Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 20: Chào ngài, thiếu tướng (3)

Tác giả: Vân Phi Mặc

Chị vĩnh viễn sẽ không quên, câu nói đầu tiên mà cô gái mặc quần áo rách tung toé nói với chị năm đó.

"Hả? Xin việc?" Lão bản nương trừng mắt nhìn cô, "Chỗ chị giờ không nhận người. Nếu em muốn tìm việc, có thể đến chỗ khác hỏi thử xem."

Bắc Vũ Đường không rời đi, "Em không cần tiền lương, chỉ cần chị cho em một chỗ ở, một bữa cơm là được."

"Này...." Lão bản nương khó xử.

Làm vậy rõ ràng là mình chiếm tiện nghi rồi.

"Như vậy cũng không tốt, em vẫn nên đến chỗ khác hỏi thử xem thế nào."

Nụ cười trên mặt Bắc Vũ Đường mang theo chua xót, "Lão bản nương, em thực sự không còn chỗ để đi, chỉ cần có một bữa cơm là được."

Lão bản nương thấy cô thực sự đáng thương, quần áo rách tung toé, nếu mình cũng đuổi cô đi, chỉ sợ cô sẽ ăn ngủ đầu đường.

"Được rồi. Bao ăn uống, tiền lương mỗi tháng năm đồng, được không?"

Bắc Vũ Đường một lần nữa lộ nụ cười sáng lạn, vội gật đầu không ngừng, "Được ạ, được ạ."

"Đi theo chị."

Hai người một trước một sau vào tiệm cơm Hưng Hân, người trong tiệm cơm rất đơn giản, chỉ có một đầu bếp, một người phụ việc bếp núc, và một người phục vụ, thêm một lão bản nương, giờ tính thêm Bắc Vũ Đường, cũng chỉ có năm người.

"Lão bản nương, đó là ai vậy?" Người phục vụ duy nhất Tiểu Quyên mở miệng dò hỏi.

Lão bản nương gọi hai người ở sau bếp ra, giới thiệu với ba người, "Tới tới, giới thiệu với mọi người một chút, đây là người tôi mới thuê, tên là...."

Lão bản nương quay đầu hỏi Bắc Vũ Đường, "Em tên gì?"

"Bắc Vũ Đường. Bắc trong phong cảnh Bắc Quốc, Vũ trong mưa xuân, Đường trong hoa hải đường." Bắc Vũ Đường mỉm cười nói với mấy người.

"Tên hay."  Đầu bếp cười nói, chợt quay đầu trêu ghẹo lão bản nương, "Lão bản nương, cách thuê người của cháu cũng thật lạ, không biết người ta tên là gì."

Lão bản nương trừng mắt nhìn ông ấy một cái, "Đi đi, cháu nhận người có duyên, những thứ khác chỉ là mây bay."

Bắc Vũ Đường nhìn họ trêu ghẹo nhau, không tự giác nở nụ cười. Trong trí nhớ của nguyên chủ Bắc Vũ Đường, những hình ảnh như vậy có rất nhiều, đó cũng là những hình ảnh sống động nhất trong những năm tháng bị tra tấn của cô ấy.

Lão bản nương nói với Bắc Vũ Đường, "Ông béo này là đầu bếp của cửa hàng chúng ta, em có thể gọi là chú Vương. Vị này là học trò của ông ấy, Quách Dương. Tiểu cô nương này tên là Vương Tiểu Ngọc. Còn chị, họ Chu, em có thể gọi chị là lão bản nương hoặc chị Chu cũng được."

Bắc Vũ Đường gật đầu.

"Mọi người đi làm việc đi, tôi dẫn Vũ Đường lên tầng."

Lão bản nương dẫn Bắc Vũ Đường lên tầng hai, tầng hai chuyên dùng để ở, có phòng của lão bản nương, cũng có phòng của Vương Tiểu Ngọc. Chú Vương và Quách Dương đều sống ở ngoài.

Lão bản nương mở cửa một căn phòng nhỏ, trong phút chốc tro bụi ập vào mặt. Đây là một phòng để đồ, có rất nhiều đồ đạc, còn có một chiếc giường đơn sơ.

Lão bản nương ngượng ngùng nhìn Bắc Vũ Đường, "Vũ Đường, em ở tạm đây nhé, chờ phòng bên cạnh sửa xong, em có thể qua ở."

"Không sao, nơi này rất tốt, quét dọn qua là được."

Bắc Vũ Đường hỏi nhà vệ sinh ở đâu, lấy giẻ lau bắt đầu dọn phòng.

"Chị Chu, để em làm. Sắp đến giờ cơm tối, khách sắp đến rồi." Bắc Vũ Đường nhắc nhở.

"Vậy em tự thu dọn đi, có vấn đề gì thì nói cho chị."

"Vâng."

Một giờ sau, phòng để đồ sáng sủa hẳn.

Bắc Vũ Đường nhìn sắc trời, đi xuống nhà. Trong đại sảnh có không ít người, Vương Tiểu Ngọc một mình bận rộn chạy qua lại giữa phòng bếp và đại sảnh.

Bắc Vũ Đường đi đến cửa sổ truyền đồ ăn, nhìn đồ ăn trong nồi, lại thoáng nhìn qua đơn hàng, đưa đến bàn số năm.

Vương Tiểu Ngọc thấy cô đưa đồ lại, vội hô, "Chờ chút, cậu biết đó là bàn mấy không?"

"Biết, bàn số năm. Trên đơn có ghi."

Vương Tiểu Ngọc nhìn lại, thấy không sai, gật đầu, "Vậy đi mau đi."

Lão bản nương nhìn thấy thân ảnh bận rộn của Bắc Vũ Đường, rất vừa lòng.

Cô gái nhỏ rất thông minh, tay chân cũng nhanh nhẹn.

Đến giờ cơm tối, toàn bộ đại sảnh đầy người. Tiệm cơm Hưng Hân sinh ý tốt nhất vùng, rất nổi danh.

