Tác giả: Vân Phi Mặc
*Giáo thảo: Nam sinh đẹp trai nhất trường.
*******
Bắc Vũ Đường mở mắt ra, trước mắt cô là đèn thủy tinh xa hoa mà xa lạ.
Đây là thế giới nhiệm vụ sao?
Cô ngồi dậy, nhìn bốn phía chung quanh, tất cả đều là những thứ xa lạ mà cô chưa từng thấy bao giờ.
Thế giới nhiệm vụ này khác hoàn toàn với thế giới cô sống.
[Tiếp nhận tin tức.]
Cơn đau đầu ập đến bất ngờ, theo thời gian, Bắc Vũ Đường dần thích ứng được với nó.
Tiếp thu ký ức xong, đau đớn cũng biến mất.
Những ký ức xa lạ kia hẳn là ký ức kiếp trước của thân thể này.
Thân thể này cũng tên là Bắc Vũ Đường, là thiên kim tập đoàn Bắc thị, cha mẹ ngày ngày bôn ba bên ngoài, rất hiếm khi về nhà.
Cha mẹ tuy không thường xuyên ở bên, nhưng lại rất thương cô con gái Bắc Vũ Đường, luôn nâng đỡ che chở cô ấy. Từ sau khi Bắc Vũ Đường thích Âu Dương Khanh, cuộc sống của cô ấy thay đổi, bi kịch của cô ấy cũng bắt đầu từ đó.
Bắc Vũ Đường vào đại học, nhất kiến chung tình với Âu Dương Khanh, bị bề ngoài lãnh khốc tuấn dật của hắn hấp dẫn, bắt đầu theo đuổi hắn. Do cha mẹ hai bên thúc đẩy, hai người trở thành vị hôn phu thê.
Âu Dương Khanh cực kỳ bất mãn về cuộc hôn nhân này, càng chán ghét Bắc Vũ Đường. Hắn thích một học muội cùng hệ thanh tú đáng yêu tên Dương Thiên Dĩnh.
Bắc Vũ Đường biết Âu Dương Khanh thích Dương Thiên Dĩnh, tức giận đi khẳng định chủ quyền, không những không có hiệu quả, mà còn khiến Âu Dương Khanh càng thích Dương Thiên Dĩnh, cũng càng chán ghét cô ấy hơn.
Một lần mua say, Bắc Vũ Đường rơi vào vạn kiếp bất phục, bị người làm nhục, bị chụp ảnh khoả thân và quay video. Sau khi ảnh khoả thân và video bị tung ra, Bắc gia cũng bị liên lụy.
Cha mẹ cô ấy vì giúp cô ấy có thể gả cho Âu Dương Khanh, không tiếc đổi một nửa gia sản Bắc gia, không chỉ không đổi được hạnh phúc của Bắc Vũ Đường, còn khiến Bắc gia rơi vào vạn kiếp bất phục.
Âu Dương gia giả vờ đồng ý, thật ra lại ngấm ngầm liên hệ với các nhà khác, cùng đánh sập Bắc gia, nuốt trọn sản nghiệp Bắc gia.
Cha mẹ Bắc Vũ Đường vì chịu đả kích phá sản, cha Bắc nhảy lầu, mẹ Bắc bệnh không dậy nổi, hai ngày sau cũng đi theo.
Thiên kim tiểu thư từng cao cao tại thượng, công chúa nhỏ từng được người nhà nâng niu trên tay, sau một đêm biến thành cô nhi, trở thành người mà mọi người phỉ nhổ, chán ghét.
Khoản nợ Bắc gia đè trên người Bắc Vũ Đường, bị bạn bè xui khiến, Bắc Vũ Đường đến vũ trường làm việc. Âu Dương Khanh, Dương Thiên Dĩnh và những người bạn ngày xưa cùng nhau nhục nhã cô ấy, thậm chí cả người từng theo đuổi cô cũng nhục nhã cô ấy.
Bắc Vũ Đường khuất nhục nhẫn nhịn, mọi chuyện lại càng nghiêm trọng hơn. Bọn họ hạ thuốc cô ấy, để mấy người cưỡиɠ ɧϊếp cô ấy trước mặt mọi người, không ít người quay video lại, đăng lên mạng.
Thanh danh Bắc Vũ Đường càng thêm xấu, cả chỗ ở thuê tạm cô ấy đang ở cũng mất, bị chủ nhà đuổi ra ngoài. Đi trên đường bị mọi người chỉ trỏ, Bắc Vũ Đường không chốn dung thân. Cô ấy giống như chuột chạy qua đường trốn trong một góc dơ bẩn, yên lặng chịu đựng tất cả.
Đến tận hôm đó -
Bắc Vũ Đường lại một lần nữa nhìn thấy Dương Thiên Dĩnh, cô ta lúc này cao cao tại thượng, ngạo nghễ như một quý nữ hào môn đứng trước mặt cô ấy, Bắc Vũ Đường lại giống như ăn mày, người đầy rác rưởi.
"Mày biết không? Lần đầu tiên tao nhìn thấy mày, tao đã nghĩ, một ngày nào đó tao sẽ biến mày thành như vậy." Dương Thiên Dĩnh mỉm cười, nụ cười mang theo đắc ý, "Tao thành công."
"Mày biết hiện tại trông mày thế nào không?" Dương Thiên Dĩnh nâng môi trào phúng.
Bắc Vũ Đường yên lặng nhìn cô ta lấy tư thái người chiến thắng nhìn xuống mình.
Dương Thiên Dĩnh dường như bất mãn với sự im lặng của cô ấy, "Mày biết vì sao Bắc gia nhà mày bị hủy không?"
Thần sắc chất phác bắt đầu gợn sóng, đôi mắt Bắc Vũ Đường sáng như đuốc nhìn chằm chằm cô ta.
Dương Thiên Dĩnh vừa lòng với phản ứng của cô ấy, không chút hoang mang nói tiếp: "Cha của mày, vì giúp mày ở bên Âu Dương, nhường mảnh đất phía nam cho tập đoàn Âu Dương, ông ta đúng là hao tổn tâm huyết vì mày. Bởi vì gièm pha của mày, lại vì mất đi mảnh đất phía nam kia, Bắc gia nhà mày mới rơi vào khó khăn."
