi, lên tiếng, "Bắc Vũ Đường, cô đang nói chuyện với ai thế?" Bắc Dật Phong lạnh giọng chất vấn.
Bắc Vũ Đường khẽ thở dài trong lòng. Nếu cô không nhớ lầm, Bắc Vũ Đường đã vào Bắc gia hơn ba tháng, anh ta là anh cả, lại chẳng những không quan tâm đến em gái thất lạc nhiều năm này, ngược lại lại vì chuyện nhỏ này mà hô to gọi nhỏ với cô, lạnh giọng trách cứ.
Bắc Vũ Đường giờ mới mười chín tuổi, một cô gái nhỏ hoa quý, vì từ nhỏ sống ở tầng chót, sống quá hẹn mọn, vào căn nhà mà trong mắt cô ấy chẳng khác gì hoàng cung này, cô ấy mê mang, sợ hãi, nhưng không có ai trợ giúp cô ấy hoà nhập vào gia đình này, ngược lại cả đám đều an ủi Triệu Bảo Nhi, sợ cô ta thương tâm, khổ sở.
Nhưng mà, bọn họ chưa từng nghĩ, cô ấy có thể sợ hãi hay không, có thể làm quen được hay không. Có lẽ, trong mắt bọn họ, cô ấy từ địa ngục lên thiên đường, hẳn sẽ rất vi vẻ, rất vui sướиɠ, sao có thể sẽ không khoẻ, không thích, không vui cho được?
Chẳng trách nguyên chủ sẽ bước lên con đường kia. Bắc Vũ Đường chết, trừ nguyên nhân chính là Triệu Bảo Nhi, người thân như bọn họ, sao lại không phải đâu?
Bắc Vũ Đường khẽ cười ha hả hai tiếng, một tiếng là vì hành vi phí hoài bản thân của Bắc Vũ Đường mà cảm thấy không đáng giá, một tiếng là cười khinh thường những người này.
Bắc Vũ Đường khẽ nhếch môi, "Vậy anh muốn tôi phải nói gì với anh? Lấy lòng anh? Hay là nịnh hót anh? Anh trai tốt của tôi."
"Cô..." Bắc Dật Phong tức vung tay, khi anh ta muốn hạ xuống, lại đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo, không chút tình cảm, lạnh nhạt làm anh ta rùng mình.
Đôi mắt như vậy, biểu cảm như vậy, thật sự là đôi mắt một cô gái mười chín tuổi nên có sao? Bắc Dật Phong nghĩ tới cuộc sống mà cô phải trải qua, cuối cùng không đánh xuống.
Triệu Bảo Nhi nhìn bóng lưng cô rời đi, lại nhìn Bắc Dật Phong đứng ở đấy, trong lòng thầm than đáng tiếc, nhưng rất nhanh đã bị nhu tình che dấu.
Cô ta níu cánh tay của Bắc Dật Phong, vẻ mặt quan tâm và thương tiếc nói: "Anh Dật Phong, anh không nên trách Vũ Đường, cậu ấy còn nhỏ, không hiểu chuyện."
Chút áy náy vừa mới dâng lên trong lòng Bắc Dật Phong, nghe thấy câu này thì chậm rãi biến mất. Nhìn Triệu Bảo Nhi cũng mười chín tuổi, cô bé ôn nhu thiện lương, thiện giải nhân ý, đối lập hoàn toàn với em gái ruột của anh ta, trong lòng càng không thích nổi, miễn bàn đến thân cận.
"Sao anh có thể quản cô ta chứ. Em thiện lương như thế, sau này bị người ta bắt nạt thì phải làm sao bây giờ?" Bắc Dật Phong lo lắng nói.
Triệu Bảo Nhi cười đến hồn nhiên, trẻ con nói: "Có anh trai bảo vệ, Bảo Nhi không sợ đâu. Trừ khi anh không muốn bảo vệ Bảo Nhi nữa."
Bắc Dật Phong bị cô ta nói như thế, tích tụ trong lòng biến mất vô tung, sủng nịch nhéo mũi cô ta, "Em đó, sao anh trai có thể không quan tâm em được. Em là em gái bảo bối của anh cơ mà."