Chờ đến khi hết việc, đã là 8h tối, trên đường phố đã vắng người.

Buổi tối, lão bản nương khen ngợi Bắc Vũ Đường trước mặt mọi người.

Bận một ngày, nằm trên chiếc giường quen thuộc, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, nặng nề ngủ. Công việc trong tiệm cơm Hưng Hân rất đơn giản, đầu buổi sáng không có việc, 10h đến tiệm là được.

Ngày hôm sau, Bắc Vũ Đường ra cửa sớm.

Dựa theo trí nhớ mà đi, tìm được căn phòng đè nén nguyên chủ mấy năm đó. Cô không lên tầng mà đứng trong góc, nhìn chằm chằm vào căn nhà ở tận cùng tầng hai.

Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua thời gian, hắn hẳn đã sắp cửa. Quả nhiên, cửa bị đẩy ra, một người đàn ông dáng người cường tráng, làn da ngăm đen đi ra khỏi phòng, trong miệng gã còn ngậm điếu thuốc, đôi tay cắm túi, cà lơ phất phơ xuống nhà.

Người trên đường thấy gã đều vội vàng tránh ra.

Ánh mắt Bắc Vũ Đường gắt gao nhìn chằm chằm gã.

Bắc Vũ Đường đi theo, thấy Triệu Hùng đi đến trước một nhà bán hàng rong, đặt mông ngồi xuống, lớn tiếng nói, "Lão già chết tiệt, mau mang đồ ăn lên, quy tắc cũ."

Chủ quán là một đôi vợ chồng tuổi quá nửa trăm, ông lão vừa thấy Triệu Hùng, sắc mặt thay đổi.

"Triệu Hùng, lần trước mày chưa trả tiền. Nếu mày không trả thì mày đừng hòng ăn ở nhà ta nữa." Ông lão trầm mặt nói.

Triệu Hùng đột nhiên đập bàn, đứng lên, một chân đá văng cái ghế nhỏ, hung ác nói: "Mẹ nó, ông đến chỗ mày ăn, là cho mày mặt mũi. Lão bất tử, mày đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Có tin ông đây làm mày không ở được con phố này nữa không?"

Ông lão tức giận muốn lên lý luận với gã, lại bị bạn già cản lại, "Không cần so đo với nó."

Bà lão bị buộc bất đắc dĩ mang đồ ăn đặt lên bàn.

Triệu Hùng thấy chén cháo trắng, lại đập bàn, "Một bát cháo con tí này thì làm được gì, mang thêm năm cái bánh bao ra đây."

Bắc Vũ Đường thấy chung quanh có không ít người, nhưng không ai tiến lên hỗ trợ, ngay cả người đang ăn, thấy Triệu Hùng, cũng vội vàng rời đi.

"Triệu Hùng này thật không ra gì, mỗi ngày đều đến đây lấy không."

"Ai bảo không đâu, vợ chồng lão Trương thật đáng thương."

"Các người nói bé lại, đừng để Triệu Hùng nghe được, không hắn đánh các người đến bán tàn luôn đấy." Có người nhắc nhở.

Những người khác nghe xong đều ngậm miệng lại, hiển nhiên rất sợ hãi Triệu Hùng.

"Triệu Hùng." Bắc Vũ Đường nhẹ nhàng nhẩm tên này, thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.

-Tiệm cơm Hưng Hân-

Bắc Vũ Đường về vẫn còn sớm, tiệm cơm mới mở cửa không lâu, Tiểu Ngọc đang vội vàng bày bàn ghế.

"Vũ Đường, sáng nay cậu đi đâu sớm thế?" Vương Tiểu Ngọc tò mò hỏi.

"Đi dạo xung quanh."

"Chờ hôm nào nghỉ phép, tớ dẫn cậu đi dạo. Kim Lăng có rất nhiều chỗ chơi đấy."

"Được."

Bắc Vũ Đường giúp đỡ làm việc, chờ đến trưa, lượng khách bắt đầu tăng lên, công việc của hai người cũng nhiều lên. Chờ đến lúc giờ cơm trưa đã qua, buổi chiều mới nhàn rỗi.

Lão bản nương đánh giá quần áo Bắc Vũ Đường đang mặc, "Vũ Đường, em còn bộ đồ khác không?"

"Có."

"Vậy mai em đổi bộ đồ khác, đừng mặc bộ đồ này."

"Vâng, chị Chu."

Hôm sau, chị Chu thấy Bắc Vũ Đường mặc bộ đồ còn rách nát hơn hôm qua.....

"Vũ Đường, em không còn bộ nào tốt hơn chút sao?" Lão bản nương uyển chuyển nhắc nhở.

Bắc Vũ Đường lại không thẹn thùng, cười nói, "Bộ hôm qua đã là bộ tốt nhất em có."

Chị Chu hiểu rõ trong lòng, chẳng trách em ấy không cần tiền công, chỉ cần ăn và có mái hiên che đầu là được.

"Đi làm việc đi." Chị Chu vẫy tay.

Chờ qua giờ cơm trưa, tiệm cơm nhàn rỗi rồi, chị Chu kéo Bắc Vũ Đường đến trước Trung tâm thương mại, Vương Tiểu Ngọc cũng đi theo.

Trung tâm thương mại ở thị trấn Kim Lăng nằm ở trung tâm thành phố, là kiến trúc cao nhất, cao khoảng năm tầng, trong có bày rất nhiều đồ vật, đồ dùng hằng ngày, đồ dùng gia đình, đồ điện, còn có cả những hàng hóa xa hoa ở nước ngoài.

Vương Tiểu Ngọc đi trước, tích cực giới thiệu cho Bắc Vũ Đường.

"Vũ Đường, Trung tâm Kim Lăng này là cửa hàng lớn nhất thị trấn Kim Lăng chúng ta, bán rất nhiều đồ, còn có mấy đồ rất quý bên nước ngoài nữa. Tớ nghe nói, đồ nhập ngoại rất đắt, một cái đồng hồ nhỏ thôi cũng bán hai ba ngàn khối đấy. Dù tớ có làm mười năm cũng không mua nổi."