"Bắc gia bị diệt cũng là vì mày đấy. À mà mày biết người quay video mày lúc trước là ai không?" Dương Thiên Dĩnh cười tươi hỏi.
"Là mày phải không?!" Bắc Vũ Đường lạnh giọng chất vấn.
Nụ cười trên mặt Dương Thiên Dĩnh tắt ngấm, lạnh lùng nói: "Vì sao nhỉ? Tao chán ghét thái độ cao cao tại thượng của mày, chán ghét mọi thứ của mày. Vì sao từ nhỏ mày đã là công chúa, vì sao mọi người đều phải ngước lên nhìn mày!"
Bắc Vũ Đường nhìn người phụ nữ dữ tợn trước mắt, làm gì còn bộ dáng ôn nhu nhát gan yếu đuối ngày thường.
"Là mày! Là mày hại Bắc gia tao! Tao muốn gϊếŧ mày!" Bắc Vũ Đường xông lên, Dương Thiên Dĩnh lại dễ dàng tránh thoát, nhấc một chân, đá Bắc Vũ Đường quỳ xuống.
"Bắc Vũ Đường ơi là Bắc Vũ Đường, tao nên nói gì với mày bây giờ. Tao là một nhân vật nhỏ, sao có thể lật đổ Bắc gia nhà mày, không phải tao, mà là người đàn ông mày vẫn luôn yêu kia kìa. Video và ảnh chụp đều là anh ấy đăng lên mạng, còn mua thủy quân, làm tất cả mọi người biết sự tích của Bắc đại tiểu thư mày. Bắc gia nhà mày đến nông nỗi này, mày phải cảm ơn anh ấy mới đúng."
Cô ta muốn thấy Bắc Vũ Đường đau khổ, cô ấy càng đau khổ, cô ta càng vui vẻ. Bắc Vũ Đường trầm mặc, cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Lúc cô ấy ngẩng đầu lên một lần nữa, đôi mắt đã đỏ đậm, oán độc nhìn Dương Thiên Dĩnh.
Dương Thiên Dĩnh thấy cô ấy như vậy, thầm giật mình. Biểu hiện lúc này của cô ấy làm cô ta cảm thấy khủng bố.
Bắc Vũ Đường đứng lên, đi từng bước về phía Dương Thiên Dĩnh. Dương Thiên Dĩnh hơi chau mày, khóe mắt thoáng thấy được bóng dáng Âu Dương Khanh đang đi về phía này.
Vẻ mặt cô ta hoảng sợ, đáng thương hét lên: "Vũ Đường, cô muốn trách thì trách tôi đi, tất cả đều là lỗi của tôi, không liên quan gì đến Âu Dương!"
Bắc Vũ Đường cười lạnh, "Gã đáng chết, mày cũng nên chết, chúng mày đều đáng chết!"
Dương Thiên Dĩnh lùi từng bước lại, đến khi lùi đến mép sân thượng. Bắc Vũ Đường sắp đẩy cô ta xuống, Âu Dương Khanh lại kịp thời xuất hiện, giữ chặt tay Dương Thiên Dĩnh, đẩy Bắc Vũ Đường ra ngoài.
Bắc Vũ Đường không đề phòng, bị ngã về phía trước, rơi ra khỏi sân thượng. Bắc Vũ Đường nhìn Âu Dương Khanh thò nửa cái đầu ra, lộ nụ cười trào phúng.
Trong căn phòng xa hoa, Bắc Vũ Đường tiếp thu xong ký ức, thở dài một hơi.
Bắc Vũ Đường này thật ra giống cô, đều bị một đôi tiện nhân làm cửa nát nhà tan.
"Bây giờ ta phải làm gì?" Bắc Vũ Đường bình tĩnh hỏi.
[Nguyện vọng của nguyên chủ Bắc Vũ Đường: Lật đổ Âu Dương gia, làm Âu Dương Khanh và Dương Thiên Dĩnh cửa nát nhà tan.]
"Đã hiểu, làm bọn chúng nếm trải mọi thứ mà nguyên chủ từng chịu."
[Đúng vậy.]
Bắc Vũ Đường đột nhiên nghĩ đến một chuyện, "Ta ở bên này, bên kia sẽ ra sao?"
[Thân thể bên kia của ký chủ sẽ hôn mê, ký chủ ở vị diện này một năm bằng một ngày ở thế giới của ký chủ. Ký chủ muốn trở về sớm, thì sớm hoàn thành nhiệm vụ. Mỗi lần nhiệm vụ hoàn thành, sẽ có một tuần nghỉ ngơi. Nhắc nhở hữu nghị, sau khi quá 15 ngày, thân thể ký chủ tiến vào sẽ khô kiệt.]
"Có nghĩa là, thời gian của mỗi vị diện là 15 năm."
[Đúng vậy. Nếu ký chủ dùng điểm tích lũy đổi thời gian cũng được.]
"Điểm tích lũy?" Bắc Vũ Đường không hiểu danh từ xa lạ này.
[Điểm tích lũy, ký chủ có thể hiểu nó là thù lao. Mỗi lần ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ căn cứ vào mức độ hoàn thành mà cho điểm tích lũy tương ứng. Điểm tích lũy này có thể dùng để mua vật phẩm trong cửa hàng. Dịch dung hợp ký chủ cần, cũng bán độc quyền ở đó.]
Hiểu biết rõ rồi, hệ thống biến mất.
Bắc Vũ Đường xuống giường, nhìn hoàn cảnh chung quanh, quen thuộc mà xa lạ. Nơi này có trong trí nhớ của cô, nhưng đối với cô, nó lại hoàn toàn xa lạ.
Ánh mắt Bắc Vũ Đường bị bóng dáng trong gương hấp dẫn. Mặt trái xoan, da trắng nõn, đường cong lả lướt, đôi chân thon dài, rất mê người.
Chủ nhân thân thể này quả là một đại mỹ nhân, chỉ kém dung mạo của cô lúc trước một chút, cũng không kém quá xa. Một mỹ nhân như thế lại có kết cục như vậy, làm cô nhớ tới bản thân mình.
Chẳng lẽ, từ xưa đến nay, hồng nhan đều bạc mệnh?!
Đôi môi mỏng gợi cảm cong lên nét tự giễu.
'Tinh tinh'~ di động trên đầu giường vang lên, dọa Bắc Vũ Đường giật bắn mình vì bất ngờ. Cô nhìn về phía đó, thấy trên tủ đầu giường đặt một đồ vật hình vuông to bằng bàn tay.