"Còn có cả Vũ Đường nữa, cậu ấy cũng là em gái bảo bối của anh."
Bắc Dật Phong không nói gì, chỉ mỉm cười. Nếu Bắc Vũ Đường hiểu chuyện bằng một nửa Bảo Nhi thì tốt biết bao. Anh ta cũng không đến mức không có một nửa tâm tư muốn thân cận.
Triệu Bảo Nhi thấy biểu cảm của anh ta, tươi cười càng thêm sáng sủa.
Bắc Vũ Đường đi rồi, lười để ý đến hai người đang nị oai không ngừng kia. Vừa vào biệt thự, người hầu giống như không nhìn thấy cô, lo tự làm việc của mình.
Bắc Vũ Đường nhìn tình hình này, cười nhạo hai tiếng.
Bọn người hầu đều xem sắc mặt chủ nhân mà làm việc, từ đó có thể nhìn ra, bọn họ không coi trọng Bắc Vũ Đường này, cũng làm đám người hầu kia khinh miệt bỏ qua nguyên chủ.
Những người hầu kinh nghi không hiểu được cô, càng khinh thường và coi thường cô hơn. Sống bên ngoài nhiều năm như vậy, thật là không chút giáo dưỡng. So với tiểu thư Bảo Nhi, một ngón chân cũng không bằng.
Bắc Vũ Đường nhẹ 'suỵt' một tiếng, lẩm bẩm, "Bắc gia này thật là có ý tứ."
Nói xong, để lại đám người hầu vẻ mặt mờ mịt.
Bắc Dật Phong và Triệu Bảo Nhi và cửa cũng đúng lúc nghe được câu này.
Bắc Dật Phong nhìn bóng dáng Bắc Vũ Đường lên lầu, trong giây lát ngây người.
"Anh, anh làm sao thế?" Triệu Bảo Nhi gắt gao lôi kéo ống tay áo anh ta, vừa rồi anh ta nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường, làm cô ta đột nhiên hơi sợ hãi.
"Không sao." Bắc Dật Phong nhẹ vỗ mu bàn tay trấn an, "Anh còn việc phải làm. Em tự về phòng đi."
"Vâng, anh đừng để bản thân mệt quá."
"Được."
Hai người tách ra ở tầng hai, từng người về phòng.
Ba người đều không chú ý, kể cả những người hầu đang quét dọn phòng cũng không chú ý, ở chỗ ngoặt lầu hai, có một ông lão tuổi đã quá nửa trăm đang đứng đó.
Bắc Vũ Đường vừa về đến phòng, chuyện thứ nhất là mở toàn bộ hộp ra, tìm được hai thẻ tín dụng. Một thẻ trong đó là tiền riêng cha Bắc đưa cho cô ngày cô về nhà, bên trong có bao nhiêu tiền, nguyên chủ Bắc Vũ Đường chưa từng xem qua. Một thẻ khác là tiền tiêu vặt thống nhất phát mỗi tháng.
Bắc Vũ Đường mới đến không lâu, bên trong chỉ có ba tháng tiền tiêu vặt.
Nguyên chủ đã sống ở đây hơn ba tháng, lại chưa từng động vào tiền tiêu vặt, giờ số tiền này đều do cô tiếp quả. Ngày mai cô qua ngân hàng trước, lúc nhìn thấy sáu số không đằng sau, trong lòng lại thở dài.
Một thẻ là 1 triệu, là tiền riêng cha Bắc cho cô. Một thẻ khác có 300 nghìn, tổng cộng là 1 triệu 300 nghìn.
Số tiền này với người thường mà nói, là một con số khổng lồ, nhưng với một gia tộc lớn mấy chục tỷ như Bắc gia, đó là chín trâu mất một sợi lông.
Nếu không phải biết được số tiền tiêu vặt của Triệu Bảo Nhi từ tin tức, có lẽ cô còn cảm thấy cha Bắc cho rất nhiều tiền. Nhưng tưởng tưởng đến việc Triệu Bảo Nhi mua một du thuyền mấy trăm triệu, mỗi tháng chục triệu tiền quần áo trang sức. Lại so sánh với tài sản cô giữ trong tay, một số lẻ của bọn họ cũng không bằng.