Bắc Vũ Đường không nói gì, yên lặng nghe cô ấy nói.

Ba người vào trong, không ít người nhìn qua, đều không tự chủ nhìn Bắc Vũ Đường, tại vì bộ đồ khâu khâu vá vá của cô quá làm người chú ý.

Vương Tiểu Ngọc bị tỷ lệ quay đầu cao này làm đỏ mặt, không tự chủ được kéo khoảng cách với Bắc Vũ Đường một chút. Lão bản nương cũng bị nhìn đến không được tự nhiên, chỉ hơi nhíu mi.

Trong ba người, Bắc Vũ Đường lại bình tĩnh kỳ lạ, hoàn toàn làm lơ ánh mắt của người ngoài, dường như không liên quan đến mình.

Vương Tiểu Ngọc thấy Bắc Vũ Đường không có biểu cảm mới lạ với đồ trong trung tâm thương mại, không có hoa mắt nhìn bách hoá rực rỡ muôn màu, càng không bị không khí ở đây làm kinh ngạc cảm thán.

Cô rất bình tĩnh, không giống một cô gái đến từ nông thôn chút nào, càng giống như những tiểu thư nhà giàu hay đi đến những nơi xa hoa vậy.

Vương Tiểu Ngọc kinh ngạc nhìn cô, nhớ năm đó, lần đầu tiên cô ấy đến trung tâm, đã bị nó làm hoa mắt.

Lão bản nương cũng rất ngạc nhiên.

Tầng hai chuyên bán trang phục, ba người lên tầng hai, vào một cửa hàng. Người bán hàng nhìn thấy ba người, trực tiếp đặt ánh mắt lên người lão bản nương.

"Tiệm của chúng tôi vừa nhập một lô áo hoodie, cô có muốn xem không?"

"Không phải tôi mua, em ấy mua." Chị Chu chỉ Bắc Vũ Đường, "Cậu chọn cho tôi hai bộ hợp với em ấy."

Người bán hàng nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường, nhiệt tình trên mặt biến mất. Cô ta lấy mấy bộ quần áo ở hàng thấp nhất ra, "Mấy bộ quần áo này, hợp với cô nương này."

Mấy món quần áo kia, vừa nhìn đã biết là hàng ế.

Sắc mặt chị Chu trầm xuống, không vui nói, "Đây là quần áo gì? Chúng tôi tới mua đồ mới chứ không phải mua đồ cũ."

Bắc Vũ Đường cầm mấy bộ quần áo kia, vải dệt cotton, màu sắc mộc mạc, không phải đồ lưu hành trong thời đại này. Người thời đại này thích mặc hoa thắm liễu xanh, màu sắc càng tươi thì càng được hoan nghênh.

Vải dệt cũng không phải cotton hoàn toàn, mà là sợi polieste và nilon dệt thành, vải bông và vải bố không ai hỏi thăm.

Mấy món quần áo này, màu sắc mộc mạc, không được yêu thích, vải dệt còn là vải tệ nhất đương thời, cho nên mới ở bách hoá nhiều năm vẫn không có ai mua.

"Sao có thể là quần áo cũ chứ. Những bộ quần áo này là quần áo mới chưa ai mặc qua, màu của chúng vốn như vậy."  Người bán hàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Lão bản nương muốn nói gì đó, lại bị Bắc Vũ Đường cản lại, cô hỏi: "Ba bộ này giá bao nhiêu?"

Lão bản nương và Vương Tiểu Ngọc thấy cô thật sự muốn mua ba bộ này, vội ngăn lại, "Vũ Đường, đừng mua mấy bộ này, nhìn nó thật lỗi thời, nếu muốn mua thì mua bộ quần áo kia, đỏ tía, mặc lên chắc rất đẹp."

"Bộ quần áo này khó coi." Chị Chu cũng mở miệng nói.

Người bán hàng hiếm khi nhìn thấy có người có hứng thú với ba bộ đồ này, tất nhiên sẽ không bỏ qua, vội đẩy mạnh tiêu thụ, "Cô nương, ba bộ này không đắt. Giá gốc là mười lăm đồng, giờ chỉ cần 5 tệ."

"Cái gì? Loại quần áo như này mà còn muốn 5 tệ? 5 tệ có thể mua được một cái quần loa rồi đấy!" Vương Tiểu Ngọc kêu la.

"Cô nương, không nên nói vậy. Ba bộ này là váy dài. Mua một cái là tương đương với một bộ, quần loa cũng chỉ được mỗi cái quần, cô còn phải mua thêm áo, không phải sao. Như vậy tính ra, cô tiêu ít nhất mười đồng đúng không? 5 tệ rất lời rồi."

"Tôi mua ba bộ, giá tiện nghi chút." Bắc Vũ Đường không ngốc, ba bộ này không mất nhiều tiền như vậy.

Chị Chu lôi kéo cô, "Em còn mua? Đừng mua, chúng ta đi xem quần áo khác."

"Đúng đấy đúng đấy. Chúng ta đừng tiêu tiền phí như vậy." Vương Tiểu Ngọc hát đệm.

Khó có kẻ ngốc như vậy, người bán hàng tất không bỏ qua, "Tôi thấy cô nương cũng là người sảng khoái, vậy tính giá tiện nghi chút, ba bộ mười đồng, được không?"

"Được." Bắc Vũ Đường lấy cái khăn nhỏ màu xanh nhạt trên kệ hàng, "Tặng kèm nó cho tôi, được chứ?"

"Cái này..." Người bán hàng do dự mãi mới gật đầu.

"Chị Chu, muốn nhờ chị ứng cho em hai tháng tiền công trước rồi."

"Không sao."

Chị Chu thanh toán tiền.

"Xin hỏi, nơi đây có chỗ nào thay quần áo không?"