Đồ vật kia xuất hiện rất nhiều trong trí nhớ của nguyên chủ, gọi là di động. Bắc Vũ Đường dựa theo trí nhớ, ấn nút nghe, giọng nói ôn nhu ngọt ngào nhanh chóng truyền vào tai.
"Đường Đường, con dậy chưa?"
Bắc Vũ Đường ngạc nhiên nghe âm thanh mà đồ vật nho nhỏ này phát ra, chỉ cần cô nói với 'di động', người ở xa ngàn dặm cũng nghe được tiếng của cô. Điều này làm cô cảm thấy rất khó tưởng tượng, càng cảm thấy thật thần kì.
Bên kia, mãi không nghe thấy tiếng con gái, giọng nói trở nên vội vàng, "Con gái yêu, làm sao vậy? Có phải bị khó chịu ở đâu không?"
"Con không sao."
"Đường Đường, mẹ và cha con đang xử lý việc công, lễ khai giảng lần này lại phải xin lỗi con rồi. Bảo bối, con muốn gì, mẹ cho người mua."
Chuyện như vậy mỗi năm xảy ra n lần, Bắc Vũ Đường đã tập mãi thành quen. Từ nhỏ đến lớn, chuyện nào đã hẹn trước, tám chín phần mười sẽ vì công việc mà lỡ hẹn.
Mỗi lần như vậy, vợ chồng Bắc gia đều mua đồ đền bù Bắc Vũ Đường. Bắc Vũ Đường lúc đầu thất vọng, rồi tức giận, giờ đã tập mãi thành quen.
Bắc Vũ Đường lúc trước cảm thấy cha mẹ không yêu cô, đến tận khi xảy ra chuyện mới hiểu, đáng tiếc đã muộn.
"Vâng, con biết rồi." Bắc Vũ Đường bình tĩnh đáp lại, "Cha mẹ ở ngoài cũng phải chú ý an toàn, nghỉ ngơi cho tốt."
Mẹ Bắc ở đầu bên kia sửng sốt hồi lâu, hoài nghi có phải tai mình có vấn đề rồi không. Mỗi lần họ lỡ hẹn, con gái không lạnh nhạt thì sẽ tức giận đấy.
Hôm nay con gái không những không giận, mà còn quan tâm bọn họ. Mẹ Bắc thụ sủng nhược kinh rồi.
Kết thúc cuộc gọi, mẹ Bắc như đi trên mây, có cảm giác không thật, đến tận khi cha Bắc đi tới, thấy biểu cảm hoảng hốt của vợ.
"Làm sao vậy? Tiểu Đường lại giận à?" Cha Bắc hỏi.
Mẹ Bắc kích động nói: "Lão Bắc, anh biết con nói gì với em không?"
Cha Bắc nghi hoặc nhìn bà, đến lấy văn kiện trên bàn mở ra, chẳng chút để ý hỏi lại: "Nói gì?"
"Con gái bảo chúng ta phải chú ý an toàn, nghỉ ngơi cho tốt!" Mẹ Bắc hưng phấn.
Cha Bắc kinh ngạc ngẩng đầu, "Con gái lớn rồi. Sau sinh nhật, cũng sẽ hơn mười tám."
Khi cha Bắc và mẹ Bắc vui mừng, thì ở biệt thự Bắc gia bên kia đại dương, Bắc Vũ Đường đang bị những đồ vật mới mẻ làm khó đến phát bực.
Nhìn dao nĩa bày trên bàn, sữa bò và salad trước mặt, đôi mày liễu nhẹ nhíu. Theo ký ức nguyên chủ, đây là cơm Tây, nguyên chủ rất thích. Nhưng mà, cô không thích!
"Đổi kiểu Trung." Cô bình đạm nói.
Tần quản gia hầu bên lập tức bảo hầu gái dọn lại bàn. Bữa sáng mới nhanh chóng được bưng lên - cháo.
Bắc Vũ Đường vừa lòng, cầm chiếc muỗng bắt đầu dùng bữa. Dáng ngồi ngay ngắn, động tác nhai nuốt không tiếng động. Rõ ràng chỉ là những động tác bình thường, ở trên người cô, lại đoan trang và ưu nhã không ngờ, một cảnh đẹp khó nói thành lời.
Tần quản gia kinh ngạc nhìn tiểu thư, cảm thấy khí chất của tiểu thư không giống trước. Tiểu thư trước kia đẹp thì đẹp thật, nhưng lại thiếu ý nhị.
Quá trình dùng cơm rất an tĩnh, đến tận khi Bắc Vũ Đường buông thìa.
"Tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong." Tần quản gia hầu hạ một bên lên tiếng thông báo.
"Ừ."
Đối với việc có người hầu hạ, Bắc Vũ Đường không cảm thấy khó chịu. Là đích tiểu thư phủ Trung Võ Hầu, lại là Tấn Vương phi, cuộc sống của cô không thiếu người hầu hạ. So với cuộc sống trước kia của cô, số người hầu hiện tại có vẻ ít. Dù sao ở Nam Đường Quốc, chỉ cần là nhà nào hơi giàu có và đông đúc một chút, số người hầu hạ đã không chỉ có như vậy.
Bắc Vũ Đường nhìn chiếc xe sang trọng dừng trước cửa biệt thự, người hầu mở cửa xe, cô ngồi vào theo ký ức, vừa ngồi ổn, xe đã khởi động.
Bắc Vũ Đường thấy cảnh vật ngoài cửa sổ xe vυ't qua, tốc độ này nhanh hơn xe ngựa rất nhiều.
Ra khỏi biệt thự, tiến vào nội thành, đôi mắt Bắc Vũ Đường vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài có rất nhiều người ngồi xe hơi giống cô, có rất nhiều nhà lầu cao đến khó tin, cả phong cách ăn mặc của trai gái trên đường cũng... rất rộng rãi.
Bắc Vũ Đường cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, áo dài, váy dài. Quần áo này trong mắt người khác là rất bảo thủ, trong mắt Bắc Vũ Đường lại vẫn có phần đồi phong bại tục.
Nhưng mà, cả tủ đồ chỉ có bộ này mặc tạm được, cô chỉ có thể cố mặc.