Mười chín năm, đối với một đứa con gái thẹn mười chín năm, chỉ cho một chút tiền như vậy, chút tiền ấy còn không đủ mua một món đồ chơi ra dạng. Thật không biết là sợ cô bị tiền tài mê mắt, hay là...
Những chuyện này Bắc Vũ Đường không biết, cũng không muốn tìm hiểu, cô hiện tại chỉ biết, ở trong Bắc gia, cô không có địa vị gì. Nếu Bắc gia coi trọng cô, những người hầu đó có mười lá gan cũng không dám bày sắc mặt cho cô xem.
Nhưng mà, tất cả có liên quan gì đâu. 1 triệu 300 nghìn, nếu cô muốn, có thể biến nó thành trăm triệu cũng không phải mơ mộng. Đừng quên, cô còn nắm giữ rất nhiều thương cơ trong tương lai.
Bắc Vũ Đường nhảy lầu năm 29 tuổi, giờ cô mới 19 tuổi, thời gian còn những mười năm cơ.
Mười năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Một đời người có mấy lần mười năm đâu.
Cả ngày hôm sau, Bắc Vũ Đường đi dạo toàn bộ thành phố H một lần, làm quen với toàn bộ ngành sản xuất, vật phẩm, giải trí, quần áo, vv... của thế giới này một lần.
Lúc chạng vạng, cô đi từ một quán bar mới khai trương ra, chuẩn bị tìm chỗ lấp đầy bụng rồi lại về. Lúc cô đi qua một cửa hẻm, đột nhiên bên trong vang lên tiếng leng keng.
Bắc Vũ Đường dừng bước, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ngõ nhỏ u ám chất đầy rác rưởi, cô nhìn thấy một đôi giày trong đống rác, nói chính xác hơn là một đôi chân.
Vốn định rời đi, không biết vì sao lại ngừng lại, bước vào ngõ nhỏ, một bước, hai bước,... Khi cô đến nơi, thấy một người đàn ông mặc áo da màu đen nằm trong đống rác, hôn mê bất tỉnh.
Bắc Vũ Đường chuẩn bị đi, lại nghe được âm thanh hệ thống.
[Kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh: Cứu người này. Tiếp nhận hay từ chối?]
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua người trên đất.
"Tiếp nhận." Chỉ là nhiệm vụ chi nhánh này có vẻ quá đơn giản rồi.
Chắc chắn có miêu nị, có lẽ còn nan đề không biết đang chờ cô.
Bắc Vũ Đường ngồi xổm xuống, cả người cảnh giác, vươn tay đẩy người trên mặt đất, "Này này, tỉnh, tỉnh lại."
Đúng lúc này, một họng súng tối om chỉ thẳng vào cô. Người nọ ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm.
Bắc Vũ Đường nhìn mặt anh, ánh mắt hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, chỉ là đáy lòng lại nổi lên một tia chua xót.
Người đàn ông kinh nghi nhìn cô gái trước mặt mình, cô gái này thật ra rất đặc biệt. Nếu là người bình thường nhìn thấy súng, chỉ sợ đã sớm sợ mất mật, cô lại bình tĩnh thong dong.
Cô gái này, chẳng lẽ không sợ anh gϊếŧ người diệt khẩu à?
Anh không kịp nghĩ nhiều, thể lực và tinh lực của anh đã không thể chống đỡ cho anh tự hỏi.
Trước khi ngất đi, anh biết cô gái này sẽ không rời đi như vậy.
Trong một phòng của khách sạn nhỏ, Bắc Vũ Đường cởϊ qυầи áo của người đàn ông ra, nhìn miệng vết thương ở đầu vai anh, loại vết thương như vậy cô chỉ từng nhìn thấy trong sách.
Vết thương do súng, thật là khảo nghiệm năng lực thực tiễn của cô mà!
Bắc Vũ Đường lấy những đồ cấp cứu mua ở cửa hàng tiện lợi ra, lấy cồn tiêu độc trước, nhưng mà, đối mặt với họng súng, cô vẫn hơi run run. Nếu không xử lý, lỡ phát sốt rồi, sinh mệnh của anh sẽ có nguy hiểm.