Người bán hàng kéo một miếng bạt lớn đến che khuất bên ngoài. Bắc Vũ Đường đổi một bộ váy. Váy áo trắng thuần, điểm xuyến mấy bông hoa nhỏ nhạt màu, tươi mát thoát tục.

Chủ nhân thân thể này không mỹ diễm như thế giới trước, nhưng cũng là một giai nhân thanh lệ. Đây cũng là lý do vì sao Vương Tư khăng khăng muốn cưới cô ấy, nguyện ý trả hai trăm đồng tiền.

Vương Tư lúc trước coi trọng bề ngoài của Bắc Vũ Đường.

Khi lớp bụi trên hạt trân châu được phủi đi, ánh sáng của trân châu sẽ chói loá mắt như mặt trời vậy.

Chị Chu và Vương Tiểu Ngọc, kể cả người bán hàng đều bị Bắc Vũ Đường thay một bộ đồ mới làm kinh diễm.

Tục ngữ có câu, người cần y trang, Phật cần kim trang.

Những lời này được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên người Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường quấn chiếc khăn nhỏ màu lam nhạt kia lên cổ, thắt một chiếc nơ xinh đẹp, cả bộ đồ lập tức trở nên khác biệt.

Vốn là một chiếc váy áo mộc mạc, bởi vì vậy trở nên tây hơn nhiều.

Nhìn bộ váy liền áo Bắc Vũ Đường mặc trên người, người bán hàng lại cảm thấy buồn bực trong lòng. Trước kia cô ta cũng từng mặc thử, nhưng mặc xong, dáng vẻ quê mùa, rất khó coi.

Hôm nay mặc trên người người này, không những không quê mùa, lại còn tươi mát thoát tục.

Đôi mắt chị Chu sáng long lanh, "Ai nha, quả nhiên là mỹ nhân. Nhìn một cái xem, em mặc bộ quần áo này, cả chị cũng không nhận ra,"

Vương Tiểu Ngọc cũng kinh ngạc cảm thán, "Vũ Đường, cậu mặc vậy rất đẹp."

Ba người mang đồ chuẩn bị ra cửa, vừa ra ngoài, đã thấy một cặp đôi trẻ thân mật kéo tay.

Người xinh đẹp luôn hấp dẫn ánh nhìn của người khác, người đàn ông kia nhìn thấy Bắc Vũ Đường, trong mắt xẹt qua tia kinh diễm. Ánh mắt Bắc Vũ Đường hơi thay đổi, tầm mắt hai người không hẹn mà gặp nhau.

Vương Tư sửng sốt, chỉ cảm thấy mỹ nữ này rất quen mắt, nhưng trong phút chốc không nhớ ra là ai.

Bắc Vũ Đường lại liếc mắt đã nhận ra hắn là ai.

Người này không phải ai xa lạ, chồng của nguyên chủ Bắc Vũ Đường, Vương Tư.

Hai bên nhìn thoáng qua, hắn vẫn giống đời trước, không nhận ra vợ mình. Kiếp trước, Bắc Vũ Đường nghèo túng, hắn không nhận ra. Hiện tại, đổi một bộ trang phục mới, hắn vẫn không nhận ra.

"Vương Tư, bộ quần áo trên người cô gái kia thật đẹp. Em cũng muốn mua một bộ." Trương Tuệ Tuệ cũng chú ý tới Bắc Vũ Đường.

"Quần áo nào?" Vương Tư còn chưa phản ứng lại.

Vương Tư không chú ý tới mỹ nữ như Bắc Vũ Đường làm Trương Tuệ Tuệ rất vừa lòng, tâm tình tốt nói: "Chính là bộ váy cô gái kia mặc ấy."

"Anh không để ý." Vương Tư áy náy nói, "Anh vẫn luôn nhìn em, mấy người họ dù mặc đẹp, cũng không bằng được em."

Trương Tuệ Tuệ bị lời ngon tiếng ngọt dỗ dàng vui vẻ, hờn dỗi nắm chặt bàn tay nhỏ đấm nhẹ tay hắn, "Anh thật đáng ghét. Em đâu có xinh đẹp như vậy. Em thấy cô gái vừa nãy xinh đẹp hơn em."

"Cô ta đẹp hơn em ở đâu chứ. Trong lòng anh, em là người xinh đẹp nhất." Vương Tư cúi đầu nói thầm bên tai.

Trương Tuệ Tuệ đỏ mặt, hờn dỗi trừng hắn, "Không nói với anh nữa. Nói năng ngọt xớt!"

Vương Tư ôm eo cô ta, cúi xuống, thân mật nói, "Nói năng ngọt xớt cũng chỉ với em."

Trương Tuệ Tuệ bị hắn dỗ vui vẻ, nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc.

Đoàn người Bắc Vũ Đường ra khỏi bách hoá, cô tìm một cái cớ, tách khỏi chị Chu và Vương Tiểu Ngọc, xác định hai người đã đi rồi, mới quay lại bách hoá.

Ở đó, tìm được Vương Tư và Trương Tuệ Tuệ.

Trong trí nhớ của nguyên chủ Bắc Vũ Đường, có rất ít thông tin về tình huống của Vương Tư và Trương Tuệ Tuệ. Điều này rất bất lợi với kế hoạch báo thù của cô. Hôm nay gặp được họ, cô tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Bắc Vũ Đường dựa trên thân phận của Trương Tuệ Tuệ, đoán chừng họ sẽ đến nơi xa hoa nhất bách hoá. Nơi đó là nơi phải tiêu nhiều tiền, đồ bán bên trong rất đắt, công nhân bình thường tiết kiệm mấy năm cũng không mua nổi.

Bắc Vũ Đường cừa lên tầng thứ năm, quả nhiên đã thấy được thân ảnh của hai người.

Hai người vừa nói vừa cười chọn đồ, Vương Tư thường nói thầm gì đó bên tai Trương Tuệ Tuệ, chọc cho cô ta cười hớn hở. Vừa nhìn đã biết là hai người đang trong tình yêu cuồng nhiệt, không coi ai ra gì tú ân ái.