Giờ so với trai gái bên ngoài, bộ đồ cô mặc có vẻ quá bảo thủ.
Một buổi sáng, Bắc Vũ Đường nhìn thấy vô số thứ kỳ quái, khác hoàn toàn với thế giới của mình. Nhiều đồ vật cô còn chưa từng thấy, chưa từng nghe.
Bắc Vũ Đường ngạc nhiên, nhưng biểu cảm lại tích thủy bất lậu (Không để lộ ra ngoài), yên lặng dựa theo ký ức của nguyên chủ để nhận biết và thông hiểu những điều lạ lẫm.
[Ký chủ thích ứng không tệ, tiếp tục cố gắng lên.]
Đột nhiên, tiếng máy móc lạnh băng vang lên trong đầu.
Bắc Vũ Đường khẽ nhếch đuôi lông mày, hiên nhiên là hơi kinh ngạc vì nó bất ngờ nhảy ra.
[Nhắc nhở hữu nghị: Ký chỉ nếu muốn sau này thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, mời nỗ lực tiếp thu mọi thứ của thế giới này. Đọc nhiều tiểu thuyết là một lựa chọn không tệ nha.]
Câu nói cuối cùng của hệ thống có vẻ nghịch ngợm, nhưng kết hợp với âm thanh máy móc lạnh băng kia, chẳng ra cái gì cả.
"Tiểu thuyết là cái gì?"
[Tiểu thuyết là thoại bản bên thế giới của ký chủ.]
Bắc Vũ Đường hiểu ra gật đầu.
Lúc này, xe đã chậm rãi tiến vào học viện Thánh Dạ. Bắc Vũ Đường thu hồi suy nghĩ, ánh mắt nhìn vào vườn trường, những người đó đều là học sinh của Thánh Dạ.
Trong đó, không ít người giống Bắc Vũ Đường, ngồi siêu xe vào học viện. Có thể vào học ở đây, không phú thì quý, không phải nhà giàu bình thường có thể so sánh.
Xe dừng lại, dưới ánh nhìn chăm chú của nhiều người, Bắc Vũ Đường từ từ xuống xe.
"Tiểu thư, lễ khai giảng sắp bắt đầu." Người hầu bên cạnh nhắc nhở.
"Ừ."
Bắc Vũ Đường theo người hầu đi vào trong, mắt nhìn thẳng, dáng vẻ ưu nhã, bước từng bước, như mỹ nữ trong tranh. Bắc Vũ Đường xuất hiện làm không ít học sinh lớp trên và tân sinh viên cùng ghé mắt.
"Người này là ai, thật xinh đẹp."
"Dáng đi của cô ấy giống như từ trong tranh bước ra vậy! Đây mới là nữ thần của tôi chứ!" Có người say mê nhìn bóng dáng đã đi xa của Bắc Vũ Đường.
Người xung quanh nghị luận sôi nổi, trong đó có hai thiếu nữ quần áo bình thường, đều nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
"Tiểu Dĩnh, cô ấy thật xinh đẹp, còn đẹp hơn cả minh tinh điện ảnh!"
Dương San San hâm mộ tán thưởng.
Ánh mắt Dương Thiên Dĩnh sáng quắc nhìn Bắc Vũ Đường, đáy mắt xẹt qua tia tự ti và đố kị, trên mặt lại là bình tĩnh nhu hòa, giọng nói chua lòm, "Có cái gì đẹp, đều là dùng tiền mua. Cậu có tiền rồi, cậu cũng có thể đẹp như vậy."
'Phụt'~~ Một tiếng cười nhạo châm chọc từ phía sau hai người truyền đến.
"Chuẩn bị dùng tiền chỉnh dung để đẹp lên đấy hửm?" Người tới diện mạo yêu diễm, trang phục xa hoa, vừa nhìn đã biết có tiền.
Cô gái đánh giá hai người Dương Thiên Dĩnh, bên môi là nụ cười châm chọc nhàn nhạt.
Cô gái câu môi, "Có vài người là thiên sinh lệ chất, cũng không phải bỏ tiền mua được. Có vài người đã định sẵn bình phàm cả đời, dù có một ngày chỉnh được, cũng là đồ giả."
(Thiên sinh lệ chất: Xinh đẹp bẩm sinh.)
Nói xong, ánh mắt sắc bén của cô ấy còn nhìn liếc qua khuôn mặt bình thường không có gì đặc sắc của Dương Thiên Dĩnh.
Dương San San tức giận, há miệng muốn mắng, lại bị Dương Thiên Dĩnh ngăn cản.
Cô gái nhẹ nhàng đi qua hai người, khí phách mười phần, làm người xung quanh tấm tắc ra tiếng.
"Đó không phải là nữ thần hệ tài chính Thi Phi Lam à, sao lại làm khó hai học muội nhỉ." Học sinh năm trên nhận ra thân phận của Thi Phi Lam, nghi hoặc.
"Còn không phải tại hai học muội kia châm chọc Bắc Vũ Đường à." Học sinh có tiền, dù Bắc Vũ Đường lần đầu vào học viện, vẫn có thể nhận ra cô.
"Bắc Vũ Đường? Đại tiểu thư tập đoàn Bắc thị?"
"Đúng, chính là cô ấy."
"Chẳng trách. Bắc Vũ Đường và Thi Phi Lam là chị em họ mà." Có người châm chọc em họ mình, tất nhiên sẽ không coi như không nghe thấy.
"May mà họ gặp phải học tỷ Thi Phi Lam, nếu là người khác, chỉ sợ cũng không phải châm chọc lại thôi đâu."
Dương San San và Dương Thiên Dĩnh nóng rát mặt, người xung quanh nghị luận sôi nổi, hai người đều nghe được. Hai người không thể ở lại nữa, vội vàng rời đi.
Dương San San tức giận: "Nữ thần cái gì chứ, rõ ràng là nữ thần kinh! Có tiền thì ghê gớm lắm à! Đáng giận, đáng giận, quá đáng giận!"
Dương San San hùng hổ nửa ngày, thấy bạn tốt không nói gì, nghiêng đầu nhìn Dương Thiên Dĩnh, lại thấy Dương Thiên Dĩnh nhìn chằm chằm phía trước bằng ánh mắt đáng sợ.
Dương San San nheo mắt nhìn qua, thấy thân ảnh thướt tha muôn vẻ đằng xa, không phải ai khác, chính là Bắc Vũ Đường.