"Ở đây không có thuốc gây tê, lát nữa cần chịu đau, anh có cần lấy khăn lông cắn không?" Khi hỏi xong, cô mới kinh ngạc phát hiện người này đã ngất đi.
Vốn tưởng sẽ không có người trả lời cô, lại nghe đến một giọng khàn khàn nói ra hai chữ, "Không cần."
Anh vẫn luôn tỉnh, hay là vừa mới tỉnh. Nếu vẫn luôn tỉnh, có thể thấy mục đích của anh rất rõ ràng, nếu cô trực tiếp ném anh xuống mà đi, hoặc là báo nguy, chỉ sợ hôm sau có thể thấy tin cô chết trên báo.
Aiz, tâm tư của người đàn ông này thật là quỷ dị khó lường.
"Vậy tôi bắt đầu."
Khi Bắc Vũ Đường xử lý toàn bộ xong, sắc trời đã tối hẳn, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã là hơn bảy giờ tối. Không được, về muộn thế này thì không biết sẽ lại bị gán tội gì.
Bắc Vũ Đường nhìn người đàn ông nằm trên giường không nhúc nhích, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, đáy mắt là chút tình cảm phức tạp.
Anh trông rất giống Tiếu Nghiêm.
Đáng tiếc, không phải anh ấy. Đôi mắt đó không phải là đôi mắt cô quen thuộc.
Di động đột nhiên vang lên, Bắc Vũ Đường nhìn dãy số xa lạ trên màn hình, hơi tạm dừng mấy giây, mới ấn nút nghe.
"Ai vậy?"
Bên kia điện thoại vang lên một giọng nói thanh lãnh, không mang theo tình cảm, hơi hơi dừng, lửa giận ngập tràn không biết sao tiêu một nửa.
"Tôi là anh cô. Hiện tại cô đang ở đâu, mau về đây. Cha đang ở nhà chờ cô."
"Ừ." Cô đáp một tiêng rồi ngắt điện thoại.
Bắc Dật Phong không thể tin là cô lại ngắt điện thoại, cô thậm chí không nói mình đang ở đâu, có về hay không. Anh ta đang định gọi lại, Bắc An Quốc ngồi trên sô pha mở miệng hỏi.
"Sao rồi?"
Bắc Dật Phong đành thôi, cười nói, "Con bé đang chơi với bạn, sẽ quay lại ngay." Nói xong, anh ta cũng không hiểu vì sao mình phải nói dối thay con bé kia.
Bắc Vũ Đường ghi chú những việc cần chú ý, sau đó nhờ bà chủ ở đây chăm sóc anh, thuê một cái xe, vội vàng về đại trạch Bắc gia.
Vừa vào đại trạch Bắc gia, chỉ thấy cả phòng vui vẻ, hoan thanh tiếu ngữ không ngừng. Lúc cô bước vào, tất cả mọi tiếng cười đều im bặt. Cô giống như một vị khách không mời, đột nhiên xâm nhập vào nhà bọn họ.
Cảnh tượng như vậy, trong ký ức của cô có rất nhiều. Có đôi khi cô ấy sẽ trộm trốn ở một bên, ảo tượng người bị họ vây quanh là chính mình. Có đôi khi cô ấy ghen ghét, ghen ghét đến phát cuồng, thậm chí căm hận người đã cướp lấy hạnh phúc của cô ấy kia.
Cô ấy khát vọng hoà nhập vào bọn họ đến mức nào, được bọn họ chiều chuộng, được bọn họ yêu thương. Cô ấy cũng có thể lớn tiếng cười, có thể không kiêng nể gì làm chuyện mà mình thích.
Nhưng mà, cô ấy không thể. Cô ấy sống thật cẩn thận, sợ bọn họ không thích, sợ bọn họ chán ghét cô ấy, khiến cô ấy lại một lần nữa thành cô nhi, một cô nhi không cha không mẹ, không người quan tâm.
Sau đó, cô ấy phát hiện, dù mình làm thế nào, nỗ lực đến mức nào, vĩnh viễn đều kém Triệu Bảo Nhi. Giống lần đó, vì muốn vượt Triệu Bảo Nhi một lần, suốt ba tháng, cô ấy chỉ ngủ ba, bốn giờ, nỗ lực ôn tập bài học.