Thật là một đôi vợ chồng son ân ái nha!

Bắc Vũ Đường đi theo bọn họ, đến tận khi họ rời khỏi trung tâm thương mại, lên một chiếc xe hơi. Bắc Vũ Đường nhớ biển số xe, tốn sức chín trâu hai hổ, mới tìm được một văn phòng thám tử.

Nói là văn phòng thám tử, thực chất chỉ có một người thôi. Một căn phòng lụn bại, đẩy cửa ra, bên trong chất đầy đồ linh tinh, trong đó có rất nhiều túi thực phẩm.

Bắc Vũ Đường nhìn người đàn ông ngã nhào trên sofa. Người đó khoảng chừng 30 tuổi, mặc một chiếc áo khoác màu xám, vẻ mặt râu ria, đôi mắt buồn ngủ mông lung.

Người nọ thấy Bắc Vũ Đường, đôi mắt sáng ngời, cong miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, "Vị tiểu thư xinh đẹp này, mời vào, mời vào." Người đàn ông nhanh chóng dọn dẹp đồ trên ghế sofa sang một bên.

"Không cần. Theo dõi một người giúp tôi, còn nữa, điều tra tình huống của một người giúp tôi." Bắc Vũ Đường đưa một tờ giấy cho y.

Trương Huy cầm tờ giấy viết tên hai người, trên đó còn có một biển số xe.

"Có thể làm không?"

Trương Huy lập tức nói, "Có thể. Chỉ là cần thù lao."

"Đây là tiền đặt cọc, xong việc, tôi sẽ thanh toán số tiền còn lại." Bắc Vũ Đường lấy một xấp tiền nhỏ đặt trên bàn.

Trương Huy vừa thấy tiền, vui sướиɠ nói: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ là, tôi có thể liên hệ với cô bằng cách nào?"

"Tôi sẽ tự qua tìm anh."

Trở lại tiệm cơm Hưng Hân, vừa lúc kịp trước giờ cơm chiều.

Hôm nay có rất nhiều người tới tiệm ăn cơm, đúng giờ, có một chiếc xe dừng trước cửa, trên xe có một nhóm người trẻ tuổi đi xuống, tiến vào tiệm cơm.

"Tôi nói cho các cậu này, tiệm cơm Hưng Hân này, làm đồ ăn có tiếng ở Kim Lăng đấy." Một người đàn ông dáng người cường tráng thô giọng nói.

"Ai cần cậu nói, Tiếu lão đại từng nói với chúng tôi rồi."

"Ay nha, xem cái đầu tôi này, xém chút nữa quên mất Tiếu lão đại là người Kim Lăng."

Tiếu lão đại trong miệng họ đi tuốt đằng trước, đôi tay cắm trong túi quần, đi vào tiệm.

Bắc Vũ Đường liếc mắt đã chú ý tới Tiếu Nghiêm trong đám người, sắc mặt bình đạm hỏi: "Xin hỏi có mấy vị?"

Đáy mắt tối đen của Tiếu Nghiêm xẹt qua kinh ngạc, nếu không có trí nhớ kinh người, chỉ sợ thật sự không thể nhận ra đây là cô gái trên xe lửa ngày hôm đó.

"Mười người, cho chúng tôi một bàn lớn."

"Mời đi bên này." Bắc Vũ Đường không nhìn Tiếu Nghiêm thêm lần nào, từ đầu tới cuối đều đối đãi với anh như người khách lần đầu gặp mặt.

Ánh mắt Tiếu Nghiêm lại như có như không đặt trên người cô.

Một đám người nói nói cười cười chọn đồ ăn, chỉ có Tiếu Nghiêm yên tĩnh ngồi đó.

Vương Tiểu Ngọc phụ trách ghi lại, Bắc Vũ Đường cũng không đi qua.

Bắc Vũ Đường chưa từng chú ý nhiều đến Tiếu Nghiêm, chỉ là lúc ngẫu nhiên đưa đồ ăn, sẽ lơ đãng nhìn anh.

"Các cậu thấy không, người phục vụ kia thật xinh đẹp." Một người trẻ tuổi độc thân nói với mọi người.

Lập tức có người trêu ghẹo, "Tiểu Phùng, xuân tâm manh động rồi à? Coi trọng người ta?"

Sĩ quan trẻ tên Tiểu Phùng đỏ mặt, không phủ nhận.

Mọi người thấy vậy đều ngầm hiểu.

"Tiểu Phùng, ánh mắt không tồi đấy."

"Đợi lát nữa cô ấy tới đây, cậu có thể hỏi tên người ta."

Mọi người ra một chủ ý.

Tiếu Nghiêm vẫn luôn không mở miệng đột nhiên nói một câu, "Các người tới đây ăn cơm hay làm gì?"

Nháy mắt, không khí lập tức hạ xuống. Mọi người hai mặt nhìn nhau, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của lão đại Tiếu Nghiêm, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Nửa ngày sau, không khí mới sinh động lại, chỉ là mọi người không đề cập đến chuyện của Bắc Vũ Đường nữa.

Một đám đua nhau uống rượu, chỉ có Tiếu Nghiêm an tĩnh uống nước sôi để nguội, ánh mắt bất tri bất giác đã đặt trên thân ảnh bận rộn trong cửa hàng, ngay cả anh cũng chưa từng nhận ra điều này.

"Tiếu lão đại, anh đang nhìn gì vậy?" Một sĩ quan đã hơi say hỏi.

"Không có gì." Tiếu Nghiêm thu hồi tầm mắt.

Sĩ quan kia không tin, nhìn theo hướng anh vừa nhìn, lại thấy một bàn khách khác, không có gì đặc biệt, thu hồi tầm mắt, uống rượu tiếp.

Một giờ sau, mọi người đều đã say khướt, chỉ còn một mình Tiếu Nghiêm tỉnh.

Anh đi đến trước quầy, "Tính tiền."

Lão bản nương nhìn qua bàn của họ, lách cách lật bàn tính, "Tổng cộng hết 38,5 mao, giảm cho anh, trả cho tôi 38 mao là được."