"Tiểu Dĩnh, cậu làm sao thế?" Dương San San nhút nhát lên tiếng, ánh mắt Dương Thiên Dĩnh nhìn Bắc Vũ Đường quá khủng khϊếp, dù chỉ là ngắn ngủi trong nháy mắt cũng làm cô ta sợ hãi.
Đôi mắt Dương Thiên Dĩnh ngậm nước, mỉm cười nhìn cô ta, "San San, họ không phải người chúng ta có thể chọc. Sau này thấy họ phải chú ý hơn."
Nhìn Dương Thiên Dĩnh lúc này, Dương San San mới không sợ hãi. Đây mới là bạn tốt Dương Thiên Dĩnh mà cô ta quen thuộc, nhất định vừa rồi là ảo giác.
Dương San San gật đầu, "Ừ, họ là thiên kim đại tiểu thư, có quyền có thế. Thật ra, nếu họ không có tiền, còn không bằng chúng ta."
Khi hai người xoay người rời đi, người đứng ở xa, mắt sáng như đuốc nhìn hai người.
Bắc Vũ Đường nhìn liếc qua đã nhận ra một trong số đó.
Dù đó chỉ là tấm lưng, cô cũng biết đó là người phương nào.
Dương Thiên Dĩnh!
Bắc Vũ Đường mặc niệm tên này, đáy mắt xẹt qua u quang.
Trong lễ khai giảng, Bắc Vũ Đường nhìn thấy Âu Dương Khanh như nguyện. Trên đài là một thiếu niên soái khí tuấn dật, hắn vừa xuất hiện đã khiến các thiếu nữ mê mẩn.
"Âu Dương học trưởng thật đẹp trai!"
"Nam thần, nam thần, Âu Dương nam thần!"
"Âu Dương học trưởng thành tích tốt, lại đẹp trai, gia thế hạng nhất, quả là bạch mã hoàng tử bản hiện đại mà!" Có thiếu nữ say mê nói.
Khi mọi thiếu nữ đều bị bề ngoài soái khí của Âu Dương Khanh hấp dẫn, chỉ có duy nhất một người trước sau lạnh lẽo, thậm chí khi nhìn gã còn nổi lên sát ý.
Hắn và Đường Cảnh Ngọc không khác gì nhau!
Vừa muốn quyền thế Bắc gia, dùng Bắc gia để đổi quyền lợi, lại chán ghét Bắc Vũ Đường, hạ độc thủ với Bắc gia. Người vong ân phụ nghĩa như vậy, có khác gì Đường Cảnh Ngọc đâu.
Âu Dương gia và Bắc gia vốn không cùng cấp bậc. Sở dĩ cha mẹ Âu Dương gia không quan tâm đến mong muốn của Âu Dương Khanh là vì nhìn trúng quyền thế Bắc gia.
Nếu nói Bắc gia là nhất lưu thế gia, thì Âu Dương gia cũng lắm chỉ coi là nhị lưu thế gia.
Bắc Vũ Đường gả cho Âu Dương Khanh, là gả thấp.
Trước kia từng nghe có người nói, ai yêu đối phương trước, luôn là người tổn thương nhiều nhất, trả giá nhiều nhất.
Ví dụ của Bắc Vũ Đường và Âu Dương Khanh có thể chứng minh điều này.
Hai người họ ở bên nhau, Bắc Vũ Đường luôn nhân nhượng lấy lòng Âu Dương Khanh, càng làm Âu Dương Khanh chướng mắt, chán ghét Bắc Vũ Đường.
Lúc này, không có tình yêu của Bắc Vũ Đường, cô muốn xem Âu Dương Khanh khinh thường cô kiểu gì.
Bắc Vũ Đường thu hồi tầm mắt, an tĩnh đứng trong hàng tân sinh viên, mắt nhìn thẳng, nhìn như nghiêm túc lắng nghe, thực ra suy nghĩ đã sớm cuốn theo chiều gió.
Trên đài, Âu Dương Khanh khí vũ hiên ngang đã sớm quen ánh mắt ái mộ của đám con gái. Hắn chán ghét ánh mắt của đám con gái đó lúc nhìn mình.
Lúc tầm mắt hắn nhìn qua đội ngũ tân sinh viên, bị thân ảnh thanh lệ tuyệt sắc hấp dẫn. Cô ấy chỉ đứng ở đó, dường như mọi thứ xung quanh không liên quan gì đến cô, lạnh như băng, có cảm giác đẹp siêu phàm thoát tục.
Đặc biệt là ánh mắt của cô ấy, không nóng bỏng và hâm mộ như những cô gái khác, ngược lại lúc đối mặt với hắn lại.... phát ngốc!
Loại cảm giác này rất mới lạ, vậy mà lại có nữ sinh phát ngốc khi đối mặt với hắn.
Âu Dương Khanh nhớ kỹ cô, lúc ánh mắt gã rời khỏi Bắc Vũ Đường, dừng lại trên người Dương Thiên Dĩnh. Cô gái này cũng khác biệt, không nhìn hắn bằng ánh mắt ái mộ.
Nhưng có châu ngọc ở trước, Âu Dương Khanh cũng chỉ nhìn liếc qua Dương Thiên Dĩnh, không để trong lòng.
Khi Âu Dương Khanh nhìn qua, Dương Thiên Dĩnh đã thu ánh mắt ái mộ lại, thay bằng ánh mắt thanh lãnh.
Vốn cho rằng mình khác biệt sẽ làm hắn chú ý hơn, không ngờ hắn nhìn liếc qua nhanh như vậy.
Lễ khai giảng kết thúc, Bắc Vũ Đường không về nhà ngay mà đến thư viện. Cô muốn hiểu biết thế giới này, cần phải đọc sách. Mà theo ký ức của nguyên chủ, trong trường có nơi chuyên đặt sách báo.
Bắc Vũ Đường ngăn một nữ sinh, "Cô nương, xin hỏi đường đến thư viện như thế nào?"
Nữ sinh bụ bẫm đột nhiên bị một mỹ nữ ngăn cản thì thụ sủng nhược kinh, "Thư viện à, đi thẳng, qua hồ trung tâm là đến."
Lúc Bắc Vũ Đường muốn nói cảm ơn, một giọng nam lại chen vào.