Khi cô ấy cầm thành tích vượt Triệu Bảo Nhi cho bọn họ nhìn, lại không đổi được vui sướиɠ và tán thưởng mà cô ấy chờ mong đã lâu, chỉ có một tiếng 'ừ' lạnh nhạt.
Bởi vì bọn họ đều đang an ủi Triệu Bảo Nhi thi không tốt, không có ai quan tâm thành tích của cô ấy, không ai để tâm cô ấy thi có tốt hay không.
Một khắc đó, cô ấy mới hiểu ra, trong mắt họ, chỉ có một đứa con gái, một người em gái là Triệu Bảo Nhi kia. Cô ấy chỉ là người xa lạ có huyết thống với họ mà thôi, không hơn.
Bắc Vũ Đường nhìn ba người ngồi trên sô pha trong phòng khách, Bắc Dật Phong và Triệu Bảo Nhi, còn có một người đàn ông trung niên xa lạ. Người này từng xuất hiện trong ký ức của cô, nhưng cũng gần như chỉ một lần, đó là cha của nữ phụ Bắc Vũ Đường, Bắc An Quốc.
Bắc Vũ Đường mở miệng, một tiếng 'Cha', ngừng ở trong cổ họng thật lâu mới phát ra được, giọng nói cứng ngắc, xưng hô kia, gọi đến xa lạ như vậy.
Diện mạo Bắc An Quốc rất anh tuấn, hơn nữa được bảo dưỡng tốt, nhìn qua rất trẻ tuổi, giống như mới bốn mươi đổ lại.
"Ngồi đi."
Bắc Vũ Đường rất tự nhiên ngồi cách xa bọn họ nhất.
Đây là vị trí chuyên chúc của cô, cô nhớ rõ mỗi lần người một nhà ở bên nhau, cô đều ngồi ở đây.
"Ở trường có quen không?" Bắc An Quốc hỏi.
Người làm cha như ông rất bận, không có cách nào, gia đại nghiệp đại, không thể lúc nào cũng về nhà. Cả biệt thự, chỉ có ba anh em bọn họ. Không đúng, còn một người ông ru rú trong nhà, chẳng qua trong mười năm trí nhớ, số lần cô nhìn thấy cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Tính lên, cả biệt thự này chỉ có ba anh em sống, cho nên không cần ăn cơm cùng nhau mỗi ngày, cũng không cần đúng giờ về nhà.
"Đều ổn."
Sau đó, Bắc An Quốc lại hỏi một vài chuyện sinh hoạt, xem như quan tâm cô con gái như cô, cũng bảo Bắc Dật Phong chăm sóc cô tốt.
Đúng lúc mọi người chuẩn bị về phòng, Triệu Bảo Nhi đứng dậy đi đến bên cô, nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi bên tai cô, "Vũ Đường, hôm nay tớ qua lớp cậu, bọn họ nói cậu không đi học."
Triệu Bảo Nhi làm như trộm hỏi cô, bộ dạng cẩn thận, không muốn người khác biết, nhưng trong căn phòng khách rộng lớn lại rất yên tĩnh, dù giọng cô ta nhỏ, sao bọn họ lại không nghe tiếng.
Quả nhiên, động tác đứng dậy của Bắc An Quốc dừng lại, quay đầu nhìn Bắc Vũ Đường, "Hôm nay con không đi học?"
Triệu Bảo Nhi áy náy nhìn cô, bộ dáng khổ sở, như đang tự trách mình không cẩn thận.
Bắc Vũ Đường thấy vậy, nhếch khóe môi.
Thật là có ý tứ!
Nhìn khuôn mặt nhỏ vô tội, biểu cảm áy náy đó xem, quả là nhập mộc tam phân (Chỉ sự thâm thuý). Nguyên chủ đυ.ng phải cô ta, chẳng trách bị chỉnh thảm như vậy.
Bắc Vũ Đường nhớ lại, cô vào Bắc gia hơn ba tháng, đã vô số lần vì sự không cẩn thận của cô ta mà bị xem thường.
Cô ta chắc chắn là cô không thể cãi lại, mới dám một lần lại một lần hãm hại cô.
Bắc An Quốc thấy cô không trả lời, ngược lại còn cười, mày hơi nhíu lại.