Lão bản nương nhấc đầu, vừa lúc nhận ra tầm mắt của Tiếu Nghiêm đang đặt trên người Bắc Vũ Đường.

Chị hơi nhếch mày, ho nhẹ một tiếng. Tiếu Nghiêm đạm nhiên thu hồi tầm mắt, lấy bốn tờ tiền trong tập tiền ra trả.

Chờ đoàn người đi rồi, lão bản nương mới quay đầu hỏi Bắc Vũ Đường, "Vũ Đường, em quen người đàn ông vừa rồi sao?"

Bắc Vũ Đường không cần nghĩ đã trả lời, "Không quen."

Lão bản nương à một tiếng, không để ý.

Chờ đến ngày hôm sau, Tiếu Nghiêm lại xuất hiện. Lần này vẫn là một nhóm người, chỉ là không uống rượu, chỉ đến ăn cơm.

Lão bản nương liếc mắt đã nhận ra những người này, đặc biệt là Tiếu Nghiêm.

Khi Bắc Vũ Đường bưng thức ăn chạy, lão bản nương mấy lần bắt được ánh mắt như có như không dừng trên người Bắc Vũ Đường của Tiếu Nghiêm, không khỏi cảnh giác nhìn chằm chằm anh.

Chị cứ nghĩ Tiếu Nghiêm sẽ nói gì đó với Bắc Vũ Đường, hoặc là làm gì đó, lại phát hiện hai người toàn bộ quá trình đều không nói gì. Ăn cơm xong rồi bình tĩnh đi, dường như thực sự chỉ tới ăn cơm thôi vậy.

Lão bản nương vỗ vỗ trán. Xem ra chị nghĩ nhiều.

Nhưng mà.....

Ngày thứ ba, Tiếu Nghiêm lại đến, lúc này anh đi một mình. Một người chọn hai món ăn, một món canh.

Lần này người ghi món là Bắc Vũ Đường, chờ Bắc Vũ Đường về, lão bản nương giữ chặt cô lại, vẻ mặt bát quái, "Vũ Đường, cậu ta có nói gì với em không?"

"Có."

Lão bản nương tức khắc hứng thú bừng bừng hỏi, "Nói gì vậy?"

"Một phần thăn bò xào ớt cay, một phần cải trắng cay, một phần canh trứng cà chua, thêm một bát cơm." Bắc Vũ Đường trả lời đúng sự thật.

"Chị không hỏi cái này, là cái khác."

"Hết rồi, anh ta chỉ nói vậy." Bắc Vũ Đường thẳng thắn thành khẩn trả lời.

"Sao có thể như vậy!" Lão bản nương không tin, nhưng nhìn Bắc Vũ Đường cũng không giống nói dối. Aiz, tâm tình của chị có cảm giác mất mát khó nói.

Luôn cảm thấy hai người họ sẽ có chuyện gì đó, giờ lại không có cái gì, làm chị rất thất vọng.

"Chị Chu, không còn chuyện gì, em đi làm việc tiếp."

Lão bản nương vô lực vẫy vẫy tay.

Ngày thứ tư, Tiếu Nghiêm lại tới ăn cơm.

Vương Tiểu Ngọc đang chuẩn bị đến ghi món, lại bị lão bản nương ngăn lại. Chị cười tủm tỉm phân việc cho Bắc Vũ Đường, "Vũ Đường, em đi ghi món vị khách kia gọi đi."

Bắc Vũ Đường liếc qua lão bản nương, không cần hỏi cũng biết chị ấy định làm gì. Nhưng mà, cô không thấy gì cả.

Bắc Vũ Đường đặt menu xuống trước mặt Tiếu Nghiêm, "Muốn gọi món gì?"

"Giống ngày hôm qua."

"Được."

Bắc Vũ Đường lấy thực đơn về, xoay người rời đi.

Lão bản nương kinh ngạc nhìn cô, "Sao em về nhanh thế?"

Bắc Vũ Đường bình tĩnh trả lời, "Ghi xong thì về."

Lão bản nương:......

Bảy ngày liên tiếp, Tiếu Nghiêm đều đúng giờ tới tiệm. Toàn bộ tiệm cơm Hưng Hân đều biết nhân vật như Tiếu Nghiêm, mỗi lần đều để Bắc Vũ Đường ra tiếp đãi.

Lão bản nương luôn chờ mong hai người sẽ phát triển, đáng tiếc, hai người này quá bình thường.

Nếu nói anh đơn thuần chỉ tới ăn cơm, ăn bảy ngày liên tục cũng phải chán rồi chứ! Nếu nói là đến vì Bắc Vũ Đường, anh lại không nói nhiều một chữ với Bắc Vũ Đường.

Thực sự làm người ta nghĩ nứt đầu cũng không ra!

Đến ngày thứ tám, Tiếu Nghiêm không xuất hiện nữa.

Lão bản nương tiếc nuối, "Xem ra cậu ta thực sự chỉ đến ăn cơm."

Đầu bếp trưởng tự hào nói, "Haha, cậu ta thật là người hiểu biết. Hiếm khi gặp được người như vậy."

Mọi người khinh thường nhìn ông.

Tiếu Nghiêm biến mất, Bắc Vũ Đường cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài của mình, chỉ là mất mát khó phát hiện đó bị cô giấu đi. Tranh thủ giờ nghỉ trưa, Bắc Vũ Đường đi lấy tư liệu của Vương Tư và Trương Tuệ Tuệ trong tay Trương Huy.

Tư liệu của hai người kỹ càng tỉ mỉ, nội dung về Vương Tư, Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua, chưa nghiên cứu nhiều, tư liệu của Trương Tuệ Tuệ lại khiến cô đặc biệt chú ý.

Cha của Trương Tuệ Tuệ là lữ trưởng của lữ đoàn số ba quân khu, mẹ là phó đoàn trưởng đoàn văn công, Trương Tuệ Tuệ còn một người anh trai mở công ty ở bên ngoài, quy mô khá lớn.