"Bạn học này muốn đi thư viện sao? Đúng lúc tôi cũng đi, tôi dẫn cậu đi."
Nữ sinh mập mạp nhìn đến hai người, kinh ngạc mở to mắt, vẻ mặt kích động nhìn Âu Dương Khanh.
Âu Dương Khanh tự tin tươi cười, ánh mắt sáng ngời nhìn Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường liếc hắn một cái, nói cám ơn với nữ sinh mập mạp rồi xoay người rời đi.
Âu Dương Khanh nhìn theo bóng cô, đáy mắt ngậm cười.
Cô gái này rất cá tính!
Không biết cô ấy thật sự không có hứng thú với mình, hay là chơi lạt mềm buộc chặt đây.
Nữ sinh mập mạp nhìn nam thần, lại nhìn nữ thần đã đi.
Đột nhiên phát hiện hai người thật xứng đôi.
Nhưng có vẻ như, Âu Dương nam thần có hứng thú với nữ thần, nữ thần lại không quan tâm nam thần đâu.
Bắc Vũ Đường đi không lâu, mấy người bạn của Âu Dương Khanh đuổi theo đến.
"Sao ban nãy cậu chạy nhanh thế? Có chuyện gì à?"
Phó Thế Kiệt đuổi theo, nghi hoặc nhìn Âu Dương Khanh, lại thấy hắn cứ nhìn phía trước, tò mò nhìn theo, lại bị hắn che mắt lại.
Phó Thế Kiệt kêu la: "Cái gì mà không cho xem!"
Càng như vậy, Phó Thế Kiệt càng tò mò. Phó Thế Kiệt kéo được đôi tay che mắt mình ra, lại thấy được một nữ sinh bụ bẫm.
Phó Thế Kiệt chớp chớp mắt, "Cậu không xem cô ta đó chứ?!"
Khẩu vị lạ quá trời đấy!
Âu Dương Khanh không trả lời, "Hôm nay tôi không đi cùng các cậu, trong nhà có việc."
Một bên khác, Bắc Vũ Đường đến thư viện, có lẽ vì mới khai giảng, nơi này cũng không có quá nhiều người. Bắc Vũ Đường vừa đến thư viện, muốn đi thẳng vào lại bị cô thủ thư ngăn cản.
"Bạn học này, cho cô xem thẻ sinh viên."
Bắc Vũ Đường sửng sốt, "Em không có thẻ sinh viên."
Thủ thư kinh ngạc hỏi: "Em không phải là sinh viên trong trường?"
"Em là sinh viên của trường, nhưng chưa lấy thẻ sinh viên."
Thủ thư hiểu, "Vậy em vào đi, lần sau qua nhớ phải mang thẻ sinh viên."
"Được."
Bắc Vũ Đường tìm sách lịch sử, lịch sử cận đại, ôm một chồng dày, ngồi sát bên cửa sổ, bắt đầu đọc. Mở trang đầu tiên ra, Bắc Vũ Đường đã phát hiện văn tự này khác với Nam Đường Quốc.
Những văn tự này, vậy mà cô đều đọc hiểu.
[Đinh, đây là phúc lợi của mọi ký chủ. Về sau ký chủ tiến vào các vị diện khác, không lo thành thất học. Bổn hệ thống có bán thuốc nhỏ mắt nhìn qua là không quên, có thể giúp ký chủ nhanh chóng hiểu biết thế giới này. Ký chủ có thể ghi nợ trước, chờ kiếm được điểm tích lũy thì trừ sau.]
"Không cần." Bắc Vũ Đường từ chối ý tốt của hệ thống.
Điểm tích lũy là đồ quan trọng để cô mua dịch dung hợp. Cô không muốn lãng phí điểm tích lũy đi đổi.
Tốc độ đọc sách của Bắc Vũ Đường nhanh như gió, ký ức kinh người, cho dù không dùng thuốc nhỏ mắt, cô vẫn có thể đọc qua là không quên.
Lật xem từng trang, Bắc Vũ Đường đọc rất lâu, tới nỗi mất ăn mất ngủ, đến tận khi thủ thư nhắc nhở, cô mới từ biển tri thức quay về.
Bắc Vũ Đường đứng lên, hơi gật đầu với thủ thư, xoay người rời đi.
Thủ thư nhìn thoáng qua những sách cô đọc, ngẩn người, đáy mắt lộ ra tán thưởng. Trong thời đại này, rất ít người có thể làm được như cô.
Cả một buổi chiều, Bắc Vũ Đường đã hiểu biết lịch sử thế giới vị diện này. Cô không thể không thán phục, đặc biệt là sự phát triển của khoa học công nghệ, vượt xa Nam Đường Quốc.
Về đến nhà, Bắc Vũ Đường phân phó Tần quản gia: "Mua mấy quyển tiểu thuyết về."
Tần quản gia hơi kinh ngạc, "Vâng. Tiểu thư, hôm sau là sinh thần của lão thái gia Âu Dương gia, phu nhân và lão gia không thể tham gia, tiểu thư có đi không?"
"Âu Dương gia?" Bắc Vũ Đường lập tức nghĩ tới Âu Dương Khanh.
Trong trí nhớ nguyên chủ Bắc Vũ Đường, lúc biết ngày sinh của lão thái gia Âu Dương gia, người không ham thích yến hội như cô ấy chủ động muốn đi. Còn vì muốn được lão thái gia Âu Dương gia yêu thích, dùng giá cao mua một bộ tranh chữ cổ.
Bắc Vũ Đường muốn khiến Âu Dương Khanh chú ý, đáng tiếc không được, lại khiến cha mẹ Âu Dương Khanh chú ý.
"Âu Dương của tập đoàn Âu Dương." Tần quản gia tận chức trách nhắc nhở.
"Hôm đó tôi sẽ tham dự."
Ngày đó sao lại không đi cho được, cô muốn nhìn xem sắc mặt của những người đó.
Hai ngày này, Bắc Vũ Đường không ngừng tiếp thu tri thức của thế giới này, trong đó có rất nhiều đồ vật hay hoặc có giá trị. Nếu không phải hệ thống nhắc nhở cô phải làm nhiệm vụ, chỉ sợ Bắc Vũ Đường sẽ hoàn toàn đắm chìm.
Ba ngày sau, Âu Dương gia.