Bắc Vũ Đường nhìn ba người xung quanh một cái, chớp mắt, rất mê mang nói, "Bảo Nhi, sao cô lại quên nhanh vậy. Đêm qua tôi đã nói với cô, hôm nay không đến trường với cô được, cũng đã xin nghỉ, đến bệnh viện khám."
Triệu Bảo Nhi nghẹn, cô ta nói với mình hồi nào thế! Nhưng thấy Bắc Vũ Đường bình tĩnh như thế, cũng biết cô đã xin nghỉ, còn không chắc cô có thật sự đi khám bệnh không, đành phải lộ ra nụ cười xin lỗi.
"A! Thật xin lỗi, Vũ Đường. Cậu xem trí nhớ của tớ này, vậy mà quên mất."
Ánh mắt Bắc An Quốc đảo qua hai người, không có nhiều ý dò hỏi chuyện này, "Bị bệnh gì, có vấn đề gì không?"
Bắc Vũ Đường thấy ông ta nói thế, không biết nên khóc hay nên cười.
Bắc An Quốc khôn khéo, sao có thể không nhận ra chuyện vừa xảy ra. Bắc An Quốc, ông đúng là một người cha tốt đấy!
"Không có bệnh gì nặng, chỉ là một vài di chứng lúc trước lưu lại thôi. Mọi người không cần lo lắng, những bệnh đó không chết được, huống chi tôi sớm đã quen. Không còn sớm nữa, tôi mệt mỏi rồi, về phòng trước."
Bắc Vũ Đường nói xong, không để ý tới bọn họ, đi thẳng lên tầng, mặc kệ cho họ nghĩ nhiều. Bởi vì cô sợ, nếu cô tiếp tục ở lại, cô sẽ chỉ thẳng vào mặt họ mà mắng mất.
Vừa về đến phòng, Bắc Vũ Đường xụi lơ nằm trên giường, không nghĩ mấy chuyện buồn phiền của Bắc gia nữa, trong đầu không tự giác nhớ tới Tiếu Nghiêm.
Anh đã nói sẽ đến tìm cô, anh thật sự sẽ tới sao?
Bắc Vũ Đường không chắc chắn.
Hôm sau, Bắc Vũ Đường nhớ tới người đàn ông bị thương là đối tượng nhiệm vụ của cô. Lúc tới khách sạn, đã sớm không có tung tích của anh, tờ giấy kia vẫn an tĩnh nằm đó.
Bà chủ nói cho Bắc Vũ Đường, bà ấy không biết người đi lúc nào, tiền thế chấp còn chưa trả.
"Hệ thống, nhiệm vụ chi nhánh có tính thành công không?" Bắc Vũ Đường ôm tâm lý may mắn hỏi.
[Đinh! Nhiệm vụ lần này, ký chủ thất bại.]
"Vì sao?" Bắc Vũ Đường nhíu mày, nhiệm vụ của cô là cứu anh, cô đã cứu anh về, hơn nữa còn băng bó xử lý miệng vết thương.
Đúng lúc này, trước mặt Bắc Vũ Đường hiện lên một màn hình, trên màn hình chiếu cảnh sau khi cô rời đi, một đám người yên lặng tiến vào phòng, những người đó thân thủ nhanh nhẹn, hơn nữa đều mang súng.
Người trong phòng đã nhảy cửa sổ ra ngoài khi bọn họ phá cửa, những người đó thấy anh bỏ trốn từ cửa sổ, lập tức truy đuổi.
Chờ bọn họ đi rồi, một đám người khác tới. Lúc này, người đàn ông hội hợp với những người đó, rời đi. Từ hình ảnh có thể thấy được, những người tới sau rất tôn trọng anh đó, hiển nhiên địa vị của anh rất cao.
[Cô không thực sự cứu được anh ta.]
Bắc Vũ Đường không nói cái gì, hiểu ý hệ thống.
Cô biết ngay nhiệm vụ không đơn giản như vậy mà. Nếu không phải cuộc điện thoại của Bắc Dật Phong gọi cô đi, không chừng cô sẽ lâm vào nguy hiểm.
Khen thưởng của hệ thống, quả nhiên không dễ lấy như vậy.