Trương Tuệ Tuệ là hòn ngọc quý trên tay Trương gia, là tiểu công chúa cả nhà yêu chiều.

Vương Tư có thể chọn cô ta, không chỉ vì bối cảnh gia đình của Trương Tuệ Tuệ, mà còn vì chính bản thân Trương Tuệ Tuệ. Từ hình thức ở chung của hai người ngày hôm đó có thể nhìn ra, Trương Tuệ Tuệ bị Vương Tư dụ dỗ đến choáng váng.

Vương Tư gấp gáp xử lý nguyên chủ Bắc Vũ Đường, chính là vì sắp ôm con gà mái đẻ trứng vàng này vào cửa.

Vương Tư muốn lợi dụng phụ nữ để thượng vị, muốn làm người đứng trên, muốn có được quyền thế.

Một đời này, cô sẽ khiến hắn trắng tay.

"Trương Huy, giúp tôi an bài một người, cướp Trương Tuệ Tuệ từ tay Vương Tư về."

Trương Huy sửng sốt, chợt cười nói, "Không thành vấn đề."

"Ở đây có một bản kế hoạch chi tiết, anh có thể cho người đó tham khảo cái này, làm việc tuỳ hoàn cảnh." Bắc Vũ Đường đưa danh sách đã chuẩn bị tốt từ trước cho Trương Huy.

Trương Huy nhận, chỉ tuỳ ý liếc qua, hai mắt toả sáng, "Đây là cô viết à?"

Bắc Vũ Đường không đáp.

Trương Huy hiểu rõ, tán thưởng tự đáy lòng, "Cao minh, cao minh. Nói thật, Vương Tư này không phải thứ tốt lành gì. Tôi điều tra được, hắn ta ở nông thôn có một người vợ. Vợ hắn tên gì thì tôi tạm thời chưa tra ra. Có cần tôi đi tra không? Nếu có thể dẫn vợ hắn đến trước mặt Trương Tuệ Tuệ, đảm bảo hôn sự của hai người đó thất bại."

"Không cần. Anh chỉ cần nhanh chóng cướp Trương Tuệ Tuệ từ tay Vương Tư về là được."

Trương Huy khó hiểu, con bài tốt như vậy, vì sao cô phải lãng phí. Đột nhiên, y có một phỏng đoán lớn mật, nhưng y không biểu lộ ra chút nào.

Có một số chuyện, tự hiểu là được rồi.

"Được. Chuyện này tôi sẽ lập tức an bài."

Vương Tư thì cần lâu dài, Triệu Hùng thì lại không cần phiền toái như vậy. Muốn Triệu Hùng chết rất dễ dàng, nhưng muốn gã sống không bằng chết, thì lại cần lên kế hoạch tốt.

Bắc Vũ Đường thích lấy oán báo oán, gã từng làm gì nguyên chủ, cô phải đòi lại gấp đôi.

Triệu Hùng thích cầm tù nguyên chủ, ngược nuôi nguyên chủ như súc vật, nhục nhã cô ấy, còn coi con cô ấy là dụng cụ kiếm tiền.

Người như vậy, không thể dùng từ 'tra' để hình dung nữa.

Đêm khuya hôm đó, Bắc Vũ Đường đứng trên con phố không người, an tĩnh chờ Triệu Hùng xuất hiện. Triệu Hùng đến chậm nửa giờ so với cô dự kiến.

Thân mình hắn lảo đảo lắc lư, trong tay còn cầm một chai bia, vừa đi vừa uống, ngượng ngùng xoắn tít đi về phía cô.

Chờ đến lúc hai người tiếp cận, Triệu Hùng híp mắt, sắc mê nhìn Bắc Vũ Đường.

"Nha, cô bé xinh đẹp từ đâu đến vậy, đến đây uống một chén với anh trai nào." Triệu Hùng nói xong thì nhào về phía Bắc Vũ Đường.

Gậy điện trong tay Bắc Vũ Đường đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ gã tự đưa tới cửa. Nhưng mà, gậy điện chưa chạm vào gã, đã nghe thấy tiếng 'bịch' lớn, thân thể của Triệu Hùng đã bị người đá bay ngã mạnh trên đất.

Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn biến cố bất ngờ xảy ra, cô quay đầu, thấy được một thân ảnh cao lớn đĩnh bạt đứng ở đầu hẻm.

Omg! Người cô chuẩn bị phục kích, lại bị người ta dễ như trở bàn tay đá văng!

Nima! Kẻ xen vào việc người khác từ đâu ra vậy!

Bắc Vũ Đường híp mắt nhìn người đó, bởi vì đưa lưng về phía ánh trăng, nhất thời cô không nhìn ra diện mạo.

Người này xuất hiện từ lúc nào, sao cô không phát hiện. Nếu anh không ra tay, chỉ sợ cũng sẽ nhìn thấy hành động của mình. Tưởng tượng đến đây, Bắc Vũ Đường hơi nheo mắt.

"Ai vậy?" Bắc Vũ Đường cảnh giác nhìn người tới.

Thân hình người nọ vừa động, chậm rãi đi về phía cô, Bắc Vũ Đường nắm chặt gậy điện trong tay.

Khi khoảng cách hai người đủ gần, Bắc Vũ Đường cuối cùng nhìn rõ người đó.

Là anh! Tiếu Nghiêm!

Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn anh, sao anh lại xuất hiện ở đây? Người như anh ấy không giống kiểu người sẽ xuất hiện ở địa phương này.

"Khuya rồi, bên ngoài không an toàn."

Đây là câu nói đầu tiên Tiếu Nghiêm nói với Bắc Vũ Đường ngoài mấy câu gọi món ăn. Bắc Vũ Đường hiểu rõ, chuyện đối phó với Triệu Hùng không thể hoàn thành trong hôm nay được. Cô yên lặng thả gậy điện về túi xách, đi ra ngoài ngõ nhỏ.