Bắc Vũ Đường mặc một bộ lễ phục nhìn như bình thường, nhưng lại do nhà thiết kế đỉnh cấp tạo ra. Cô điệu thấp tiến vào phòng, dù cô không cố ý khoa trương, vẫn khiến mọi người chú ý.
Lễ phục trắng tinh không tì vết, thiết kế không phức tạp, nhưng lung linh, tôn lên đường cong tuyệt mỹ của cô. Làn da trắng nõn, trang điểm nhẹ nhàng thoải mái, càng phụ trợ khí chất điềm tĩnh của cô.
"Cô gái đó là ai, sao trước giờ chưa từng gặp?"
Bắc Vũ Đường rất ít khi tham gia loại yến hội như vậy, người biết cô tất nhiên sẽ ít.
"Nhìn diện mạo và dáng người, có lẽ là bé cưng ai đó mang đến."
Lúc một đám suy đoán thân phận Bắc Vũ Đường, thậm chí có người muốn đến hẹn cô, lại thấy Bắc Vũ Đường đi thẳng đến chỗ Âu Dương gia chủ.
"Chú Âu Dương, cháu là Bắc Vũ Đường. Cha mẹ cháu không thể đến, để cháu đến tặng lễ." Bắc Vũ Đường mỉm cười khéo léo.
Mọi người thấy cô trực tiếp nói chuyện với Âu Dương gia chủ, không ai dám coi thường cô nữa.
Cùng lúc đó, trong góc yến hội, một thiếu nữ mặc trang phục phục vụ, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường. Lúc cô ta đang sững sờ, một giọng nói từ tính vang lên.
"Mèo hoang, không ngờ em lại ở đây."
Giọng nói của Âu Dương Khanh kéo lực chú ý của Dương Thiên Dĩnh về.
"Em đang nhìn gì vậy?" Âu Dương Khanh muốn nhìn theo tầm mắt của cô ta, lại nghe thấy Dương Thiên Dĩnh đau đớn gập người kêu 'ai ui'.
Âu Dương Khanh không còn tâm tư nhìn ngó, khẩn trương quan tâm hỏi: "Em sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?"
Dương Thiên Dĩnh ra vẻ kiên cường: "Em, em không sao."
Âu Dương Khanh nghiêm mặt nói: "Mặt trắng bệch ra rồi mà còn nói không sao."
Âu Dương Khanh không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy Dương Thiên Dĩnh, tâm tình sẽ trở nên rất tốt, muốn trêu đùa cô.
Lại nói, hôm đó, sau khi người đẹp lạnh lùng kia rời đi, hắn vốn định đuổi theo. Nhưng trên đường lại đυ.ng phải Dương Thiên Dĩnh, hai người còn tiếp xúc thân mật vô cùng - hôn nhau.
Xong việc, hắn còn chưa kịp chán ghét, đã thấy cô gái nhỏ này ghét bỏ xoa miệng, làm như hắn là virus ấy.
Điều này làm Âu Dương Khanh nhìn thêm cô ta vài lần. Lại nhớ cô ta cũng là một người không quan tâm, không mê mẩn hắn.
Âu Dương Khanh lại càng hứng thú với cô ta. Ở chung lâu ngày, vậy mà hắn lại nhớ mãi không quên, mỗi tối không tự chủ nhớ đến cô gái nhỏ thiện lương đáng yêu, giương nanh múa vuốt.
Ở bên Dương Thiên Dĩnh, Âu Dương Khanh đã quên một cô gái khác cũng làm hắn động tâm.
Lúc này, tất cả suy nghĩ của hắn đều đã bị Dương Thiên Dĩnh bá chiếm, nhưng hắn lại không phát hiện.
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua thời gian, lặng yên rời khỏi yến hội, đi về phía vườn hoa phía sau. Theo thông tin vị diện mà hệ thống cung cấp, nơi này có trò hay để xem.
Không có địa điểm cụ thể, Bắc Vũ Đường chỉ có thể tự đi tìm.
Trái với yến hội ồn ào náo nhiệt, vườn hoa rất yên tĩnh. Nơi này không có ai, cả người hầu cũng không có.
Bắc Vũ Đường nhìn quanh một vòng, diện tích rất lớn, lúc cô đang nghĩ xem nên tìm ở đâu trước, âm thanh từ bụi cỏ truyền tới đã quyết định thay cô.
"Từ bỏ! A~!"
Âm thanh mềm mại của phụ nữ còn cả tiếng hít thở nặng nề của đàn ông.
Dù là kẻ ngốc, Bắc Vũ Đường cũng biết hai người đó đang làm gì.
Bắc Vũ Đường không có hứng thú xem av ngoài đời thực, nhưng ghi hình lại cảnh 'ân ái' của hai người họ lại là mục đích chuyến đi lần này của cô.
Cô lặng yên không tiếng động tới gần, im hơi lặng tiếng đặt điện thoại vào trong bụi cỏ, bên kia máy ảnh, là đôi nam nữ đang mất khống chế.
Bắc Vũ Đường đứng chờ cách đó không xa, khoảng chừng 20 phút sau, hai người kia mới chậm rãi đứng dậy. Khuôn mặt cô gái ửng hồng, quần áo dúm dó.
Chàng trai ở trần, lộ ra không ít vết cào và dấu hôn.
Có thể đoán được ban nãy họ kịch liệt cỡ nào.
Dương Thiên Dĩnh và Âu Dương Khanh chỉnh lại quần áo, ve vãn cầm tay đánh yêu rời đi. Hai người hoàn toàn không chú ý Bắc Vũ Đường đứng cách đó không xa, càng không chú ý bụi cỏ có thêm một đồ vật.
Chờ hai người đi rồi, Bắc Vũ Đường chậm rãi đến bụi cỏ, lấy điện thoại đã ghi hình xong về.
Lấy được đồ mình muốn, Bắc Vũ Đường không ở lại lâu, rời đi từ cửa vườn hoa.
Âu Dương Khanh vừa về yến hội đã bị Âu Dương phu nhân giữ chặt. Âu Dương phu nhân trịnh trọng cảnh cáo: "Con ngoan ngoãn đứng bên cạnh mẹ, không được đi đâu hết."
Ban nãy bà ta muốn tìm Âu Dương Khanh, muốn nhân cơ hội giới thiệu con trai bà ta cho Bắc Vũ Đường. Thân phận Bắc Vũ Đường rất thích hợp với con trai bà ta.