"Cảm ơn." Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói.

"Chuyện nhỏ không tốn sức."

Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua Triệu Hùng nằm liệt trên đất, tiếc nuối thu hồi ánh mắt.

Lần này coi như tiểu tử này gặp may, lần sau không may mắn như vậy đâu!

Hai người một trước một sau rời đi. Tiếu Nghiêm nhắm mắt theo đuôi đi sau Bắc Vũ Đường, đến tận khi đưa Bắc Vũ Đường về cửa tiệm cơm Hưng Hân mới xoay người rời đi.

Bắc Vũ Đường xoay người lại, nhìn theo bóng dáng Tiếu Nghiêm dần hoà vào trong màn đêm, mới thu hồi tầm mắt, đi vào tiệm cơm.

Hôm sau, Tiếu Nghiêm lại xuất hiện ở tiệm cơm Hưng Hân.

Vương Tiểu Ngọc vừa thấy Tiếu Nghiêm, lập tức đi tìm Bắc Vũ Đường, nhận đơn trong tay cô, nháy mắt, "Ở đây giao cho tớ, bên đó giao cho cậu."

Bắc Vũ Đường nhìn theo hướng Vương Tiểu Ngọc nhắc nhở, thấy được Tiếu Nghiêm ngồi ở vị trí sát cửa sổ.

Lão bản nương cũng tới thêm một chân, "Vũ Đường, mau đi ghi món đi."

Bắc Vũ Đường hơi vô ngữ, mấy người đều dán nhãn Tiếu Nghiêm trên người cô đấy à. Lại nói, cô và anh thật sự không có gì mà.

"Ăn món gì?"

"Như cũ." Tiếu Nghiêm trước sau như một gọi ba món ăn.

Người này thật kỳ quái, ăn ba món đó lâu như vậy, không chán à.

Bắc Vũ Đường không tự giác bật thốt lên, "Hôm nay cá tươi, có muốn một phần không?"

Vốn nghĩ anh sẽ từ chối, không ngờ lại dứt khoát đồng ý, "Được."

"Anh muốn kho hay hấp?"

Tiếu Nghiêm suy nghĩ một lúc, "Hấp."

"Chờ một lát."

Bắc Vũ Đường cầm thực đơn về, lại bị lão bản nương bừng bừng hứng thú ngăn lại.

Hôm nay họ thấy hai người nói nhiều hơn bình thường mấy câu, sự bát quái của lão bản nương lại leo lên, vui sướиɠ tiến lên hỏi, "Vũ Đường, hôm nay không giống nha."

Bắc Vũ Đường nhìn vẻ mặt không chê chuyện lớn của chị, nhàn nhạt nói, "Đúng là không giống."

Lão bản nương nghe vậy, tức khắc hứng thú, Vương Tiểu Ngọc bên kia cũng dựng lỗ tai lên.

"Hôm nay anh ta gọi thêm một phần cá hấp."

Lão bản nương, Vương Tiểu Ngọc:........

Vương Tiểu Ngọc lẩm bẩm một câu, "Vũ Đường, cậu xấu quá rồi!"

Biết rõ họ không muốn nghe chuyện này, lại cố tình nói vậy.

Từ khi Tiếu Nghiêm xuất hiện, mọi người trong tiệm cơm Hưng Hân bắt đầu cá cược xem vị khách này lại ăn mấy ngày.

"Em nghĩ là năm ngày." Quách Dương giơ một bàn tay lên, cá năm mao tiền.

Vương Tiểu Ngọc cũng đặt hai mao tiền lên, "Em thấy là ba ngày, khoảng ba ngày."

Đầu bếp trưởng cũng đi theo cho vui, móc hai khối tiền ra, "Chắc chắn là mười ngày nửa tháng."

Lão bản nương bất mãn, "Nói thời gian cụ thể."

"Mười ngày, mười ngày đi. Dựa vào tay nghề của chú, chắc chắn cậu ta sẽ ăn mười ngày."

Mọi người nhất trí nhìn về phía Bắc Vũ Đường.

Lão bản nương cười tủm tỉm hỏi, "Vũ Đường, em cảm thấy cậu ta sẽ đến mấy ngày?"

"Em không có tiền đặt cược." Bắc Vũ Đường nhún vai.

"Không sao, cho em nợ."

"Em không thể không cược à?" Bắc Vũ Đường thương lượng.

Mọi người đồng thời lắc đầu.

Được rồi, một khi đã vậy..... Bắc Vũ Đường đi về phía bàn của Tiếu Nghiêm.

"Có việc?" Tiếu Nghiêm buông đũa trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô.

"Có thể cho tôi mượn một khối tiền không?"

Tiếu Nghiêm sửng sốt, lấy mười đồng tiền trong túi ra, "Chỉ có mười đồng tiền, không có tiền lẻ."

Bắc Vũ Đường cũng không ngại, cất mười đồng tiền vào túi, trước khi đi còn hỏi một câu, "Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"

"Mời nói."

"Mạo muội hỏi một câu, anh sẽ ở đây ăn mấy ngày?" Bắc Vũ Đường hỏi.

"Bốn ngày."

"Trời ạ."

Bắc Vũ Đường đập mười đồng tiền lên quầy, "Em đặt mười đồng tiền, anh ta ở bốn ngày. Chị Chu, mọi người nên đưa hết tiền cho em đi. Bốn ngày, là chính miệng anh ta nói."

Mọi người câm nín nhìn cô.

Quách Dương kêu la, "Chị Vũ Đường, chị chơi xấu! Đây là phạm quy!"

"Mọi người cũng không nói là không được hỏi mà. Tiểu Quách, chị dạy em một câu, binh bất yếm trá. Đưa đây, đưa đây, mọi người nộp hết tiền ra đây mau." Bắc Vũ Đường tủm tỉm bắt đầu thu tiền.

Binh bất yếm trá: Khi tác chiến thì cần dùng mọi thủ đoạn, khả năng, hoả mù đánh lừa đối phương để giành thắng lợi.