Âu Dương phu nhân tin tưởng, bằng diện mạo và tài hoa của con trai mình, tiểu thư Bắc gia nhất định sẽ yêu hắn.
Âu Dương Khanh rất hiểu mẹ mình, thấy bà ta như vậy, cũng biết bà ta muốn làm gì. Hắn rất phản cảm với việc cường ngạnh lôi kéo hắn gặp mặt này.
"Mẹ, con phải tiếp bạn bè." Âu Dương Khanh tìm tòi bóng dáng mèo hoang trong yến hội, lại không tìm thấy, làm hắn rất bất an.
"Những người đó không cần con đón tiếp. Nhiệm vụ của con bây giờ là ngoan ngoãn đi theo mẹ." Âu Dương phu nhân bá đạo nói.
"Mẹ!" Âu Dương Khanh không kiên nhẫn, nhất là không tìm thấy mèo hoang của gã, làm hắn càng nôn nóng.
Mèo hoang, em sẽ không xảy ra chuyện chứ?!
Tâm tư của Âu Dương Khanh đặt hết trên người Dương Thiên Dĩnh, hoàn toàn không nghe Âu Dương phu nhân nói cái gì. Nói nửa ngày, Âu Dương phu nhân mới phát hiện con trai đang thất thần.
Bà tức giận đánh mạnh vào vai con trai: "Khanh Nhi, con có nghe mẹ nói không!"
Âu Dương Khanh có lệ: "Nghe, không phải con đang nghe à?"
"Vậy con nói cho mẹ biết, mẹ vừa nói cái gì?"
"Mẹ gặp một cô bé xinh đẹp, khí chất tốt, đúng không?"
Âu Dương phu nhân không ngờ hắn nói ra được thật, tức giận: "Biết thì tốt. Lát nữa mẹ dẫn con gặp qua. Tin mẹ, con gặp qua, chắc chắn sẽ thích con bé."
Âu Dương Khanh không để bụng, giờ hắn chỉ hứng thú với mèo hoang, những cô gái khác không vào được mắt hắn.
Âu Dương Khanh biết, nếu không theo ý Âu Dương phu nhân, bà sẽ không bỏ qua cho mình, không kiên nhẫn nói: "Được rồi! Mau dẫn con đi xem đó là loại con gái gì mà khiến mẹ khen không dứt miệng như vậy."
Sớm ứng phó xong, sớm trở về tìm mèo hoang của hắn.
Âu Dương phu nhân thấy hắn đồng ý, lập tức tìm kiếm Bắc Vũ Đường trong yến hội. Tìm một vòng vẫn không thấy cô, bà gọi quản gia đến hỏi. Vậy mới biết Bắc Vũ Đường đã đi từ mười lăm phút trước.
Âu Dương Khanh khinh thường cô gái chưa thấy mặt đó, châm chọc: "Đây là cô gái mẹ nhất định phải giới thiệu cho con? Không chào chủ nhà một tiếng đã đi rồi?"
Thật không có giáo dưỡng!
Âu Dương phu nhân xấu hổ, ấn tượng với Bắc Vũ Đường giảm xuống, nhưng bà ta vẫn vừa lòng gia thế của cô.
"Có lẽ con bé có chuyện gấp, mới vội đi." Âu Dương phu nhân giải thích thay cho Bắc Vũ Đường. Đương nhiên không phải vì giải thích giúp Bắc Vũ Đường, mà là vì con trai bà ta, làm nó không mất hứng với đối phương.
Bắc Vũ Đường không chút quan tâm Âu Dương gia bên kia.
Lúc trước Bắc gia bị Âu Dương gia gây tai họa thành như vậy, hai bên đã không đội trời chung. Nguyên chủ muốn Âu Dương Khanh cũng nếm trải tư vị cửa nát nhà tan, làm loạn Âu Dương gia là chuyện phải làm.
Bắc Vũ Đường chưa từng động đến kinh thương. Lúc trở thành Tấn Vương phi, đều có quản sự kinh doanh phụ trách, cô chỉ cần xem sổ sách là được.
Hiện giờ muốn ra tay với tập đoàn Âu Dương, đối với một Vương phi không hiểu kinh thương hiện đại như cô, đó là một khiêu chiến!
Bắc Vũ Đường gọi một cuộc cho cha Bắc.
Chuyện này vẫn nên mời người chuyên nghiệp đến đối phó đi, mà người được chọn tốt nhất để đối phó với Âu Dương gia chính là cha Bắc. Cha Bắc có thể làm nhị lưu thế gia Bắc gia trở thành nhất lưu thế gia, thủ đoạn và bản lĩnh của ông rất có tiếng trong thương giới.
Điện thoại vang lên một lúc lâu mới có người nhận, cha Bắc có hơi ngạc nhiên nghe điện của con gái.
Cha Bắc rất chiều chuộng cô con gái của mình, dùng một câu để hình dung thì là - 'Nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan'.
Cha Bắc chiều con cũng là chuyện nổi danh trong giới.
"Cha." Bắc Vũ Đường nhanh mồm, gọi sai.
Nhưng người bên kia lại không phát hiện, cha Bắc cười tủm tỉm hỏi: "Đường Đường sao vậy? Nhớ ba ba sao?"
"Vâng." Bắc Vũ Đường nói nhẹ, "Ba, nếu con gái ba bị bắt nạt, ba sẽ làm thế nào?"
Bên kia Thái Bình Dương, cha Bắc bỗng ngồi thẳng, nghiêm túc hỏi: "Ai bắt nạt con? Con nói cho ba ba, ba ba xả giận cho con."
"Không, không sao, con chỉ hỏi chút thôi." Bắc Vũ Đường vẫn chưa nói thẳng Âu Dương gia ra. Cô chỉ đang trải chăn, đợi thời cơ chín muồi, Bắc Vũ Đường sẽ để cha Bắc ra tay.
Nếu cô nói lúc này, cha Bắc sẽ chỉ đánh nhỏ. Dù sao đối tượng muốn dọn dẹp là Âu Dương gia, không phải chuyện dễ dàng. Lúc Âu Dương Khanh xử lý Bắc gia đã liên hợp với mấy thế gia khác, trong đó còn có một nhà là nhất lưu thế gia, lúc đó Bắc gia mới bị đẩy đến hủy diệt.